Số 13 Phố Mink

Chương 771

Karen nhẹ gật đầu, nói như thế nào đây, sự cam đoan của người ngại giao tiếp

xã hội, luôn có thể cho người ta một loại cảm giác rất đáng tin.

"Ta có thể mời người chế tạo giúp ngài một tấm mặt nạ, khi đeo nó lên, ngài sẽ

có thể biến thành bộ dáng của người khác, không chỉ là mặt, mà là toàn bộ dáng

người, giọng nói và... Khí chất."

Cậu Eisen lấy ra một tấm thẻ từ trong túi, đưa cho Karen, nói: "Đây là thẻ trợ

cấp của ta, ta biết việc chế tạo một tấm mặt nạ như thế cũng không rẻ."

Karen không có nhận cái tấm thẻ này, mà là cười khổ nói: "Tấm thẻ này của

ngài, tôi không có cách nào sử dụng, bởi vì việc này không thể lộ ra ngoài ánh

sáng, ngài tốt nhất nên đưa tiền mặt cho tôi."

"Ta không có."

"Trong tay của con trai ngài chắc hẳn cũng có không ít."

"Được rồi, để ta tìm Richard lấy."

Xin lỗi em họ rồi, tất cả những việc này đều vì sức khỏe của cậu thôi.

"Mặt khác, có chuyện tôi muốn nhắc nhở ngài một chút."

"Mời nói."

"Đó chính là nếu như ngài đem ngài thẻ trợ cấp giao cho phu nhân Kaixi giữ, có

thể sẽ có lợi cho việc cải thiện quan hệ vợ chồng giữa hai người."

"Được rồi, ta đã biết."

"Quan trọng nhất chính là, phải giữ bí mật, ngay cả người nhà của ngài đều

không thể biết về thân phận mới của ngài."

"Ta đã hiểu rõ, nhưng ta cảm thấy, chỉ đơn giản sử dụng một thân phận mới, có

lẽ cũng không có cách nào mang đến hiệu quả thật sự."

"Tôi hiểu, tôi hiểu." Karen giơ tay lên một cái, "Tôi đã chuẩn bị xong cho ngài,

bởi vì tôi biết một chỗ, có thể thường xuyên gặp được một vài cơ hội để giải tỏa

cảm xúc bản thân."

"Ở nơi nào?"

"Tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật."

"Cậu nói đúng lắm..."

"Không sai, đội trưởng của chúng ta chắc chắn là một người có thể dẫn dắt tiểu

đội chó săn của chúng ta tìm một đám gia súc để giải tỏa tâm trạng."

"Thế nhưng còn Richard..."

"Có thể thay đổi một cái thân phận để tiếp xúc với con trai mình, cũng có thể

xem là một phương pháp không tệ để bù đắp lại sự thiếu thốn của tình cảm cha

con bấy lâu nay, không phải sao?

Dù sao thì, trên đời này có rất nhiều người cha mong rằng có thể trở thành bạn

bè của con cái mình."

Xin lỗi em họ rồi, đây cũng là vì sức khỏe của cậu thôi.

"Được rồi, ta đồng ý, nhưng còn công việc bây giờ của ta..."

"Ngài có thể lấy lý do về vấn đề tâm lý, xin tạm thời rời khỏi chức vị để nghỉ

ngơi một khoảng thời gian, dù sao thì, tôi tin tưởng những vị phía trên cũng

không yên tâm để cho một thần quan có chút mê mang vô định tiếp tục giữ vị trí

quan trọng, chỉ có điều việc này có lẽ sẽ ảnh hưởng đến danh dự của ngài."

"Không có vấn đề, ta không quan tâm đến danh dự."

"Còn có một việc chính là, việc ngài trở thành đội viên ngoài biên chế của tiểu

đội chúng ta cần có sự phê duyệt của đội trưởng, đội trưởng chúng tôi cũng

không phải một người dễ dàng lừa gạt, cho nên tôi sẽ thông báo cho đội trưởng

về thân phận của ngài trước, cũng xin ngài hãy yên tâm, trong toàn bộ tiểu đội,

chỉ có tôi và đội trưởng mới biết được thân phận thật sự của ngài mà thôi."

"Được rồi, không có vấn đề."

"Sau khi sắp xếp xong mọi việc, tôi sẽ đến thông báo cho ngài."

"Ta chờ cậu."

"Vậy thì phương án trị liệu kia, cứ quyết định như vậy đi, chúc ngài có thể có

một kết quả trị liệu tốt."

"Nhưng ta có một việc muốn cậu, cậu cũng có thể không trả lời."

