"Ông... Các người, đang hy vọng ta thay đổi tín ngưỡng của mình sao?"
Derius bỗng nhiên ý thức được điều gì, bởi vì đang ở trong Pamirez giáo trong
suốt hai mươi năm, mười năm trước, anh ta vẫn luôn kiên đinh với bản thân
mình, vẫn luôn trung thành mà tín ngưỡng vào trật tự.
Nhưng cùng với việc vị trí của anh ta trong Pamirez giáo không ngừng tăng lên,
bắt đầu tiến vào tầm mắt của Giáo tôn, là ông lão hiền lành kia, mang đến sự ấm
áp mà anh ta đã mất đi trong lòng, mở ra cảnh tượng của Pamirez giáo trong
lòng của anh ta.
Là ông ta, để cho mình say mê Pamirez, là ông ta, để cho mình đi ra khỏi sự đau
khổ mê mang, là ông ta, để cho mình kiên định trở thành thần tử của Pamirez
giáo, tự mình cắt bỏ khỏi quá khứ.
Nhưng ông ấy lại là ông nội của mình... Quan trọng nhất đó chính là, người cha
đang ngồi trước mặt mình bây giờ, tựa như luôn nắm bắt nội tâm của mình
trong lòng bàn tay.
"Đúng thế." Bern gật đầu thừa nhận, "Trong suốt một khoảng thời gian rất dài,
Thần Giáo của chúng ta đi theo con đường xưa của Ánh Sáng Thần Giáo."
Bern bắt đầu dạo bước ở trước mặt con trai mình:
"Thứ mà Ánh Sáng thích chính là bất cứ thứ gì tụ lại xung quanh nó, đều sẽ trở
nên u tối, chỉ còn lại sự chiếu rộ của Ánh Sáng, nhưng đây cũng là nguyên nhân
mà Ánh Sáng biến mất, nó vì hào quang mãi thịnh vượng của mình, trên lưng
phải đeo quá nhiều gánh năng, gánh chịu quá nhiều rủi ro, nhưng khi so sánh
với những lợi ích mà Ánh Sáng Thần Giáo nhận được thì những lợi ích này lại
nhỏ đến mức không đang kể.
Con đường mà Trật Tự chúng ta muốn đi bây giờ, không phải là chiếm đoạt,
không phải là dung hợp, mà chỉ cần mọi thứ đều vận hành ổn định dưới quy tắc
của Trật Tự, vậy thì tất cả có thể cùng tồn tại.
Sau gần hai trăm năm, sự suy yếu của Pamirez giáo đã rất rõ ràng, cái này cũng
dẫn đến tỉ lệ rèn đúc của rất nhiều Thánh Khí Không Gian đẳng cấp cao giảm đi
rất nhiều thậm chí kỹ thuật rèn đúc, đều có xu hướng trượt dốc và mai một.
Trật tự không hi vọng chỉ cầm tới một cái xác không hoặc là một cái nhà kho
chỉ chứa đầy bút ký và thư tịch cổ xưa, kết quả của loại chiếm đoạt này đó chính
là nội bộ thần giáo của chúng ta lại phải tốn thêm công sức để xây dựng lại một
cái Pamirez giáo mới...
Cái giá phải trả này, thật sự là quá lớn, mà lại có lẽ hiệu quả sẽ rất tệ hại.
Cho nên,
Trật Tự Thần Giáo hi vọng trông thấy một cái Pamirez giáo khỏe mạnh và phát
triển, chúng ta không còn bóp chết và kiềm chế sự phát triển của bộ máy cao
cấp của Pamirez giáo, chúng ta chỉ cần khống chế một vài điểm để bảo đảm
Pamirez giáo mãi mãi cũng sẽ không rời bỏ Trật Tự."
Bern cúi người, nhìn kỹ con của mình:
"Đây chính là nguyên nhân chúng ta bồi dưỡng con, con sẽ không rời bỏ Trật
Tự, nhưng con lại tán thưởng cảnh vật mà Pamirez mang đến, cái này là điều rất
tốt, ta tin tưởng, sau này Pamirez giáo dưới sự dẫn dắt của con, chắc chắn có thể
chấm dứt chiều hướng suy tàn, tái hiện lại vinh quang của trước đây.
Còn con cũng không cần phải phân vân, cũng không cần phải khổ, càng không
cần phải đưa ra sự lựa chọn, không phải sao?
Giống như câu nói mà chính thần Pamirez đã từng nói qua vậy:
Trong tay của ta mặc dù cầm bức thư, nhưng thứ mà ta hưởng thụ, là phong
cảnh trên đường đưa thư."
"Ta còn có sự lựa chọn nào khác hay sao?" Derius hỏi ngược lại.
"Không có."
"Vậy thì tốt, ta lựa chọn tiếp nhận."
"Đúng, đây mới là cảm giác khi ta bày ra tác phẩm của mình chứ, tiếp tục bảo
trì."
"Lúc nào thì cởi ra gông xiềng trên người của ta."
"Con đang nói về lúc này, hay vẫn là sau này?
Hiện tại, ta có thể lập tức để người vào cởi nó ra, về sau, rất xin lỗi, cả một đời
con sẽ mang theo cái gông xiềng này trên người.
Sau khi việc này kết thúc, ông nội của con, cũng chính là ngài Giáo tôn sẽ sắp
xếp cho con một cuộc hôn nhân.
Con của con,
Cháu trai của ta hoặc là cháu gái,
Sẽ tiếp nhận vị trí của ta ở Trật Tự Thần Giáo."
Nghe được những lời sắp xếp trước này, Derius nhìn xem cha của mình, hỏi:
"Ta muốn biết, lúc ông phải đối mặt giữa những lựa chọn này, có cảm nhận như
thế nào?"
"Là lúc ta rời khỏi cha của mình, hay là lúc ta từ biệt con trai của mình?"
"Tất cả."
"Từng khóc, từng giận, từng tủi thân, từng chết lặng, những cảm xúc mà con có
thể tưởng tượng qua hay không thể tưởng tượng qua thì ta đều từng cảm nhận
được.
Đến cuối cùng,
Ta đã hiểu rõ,
Cái này có lẽ chính là số mệnh của gia tộc chúng ta, gia tộc của chúng ta, về sau
nhất định phải vừa một chân đứng bên Trật Tự, vừa một chân đứng bên
Pamirez.
Chủ giáo Đại khu,
Giáo tôn,
Đều là những vị trí rất cao quý.
Thay đổi một cái góc độ khác để mà suy nghĩ,
Con cảm thấy những thứ này là chịu khổ sao.
Ta nghĩ đây là kết quả và sự sắp xếp mà mỗi người làm cha, làm trưởng bối
muốn thấy nhất dành cho đời sau của mình?"
"Thật sao?"
Nghe được vấn đề này, Bern giang hai cánh tay ra mà cười ha hả:
"Ha ha ha, đương nhiên.
Rốt cuộc,
Sẽ chẳng có vị trưởng bối nào không tiếc bỏ qua vị trí Giáo tôn hay Chủ giáo,
không tiếc bỏ qua hết thảy, chỉ vì muốn cho đời sau của mình... cái thứ gọi là sự
ấm áp của một gia đình và sự tự do quyết định cuộc đời?"