"Chúc mừng cậu." Karen cười nói.
Tôi cam đoan, chờ đến lúc đội trưởng ngồi kể cho cậu nghe về câu chuyện con
vịt nhỏ, cậu sẽ càng kích động hơn.
Deron đứng người lên;
"Ông nội phải đi rồi sao?"
"Việc đã giải quyết xong rồi, không đi thì ở đây làm cái gì, để bà của cháu ở nhà
một mình, ông cũng không yên lòng."
"Ngày mai cháu sẽ đến thăm bà."
"Lo mà làm tốt việc của mình đi, nếu có nhiệm vụ, trong lúc thi hành nhiệm vụ
nhớ nghe theo lời của đội trưởng, một đội ngũ được tạo thành từ những con chó
săn thì không có chỗ cho một con thỏ trắng nhỏ."
"Ông nội à, cháu trai của ông cũng không phải là một bé thỏ trắng, ông cứ chờ
mà xem."
Ánh mắt của Deron lại nhìn qua trên người Karen, người trẻ tuổi này tuổi tác
cũng không chênh lệch với cháu mình là bao nhiêu, mặc một bộ trường bào màu
đen, cho dù chỉ đứng yên ở đó, nhưng cũng đem đến cho người ta một loại cảm
giác rất thoải mái.
"Karen có phải không?"
"Đúng vậy, thưa đại nhân."
"Bạn bè của Richard cũng rất nhiều, nhưng ta nhớ không lầm thì đây là lần đầu
tiên nó dẫn bạn bè về nhà chơi, cho dù là bạn gái của nó, nó cũng chưa dắt về
nhà lần nào.
Đã hai đứa cũng hợp ý như thế, thì cố gắng làm bạn tốt của nhau, về sau nếu có
chuyện gì, có thể để Richard tới tìm ta."
"Cảm ơn đại nhân."
Karen biết, đây chỉ là một câu nói hình thức.
"Ông nội, để cháu tiễn ông." Richard đưa Deron đi ra ngoài, đứa cháu trai này
lộ ra vẻ rất ân cần.
Chờ đến sau khi Richard quay trở lại, Karen nói với cậu ta: "Thời gian cũng
không còn sớm, tôi cũng nên cáo từ."
"Không vội, cứ ngồi một lát, đi, tôi dẫn anh vào phòng sách của cha tôi ngồi
chơi môt chútt."
"Không cần thiết phải như thế này a?"
"Như thế này mới có vẻ chính thức chứ."
Richard lôi kéo cánh tay Karen, ép đẩy Karen đi lên lầu, lúc trước Karen chỉ là
tắm rửa trong nhà tắm lầu hai, cũng không có bước vào phòng, Richard mở ra
cửa phòng sách lầu 2, mời Karen đi vào.
"Cứ tùy ý đi, cái phòng sách này lúc trước là của ông nội tôi, ông nội vì cần
phải trông nom cho bà nội nên đã dọn đến một chỗ có suối nước nóng ở ngoại ô
Thành phố York để an dưỡng rồi, bây giờ cái phòng sách này trên danh nghĩa là
của cha tôi, nhưng cha tôi cũng rất ít khi về nhà, cũng không có dùng đến căn
phòng này nhiều."
Karen quét mắt nhìn qua những cuốn sách đặt trên giá.
"Thấy thích cuốn nào thì cứ trực tiếp lấy đi là được." Richard rất hào phóng mà
nói.
"Không cần."
"Anh có thích đánh cờ không?"
"Không thích."
"Còn đánh bài thì sao?"
"Không thích."
"Hay là uống rượu không? Tầng hầm có hầm rượu đấy."
"Không thích."
"Anh không có thứ gì để yêu thích thì sao có thể hòa nhập với mọi người được
chứ, không nên quá thanh cao nha." Richard dựa người vào giá sách, đánh giá
Karen, "Người mà thanh cao giống như anh đây, làm sao mà ở chung với người
khác cho được, cũng giống như tôi bây giờ này, đã chuẩn bị xong sẵn sàng để
hòa mình vào tiểu đội mới."
