Số 13 Phố Mink

Chương 700

Richard mở cửa nhà, bước vào phòng khách từ cửa trước, phát hiện có hai

người đang ngồi trong phòng khách, bọn họ giống như là hai người xa lạ ngồi

đối diện nhau, mảy may không thể nhìn ra được rằng bọn họ từng cùng nhau

sinh ra một đứa con.

Đúng vậy, đang ngồi trong phòng khách đó là cha mình cùng với... Mẹ của

mình.

Người phụ nữ trong thấy Richard đã trở về, lập tức đứng người lên, giang hai

cánh tay ra, vui mừng mà nói: "A, con trai thân yêu của mẹ về rồi."

"Mẹ!"

Richard chạy đến ôm cùng với mẹ mình.

"Nghe nói con đi chấp hành nhiệm vụ?"

"Đúng vậy, bởi vì con muốn dựa vào năng lực của mình kiếm chút phiếu điểm,

để có thể tặng một món quà thật đẹp cho người mẹ yêu quý nhất của con trong

ngày sinh nhật."

"A, thật ngoan." Kaixi hôn lên trán của con mình một cái.

Vào lúc này Eisen đứng người lên, nói: "Richard, ngồi tiếp mẹ của con."

Nói xong, ông ta giống như là đang chạy nạn vậy, bước nhanh vào một căn

phòng trong lầu 1, đóng chặt cửa phòng lại.

"Nếu cha của con có thể cũng tươi vui như con thì tốt rồi." Kaixi cảm khái nói.

"Là bởi vì cha đã đem toàn bộ sự vui tươi của mình mà truyền cho con."

"Con càng ngày càng biết nói chuyện, con của ta, thế nào rồi, nhiệm vụ vất vả

sao?"

"Không vất vả, vô cùng phong phú."

"Vậy con phụ trách nhiệm vụ gì trong tiểu đội vậy?"

"Cùng với đội trưởng và các thành viên của tiểu đội của con cùng nhau nấp

trong bóng tối để bảo vệ mục tiêu."

"Thật sao, vậy chắc chắn sẽ rất mệt mỏi đấy, con có muốn đi tắm rửa trước

không?"

"Được rồi, mẹ, vậy con lên lầu tắm rửa trước đây."

"Đúng rồi, ông nội con cũng ở trên lầu, đi lên nhớ chào hỏi ông một tiếng."

"Ông nội cũng ở đây sao? Tốt, con biết rồi mẹ."

Richard đi đến lầu hai, gõ cửa phòng sách.

"Vào đi."

"Ông nội."

"Trở về rồi à." Deron không có ngồi ở phía sau bàn đọc sách, mà là đứng ở

trước vách tường, nhìn xem bức ảnh gia đình đã cũ kia.

"Ừm, trở về rồi, nhiệm vụ đã kết thúc."

"Có mệt hay không?"

"Không mệt, lần thứ nhất chấp hành nhiệm vụ, từ đầu tới đuôi đều có trải

nghiệm vô cùng phong phú."

"Cha và mẹ con ngồi ở dưới có nói chuyện gì với nhau không?"

"Cho dù ông có lên lầu, để hai người bọn họ cùng ở dưới phòng khách, nhưng

ngài cảm thấy, hai người bọn họ có thể nói chuyện được với nhau?"

"Ai, cũng không biết được tại sao cha của con lại trở thành như thế này, khi còn

bé tính cách chỉ có đôi chút quái gở mà thôi, bây giờ con trai của nó đã lớn đến

như vậy, kết quả nó ngược lại càng sống phí phạm cuộc đời mình."

"Cháu cảm thấy có thể tìm cho cha một vị bác sĩ tâm lý để kiểm tra thử xem."

"Có tác dụng không?"

"Nhưng nếu không xem thử thì sẽ chẳng có kết quả gì."

"Vậy thì cứ thử một chút xem sao, cháu để ý tìm thử xem."

"Được rồi, ông nội, nhưng chờ đến lúc tìm được bác sĩ tâm lý phù hợp, còn phải

cần ông nội lên tiếng để cha đi khám."

"Điều này thì ta tất nhiên biết rồi."

