Karen cũng không biết, nội tâm của anh ta là thật sự trung thành và kiên trinh
với Pamirez giáo, muốn biểu hiện thái độ của mình cho Lão Saman thấy, hay
vẫn là... chỉ đơn giản muốn dùng phương pháp này để nhận lấy di sản của Lão
Saman?
Thật không thể trách Karen sẽ có loại suy nghĩ này, vốn ban đầu trong nhận
thức Karen biết Lão Saman xem như là một người tuyệt hậu, ai giúp ông ta xử
lý tang sự thì di sản thuộc về người đó, nhưng bây giờ Derius đến thăm, giống
như trước một người không có con cái trước khi chết lại lòi ra một người cháu
họ hàng xa đến.
Nhưng mình rốt cuộc cũng không phải con Trùng Không Gian ở trong bụng của
anh ta, trong nội tâm của anh ta thật sự đang nghĩ gì thì mình cũng không thể
nào biết được.
Bất quá, Karen vẫn là cúi người xuống, nói với Derius:
"Thưa ngài Thần tử, ngài vẫn nên về khách sạn để xử lý vết thương trước đi, từ
đầu nếu ngài không đến mà nói thì ông ấy chắc là sẽ tiếp tục ở chỗ này sinh
sống và làm việc, còn nếu ngài đã tới, ông ấy thật sự phải chuẩn bị chết rồi."
Derius nhìn xem Karen, hỏi: "Cậu đã biết ông ấy từ trước rồi sao?"
"Đúng vậy, ngài biết đấy, người của Trật Tự Thần Giáo chúng ta, thích mở Nhà
Tang Lễ, mà nếu mở Nhà Tang Lễ thì tất nhiên cũng quen biết với quản lý nghĩa
trang, đây là lại chuyện không thể bình thường hơn được nữa."
"Xin giúp ta chuyển lời cho ông ấy, ta trung thành với Pamirez giáo."
"Ông ấy cũng không thèm để ý những điều này, ngài đừng ép ông ấy, nếu ngài
lại tiếp tục quỳ xuống, ông ấy phải ra đánh người nữa đấy, ông ấy cũng không
phải chỉ cần quỳ gối dập đầu thì sẽ xong chuyện."
Derius lắc đầu, nói: "Ta muốn thể hiện cho ông ấy thấy lòng thành kính của ta."
Nói xong, Derius hô to về phía trong phòng: "Thưa ngài Saman, ngài chắc hẳn
là nên tin tưởng thần Pamirez vĩ đại, chúng ta ai cũng có tư cách để thờ phụng
và đi theo Thần, cái này không liên quan đến xuất thân, không liên quan đến
huyết thống, không liên quan đến việc cha của tôi là ai!"
Lão Saman đã bước vào phòng lúc này lại quay trở ra, Karen tránh đường, Lão
Saman một lần nữa bước đến trước mặt của Derius.
"Nếu như thân phận của tôi khiến ngài cảm thấy không thoải mái, vậy tôi sẽ quỳ
ở chỗ này mong ngài tha thứ, ta sẽ quỳ đến lúc nào ngài chịu tha thứ cho tôi mới
thôi."
Nghe nói như thế, ở trong lòng của Karen thở dài, sau đó anh phát hiện bên
cạnh có tiếng thở dài, là do Alfred phát ra, Alfred nhỏ giọng nói:
"Thiếu gia, diễn biến này xuất hiện rất nhiều trong mấy vở kịch."
Karen rất tán thành mà gật đầu, mặc dù cả đời này của anh ta cũng chưa từng
vào nhà hát mà xem kịch một lần nào.
Có vẻ Lão Saman cũng không có bị cảm động, bởi vì ông ta lại sút thêm một
phát vào người Derius đang quỳ trên bậc thang.
"Ầm!"
Lần này, dùng lực rõ ràng cũng mạnh hơn, bởi vì Karen để ý đến ánh sáng màu
xanh xuất hiện trước mũi chân của Lão Saman.
Derius lại bị sút bay một lần nữa, may mắn mấy tên đội viên bảo vệ nhanh tay
lẹ mắt mà đón được anh ta, nhưng lực đẩy kinh khủng cũng khiến cả đám người
ngã lăn xuống đất, về phần bản thân của Derius, thì sau một đá này, rốt cục cũng
đã bất tỉnh.
Karen vội vàng phất tay với Gendi, Gendi hiểu ý, ra lệnh thuộc hạ khiêng ngài
Thần tử ra khỏi nghĩa trang.