Karen cười cười, cùng ở chung với bọn họ, cũng không cần phải biết đánh bài
hay uống rượu mà chỉ cần đủ biến thái là được.
"Yên tâm, chờ đến lúc tôi quen thuộc với mọi người trong đó, tôi cũng sẽ giúp
anh vào trong đội, à mà anh làm việc dưới trướng Thẩm Phán Quan, không phải
là đang mở Nhà Tang Lễ đấy chứ?"
"Đúng vậy, cậu có muốn đến trải nghiệm thử một chút cho biết mùi không?"
"A." Richard lơ đễnh, "Tôi sẽ đến tham gia tang lễ của kẻ mà tôi tự tay giết, tôi
đã chuẩn bị xong tâm lý, sau khi tôi gia nhập vào tiểu đội, mục tiêu thứ nhất mà
tôi tự mình giết chết, tôi sẽ sắp xếp cho hắn một tang lễ thật long trọng, nhưng
tang lễ cũng không phải để an táng cho hắn, anh có biết là dành cho ai không?"
"Chôn cất con người non nớt của chính cậu trong quá khứ."
"A, trời ạ, anh nói tiếp câu này khiến tôi thật sự quá sảng khoái, tôi chợt phát
hiện ra trước đây đã không hiểu được con người của anh, không cần thiết phải
luôn luôn nhiệt tình giống như tôi, nếu như quá nhiệt tình thì về sau người ta lại
càng không biết trân trọng, còn giống như anh luôn luôn giữ vẻ lạnh lùng cao
ngạo như vậy, ngẫu nhiên nói ra một như thế sẽ có hiểu quả lớn hơn rất nhiều."
Karen không thèm để ý đến cậu ta, mà là đem sự chú ý của mình hướng đến
một bức ảnh chụp chung khác trong phòng sách, trong bức ảnh chụp chung này
là ba người trẻ tuổi, theo thứ tự là mẹ của mình và em trai em gái của bà.
"Cậu có vẻ rất có hứng thú với ảnh chụp của gia đình tôi đấy nhỉ."
"Ừm, có thể trông thấy bộ dáng lúc tuổi còn trẻ của hai vị thuật pháp quan đại
nhân, loại cảm giác này rất kỳ diệu."
"Thuật pháp quan có cái gì mà hiếm gặp, trong mắt người ngoài có lẽ cảm thấy
cao không thể chạm, nhưng trong cái tầng lớp này, cũng chỉ đến thế mà thôi."
"Bởi vì có được, cho nên mới sẽ không trân trọng."
"Có lẽ vậy. Thật ra thì tôi vẫn luôn cảm thấy rất tò mò về vị bác gái này, mặc dù
cha và ông nội tôi đều nói rằng bà ấy đã chết, nhưng tôi cảm thấy bà ấy chưa
chết, mà có lẽ đã rời nhà ra ngoài sống; mặc dù thi thể của người trong giáo hội
sẽ bị mang đi sau khi họ chết, nhưng vẫn sẽ dựng lên một cái bia mộ, nhưng tôi
chưa từng thấy người trong nhà bái tế qua bà ấy bao giờ."
Trong này, chắc còn một đoạn chuyện liên quan đằng sau, sau khi mẹ của mình
rời nhà đi rồi mất tích, sau đó xuất hiện ở nhà Inmerais rồi kết hôn với cha
mình, cuối cùng là sinh ra mình.
Nhưng có sự khác nhau với Pall, nhìn thấy ảnh chụp của bà ấy được trưng bày
thoải mái ở nhiều chỗ trong nhà như vậy, có lẽ không phải là cắt đứt quan hệ
với gia đình.
Pall là bởi vì rời nhà hơn một trăm năm rồi sau đó quay trở lại với tư cách của
một vị tổ tiên, nếu như cô ta rời nhà một năm rồi quay trở về thì sẽ được tiếp đãi
theo một cách hoàn toàn khác biệt.