Sacco vội vàng nói: "Mời đội trưởng đội cận vệ hãy hộ tống tiểu thư rời khỏi
nơi này trước đi, xin ngài nhất thiết phải bảo vệ tốt sự an toàn của tiểu thư."
Ngay lập tức, Sacco lại hành lễ với Tarina nói: "Tiểu thư xin hãy yên tâm, mặc
kệ là có sự hiểu lầm gì xảy ra thì tôi đều sẽ mang theo thuộc hạ của mình cố
phòng tòa cao ốc giáo vụ này để đàm phán với Trật Tự Thần Giáo."
Tarina nhìn thoáng qua Sacco, cô ta cũng rõ ràng, nếu như Sacco biết sự kiện
kia mà nói, căn bản cũng không thể đủ bình tĩnh mà nói ra mấy câu khách sáo
như thế này, có lẽ trong mắt của vị Đại Chủ Giáo này thì tình huống trước mặt
vẫn chỉ là một sự hiểu lầm, hay chỉ là sự va chạm giữa hai Thần Giáo mà vẫn có
thể khống chế được, sẽ không phát triển đến tình cảnh đổ máu không thể nào
cứu vãn.
Thế nhưng mà một Kỵ Sĩ Đoàn của Trật Tự Thần Giáo vừa mới bị tiêu diệt
xong, Tarina cũng không dám đánh cược, bởi vì cô ta cũng rõ ràng rằng, một
khi Trật Tự Thần Giáo biết được sự thật, vậy thì lửa giận của Trật Tự, tất nhiên
sẽ nuốt chửng tất cả mọi thứ ở nơi này!
Tarina lại nhìn về phía Bertha, nói: "Em đi cùng chị đi."
"Được rồi."
Bertha không có lựa chọn từ chối, cũng không nói câu khách khí nào, lập tức áp
sát vào bên người Tarina.
Đội trưởng cận vệ nói: "Sau năm phút mời tiểu thư lên trên mái nhà, chúng ta sẽ
mở ra một lỗ hổng trên mái nhà, sau khi lỗ hổng được mở ra, xin tiểu thư hãy
chọn một phương hướng để rút lui, thuộc hạ sẽ dẫn người ngăn chặn phía sau và
kéo sự chú ý của đám người Trật Tự Thần Giáo bên kia."
"Được rồi." Tarina nhẹ gật đầu, "Ta sẽ sắp xếp cho người nhà của các người...
Tất cả người nhà của các người."
Đội trưởng cận vệ dẫn bọn hộ về cùng kêu lên:
"Vô tận Luân Hồi, trung thành bất diệt!"
...
"... Ca ngợi trật tự!"
"... Ca ngợi trật tự!"
Đội trưởng dắt theo Karen, đang không ngừng mà cầu nguyện, đằng sau của
mỗi một câu cầu nguyện, đều phải thêm một câu "Ca ngợi trật tự".
Đội trưởng cầu nguyện là mong phong ấn của cao ốc giáo vụ phía trước không
nên xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn;
Nhưng Karen lại cảm thấy, đội trưởng mặc dù không biết cái từ "Lập Flag"*
này, nhưng hẳn cũng biết đến ý cảnh mà từ này diễn tả, mà việc đội trưởng cầu
nguyện, lại có ý hướng đến ý cảnh này. (* Mong một việc xấu không nên xảy
ra, nhưng cuối cùng nó vẫn xảy ra)
Bởi vì lúc trước trên xe, đội trưởng có nói qua, Trật Tự Vương Tọa đã được sử
dụng để phong ấn tòa cao ốc này, nếu không có gì ngoài ý muốn, bọn họ sẽ
không có cơ hội để thừa dịp kiếm một vài thứ tốt.
Cho nên... Xin hãy có việc ngoài ý muốn xảy ra đi.
Nếu không, đêm nay thật sự chỉ có trăng mà ngắm, với lại...
Karen ngẩng đầu, thời tiết đêm nay cũng không tốt, hình như trời cũng sắp mưa
rồi, bởi vậy cũng chẳng nhìn thấy mặt trăng ở đâu cả.
Rốt cục, đội trưởng dừng việc cầu nguyện.
Karen cũng lập tức dừng lại, xem ra đội trưởng cũng vừa ý thức được hành vi
của mình lúc nãy buồn cười đến chừng nào, cũng may là ở đây cũng không có
người thứ ba thấy được chuyện này.
