Karen cũng lười giải thích tại sao mình đem thuốc lá với bật lửa theo mà không
hút, ngậm điếu thuốc vào miệng để hắn châm thuốc giúp, sau đó chính hắn cũng
tự châm thuốc, đặt gói thuốc lá và bật lửa ở giữa hai người.
"Hồi nãy tôi đến đây lĩnh tiền trợ cấp." Người trẻ tuổi nói, "Nếu như không phải
trên đường bị kẹt xe, thì chắc tôi cũng là người bị khiêng ra ngoài rồi, vì một
trăm phiếu điểm mà suýt chút toi mạng, ài."
Nghe được "Một trăm phiếu điểm trợ cấp", Karen biết, đây là một vị thần bộc
"Tôi tên là Richard, còn anh bạn thì sao?"
"Karen."
"Vậy tôi có cần xưng anh một tiếng đại nhân không?" Richard cười hỏi.
"Tôi cũng chỉ lĩnh một trăm phiếu điểm trợ cấp."
"Ha ha ha." Richard nở nụ cười, "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
Thần bộc gặp thần bộc thì cũng không có ngăn cách về thân phận.
"Anh nhìn xem ở bên kia, mấy ngài giáo chủ cũng đến rồi." Richard chỉ về
hướng nơi xa nói.
Karen cũng nhìn thấy bóng dáng của mấy vị chủ giáo mặc thần bào màu đỏ xuất
hiện, sắc mặt của bọn họ trông rất khó coi.
"Anh có cảm thấy đây là tập kích của Pamirez giáo không?" Richard mở miệng
hỏi Karen.
"Ừm?"
"Báo chí, anh không có xem à?" Richard nghi ngờ nói.
Karen hiểu ra, đây cũng không phải là một tên thần bộc bình thường, bởi vì trợ
cấp một tháng của một tên thần bộc bình thường, còn chưa đủ để đặt trước «
Tuần báo Trật Tự»;
Mà lại đối phương vậy mà hỏi một tên thần bộc khác rằng "Anh không xem báo
chí sao?", tất nhiên chính hắn ta cũng không biết sức mua thật sự của 100 phiếu
điểm là bao nhiêu, có ý như hỏi tại sao lại không ăn thịt.
Nếu như đối phương hoàn toàn không có nói láo, Karen suy đoán trên cơ bản là
một tên thần bộc con ông cháu cha nào đó đến đây lãnh phần tiền trợ cấp đầu
tiên trong đời.
Con ông cháu cha trong Trật Tự Thần Giáo có rất nhiều, bởi vì sự ảnh hưởng
lan truyền theo hình thức gia đình và gia tộc, tựa như là lúc phát hiện trong nhà
có một con gián thì có nghĩa rằng còn rất nhiều con gián khác đang sống trong
nhà, trong gia tộc sẽ rất ít xuất hiện tình huống chỉ có một cá thể riêng biệt tín
ngưỡng thần giáo, trên cơ bản đều chịu ảnh hưởng từ người thân và trưởng bối
trong nhà.
Nếu theo lý mà nói thì, coi như bỏ qua một nhân tố là Dis thì Karen cũng xem là
con ông cháu cha, rốt cuộc thì gia tộc Inmerais vẫn là một thế gia có làm Thẩm
Phán Quan.
"Cậu cảm thấy việc này là do người của Pamirez làm ra sao?" Karen hỏi.
"Có khả năng." Richard chỉ chỉ vào tòa cao ốc giao vụ bị phân tách kia, "Trong
cao ốc chắc chắn có trung tâm điều hành, ví như nhà kho và khu trang bị, chắc
chắn phải dùng đến trận pháp không gian mà tạo nên, anh có trông thấy hình
dáng sụp đổ lúc đầu của cao ốc chưa?"
Karen nhẹ gật đầu.
"Vậy thì anh có chú ý đến một việc là mấy khe hở xuất hiện lúc cao ốc đổ sụp,
thật ra đều vây quanh vị trí kia." Richard chỉ về hướng bộ phận kiến trúc bị mấy
vị Thuật Pháp Quan trông coi kia, "Cho nên, chắc là phần trận pháp không gian
kia xảy ra vấn đề, dẫn đến không gian xung quanh vị trí này bị phân giải."
