"Ha."
Nghe nói như thế, ngài Eisen bỗng nhiên thở một hơi dài nhẹ nhõm, cả người
vậy mà bình tĩnh lại.
Karen nhẹ gật đầu, thật ra nguyên nhân nhiều người mắc chứng sợ giao tiếp xã
hội xuất phát từ sự mơ hồ của bản thân đối với mọi thứ xung quanh, ánh mắt
của mọi người từ bốn phía, vẻ mặt và tiếng nói của họ sẽ làm xáo trộn nhận
thức của người bệnh.
Cũng ví như những người đi đi đến đến trạm tàu điện, hai tay sẽ đổ mồ hồi,
trong lòng hốt hoảng chân tay luống cuống, nhưng nếu như để họ cầm dụng cụ
trên người mà ngồi xổm sửa chữa ở đó, ngược lại sẽ không có vấn đề này xảy
ra.
Bọn họ thích hình thức ứng xử dứt khoát nhất khi ở chung với người khác.
"Trong lòng của ngài Eisen có gì muốn nói với tôi hoặc là có bí mật nào đó mà
ngài muốn chia sẻ không?"
"Ta." Cơ bắp trên mặt của ngài Eisen bắt đầu căng cứng.
"Nếu không có lời gì muốn nói, thì tôi sẽ tiến hành liệu pháp thôi miên cho
ngài, ngài cần thả lỏng mọi sự đề phòng trong tâm trí, để cho tôi có thể dẫn dắt
ý thức của ngài."
"Hả…. Được rồi."
Cơ thể Eisen dựa vào sau lưng ghế một chút, hai mắt nhắm nghiền.
Karen đứng người lên, đi đến trước mặt của ngài Eisen, mở miệng nói: "Xin
ngài tiến vào trạng thái suy tưởng, sau đó xem thanh âm của tôi coi như là âm
thanh từ nội tâm của ngài, đừng có bất cứ mâu thuẫn tâm lý nào."
"Được rồi."
Gương mặt của ngài Eisen trong nháy mắt trở nên thả lỏng và yên bình.
Karen cảm thấy, người cậu này của mình là vị bệnh nhân biết phối hợp nhất mà
mình từng gặp, không có bất kỳ câu nói nhảm nào, bảo làm cái gì thì làm cái đó,
mà tốc độ tiến vào trạng thái suy tưởng cũng rất nhanh.
"Xin hãy cúi đầu xuống, ngài sẽ thấy dưới chân mình xuất hiện một con đường
"
"Bây giờ, xin hãy xoay người "
"Xin hãy bước trên con đường của mình, mở rộng bước chân, đi về phía trước."
"… "
Sau đó, Karen bắt đầu dẫn dắt ngài Eisen ngược dòng về quá khứ của mình, bởi
vì Karen suy đoán ngài Eisen chắc đã gặp phải một chuyện gì đó trong quá khứ
cho nên mới dẫn đến tình cảnh bây giờ, bộ dạng lúc trước của ông ấy cũng
không phải như vậy;
Nếu không, thì mình cũng không thể giải thích được lý do Richard được sinh ra.
Đây vốn là một quá trình dài đằng đẵng, chỉ đơn thuần xem xét trên góc độ
chuyên nghiệp, tỉ lệ thôi miên thành công cũng không phải quá cao, mà tỉ lệ có
hiệu quả lại càng thấp, phương diện này phải phụ thuộc vào bác sĩ, đồng thời
cũng phải nhờ vào sự phối hợp của bệnh nhân ra sao.
Ngài Eisen tuyệt đối có thể xem như là "Bệnh nhân" cao cấp, trình độ phối hợp
rất trôi chảy, mỗi khi Karen hỏi thì ông ấy cũng sẽ đáp lời rất nhanh, "Thấy" và
"Nghe thấy", đều hoàn toàn dựa theo con đường mà Karen đã chỉ dẫn sẵn cho
ông ấy bước lên.
Đáng tiếc, tâm lý học chuyên nghiệp không có cách nào giữ lại "giáo viên quốc
dân" như của ngành y, nếu không ngài Eisen tuyệt đối là mẫu bệnh nhân mà tất
cả học sinh ngành tâm lý học chuyên nghiệp đều tha thiết mong chờ.
"Bây giờ, xin hãy đưa tay đẩy ra cánh cửa rỉ sét với đầy vết máu loang lỗ phía
trên, xin ngài đừng do dự "
"Ta đã đẩy cửa ra."
