"Ô.. N... G!"
Lúc Karen mở mắt ra, anh thấy mình đang đứng trước lâu đài cổ trong trang
viên Ellen, ở đây chỉ có một mình anh, không có người hầu nào trong tầm mắt,
có vẻ rất yên tĩnh.
Chẳng lẽ đây là thế giới linh hồn của Pall?
Karen không chút do dự bước vào lâu đài, nhưng khi vừa bước vào, anh lại thấy
đồ đạc bên trong đã thay đổi, hoặc nói là bên ngoài là lâu đài cổ trang viên
Ellen, bên trong lại là tầng một của ngôi nhà Inmerais.
Đây là một cảnh mà Karen rất quen thuộc.
Tuy nhiên, Karen không quanh quẩn ở đây quá nhiều mà đi lên cầu thang.
Tầng hai, yên tĩnh.
Karen lên tầng ba, ánh mắt nhìn vào ngưỡng cửa sổ ở tầng ba, đây là nơi Pall
thích nằm mỗi ngày khi ở nhà, cô thích nằm đó và phơi mình dưới ánh nắng mặt
trời.
Chỉ là lúc này, trên bệ cửa sổ không có bóng dáng của Pall.
Cô ở trong phòng sao?
Karen mở lần lượt các cánh cửa, đầu tiên mở cửa phòng ngủ của ông nội, bên
trong không có một bóng người, nhưng ánh mắt của Karen vẫn dừng lại ở trên
giường trong phòng ngủ của ông nội một lúc. Anh tin rằng lúc này, trong ngôi
nhà thực sự, có lẽ ông nội đang nằm ở đây.
Sau đó, Karen mở phòng làm việc của ông nội, bên trong cũng không thấy Pall
đâu.
Cuối cùng, Karen mở phòng ngủ của mình ra.
Bởi vì giường trong phòng ngủ của Karen đối diện với cửa phòng, nên khi
Karen mở cửa phòng ngủ, anh nhìn thấy một bóng người đang nằm trên giường
của mình, Karen chưa kịp nhìn rõ thì phát hiện cửa phòng ngủ và không gian
phòng ngủ của mình đột nhiên mở rộng một cách nhanh chóng.
Ngay lập tức, màu trắng xung quanh thay thế mọi thứ, làm cho Karen phải
nhắm mắt lại, để bản thân làm quen với nó một thời gian.
Anh biết điều này không hẳn là “chướng mắt”, mà linh hồn của anh cần phải
thích nghi lại với môi trường ở đây.
Cuối cùng, Karen mở mắt ra lần nữa thì đã thấy mình đang đứng dưới bậc
thang, trước mặt anh là một chiếc bàn màu trắng pha lê.
Đi được một bước, Karen bắt đầu bước lên trên.
Mặt bàn rất lớn, nhưng không có nhiều bậc thang, Karen nhanh chóng bước lên
trên đỉnh, lập tức nhìn thấy một thứ màu trắng trên giường, một thứ nằm trên
giường...
Không phải là một con mèo, mà là một người, một người phụ nữ.
Karen bước đến bên giường, nhìn xuống người phụ nữ trẻ tuổi.
Cô đội một chiếc mũ trùm đầu màu đỏ, trên cổ đeo một chuỗi vòng cổ bằng
ngọc trai, một chiếc váy dài màu đen, chân đi ủng da nâu. Trên tay cô đang cầm
một cây gậy thần.
Cô có vẻ ngoài rất mỹ lệ, vừa hơi mập mạp, lại vừa xinh đẹp, pha một chút lười
biếng.
Bây giờ Karen đã hiểu tại sao tộc trưởng trẻ tuổi của Đảo Ám Nguyệt lại mê
luyến Pall đến vậy, bởi vì dù không có chuyện gì khác thì ngoại hình của Pall
rất ổn, quả thật là có thể gây chiến tranh vì nhan sắc này.
Hơn nữa, kết hợp với sự hiểu biết của anh về tính cách của cô, thậm chí anh có
thể tự hiểu tính cách tiểu thư cùng thần thái của cô, sẽ lại cảm thấy cô rất có mị
lực, mà bản thân cô vốn cũng đã như vậy.
