Lúc Karen bước xuống từ trên võ đài, có thể phát hiện ánh nhìn của mọi người
và những chi tiết nhỏ khác đã thay đổi rõ rệt, rốt cuộc thì để nhận được sự tôn
trọng thật sự vẫn cần phải dựa vào chính thực lực của mình.
Nói theo hướng khách quan thì Marlow là một cái ngoại lệ, một là bởi vì trong
nhiệm vụ lần trước, hắn mặc dù không thể tận mắt nhìn thấy, nhưng vẫn có thể
cảm giác được một cách rõ ràng dựa vào trận pháp do hắn ta bố trí; thứ hai là
sau khi hắn xem xong quyển bút ký ghi chép trận pháp mà Karen đưa, trong
lòng hắn còn đang đắm chìm trong không khí học thuật thuần túy.
"Karen, liên quan đến trận pháp này, ta có một sự phỏng đoán, cậu có thể đến
biểu diễn cho ta xem một chút không?"
"Tôi cũng không quá quen thuộc đối với trận pháp." Karen có chút áy náy mà
trả lời.
Sự thật thì cũng đúng là như thế, thể lực và tinh thần của một người luôn luôn
có giới hạn, mặc dù ông Hoven để lại cho mình một quyển bút ký ghi chép lại
rất nhiều trận pháp, nhưng Karen cũng chỉ đang dừng lại ở giai đoạn xem xét,
cũng không có quá nhiều thời gian mà thực hành, ngược lại là Alfred luôn chìm
đắm vào việc nghiên cứu trận pháp.
Trước mắt mà nói thì mặc dù ông Hoven giao quyển bút ký trận pháp cho mình,
nhưng Alfred mới là người thừa kế thích hợp nhất.
Chỉ là, sau khi trải qua lần giao đấu trên võ đài lúc nãy, sự "thẳng thắn" của
Karen thường thường sẽ bị người xem vô ý mà xem như là đức tính khiêm tốn.
"Tôi bố trí ra rồi cậu xem xét giúp ta có được hay không?" Marlow thỉnh cầu
nói...
Không có cách nào khác, Karen chỉ có thể gật đầu, trong lòng suy nghĩ mặc dù
mình cũng không có nhiều kinh nghiệm thực hành, nhưng tốt xấu thì mình cũng
đã dành thời gian mà xem qua rất nhiều trận pháp ghi trong bút ký của ông
Hoven, đến lúc đó căn cứ theo tình huống của Marlow rồi nói mấy câu phụ họa
là được rồi.
Dù sao cũng đều chính xác.
"Vậy thì chúng ta đi qua phòng bên cạnh đi." Marlow rất nhiệt tình mà dẫn
Karen ra cửa.
Lầu một của nhà máy là nơi tập trung chung của câu lạc bộ đấu vật và câu lạc
bộ bắn súng, một nửa tầng ngầm, là sân huấn luyện tư nhân thuộc về Peia và
Fanny cùng với nơi giao lưu của những thành viên trong đội, cho nên nhu cầu
về diện tích sử dụng cũng không lớn;
Nói cách khác còn có gần một nửa không gian tầng hầm cũng chưa tiến hành
sửa chữa và bố trí, Marlow dẫn Karen đến nơi này, hắn bắt đầu bố trí trận pháp
xuống mặt đất.
Karen đứng ở bên cạnh, hỏi: "Có muốn uống gì đó không?"
Marlowe đang ngồi xổm trên mặt đất thì ngẩng đầu lên, nói: "A, bên kia có rất
nhiều rượu."
"Tôi không muốn uống rượu, muốn uống nước ngọt." Karen lắc đầu cười, tiếp
tục nói, "Anh cứ vẽ trước đi, tôi đến lầu một xem thử, nhớ kỹ ở đó hình như có
một cái tiệm tạp hóa."
"Uống nước ngọt sao, không thành vấn đề, để ta đi lấy." Marlow chủ động nói.
"Không cần, không cần, anh cứ tiếp tục vẽ trận pháp, để tôi đi lấy."
