Karen cầm gói thuốc lên, không ngừng xoay nó trong lòng bàn tay;
“Chúng ta sẽ tìm đủ loại đủ kiểu lý do để tự an ủi bản thân rằng mình cần đến
nó, chúng ta sẽ dệt ra đủ loại câu chuyện để tự thuyết phục mình rằng việc rời
bỏ nó là không thể, suy nghĩ rằng nó là một phần trong cuộc sống của mình theo
một lẽ đương nhiên”.
Nhưng cho dù càng nhiều lý do, mượn cớ càng nhiều, hoặc đủ loại câu chuyện
hay đạo lý nghe có vẻ rất có sức thuyết phục đi chăng nữa, tất cả đều là giả tạo.
Nửa ngày ông không hút sẽ cảm thấy khó chịu, một ngày ông không hút sẽ cảm
thấy đau đớn, chờ đến khi ông từ bỏ nó được ba ngày, đầu của ông sẽ đau nhức
đến nỗi hận không thể tự tát chính mình.
Chỉ có vào thời điểm này thì ông mới có thể nhận biết rõ ràng một sự thật…
Ông chẳng qua cũng chỉ là một tên nô lệ đáng thương đang nằm mọp dưới chân
của nó.
"Nói như thế nào nhỉ, ta đã quen với việc sẽ nghe được những lời này ở chỗ của
cậu, nhưng trong lòng của ta, vẫn kiên định như cũ." Ông lão cười nói, “Có lẽ
cậu trong con mắt của Thần, cũng chỉ là một con cừu non bướng bỉnh, Thần sẽ
tha thứ và khoan dung cho cậu”.
Khóe miệng của Karen lộ ra nụ cười, anh cũng hiểu rõ, khi một người không
còn chọn cách lý luận để thảo luận về một vấn đề nghiên cứu mà lại dùng
phương thức này để che giấu đề tài này thì đã chứng minh rằng trong lòng của
họ đang trốn tránh.
“Nếu như vậy, còn cái này thì ông giải thích nó như thế nào đây”
Sau một cái nháy mắt,
Mắt phải của Karen hiện ra Ánh Sáng, mắt trái thì tỏa ra Trật Tự.
“…” Ông lão.
“Ông có thể tự mình suy nghĩ cho kỹ, suy nghĩ rằng trong lòng của mình, có
phải vẫn còn kiên định như thế không”
“Cậu là Tà Thần.” Ông lão phát ra một tiếng cười khổ, “Cậu làm ta ô uế.”
“Tà Thần chẳng qua cũng chỉ là một con chó mà thôi.”
“Cái gì?”
“Hy vọng lần sau gặp lại ông, ông có thể nói ra vài lời khác biệt một chút.”
“Cho nên… Cậu đang muốn điều khiển ta sao?” Ông lão hỏi.
“Gần đây tôi đúng là muốn biết nhiều hơn một chút về phần còn lại của Ánh
Sáng… tin tức của Ánh Sáng Thần Giáo lúc này, dù sao thì lúc ta che khuất lại
mắt trái của mình thì ai có thể phủ nhận rằng ta là một tín đồ của Ánh Sáng đâu
nào?”
“Ta cảm thấy cậu sắp thành công rồi.” Ông lão nói.
“Không gấp, không gấp, dựa theo lời mà ông đã nói, ông đã bị tôi "Ô uế", giống
như là ướp gia vị cho đồ ăn vậy, thời gian cất giữ càng lâu, hương vị mới càng
thơm ngon.”
“Ha ha.”
Bóng dáng của ông lão tiêu tán, tiếng cười vẫn lưu lại trong căn phòng này.
“Suýt nữa thì quên mất, vì cái tủ lạnh, còn cần qua bên nghĩa trang nấu cơm, ai
dà.”
Karen thở dài, tủ lạnh còn chưa đem về nhà được, bây giờ muốn xin nghỉ thì
cũng không hợp lắm.
Đúng lúc này, điện thoại vang lên, Karen bắt máy:
“Xin chào, đây là Nhà Tang lễ Pavaro.”
“Thẩm phán quan Pavaro? Không đúng, cậu là Karen”, đầu bên kia điện thoại
truyền đến giọng nói của Marlow, “Tôi lấy được số của cậu từ chỗ của Fanny,
tôi có chuẩn bị chút rượu ngon và thịt bê thượng hạng đấy, dự định tối này tổ
chức tiệc nướng, cậu có muốn tham gia không Karen?”.