"Cái thứ giống như chó nghĩ rằng quỳ xuống trước mặt ta thì sẽ nhận được lợi
ích à? Nếu như không phải bởi vì những tín đồ Pamirez giáo yêu quý kia thì
hôm nay ta thật sự muốn giết người rồi."
"Anh ta có lẽ thật sự là thành tâm đấy."
Lão Saman nhìn xem Karen, hỏi: "Vậy cậu đồng ý kéo cái tủ lạnh kia về trả cho
ta để giúp hắn thể hiện sự thật lòng à?"
"Ngài nhìn người thật chuẩn cho nên hắn ta cũng không lừa được ngài."
"Hứ, thằng nhóc cậu có người biết hàng ở bên cạnh, có đúng không?"
"Trùng hợp, trùng hợp thôi."
"Sớm biết thế, cậu nên dắt đến đây, chúng ta có thể cùng nhau trao đổi."
Đúng là có thể dắt tới.
Karen đổi chủ đề, hỏi: "Ông có thù hằn gì với Chủ giáo Bern à?"
Lão Saman kéo cổ áo của mình xuống, lộ ra một vết lõm màu đen to bằng cái
bát ở trước ngực:
"Do hắn để lại."
"Ông bị thiệt thòi lớn à?"
"Không, ta cũng để lại vài thứ ở trên người hắn, nhưng tóm lại vẫn là ta thua,
bởi vì ta không biết cách đánh nhau."
Nghe nói như thế, lại liên tưởng lúc nãy Lão Saman vừa ra tay, toàn bộ tiểu đội
của Gendi bao gồm cả vị Thần tử kia ở bên trong đều trông như một đám gà
con.
Đồng thời, Karen lại cảm thấy lời này có chút quen thuộc, vị cha vợ tương lai,
ngài Bede kia cũng hình như rất thích để câu nói này trên miệng mình.
"Có lẽ, ông có thể mượn cơ hội này để vào Không Gian Sứ Giả thăm một chút,
xem như hoàn thành một cái tâm nguyện của mình trước lúc chết cũng tốt?"
Karen đề nghị.
"Lười đi, bên trong Không Gian Sứ Giả cũng chỉ có một vị trưởng lão đang nằm
phong ấn, lúc trước ta cũng không biết vì sao ngài ấy lại đau khổ như vậy, bây
giờ, ta có vẻ như đã hiểu ra, bởi vì sự tỉnh táo đôi khi cũng là một việc đau khổ.
Cho nên, muốn gia nhập giáo hội vẫn nên lựa chọn giáo hội lớn, còn giáo hội
nhỏ, thật sự là có quá nhiều nỗi bi ai."
"Ông nói lời này cũng không đúng lắm, trong mắt của mỗi giáo đồ thành kính
thì giáo hội của mình vĩnh viễn là vĩ đại nhất."
Lão Saman nói với Karen: "Ngày mai hãy giúp ta tổ chức tang lễ đi."
"Được rồi." Karen nhẹ gật đầu.
Lão Saman duỗi ra ngón tay, Alfred lập tức đưa đến một điếu thuốc, dùng bật
lửa mà châm thuốc giúp.
Hít một hơi, chậm rãi phun ra một vòng khói, Lão Saman chỉ chỉ Alfred, nói:
"Cái tên hầu nam này của cậu rất không tệ."
"Đúng vậy, rất không tệ."
"Hắn ta gần nhất cũng tán gẫu rất nhiều thứ thú vị cho ta nghe, thật sự rất thú vị,
ha ha, giống như là đang truyền giáo cho ta vậy."
Karen nhìn về phía Alfred, Alfred có chút cúi đầu xuống: "Anh ta cái gì cũng
rất tốt, chỉ có lúc bình thường hơi lải nhải nhiều một chút mà thôi, ngài đừng
khách khí."
"Không khách khí, không có chút nào khách khí."
Lão Saman vẩy tàn thuốc bay xuống,
Cảm khái nói:
"Cả đời này của ta, bắt đầu từ Pamirez, cũng sẽ kết thúc từ Pamirez, ta cảm thấy
rất tốt, đến nơi đến chốn.
Đáng tiếc, ta không tin vào giáo nghĩa của Luân Hồi Thần Giáo kia, nếu không,
nếu có kiếp sau mà nói, ngược lại là muốn trò chuyện với tên hầu nam của cậu
thêm vài ngày, nói không chừng ta sẽ bị hắn truyền giáo thành công sao, cậu nói
xem có đúng không?"
Karen mỉm cười nói: "Đương nhiên, tất cả đều có khả năng."