Karen đi lên trên từ một cầu thang gần nhất, có hai cái cầu thang đi xuống tầng
hầm, căn bản thì chỉ dùng một cái, một cái khác thì không có người nào đi.
Lúc Karen từ dưới cầu thang đi lên thì Neo cũng vừa dẫn Richard đi xuống từ
phía bên cầu thang còn lại.
Đội trưởng xuất hiện ở đây, mọi người vốn đang náo nhiệt bỗng trở nên yên
lặng.
Neo mở miệng nói: "Cao ốc giáo vụ mới mặc dù đã được xây mới, nhưng
phòng làm việc của chúng ta còn chưa được sắp xếp lại cẩn thận, cho nên chỉ có
thể họp mặt ở nơi này, bây giờ mọi người hãy chuẩn bị đi."
"Vâng, đội trưởng."
"Vâng, đội trưởng."
Mọi người bắt đầu dời ghế, dựa theo truyền thống, chỗ ngồi được sắp xếp thành
một hình bầu dục.
Richard chủ động chạy lên phụ giúp, chủ động thân thiết chào hỏi với mỗi
người, chỉ là cậu ta chỉ nhận lại được những câu trả lời rất thản nhiên.
"Đội trưởng, cần phải chuẩn bị đồ ăn sao?" Fanny hỏi.
"Không cần, liên hoan thì ra ngoài ăn, nơi này chỉ để phụ trách họp mặt."
"Được rồi, đội trưởng, vậy tôi lên trên lấy chút rượu đỏ xuống."
"Để tôi giúp ngài." Richard lập tức bu lại.
Fanny nhìn cậu ta một cái, đội trưởng vẫn còn chưa chính thức giới thiệu cậu ta,
nhưng cô đại khái cũng đã hiểu rõ thân phận của đối phương, cho nên gật gật
đầu, nói: "Đi lên nói với người ở trên, đại ca yêu cầu lấy rượu mà ngài ấy cất ở
đây xuống, sau đó chính bọn họ sẽ chuyển xuống đây."
"Được rồi, tôi đã biết." Richard rất ân cần vì gấp gáp muốn gia nhập vào trong
cái tiểu đội này nên lập tức chạy lên lầu, tìm được một tên quản lý ở trên rồi
thuật lại lời của Fanny.
"Vâng, tôi đã biết, tôi lập tức đem xuống ngay." Tên quản lý ngay lập tức đáp
ứng, sau đó dẫn người đi lấy rượu.
Richard đưa tay vuốt vuốt mặt mình, cho dù cậu ta là loại người giỏi về việc xã
giao, lần tiếp xúc ngắn ngủi với mấy thành viên trong tiểu đội lúc nãy cũng làm
cậu ta cảm thấy xấu hổ.
Đây là một loại không khí khác biệt, mình cần nhanh chóng tìm ra nó, sau đó
học được nó rồi gia nhập vào nó.
Richard chủ động tự động viên mình, còn vung nấm đấm lên.
"Cẩn thận một chút."
Richard quay đầu lại, trông thấy Karen đang ôm một thùng nước ngọt đứng ở
phía sau cậu ta, lúc nãy cậu ta vung tay xém đụng vào thùng nước ngọt mà
Karen đang ôm.
"Karen, sao anh lại ở chỗ này thế?" Richard hỏi.
"Bị người ta gọi tới." Karen nhún vai.
"Tôi giúp anh cầm." Richard chủ động đưa tay ra.
Karen không khách khí chút nào mà đẩy hết thùng nước ngọt vào tay của
Richard, còn tiện tay để thêm một thùng nước đá lên trên;
Rốt cuộc, ai có thể từ chối việc sai bảo em họ mình chứ?
"Khục..."
Richard kém chút không chịu nổi.
Hai người cùng một chỗ bước xuống cầu thang:
Bởi vì ánh mắt bị đồ vật trong tay ngăn cản, cho nên Richard xuống lầu rất
chậm, nhưng dù vậy vẫn hỏi Karen:
"Anh cũng gia nhập vào tiểu đội của ngài Neo à?"
"Ừm, bởi vì có người tiến cử."
Là được Pavaro tiến cử.