Karen biết là do Marlow không kiềm chế nỗi lòng hiếu kỳ đối với “bộ trận
pháp” kia của mình, đối với những người thật sự thích nghiên cứu trận pháp mà
nói thì cho dù chỉ chờ lâu thêm một ngày cũng là một sự giày vò đối với bản
thân họ.
"Được rồi, lúc nào?”
“Lúc nào thì cậu đến được?” Marlow hỏi.
Karen nhìn đồng hồ một chút, nói: "Có lẽ còn phải chờ thêm một khoảng thời
gian."
"Cái này thì không có việc gì, bữa ăn khuya của chúng ta thường hay bắt đầu
sau nửa đêm."
"Nếu vậy thì có thể, vị trí ở đâu?"
"Ở chỗ cái công xưởng mà cậu giao lưu với Gray, Gray cùng Wind cũng đều
đến, Fanny và Peia cũng đến, a, còn có Kunxi."
"Được rồi, tôi sẽ cố gắng đến sớm một chút."
"Ha ha, không có việc gì, cậu cứ làm xong việc của mình trước đi, vậy cứ hẹn
như thế nhé?"
"Được rồi."
Cúp điện thoại, đứng dậy bước ra khỏi phòng sách, Karen vừa lúc trông thấy
Pall cưỡi Kevin chạy tới:
"A, cậu tỉnh rồi à?" Pall lập tức đến hỏi, "Cậu đã xả nước trong bồn tắm chưa?"
"A, tôi cũng quên mất."
"Vậy thì đừng xả, đợi chút nữa tôi để cho Dora và Doreen vào trong bồn tắm
một chút, chuyện này có chỗ tốt đối với sự phục hồi của bọn chúng, cậu thật
đúng là xa xỉ."
"Còn cô thì sao, không có việc gì chứ?"
"Tôi cũng không sao a."
"Có gì thay đổi không?" Karen hỏi.
"Thay đổi à? Ý cậu nói đến cái này sao?" Pall quơ móng vuốt một chút, một quả
cầu lửa xuất hiện, "Tín ngưỡng hệ thống gia tộc cấp một, mặc dù rất thấp,
nhưng cũng là một khởi đầu rất tốt, tôi có thể thử xem có thể dùng cái thân xác
mèo này tu luyện lại đến cấp bao nhiêu."
Bởi vì Pall là đang cưỡi trên lưng của Kevin, cho nên cầu lửa xuất hiện trên đầu
của Kevin, sau đó, phần lông trên đầu của nó cũng bị bắt lửa.
Ngay từ đầu Kevin còn không có để ý đến, chỉ là theo thói quen mà há mồm lè
lưỡi cười ngây ngô, mãi cho đến khi nó ngửi thấy được một mùi khét tỏa ra.
"Ai nha!" Pall phát ra một tiếng kêu to, cô ta đốt cháy lông con chó ngu rồi.
Karen duỗi tay ra, ngưng tụ thành một vũng nước, tưới trực tiếp lên đầu Kevin,
làm cả người Kevin ướt nhẹp, cũng không bị tổn thương gì, nhưng đầu chó thì
bị đốt trọc một mảnh.
"Ôi, ta cũng không cố ý a, chó ngu ngốc, không có sự đồng ý của ngươi mà đã
đốt cháy đầu ngươi rồi."
Kevin cũng không trách Pall, mà là chạy đến nơi xa, bắt đầu điên cuồng vung
vẩy nước trên người xuống, vung xong mới chạy trở về, ngồi xổm xuống, dùng
móng vuốt lay lay cái đầu của mình
"Thiếu gia, ngài tỉnh rồi." Alfred nghe thấy tiếng động bên ngoài nên bước ra.
"Alfred, để cho Healy lấy một túi sủi cảo mà tôi làm lần trước ra để tôi mang đi,
anh lại ghi chép thêm mấy cái trận pháp mà làm cho thẩm phán quan cảm thấy
hứng thú, không phải loại ý nghĩa cao siêu khó hiểu kia, chọn mấy loại mà anh
thấy hay ho, tôi muốn mang đi.
Mặt khác, anh lại nghiên cứu thêm một chút bút ký của ngài Hoven, miêu tả về
phong ấn của Kevin, chờ đến sau khi chuẩn bị xong, tôi thử giải trừ một phần
phong ấn của Kevin."
Nghe nói như thế, Kevin lập tức khôi phục lại vẻ cười ngây ngô, cũng không
quan trọng việc đầu chó bị đốt trọc.
"Được rồi, thiếu gia, ngài chờ tôi một lát."