"Nói cho tôi, phía sau cánh cửa ấy, ngài đã nhìn thấy cái gì "
"Ta nhìn thấy, chị của ta."
Ánh mắt của Karen híp lại, tiếp tục duy trì giọng điệu nhẹ nhàng hỏi: "Xin hãy
lại nhìn kỹ, nhìn quần áo trên người bà ấy, nhìn xem thứ mà bà ấy cầm trong tay
"
"Ta nhìn thấy chị ấy rất đau đớn."
"Ta nhìn thấy chị ấy đang nằm trên mặt đất kêu rên."
"Ta nhìn thấy chị ấy đang khóc."
"Ta nhìn thấy cơ thể chị ấy đang thối rữa."
"Ta nhìn thấy cặp mắt của chị ấy đang đổ máu."
"Ta nhìn thấy chị ấy đang bò về phía ta."
"Ta nhìn thấy chị ấy đang cầu xin ta."
"Chị ấy nói."
"Em trai, cầu xin em, cầu xin em."
"Cầu xin em hãy giết chị!"
Là sự trói buộc của huyết thống sao?
Karen nhíu mày suy tư.
Tín ngưỡng của bà ngoại là Trật Tự Thần Giáo sao? Hay là, bản thân của bà ấy
là người thuộc về hệ thống tín ngưỡng của gia tộc?
Richard có thể cảm ứng được huyết thống trên người mình, có phải ngài Eisen
cũng cảm nhận chị của mình, cũng vì liên quan đến huyết thống?
Loại quan hệ này, nếu có di truyền thì ở đời trước chắc sẽ càng mạnh hơn, mà
nếu như quan hệ của hai chị em lúc còn nhỏ rất tốt thì có thể sẽ khiến cho sự
ràng buộc này trở nên càng sâu sắc.
Trước mắt, Karen cũng chỉ có thể phân tích ra nhiêu đó.
Là do cậu Eisen cảm ứng được cái chết của mẹ mình, sau đó loại cảm giác này
vẫn quanh quẩn trong lòng của ông ấy, trở thành một cơn ác mộng, lại không
ngừng khuếch tán trong lòng ông ấy dẫn đến tình trạng như bây giờ?
Dựa theo thời gian để suy tính mà nói thì khi “cha mẹ” của mình bị ô uế rồi cầu
xin Dis giết chết họ, "Mình" vào thời điểm đó đã là một cậu bé, Richard cũng đã
ra đời ở Wien.
Từ sau lúc đó, cậu Eisen đã bị tác dụng tiêu cực của quan hệ huyết thống này
ảnh hưởng, về mặt thời gian thì rất phù hợp.
Nhìn trên mặt của Eisen đã chảy đầy nước mắt, trong lòng của Karen có chút
không đành lòng.
Cho nên, năng lực huyết mạch trên cơ sở có thể khiến cho một người càng
mạnh hơn, nhưng cùng lúc, nó cũng sẽ mang đến những tác dụng phụ, ví dụ rõ
ràng nhất đó chính là huyết mạch của tộc Dị Ma Khát Máu.
Karen có chút lúng túng, bởi vì đây cũng không phải là vấn đề có thể giải quyết
đơn giản bằng phương diện tâm lý học, việc này dính đến huyết thống.
Còn mình thì có lẽ cũng chỉ giúp ông ấy dịu bớt phần nào, nhưng có thể giảm
bớt nhiều hay ít, thì mình cũng không nắm chắc là bao.
Đến cùng thì lần trị liệu này đã có thể kết thúc.
"Được rồi bây giờ xin hãy lui về sau, lùi ra phía sau cánh cửa, sau đó, đóng lại
cánh cửa đã rỉ sét này "
Ngài Eisen không nói chuyện.
"Ngài đã lùi ra ngoài chưa "
Ngài Eisen vẫn không nói chuyện.
"Đã rời khỏi chưa "
"Ta, đã lùi ra ngoài."
"Được rồi, có đóng cửa lại không "
"Cửa, đã đóng lại."
"Được rồi, bây giờ xin quay người, chúng ta quay trở về "
"Ta muốn đứng lại ở chỗ này thêm một lúc."
"Bị cánh cửa này ngăn cách, ngài không cách nào trông thấy và nghe thấy gì từ
bên trong "
"Ta vừa mới đáp ứng lời cầu xin của chị mình."
"Ừm?"
Vào lúc này cậu Eisen mở mắt ra, trừng mắt nhìn Karen, trong ánh mắt của ông
ấy toàn là vệt máu, gằn từng chữ từng chữ nói:
"Ta, giết chị ấy!"