Neo tháo chiếc nhẫn trong tay xuống, đưa về phía Karen: "Có muốn thử mang
tấm mặt nạ này lên để trải nghiệm một lần hay không?"
Karen lắc đầu, nói: "Tôi càng cảm thấy tò mò về nguyên nhân mà ngài làm vậy
hơn."
Neo đeo nhẫn lại vào tay, xoay một cái, ánh sáng loé lên;
Neo, lại lần nữa biến trở lại Neo.
"Nguyên nhân để làm vậy sao... Bởi vì có buổi sáng một ngày nọ khi ta rời
giường rửa mặt, nhìn thấy khuôn mặt này trong gương, đột nhiên cảm nhìn nó
hơi chán, nên muốn thử đổi một khuôn mặt mới.
Thế nhưng sau khi lấy tấm da mặt này xuống, lại cảm thấy hối hận, chỉ có thể
làm thành mặt nạ, sau đó đeo ngược trở lại."
Karen rõ ràng, câu trả lời này là đang nói nhảm.
Nguyên nhân của lời nói nhảm này là, đội trưởng đã đem một cái chip đánh bạc
đặt ở trên chiếu bạc, bây giờ nên đến phiên Karen đặt lên chip đáng bạc ngang
giá.
Trước đó đã nói xong, mọi người dùng phương thức ngang nhau, từng bước một
mà kể, như vậy sẽ không ai phải lỗ...
Neo kéo một cái ghế qua, ngồi xuống, gật đầu với Karen.
Karen không thể tìm được cái ghế thứ hai trong nhà kho phòng làm việc, xem ra
Lemar cũng không thích chia sẻ những gì mình cất giữ trong nhà kho với người
khác, dưới sự bất đắc dĩ, Karen chỉ có thể dựa vào vách từng bên người.
"Tôi không sợ ô uế, trong tình huống bình thường, tôi không cần lo lắng vấn đề
ô uế."
"Karen, cậu có biết cậu nói ra câu này sẽ có hậu quả gì không, về sau khi tiểu
đội làm nhiệm vụ gặp phải ô uế, có lẽ cậu sẽ là người được sắp xếp lao lên đầu
tiên."
"Không có vấn đề."
Karen trả lời rất kiên quyết.
Nguồn ô uế nồng đậm như ở lúc nhà máy xúc xích kia chỉ có thể để mình cảm
thấy khó chịu một lúc vì chưa kịp thích ứng, nhưng cũng không để lại bất cứ
dấu vết gì, đủ để chứng minh rằng mình không cần lo lắng về uy hiếp của phần
lớn ô uế ở trên đời này.
"Cậu tiếp tục đi." Neo giơ tay lên một cái, hiển nhiên, bí mật này, trong cách
nhìn của Neo vẫn còn chưa đủ.
Karen tiếp tục nói: "Bởi vì thân thể này của tôi, được Tà Thần tự tay cải tạo."
Neo dừng lại.
Bọn họ cũng không phải người bình thường, sẽ dùng một chút vài trạng từ ngữ
khí để phóng đại Thần ma ác quỷ vân vân;
Tà Thần được nói ra từ trong miệng của họ, chỉ đại biểu một thứ, đó chính là
những tồn tại bị phán định là Tà Thần, là thần!
Thật lâu sau, Neo mở miệng hỏi:
"Ranedal?"
"Đúng thế."
"Lúc cậu nói ra cái tên này cho Tarina nghe, có phải hay không cũng đã biết ta
đang ở gần đó cho nên cố ý nói cho ta nghe?
Hay là, cậu vào ngay lúc đó, đã dự đoán được sẽ có một màn như thế này xảy
ra, cho nên chuẩn bị làm nền trước?"
"Trên thực tế, vào lúc ấy thì tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy." Karen nhìn
Neo, "Đội trưởng ngài có biết đến Ranedal sao?"
Neo lắc đầu, nói: "Ta không biết, ta đối với mấy cái sách về thần thoại tự thuật
này rất ít ngồi xem kỹ càng, ta nghĩ, vị Tà Thần này cũng không có để lại gì cả,
phải không?"
"Đúng thế."
Karen biết, con chó nhà mình, không có để lại tín đồ, không, là nó chưa từng
xây dựng giáo hội.
Cái này mang ý nghĩa, trừ phi Ranedal có thể giống như Thần Trật Tự, tỏa ra
ánh hào quang rực rỡ trong kỷ nguyên trước, nếu không, nó đã chú định trước
sẽ bị thế nhân lãng quên trong dòng chảy của lịch sử, có lẽ đôi khi trong thần
thoại tự thuật của một vài giáo hội sẽ bất thình lình xuất hiện một tên của nó.
Đương nhiên, đây cũng không phải có nghĩa rằng Thần "Không biết tên" thì
thần đó sẽ không mạnh.
Có vài vị Tà Thần, có lẽ thật ra rất mạnh, mạnh hơn thần linh bình thường,
mạnh hơn Chân Thần có giáo hội truyền thường, thậm chí mạnh hơn Chủ Thần
có giáo hội chính thống truyền thừa cũng nên.
Chủ yếu nhìn vào việc vị Tà Thần đó bị ai trấn áp.
Con chó ở nhà mình kia cũng chỉ biết "Gâu gâu gâu", với lại nó tựa như cũng
không thích kể về chuyện cũ năm xưa của mình, chẳng qua Karen cũng là nhìn
thấy một vài cảnh tuợng trong ký ức của nó lúc nới lỏng phong ấn, chỉ biết là nó
đã từng là người ái mộ nữ thần Mills, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì trong
quá trình phân liệt của Hải Thần giáo, chắc hẳn cũng có bóng dáng của nó.
"Cậu và Ranedal có quan hệ như thế nào?"
"Rất khó nói, nó tựa như là một con chó cưng mà tôi nuôi trong nhà."
"Chó cưng?"
"Ừm, bình thường, ngài có thể cảm giác được nó rất hiểu chuyện, hiền lành và
ôn hòa, dường như sẽ chủ động chạy đến trước mặt ngài, lè lưỡi lộ ra nụ cười,
để ngài xoa xoa đầu của nó.
Nhưng ngài lại không có cách nào đối xử với nó chỉ như một con thú cưng
trong nhà, bởi vì ngài rất khó xác định, ở phía sau nụ cười kia của nó rốt cuộc
đang cất giấu cái gì.
Có lẽ thấy nó cười càng vui vẻ thì sự hận thù trong lòng nó đã được tích lũy
càng nồng đậm."
"Một cách ví von rất kỳ diệu đấy."
"Ừm."
"Cậu là Tà Thần giáng thế à?"