Karen đưa tay nhẹ nhàng nhéo nhéo ống tay áo của mình, có chút ghét bỏ mà
nói: "Được rồi, vậy thì tắm một cái đi, nếu không thì luôn cảm thấy cả người
khó chịu."
"Lên lầu hai, tôi đi lấy quần áo cho anh thay."
"Cảm ơn."
Karen đi lên lầu hai, cái nhà này hình như cũng không có mấy người ở đây cố
định, thậm chí có lẽ chỉ có Richard và cha mẹ cậu ta sống ở đây, mẹ của cậu ta
còn không ở thành phố York, bây giờ thì cha cậu ta cũng có việc không thể trở
về, cho nên trên cơ bản cũng chỉ có một mình Richard.
Sau khi tắm xong, Karen trông thấy có hai bộ thần bào đặt ở trước cửa phòng
tắm, anh đưa tay sờ sờ, chất liệu vải còn mềm mại hơn cả tơ lụa, với lại ở trong
chắc có khắc thêm trận pháp cỡ nhỏ lên.
Chọn một bộ màu đen mặc vào trên người, lúc này cảm giác rất thoải mái, thử
truyền một chút linh tính vào trong thì cảm giác được có sáu cái trận pháp được
khảm lên trên bộ đồ này.
Theo thứ tự là tự làm sạch, giữ ấm, chống cháy, chống nước, ẩn nấp, thanh tẩy.
So với cái bộ mà mình đặt hàng kia, chắc chắn đắt hơn mấy lần.
Nói đến thần bào, ngoại trừ một vài màu sắc đặc biệt đại diện cho chức vụ đặc
thù, còn về phương diện màu sắc cũng rất tự do.
Giáo hội là một thế giới coi trọng cấp bậc rất nghiêm ngặt, trong lòng mỗi
người đều có sự kính sợ, cũng đều biết tự cân nhắc.
Lúc Karen bước xuống lầu, trông thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi
trên ghế sô pha trong phòng khách, rất giống với người trong bức ảnh kia,
nhưng có vẻ từng trải hơn rất nhiều, ông ấy là cha của Richard cũng chính là
cậu của mình.
Thuật Pháp Quan Eisen. Guman đang ngồi ở trên ghế sa lon nhắm mắt nghỉ
ngơi, lúc Karen bước xuống cầu thang vào phòng khách, ông ta hé mắt ra, nhìn
về phía Karen.
"Đại nhân, chào ngài, tôi được Richard mời đến."
Karen hành lễ với Eisen.
Eisen gật nhẹ đầu, cũng không nói chuyện.
"Đại nhân, tôi xin cáo từ trước."
Eisen mở miệng nói: "Richard đi mua bữa ăn khuya, nó bảo ta giữ cậu lại đây
cùng ăn."
"Không cần đâu thưa ngài, tôi xin phép về trước."
"Đây là lần đầu tiên con trai ta dẫn bạn bè về nhà chơi." Eisen dùng giọng điệu
bình tĩnh mà nói với vẻ chân thật không thể nghi ngờ.
"Vâng, thưa ngài."
Karen chỉ có thể ngồi xuống trên ghế sô pha.
"Tự giới thiệu một chút về mình đi."
Eisen tựa như là một cực đối lập với con trai của mình, ông ấy rất ghét khách
sáo, từ trong cách nói chuyện của ông ấy, Karen có thể cảm giác được một loại
cảm xúc đau thương.
Đó là cái loại cảm giác vì cố làm tròn trách nhiệm của một người cha, hoàn
thành nhiệm vụ ân cần hỏi thăm bạn bè của con trai mình.
Đây không phải là sự khinh thường từ trên cấp bậc... Mặc dù lấy địa vị của một
Thuật Pháp Quan để khinh thường một tên thần bộc, thậm chí là đi khinh
thường một tên Thẩm Phán Quan cũng đều là một chuyện rất bình thường.
Người đàn ông đang ngồi trước mặt này, có lẽ chức trách cai quản bộ môn khác
nhau, nhưng trên địa vị, chắc là ngang hàng với Zich.
Karen cảm thấy, ông ta chắc là có... Rào cản trong việc giao tiếp.
Trách không được mẹ của Richard ra ở riêng.
Một cái ví dụ chính xác khác là chú Mason, mặc kệ bất kỳ lúc nào thì chú
Mason đều vui vẻ, cho nên dù việc làm ăn có thất bại, tình cảm với cô Mary vẫn
rất tốt như cữ.
"Tôi là thần bộc dưới trướng của Thẩm Phán Quan Pavaro: Karen. Silva."
"Pavaro?" Eisen nhìn xem Karen, "Cấp trên của cậu, là một người không tệ."
Nói xong,
Ông ta có chút đau đớn mà nhắm mắt lại, Karen trông thấy cơ bắp trên mặt của
ông ta có chút run rẩy, lại cố mà nặn ra một câu:
"Giúp ta chuyển lời... thăm hỏi ân cần với ông ta."
"Được rồi, thưa ngài, tôi sẽ giúp ngài chuyển lời."
Hô...
Karen nghe được một âm thanh thở dài một hơi nhẹ nhõn, tựa như là nhiệm vụ,
hoặc gọi là “đóng vai người cha” cũng đã hoàn thành.
Sau đó, Karen và ngài Eisen chỉ ngồi ở chỗ đó, hai người cũng rơi vào một bầu
không khí yên tĩnh kéo dài.
Mãi cho đến khi Richard về đến nhà, trong tay cậu ta cầm về bữa ăn khuya mua
được từ cửa hàng gần đó, lúc đi đường còn vừa nhún nhảy vừa ngân nga bài hát.
Lúc này, một con quạ đen bay vào từ chỗ cửa sổ thông gió, đậu lên bả vai Eisen.
Eisen mở miệng nói: "Có việc, ta đi trước, hai người cứ ăn đi."
Karen chú ý tới, tư thế và động tác của con quạ kia, đều hoàn mĩ mà dựa theo
động tác đứng dậy khỏi ghế sô pha và bước đi của Eisen, nếu như là người khác
sử dụng thuật pháp quạ đen truyền tin thì không thể nào có sự đồng bộ như vậy;
Trừ phi, là quạ đen do tự mình gọi tới.
Đây là tự mình gọi điện thoại để bảo mình đi ra ngoài sao?
Eisen rời đi.
Richard để đồ ăn vừa mua được lên bàn trà, mở hộp ra, cười nói: "Con người
của cha tôi là thế đấy, ông ấy cũng không phải là nhằm vào anh, cũng càng
không phải là xem thường anh đâu, cho nên anh đừng để bụng làm gì, bởi vì
ông ấy đối xử với tôi cũng giống như thế."
"Sẽ không."
Vấn đề tâm lý của cậu nghiêm trọng đến thế sao, ngay cả đối mặt với con trai
của mình mà cũng có rào cản giao tiếp?
Nếu thay đổi một góc độ khác để suy nghĩ, loại người như thế, vậy mà có thể
ngồi lên vị trí Thuật Pháp Quan, vậy thì thực lực của ông ấy mạnh đến mức
nào?
"Đến, ăn bữa khuya đi."
"Được."