"Xin ngài hãy hỏi."

"Karen, bây giờ trên mặt của cậu có đeo mặt nạ không?"

Karen cười, đáp lời:

"Nếu như trong lòng đã đầy đủ sự chân thành, trên mặt có đeo mặt nạ hay

không thì tôi cũng không nghĩ đây là một việc quan trọng."

...

Karen đi ra khỏi phòng sách, lại quay trở về phòng ăn.

Vì để tạo một hoàn cảnh trị liệu tốt nhất cho Karen, người nhà Guman dùng bữa

tối xong cũng không quay trở lại phòng khách, mà là tiếp tục ngồi trong phòng

ăn.

Không đợi mọi người mở miệng hỏi thăm, Karen đã chủ động nói:

"Vấn đề của ngài Eisen rất nghiêm trọng."

Nghe thấy lời này, tất cả mọi người ở đây cũng không cảm thấy giật mình, bọn

họ đương nhiên đã biết vấn đề của Eisen đã nghiêm trọng đến mức nào.

"Trước mắt thì tôi đã cung cấp một phương pháp trị liệu cho ngài ấy, tôi nghĩ, ít

nhất nó cũng sẽ có hiệu quả nhất định, nhưng hiệu quả cụ thể được bao nhiêu,

chỉ có thể dùng thời gian để chứng minh."

"Cám ơn anh, Karen."

Richard đứng người lên, trịnh trọng mà nói lời cảm ơn với Karen.

"Đây là việc mà tôi phải làm." Karen mỉm cười đáp lại.

Bà lão chủ động vẫy tay với Karen:

"Karen, tới, đến đây, đến chỗ của bà nội nào."

Nhìn thấy một cảnh này, Lucy đưa tay vỗ trán, ánh mắt lại len lén nhìn sang mà

đánh giá Kaixi, cũng là chị dâu của mình

Trên mặt Kaixi vẫn mỉm cười, nhưng cái nụ cười này, có chút cứng đờ.

Karen đi đến trước mặt của bà lão, bà ấy bưng lên một đĩa đồ ngọt trước mặt

mình, tự tay dùng thìa múc một miếng giống như bánh pudding, đưa đến bên

miệng của Karen:

"Nào, ngoan, há miệng."

Ông Deron thấy thế, hơi nghi ngờ một chút, ông ấy cảm thấy thái độ của vợ

mình đối với Karen, giống như có hơi quá.

Duck cùng và con gái Lucia của mình cũng nhìn sang phía bên kia, hiển nhiên,

bọn họ cũng đã nhận ra được điều gì.

Chỉ có Richard, đối với việc này vẫn còn chưa phát giác chút nào, còn giới thiệu

nói:

"Karen, đây là thạch mà bà nội tôi tự làm đấy, ăn rất ngon."

Karen hé miệng, ăn một miếng.

Bà lão vội hỏi: "Có ngọt không?"

"Không ngọt."

"Vậy cháu không thích à?"

Karen lắc đầu, nói: "Vừa lúc là đánh giá cao nhất mà cháu có thể dành cho đồ

ngọt đó là... Không ngọt."

"Ha ha ha ha."

Bà lão cười rất vui vẻ.

Từ thói quen nấu nướng của một người có thể nhìn ra được khẩu vị của họ ra

sao, bà ngoại nấu đồ ăn cũng không quá đậm vị như khẩu vị của người Wien

bình thường, Karen rõ ràng, bà ấy là một người thích thanh đạm.

"Cháu thật đúng là bảo bối của bà, bà nội yêu cháu chết mất."

Nói xong,

Bà lão dùng thìa chỉ về phía những người khác đang ngồi, nói:

"Còn bọn họ, ai cũng đều không hiểu cách thưởng thức, nhưng bà biết, cháu

hiểu."

Hoàn toàn chính xác, trong một đám người gốc Wien, quả thật rất khó để duy trì

khẩu vị thanh đạm.

Nhưng đây có phải cũng có ý nghĩa rằng, bà ấy cũng không phải là người gốc

Wien?

Bà ngoại của mình đến từ bên ngoài?

Xem ra, suy đoán này của mình có khả năng rất lớn, tín ngưỡng của bà ngoại

mình chắc hẳn cũng không phải là Trật Tự, bởi vì bà ấy cũng không thường nói

“Thần Trật Tự phù hộ”.

"Bà nội, lúc bình thường cháu cũng thích tự mình nghiên cứu một chút đồ ăn,

về sau nếu có cơ hội thì chúng ta có thể cùng nhau trao đổi một chút."
Bình Luận (0)
Comment