Số 13 Phố Mink

Chương 667

Karen mang theo Fanny và Peia ra khỏi phòng của Derius, về tới phòng của

mình, vừa đóng cửa xong, Peia đã cười nói: "Vị thần tử đại nhân này có vẻ rất

dễ nói chuyện nhỉ”.

Fanny gật đầu nói: "Anh ta đối với cuộc đàm phán này rất vội vàng."

Karen ngồi xuống ghế sô pha, nói: "Tôi suy đoán rằng cái ý kiến dung hợp này

là do anh ta khởi xướng, ở trong giáo hội chắc chắn có một lực lượng phản đối

rất lớn, anh ta bây giờ chắc là đang hy vọng sớm ngày hoàn thành đàm phán để

thi hành việc dung hợp, nhờ đó dựa vào sức mạnh của thần giáo chúng ta để đàn

áp phe đối lập."

"Ừm, rất có lý, nhưng những chuyện này không phải là việc chúng ta cần cân

nhắc." Peia mở miệng nói, "Ai muốn đi tắm trước? A, quần áo trên người Karen

bị ướt, cậu đi tắm trước đi."

"Được rồi." Karen cũng không từ chối, đứng lên nói, "Lần sau tôi vẫn nên mặc

thần bào thì hơn."

"Vốn là có thể mặc thần bào, nhưng điều kiện tiên quyết là chúng ta phải thống

nhất phong cách ăn mặc, nếu muốn mặc thì mọi người phải cùng nhau mặc."

Fanny nói.

Karen mở cửa phòng tắm ra, dừng lại một chút, hỏi: "Đội trưởng thế nào rồi?"

"Đội trưởng không có việc gì." Peia gõ gõ vào cái vỏ sò mang trên lỗ tai mình,

"Xin hãy có một chút lòng tin dành cho đội trưởng."

Fanny mở miệng nói: "Wind là người có kinh nghiệm già dặn nhất trong tiễu

đội chúng ta, lúc trước tôi có hỏi qua rồi, kết quả thì được trả lời bằng một câu

là anh ta cũng chưa từng thấy đội trưởng dưới cơ khi một đấu một với bất kỳ kẻ

nào."

"Vậy cái lần mà đội trưởng gặp tiểu thư Irina thì..."

"Là bị đánh hội đồng." Fanny nói, "Tôi chỉ biết bấy nhiêu thôi, cái lúc mà tôi

vừa mới gia nhập, vào lần đó có không ít đội viên cũ đã chết đi.

Karen như có điều suy nghĩ, nhẹ gật đầu, lúc anh chuẩn bị đi tắm, Peia bỗng

nhiên mở miệng nói:

"Chủ giáo Bern đã vào thang máy lên lầu, ngài ấy muốn gặp thần tử Derius."

Fanny giải thích nói: "Chủ giáo Bern là một thành viên trong đoàn đại biểu cho

Trật Tự Thần Giáo chúng ta tham gia lần đàm phán này."

Karen cũng không vội mà đi tắm rửa, Fanny và Peia đến thông báo cho Derius,

Karen thì đi về phía thang máy, vừa lúc cửa thang máy mở ra, chủ giáo Bern với

một bộ râu dê màu trắng bước ra từ trong thang máy.

"Dẫn ta đến gặp thần tử của Pamirez giáo."

"Xin ngài hãy đưa giấy chứng nhận ra."

Chủ giáo Bern gật gật đầu, mặc dù có thể nhìn ra ông ta rất nóng lòng, nhưng

vẫn rất kiên nhẫn mà đưa giấy tờ ra cho Karen kiểm tra.

Karen nhận lấy giấy chứng nhận, sau khi xác nhận, dùng hai tay trao trả lại giấy

chứng nhận.

"Xin ngài đi theo tôi."

Karen dẫn đường ở phía trước, sau khi đến cửa phòng Derius, Karen nhẹ nhàng

gõ cửa.

"Vào đi."

Cửa không có khóa, Karen mở cửa, chủ giáo Bern bước vào, Karen cũng cùng

đi vào theo.