Thiên tài vĩ đại nhất trong lịch sử gia tộc Ellen, Pall Ellen.
Một người đã sớm đạt đến cấp 9 của hệ thống tín ngưỡng gia tộc, sau đó bắt đầu
oán thán tổ tiên Ellen quá yếu, điều này khiến cô mất đi niềm vui khi leo lên
đỉnh cao của tín ngưỡng sớm, nói ra những lời điêu ngoa của đại tiểu thư "Nếu
sớm biết như vậy thì nên tin vào tổ tiên nào.”
Karen đột nhiên muốn đưa tay ra bóp bóp mũi của cô.
Sau đó, anh nghĩ sao thì làm như vậy, nhưng thay vì bóp mũi cô, anh dùng ngón
tay nhẹ nhàng gãi mũi cô.
A, cảm giác vừa lạ vừa quen này.
Anh có thể khẳng định rằng kể từ khi anh rời Thụy Lam đến Wien, về cơ bản thì
cô cũng đã ngủ cùng giường với anh, nhưng bản thân cũng rất khó tưởng tượng
rằng từ trước đến nay cô đã thực sự ngủ cùng giường với mình.
Karen đưa ngón trỏ của bàn tay trái vào miệng, dùng răng cắn vào ngón tay,
máu từ ngón tay bắt đầu ứa ra.
Ngay lập tức, Karen đặt ngón tay lên miệng Pall.
Anh đưa tay phải ra, nhẹ nhàng đưa vào trong miệng Pall.
Pall đang ngủ say dường như không biết chuyện gì đang xảy ra, cô không thức
giấc mà hơi cau mày trước hành vi phá rối giấc ngủ của mình.
Một giọt.
Hai giọt.
Ba giọt.
Ba giọt máu rơi vào miệng Pall.
Lúc này, Karen đột nhiên cảm thấy mi mắt của mình càng ngày càng nặng, linh
hồn cũng càng ngày càng nặng hơn, cơn buồn ngủ kinh khủng này đến quá đột
ngột, theo bản năng anh muốn phản kháng, mà cũng đang cố chặn lại.
Nhưng vào lúc này, bên tai truyền đến một tiếng xé rách nhẹ.
Karen chợt nhận ra rằng mình không thể kháng cự, anh không thể kháng cự, nếu
không sẽ dẫn đến sự thất bại của nghi thức cộng sinh.
Sau đó, Karen từ bỏ sự phản kháng, để cơn buồn ngủ nhấn chìm chính mình.
Anh nằm trên giường và ngủ thiếp đi.
Karen đã ngủ, lúc này lông mi dài của cô gái trẻ đang nằm trên giường run rẩy,
từ từ mở mắt ra, cô từ trên giường ngồi dậy, quay đầu lại, liền thấy Karen đang
ngủ ở bên cạnh.
Khóe miệng Pall nở một nụ cười xấu xa, vươn tay véo tai Karen:
"Ai bảo cậu trêu chọc ta, ai bảo cậu trêu chọc ta, ai bảo cậu trêu chọc ta!"
"Ta xem ngươi có dám cộng sinh với Loya không, có dám cộng sinh với Loya
không, rõ ràng là ta đến trước, hẳn là Dis cũng sắp xếp thế này, hừ!"
"Ai nói mỗi ngày cậu không làm cá cho ta, ai bảo cậu không làm cá cho ta hằng
ngày!"
Vốn dĩ, Pall định kéo tai anh, nhưng nhìn thấy ngay cả khi đang ngủ anh cũng
cau có, cô đột nhiên cảm thấy có chút không đành lòng.
Cô biết áp lực của anh vẫn luôn rất lớn, cố gắng thích nghi và làm quen với thế
giới này, lúc đối mặt với những khó khăn và bất lực, vẫn phải quật cường và
kiến trì giữ vững sự bình tĩnh của bản thân.
Có lẽ anh cũng rất mệt.