Deeon lui về sau hai bước, nhưng ánh mắt vẫn dừng lại trên tấm hình chụp cũ

kia như cũ.

"Ông nội đang nhớ đến bác gái sao?"

"Ừm, cha con khi còn nhỏ, cũng chỉ có lúc bác gái của con ở cùng với nó, nó

mới có thể cười, mới có thể hoạt bát được một chút, ta vẫn luôn đang nghĩ, nếu

như bác gái của con còn sống, còn sống cùng chúng ta trong cái nhà này thì có

lẽ tình trạng của cha con cũng không thay đổi thành ra như bây giờ.

Con của bác gái có lẽ cũng ngang tầm tuổi của con, có lẽ sẽ lớn hơn con một

chút, con cũng có thể có một người anh họ hoặc là chị họ."

"Đúng rồi, ông nội, tại sao ông và cha mẹ cháu đều ở nhà vậy? Mẹ cháu cố ý

quay về từ thành phố Tang Phổ để thăm người thân sao?"

"Nó có việc công vụ cần đến Thành phố York, tiện đường về thăm nhà một

chút."

"A, thì ra là như vậy."

"Richard, không nên trách mẹ của cháu nhé."

"Cháu chưa từng trách mẹ cháu điều gì, nếu như cháu là mẹ mình, nghĩ đến thì

mỗi người cũng rất khó để đối mặt với một người chồng như vậy."

"Là con trai của họ, cháu nói những lời này cũng không thích hợp đâu."

"Đều là người một nhà, tất nhiên có thể hiểu được, ông nội, cháu đi tắm trước

đây."

"Đi thôi."

Richard đóng cửa phòng sách lại, nghe được tiếng động dưới lầu, nhích đến gần

đầu cầu thang, phát hiện âm thanh của cô mình ở dưới;

Cô cũng tới rồi sao?

Richard không có đi xuống lầu, mà là đi vào phòng tắm, lúc cởi quần ao, dừng

lại một chút: Người thân trong nhà, đều trở về rồi, hơn nữa còn đều ở nhà?

Phải biết, cái nhà này thế nhưng đã nhiều năm rồi không tề tụ động đủ đến vậy.

Richard không khỏi nghĩ đến trước lúc mình về nhà, đội trưởng có tự nhủ.

"Xem ra, thật sự có chuyện gì đó sắp xảy ra."

Richard tắm xong, thay một bộ quần áo mới, đi vào phòng của mình, nhưng cố

ý không đóng cửa phòng ngủ, nằm ở trên giường.

Âm thanh đứt quãng truyền lên từ phòng khách dưới lầu, chủ yếu là tiếng của

cô và mẹ đang cùng nhau tán gẫu, sau một lát, còn nghe được tiếng của ông nội,

ông nội chắc cũng đã xuống dưới lầu rồi.

Lúc này cả người Richard đã mệt rã rời mà nằm trên giường, mấy ngày nay hầu

như cậu ta đều đứng trong thang máy, đi ngủ cũng phải đứng dựa vào vách của

thang máy để ngủ, mấy ngày nay lưng không dính vào giường, lúc này vừa nằm

lên cũng không nỡ bò người dậy, buồn ngủ cũng theo đó mà xuất hiện.

Nhưng Richard vẫn ráng gắng gượng mà không ngủ, sau đó cảm thấy nằm trên

giường không chống cự cơn buồn ngủ nổi nữa nên cũng dứt khoát bò xuống

giường, nghiêng mình tựa lên vách tường của phòng ngủ, tựa như lúc mình vẫn

còn đang ở trong thang máy chấp hành nhiệm vụ.

Trong lúc này cả người nửa tỉnh nửa mê, cũng không biết thời gian cụ thể đã

trôi qua được bao lâu, phát hiện âm thanh dưới lầu cũng đã ngừng lại.

Richard lập tức mở mắt ra, giống như trong lúc nhiệm vụ có người ấn vào thang

máy, nhanh chóng trở lại trạng thái tỉnh táo.

Lập tức, Richard bước xuống cầu thang, quả nhiên, vừa lúc trông thấy bốn

người ông nội, cha mẹ và cô cùng đi ra trước cửa.
Bình Luận (0)
Comment