"Thiết kế và xây dựng cao ốc giáo vụ có sự tham gia của Pamirez giáo à?"
Karen hỏi.
"Cái này đương nhiên không có khả năng, chắc chắn là người trong giáo hội
chúng ta làm, không có khả năng giao chuyện này đến tay của người ngoài."
"Cho nên, cậu vì sao lại cho rằng đây là do Pamirez giáo tập kích?"
Trên mặt Richard lộ ra nụ cười, nói: "Ở trên bề nổi thì không được giao cho
người bên ngoài, nhưng có thể phân công cho hai bên làm mà."
"Cái này..."
"Anh có biết điều này ở đây nghĩa là gì không?" Richard hỏi.
"Biết."
Karen chỉ là kinh ngạc rằng ngay cả công trình của giáo hội mình, cũng có thể
làm như thế.
"Chuyện như vậy xảy ra rất nhiều, những chỗ khác giao cho nhóm khác làm,
đến phương diện không gian mà bọn người Pamirez am hiểu thì để bọn hắn tới
làm, thứ nhất là hiệu quả sẽ tốt hơn và chi phí cũng sẽ càng rẻ hơn, thứ hai,
thậm chí có thể không cần cho trả công phiếu điểm cho bọn hắn, bọn hắn cũng
phải nắm lỗ mũi tự mình mang vật liệu tới giúp anh xây xong cái công trình
này, chỉ là phải bù lại cho bọn hắn từ những chỗ khác.
Đương nhiên, tôi cảm thấy có khả năng lớn là người của Pamirez giáo phát
động tập kích, cũng không bài trừ việc... Khụ khụ, giáo hội chúng ta tự biên tự
diễn."
"Không thể nào là tự biên tự diễn." Karen nói.
"Ừm? Vì cái gì? Đây không phải là một lý do rất tốt sao?"
"Chúng ta cũng không cần tìm lý do, cũng không cần kiếm cớ, lý do hay là cái
cớ càng chính đáng hơn thì chúng ta cũng không cần."
Richard mím môi, nói: "Tôi cảm thấy anh nói chuyện rất giống với cha tôi."
"Chức vị của cha cậu là?"
"Ừm? Hỏi được trực tiếp như vậy luôn sao? Anh cũng không giả bộ nghe không
hiểu, sau đó lại cố gắng kéo gần quan hệ giữa hai chúng ta à?"
"Ha ha."
"Cha của tôi là một vị thuật pháp quan, ầy, anh nhìn qua kia, cha tôi đang đứng
ngay trong đó đấy."
Thì ra, bên trong các thuật pháp quan đang bảo vệ khu tầng lầu quản lý trang bị
và nhà kho có cha của Richard.
"Không chỉ có cha cửa tôi, mẹ của tôi cũng là một vị thuật pháp quan, nhưng bà
ấy bây giờ không có ở thành phố York mà là đang ở Sangpu, cô của tôi cũng là
thuật pháp quan, dượng thì kém hai bậc, chỉ là một Thẩm Phán Quan."
Đây là... gia tộc Thuật Pháp Quan à?
Nếu như lấy nhà Inmerais là thẩm phán quan thế gia xem như là "Thư hương
môn đệ" mà nói thì một nhà của Richard lại xem như “danh gia vọng tộc” trong
hệ thống giáo hội.
"Cho nên, cậu cũng chỉ là một tên thần bộc sao?" Karen hỏi.
"Ha ha ha, đúng là tôi chỉ có chứng nhận thần bộc thôi, nhưng lại lười đi kiểm
tra thay đổi lại, đừng nhìn tôi còn trẻ như vậy, trên thực tế, tôi đã là thần mục
đấy, anh hẳn phải gọi tôi là đại nhân!"
Karen cảm thấy, mấy câu tán gẫu trước đây của tên này, chỉ là vì làm nền cho
cậu nói này mà thôi.
Karen đưa tay kẹp lấy điếu thuốc không hút trên môi vứt xuống mặt đất, dùng
đế giày giẫm lên, cũng không thèm đáp lại hắn.