Lúc Derius trông thấy chủ giáo Bern, trong ánh mắt hiện ra vẻ kích động;

Sau đó, anh ta nhìn về phía Karen, nói: "Ta muốn nói chuyện riêng với chủ giáo

Bern một chút."

Karen lắc đầu nói: "Rất xin lỗi, căn cứ theo điều lệ bảo an, cho dù là lúc ngài

gặp nhân viên của thần giáo chúng ta, cũng phải có ít nhất là một người trong tổ

bảo an ở đây."

Chủ giáo Bern mỉm cười nói: "Quy định chính là như vậy, cậu biết đấy, Trật Tự

Thần Giáo của chúng ta có rất nhiều quy định, còn có, ta tin tưởng tố chất của

cái tiểu đội chó săn này, cho nên, chúng ta có thể thoải mái mà trò chuyện.

Quan trọng nhất đó chính là, thời gian của chúng ta có hạn, ta cũng không có

thời gian để gặp mặt riêng."

"Thật sao?" Derius hỏi.

"Đương nhiên là thật." Chủ giáo Bern chỉ xuống dưới chân, "Nơi này, là khách

sạn Ankara, là khách sạn được đặt theo tên con gái của Thần Trật Tự vĩ đại, cậu,

ta, chúng ta, ở chỗ này, là an toàn tuyệt đối."

Sau một khắc,

Bóng người Derius lóe lên, trực tiếp xuất hiện trước mặt của chủ giáo Bern, đưa

tay nắm lấy cổ áo của ông ta, nhìn chằm chằm một cách hung tợn.

"Ngài Derius, xin ngài..."

Karen bị một màn này làm cho bất ngờ, lập tức chuẩn bị bước đến trước, nhưng

chủ giáo Bern lại duỗi tay ra hiệu cho Karen không cần đến gần.

"Ngài Derius của chúng ta, cần trút ra cảm xúc trong lòng, không có chuyện gì,

xin đừng ngăn cản cậu ta, cậu ta sẽ không gây bất lợi cho ta, bởi vì cậu ta cũng

giống như ngươi."

Karen dừng bước lại, giống như mình?

Derius gần như đem mặt mình dán đến gần mặt của chủ giáo Bern, khuôn mặt

dữ tợn, cảm xúc kích động mà nói:

"Chính sự tính toán của ông, từ lúc ông sắp xếp cho tôi gia nhập vào Pamirez

giáo đến bây giờ, đã bao nhiêu năm, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi!

Trong những năm nay, tôi lần lượt xin ông để tôi quay về với vòng tay ấm áp

của Trật Tự, nhưng ông lại lần lượt dùng nhiều lý do để ngăn cản tôi.

Ngài chủ giáo Bern,

À không,

Cha,

Ngài có biết con của ngài, những năm tháng qua đã sống như thế nào không?"

Chủ giáo Bern mặc cho Derius nắm chặt cổ áo của mình,

Mỉm cười nói:

"Con nhìn xem, không phải bây giờ rất tốt sao?"

"Rất tốt à?" Derius nở nụ cười, "Ông nói rất tốt sao?"

Chủ giáo Bern nhẹ gật đầu, hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ không phải sao?"

"Cha, ngài lúc đó nói với tôi như thế nào, ngài nói chỉ là sắp xếp cho ta đến ẩn

nấp trong Pamirez giáo hai tháng, xem như để trải nghiệm hoàn cảnh khác biệt,

nhưng một lần ẩn nấp này lại kéo dài những hai mươi năm!

Ngài cũng không cảm thấy hối tiếc sao?

Rốt cuộc, con của ngài bây giờ đã ẩn nấp đến nỗi trở thành thần tử của Pamirez

giáo.

Nếu như không phải xảy ra một vài việc ngoài ý muốn không thể khống chế,

Kiên trì ẩn nấp thêm mấy năm, nói không chừng ta có thể ẩn nấp đến nỗi trở

thành giáo tôn rồi à?"
Bình Luận (0)
Comment