Karen để ý thấy Fanny và Peia đều đeo một cái mặt nạ màu bạc lên mặt, anh
cũng có một cái, sau khi vào khách sạn Ankara thì Fanny mới đưa một cái cho
anh, chỉ là Karen còn để cái mặt nạ của mình trong phòng.
Nguyên nhân không đem theo rất đơn giản, vốn anh đang có một cái mặt nạ đeo
sẵn trên người, cho nên nghiêng người giả bộ đeo mặt nạ lên mặt, lại kiểm tra
chiếc nhẫn, một cái mặt nạ màu bạc hiện ra trên mặt của Karen.
Karen cảm thấy mình giống như là đang biểu diễn "Lật mặt", hơn nữa cái này
cũng thật sự là tổ truyền.
Sau khi cả đội tập trung lại, dưới sự dẫn đầu của đội trưởng Neo, tất cả mọi
người đi ra ngoài khách sạn.
"Trong lúc chiến tranh, căn cứ theo Điều lệ Chiến tranh, tất cả tiểu đội của Đòn
Roi Kỷ Luật đều phải cam kết hiệu suất tập trung lại trong thời gian nửa ngày."
Neo mở miệng nói.
"Vâng, đội trưởng."
"Vâng, đội trưởng."
"Trong khoảng thời gian này, mọi người vất vả rồi, giải tán để chỉnh đốn đi."
Tiểu đội giải tán, đội trưởng cũng không nói gì về phần thưởng của nhiệm vụ
bảo an này, cũng không ai sẽ hỏi gì vào lúc này, chiến tranh đều đã bắt đầu, lại
so đo cái này cũng không có ý nghĩa gì, dù sao cũng là tình huống đặc biệt.
Richard thì chỉ về phía xe hộ tống yếu nhân, nói: "Tôi đã sắp xếp và thu dọn đồ
đạc và hành lý trong phòng của ba người vào trong xe hết rồi, ngay cả thanh
kiếm kia của anh đấy Karen, đúng là rất nặng."
"Rất ngoan." Peia vỗ vỗ lên đầu của Richard, ra hiệu cho mọi người có thể lên
xe, "Vào đi, tôi đưa mọi người về nhà, a, đội trưởng, anh cũng muốn đi sao?"
Những người khác rời đi, nhưng đội trưởng vẫn còn ở nơi này, cái này cũng
không giống với phong cách mọi khi của đội trưởng, những lần trước lúc giải
tán, đội trưởng đều là người thứ nhất rời đi, mỗi buổi tối anh ta đều không kịp
chờ đến giờ tan tầm thì đã đi về rồi;
Đương nhiên, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà đội trưởng được
mọi người yêu mến, ai lại không thích có một vị lãnh đạo về sớm không muốn
tăng ca?
"Ừm." Neo lên tiếng đáp.
Karen mở cửa xe ra giúp đội trưởng, cả đám người ngồi lên xe.
Chiếc xe hộ tống yếu nhân còn có thể trưng dụng thành xe buýt tư nhân một
ngày, sáng mai cần phải bàn giao lại, chiếc xe này không chỉ có giá rất cao trên
thị trường, với lại đã được Trật Tự Thần Giáo cải tiến, bên trong có trận pháp
tăng cường bảo vệ.
Không có liên quan gì đến nhãn hiệu sản xuất của chiếc ô tô này, ngoại hình và
thiết kế như thế này cũng chỉ để thuận tiện lúc làm nhiệm vụ trong thế tục.
Peia lái xe, bốn người khác đang ngồi trong xe bao gồm đội trưởng Neo,
Richard, Karen và Fanny.
"Đội trưởng, tôi chạy đến nhà anh trước nhé?" Peia hỏi.
"Cô cứ chạy về nhà mình trước đi."
"Lái xe sao có thể là người thứ nhất về nhà được chứ." Peia cười nói.
"Đây là mệnh lệnh."
"Vâng, đội trưởng."
Richard nhìn trái rồi lại nhìn phải một hồi, bởi vì mọi người đều đang đeo mặt
nạ, cho nên không thấy rõ vẻ mặt có thay đổi hay không, nhưng cậu ta đã cảm
thấy có chút gì đó không bình thường.