"Karen, lúc bình thường cậu có cầu nguyện gì với Thần Trật Tự không?"
"Tôi rất cầu nguyện gì với Thần, chỉ là đơn thuần hỏi thăm ân cần và ca ngợi sự
vĩ đại của thần mà thôi."
Neo mở miệng nói: "Ta cũng rất cầu nguyện với thần, lần cầu nguyện trước, vẫn
là lúc Bá tước đàm phán thành công với Thần Giáo, ta cảm tạ thần, cho ta giữ
vững ánh bình minh trong lòng mình."
Nhưng kết quả...
Karen bỗng nhiên ý thức được, đội trưởng thay đổi, giống như là từ lúc Irina
qua đời, theo lời mà Lão Saman nói, đó là đội trưởng bắt đầu tiến vào giai đoạn
lạc lối.
Nhưng ở trong cảm giác của Karen, đội trưởng không giống như là đang lạc lối,
càng giống là đang thức tỉnh một “Ý thức” khác trong cơ thể.
Mặc dù tính cách cũng vẫn như nhau, cách nói chuyện cũng như nhau, phương
thức hành động cũng giống như cũ, nhưng lại cho người khác một cảm giác
không giống nhau.
Có lẽ lúc đội trưởng đứng trước bia mộ của Irina thì thật ra anh ta cũng đã chết
rồi.
Đội trưởng nói tới, cho dù bây giờ anh ta không biết mục đích sống của mình là
gì, nhưng vẫn sẽ cố gắng sống theo thói quen trước đây, giống như vì lúc
chuyển giao mà sinh ra trạng thái "Không có ý thức chủ quan" vậy.
Vẫn đang yên lặng, mới đang thức tỉnh, đội trưởng đang đứng ở giữa cái giai
đoạn chuyển giao này.
"Đội trưởng, ngài có gặp bác sĩ tâm lý bao giờ chưa?" Karen hỏi.
"Tại sao đột nhiên lại hỏi cái này?"
"Tôi biết một vị bác sĩ tâm lý rất giỏi, nếu như ngài nguyện ý, ta có thể giới
thiệu giúp cho ngài."
"Cậu cảm thấy ta có cần không?"
"Tôi cảm thấy ngài có thể đến thử một chútt."
"A, ngay cả đồng xu Varax cũng không biết trong lòng ta muốn cái gì, ta không
cảm thấy bác sĩ tâm lý có thể có tác dụng gì."
Trong lúc nhất thời Karen cũng không biết phải phản bác như thế nào, bởi vì
anh đã tận mắt nhìn thấy đội trưởng dùng tay không mà cầm đồng xu Varax lên,
vẻ mặt lại vô cùng bình tĩnh, sau đó lại vứt nó xuống đất một cách rất tùy ý.
Cho nên, đội trưởng không chỉ có không có vấn đề về tâm lý... Mà trên mặt tâm
lý lại không có bất cứ kẽ hở nào?
Hay là, đội trưởng trước khi thay đổi, ngược lại mới là lúc có vấn đề về tâm lý?
Sự thay đổi của anh ta, không phải là có vấn đề xảy ra mà là một cách để chữa
trị cho tâm lý của mình?
Lúc này đội trưởng nhìn vào đồng hồ đeo tay, nói: "Quân đồn trú sẽ lập tức tiến
đến, xem ra thì đêm nay sẽ không có bất cứ việc gì ngoài ý muốn sẽ xảy ra ở
nơi này, lời cầu nguyện của chúng ta đã hiệu nghiệm rồi đấy."
Vừa dứt lời xong,
"Ầm!"
Bên trên nóc nhà của cao ốc giáo vụ đối diện, bỗng nhiên xuất hiện một cái
vòng xoáy màu đen, giống như là có một lỗ hỏng đang được mở ra trong khu
vực bao phủ của Trật Tự Vương Tọa, một đám người nhảy ra từ trong lỗ hỏng
đó, dẫn tới phía đám người duy trì trận pháp bên dưới náo loạn lên, bọn họ cũng
không ngờ tới Trật Tự Vương Tọa vậy mà xuất hiện một cái lỗ hổng bằng một
cách quái dị đến như vậy.
Karen mở miệng nói: "Đội trưởng, có chuyện ngoài ý muốn xảy ra rồi."
Một bàn tay của Neo đập lên lan can trước mặt,
Nói:
"Quả nhiên, thần thích nghe ngược lại lời cầu nguyện."