Một ngọn lửa to lớn màu xanh lam bốc lên từ trên tàu chở khách, sau đó một
tiếng nổ vang mới truyền đến, cùng với từng đợt sóng biển.
"̀m!"
Sóng biển đánh vào bến tàu, tóe lên bọt nước.
Trên người Karen xuất hiện một bức tường chắn, giúp mình và hai người phía
sau không bị nước biển văng lên.
Đây là thuật pháp tự kích hoạt, bởi vì Karen cũng không ngâm xướng, bây giờ
anh cũng không có tâm trạng mà bảo vệ quần áo mình khỏi bị nước biển làm
ướt.
Sau khi vụ nổ xảy ra, thân tàu bắt đầu nghiêng qua một bên, nhưng vào lúc này,
trên thân tàu lại bốc lên hai ngọn lửa màu xanh lam, lập tức theo sau đó là hai
tiếng nổ mạnh nữa:
"Oanh!"
"Oanh!"
Khi sóng biển lại đánh tới một lần nữa, Karen giơ tay lên, lần này chủ động
triệu hồi ra bức tường bảo vệ, một lần nữa chặn nước biển lại.
Trong tầm nhìn hiện giờ, phần giữa của tàu chở khách đã bị vụ nổ cắt ngang,
phần đầu và đuôi của con tàu cũng dần chìm xuống, làm cho phần ở giữa nhô
lên.
Hai chiếc tàu của cảnh sát biển vốn đang neo đậu gần bờ bắt đầu khởi đậu, chạy
đến vị trí của con tàu chở khách.
Karen quay đầu, nhìn một chút về phía Fanny và Peia đang đứng sau mình, hỏi:
"Làm sao bây giờ?"
Fanny hít sâu một hơi, nói: "Nếu như người vẫn chưa lên bờ, không hoàn thành
quá trình bàn giao, nếu xảy ra chuyện, sẽ không thuộc phạm vi phụ trách của
chúng ta..."
Karen nhẹ gật đầu.
Nhưng ba người đều không có bởi vì câu nói này mà cảm thấy thả lỏng chút
nào, lời an ủi tự lừa dối mình như thế này, ngoại trừ việc lấp vào khoảng trống
khi không biết phải nói gì ra thì nó cũng không có tác dụng gì khác.
Bởi vì đây không phải là vấn đề về việc truy cứu trách nhiệm hay là không, mà
là người gần đến nơi thì bay mất.
Từ khi vụ nổ thứ nhất bắt đầu, cho đến hai vụ nổ tiếp theo sau, thật ra cách một
khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi, trong khoảng thời gian ngắn như vậy,
nhóm ba người Karen đang đứng trên bờ ngoài đứng nhìn ra thì cũng không có
biện pháp khác nào khác.
Bây giờ, khi hai chiếc tàu cảnh sát biển đang đến gần hai mảnh vỡ của con tàu
chở khách từ từ chìm xuống đáy biển, Áo Giáp Hải Thần hiện ra trên người của
Karen.
"Bây giờ tôi qua đó xem thử một chút, hi vọng vị thần tử kia kịp thời nhảy
xuống biển."
"Chú ý cẩn thận." Fanny nhắc nhở.
Peia đặt tay đè lên vỏ sò bên tai, nói; "Đội trưởng đã ra lệnh cho tàu tiến lại gần
để tiến hành giải cứu, đồng thời, đội trưởng nhắc nhở chúng ta phải chú ý an
toàn, bởi vì có lẽ dưới biển vẫn còn nguy hiểm."
"Được rồi."
"Phù phù!"
Karen nhảy xuống dưới biển.
Một đặc tính khác của Áo Giáp Hải Thần hiện ra dưới nước, cả người Karen tại
gần như không cảm thấy bất cứ lực cản nào trong dòng nước, tốc độ bơi rất
nhanh.
Peia và Fanny không nhảy xuống biển cùng, mà là đứng ở trên bến tàu, vừa
quan sát con tàu chở khách đang chìm kia vừa quan sát vị trí hiện tại của Karen.
Lúc này,
Karen nổi lên trên mặt nước, anh đã đến bên cạnh con tàu.
"Peia, báo cho đội trưởng dừng việc giải cứu trên biển, chúng ta dùng tốc độ
nhanh nhất mà về khách sạn."
"Về khách sạn?" Peia rất là kinh ngạc.
"Soạt..."
Một kết giới hình hộp chữ nhật màu xanh lam nổi lên từ mặt biển, bên trong có
thể trông thấy một người thanh niên mặc thần bào màu xanh lam cầm trong tay
một viên ngọc đang tỏa ra ánh sáng trắng, ở sau lưng của người thanh niên trẻ
tuổi, còn có hơn mười tên tùy tùng đang khá là chật vật.
Kết giới trồi lên từ trên mặt biển, tản ra sau khi đến bến tàu.
Người thanh niên trẻ tuổi quay lưng lại nhìn thoáng qua con tàu chở khách đã
chìm xuống biển một nửa, lập tức nhìn về phía Karen vừa trở lại bến tàu:
"Người của Trật Tự?"
"Đúng, xin hỏi ngài là..."
"Ta là Derius, bây giờ ta cần được bảo vệ an toàn."
Derius, tên của thần tử Pamirez giáo.
"Mời ngài lên xe, bây giờ chúng ta sẽ về khách sạn ngay, nhân viên tùy tùng đi
theo ngài sẽ được người khác bố trí sau, chúng ta ưu tiên việc đảm bảo sự an
toàn của ngài."
Fanny mở cửa xe ra, Peia thì ngồi vào sau ghế lại, Derius ngồi vào sau xe, sau
khi Karen lên xe, đóng cửa xe lại.
Peia đưa tay đặt lên vành tai, nói:
"Đội trưởng, thần tử đã lên xe, bây giờ chúng ta xuất phát, đích đến là khách
sạn Ankara."
Sau khi thông báo xong, Peia khởi động xe, ngay lập tức tăng tốc.
Fanny thì lấy ra hai cái khăn, một cái đưa cho Derius, một cái khác thì đưa cho
Karen.
Derius nhận lấy khăn mặt bắt đầu lau tóc, bên trên thần bào của anh ta chắc
chắn có khắc trận pháp, sau khi lau khô tóc, quần áo trên người cũng đã khô.
Karen không có mặc thần bào, chỉ có thể tùy tiện lau lau đầu và tay, cũng lười
mà lau thêm, chờ đến lúc về phòng khách sạn thì thay đồ sau.
Sau khi rời khỏi bến tàu, Peia đã lái xe lên đường lớn, nhưng sau khi chạy được
một quãng nhỏ, có vẻ như nhận được mệnh lệnh mới của đội trưởng, trực tiếp
chạy đụng bay hàng rào phân cách, để cho xe hộ tống khách quý chạy vào một
con đường mòn nhỏ trên sườn núi.
Sau đó, lại liên tục thay đổi làn xe mấy lần, thậm chí không tiếc vì thế mà chạy
một vòng xa.