Karen cũng đã nhận ra sự bất thường, mặc kệ như thế nào, để cho Peia về nhà
trước quả thật có gì đó không đúng.
Rất nhanh đã đến nhà của Peia, là một cái chung cư rất cũ kỹ, không phải ai đều
thích ở nhà lớn, có vài người dù điều kiện rất đầy đủ, nhưng vẫn thích sống ở
căn nhà cũ của mình.
"Ai muốn lái xe, đến nhà tôi rồi."
Peia xuống xe.
"Để tôi lái cho." Richard chủ động đề nghị.
Đội trưởng nhẹ gật đầu.
Richard lập tức mở cửa xe ra ngoài, đi lên vị trí lái.
Lúc này, đội trưởng nhìn về phía Karen, nói: "Xuống xe, đánh bại Peia, để cô ta
chảy máu."
"..." Karen.
"Đây là mệnh lệnh."
"Vâng, đội trưởng."
Karen không thể nào hiểu được cái mệnh lệnh này là như thế nào, nhưng anh
vẫn quyết định chấp hành, anh tin tưởng rằng Neo có mục đích của riêng mình,
quang trọng nhất là cũng chỉ cần đánh ra máu thôi không cần phải giết chết.
Peia vừa xuống xe còn đang đứng chờ mấy người kia lái xe đi rồi mới bước
vào, lại trông thấy Karen xách theo thanh kiếm Lưu Tư xuống xe, đi về phía của
mình.
"Cậu đến để tiễn tôi à? Karen."
Karen tiếp tục bước về phía Peia, kéo lê thanh đại kiếm dưới đất, tóe ra từng
đốm lửa nhỏ, hàm ý rất đơn giản, đó chính là tôi đang muốn ra tay với cô.
Peia cũng không có phòng ngự, cũng không lui lại, chỉ cầm thấy kỳ lạ mà nói:
"Cậu đang muốn làm gì thế?"
Cả người Karen hơi nghiêng qua, làm ra động tác vung mạnh thanh kiếm, tư thế
tấn công rất rõ ràng.
Peia vẫn như cũ không phòng ngự, cô vẫn rất tò mò mà nói: "Đang làm cái gì
đấy?"
Karen vung kiếm lên, đập lên người Peia, không phải dùng mũi kiếm, mà là
dùng phần thân kiếm.
"Ầm!"
Peia bị thanh kiếm của Karen đập bay ra xa, sau khi hạ xuống vẫn như cũ không
dám tin mà nói:
"Cậu điên rồi à!"
Karen chạy đến trước đuổi theo, đập thêm một kiếm lên Peia đang nằm phía
trước.
Peia vẫn như cũ không phản công, mà chỉ dùng hay tay để đỡ.
"Ầm!"
Cho dù Karen không sử dụng sức mạnh của Lưỡi Đao Ám Nguyệt, nhưng chỉ
bằng trọng lượng và quán tính của thanh đại kiếm Lưu Tư, Peia vẫn bị lực tác
động của nó làm bị thương, trong miệng có máu tươi tràn ra.
Nhưng lần này, cô cũng không hỏi Karen đang làm gì tiếp, bởi vì Karen đã đập
liên tục hai kiếm, nhưng người bên trong xe, nhất là đội trưởng vẫn không có
bất cứ động tĩnh nào.
Thấy Peia đã đổ máu, Karen thu kiếm về, gật nhẹ đầu với Peia, anh cũng không
biết mình làm động tác này để làm gì, nhưng đã ra tay đánh người ta chảy máu
thì cũng phải chào tạm biệt một tiếng rồi mới rời đi.
Quay người, Karen kéo thanh kiếm Lưu Tư quay lại trong xe.
Ô tô khởi động,
Richard có chút hồi hộp mà hỏi:
"Tiếp theo đến nhà tôi à?"
Richard nghĩ lầm đây là hoạt động truyền thống của tiểu đội chó săn sau mỗi
lần nhiệm vụ.
Neo mở miệng nói: "Đến quán bowling ở phố Tây Thủy"
"Được rồi, thưa đội trưởng."
Nghe được không phải đến nhà mình, Richard thở một hơi dài nhẹ nhõm.