họ chú ý đó là phương hướng mà sương mù xuất hiện, rất nhỏ, rất khó để nhận
ra, nhưng nó vẫn tồn tại như cũ.
Neo ở phía trước, Karen ở phía sau, hai người chạy chậm theo con đường, cuối
cùng phát hiện, sương mù phát ra từ phía dưới một cái cột mốc đường.
Trên cột mốc đường này có ghi "Lâu đài cổ Ales."
Neo khoanh tay, nói: "Được rồi, bây giờ lại xuất hiện vấn đề, làm cách nào để đi
vào trong."
Karen thử dùng tay sờ lên cột mốc đường, không có bất cứ phản ứng chút nào.
Neo lắc lắc cái cột mốc đường, nó cũng không phản ứng.
Đúng lúc này, một luồng sương mù màu xanh lam tỏa ra từ trong cột mốc, trong
nháy mắt Neo và Karen tiến vào trạng thái báo động.
Trong màn sương mù màu xanh lam ngưng tụ thành bóng dáng của một người
đàn ông, trên mặt đeo một bộ mặt nạ màu bạc, ông ta nhìn về hai người trước
mặt, đưa tay, tháo mặt nạ xuống, lộ ra gương mặt lúc đầu của ngài Eisen.
"Ngài Eisen." Karen hơi kinh ngạc mà nói.
Eisen gật nhẹ đầu với Karen, sau đó lại nhìn về phía Neo, hỏi:
"Đội trưởng, hai người muốn đi vào trong sao?"
"Đúng vậy, ông vừa nãy đã vào trong rồi à?" Neo hỏi.
"Ừm, ta đang chuẩn bị ra ngoài, về phòng bí mật mà đi ngủ."
"Bên trong có cái gì?" Neo hỏi.
"Bên trong, rất buồn chán, giống như là một đám đom đóm đang họp."
Neo khẽ nhíu mày: "Đom đóm, đang họp?"
Karen nói với Neo: "Đội trưởng, lời ngài Eisen nói, cũng không cần lý giải hàm
ý gì cả, ông ấy trần thuật lại một cách thẳng thắng."
Neo nhìn xem Karen, hỏi: "Thế nhưng là, trong đầu cậu tưởng tượng ra cảnh
một đám đom đóm ngồi họp à?"
"Ách..." Karen lắc đầu.
"Cho nên, làm sao để đi vào?" Neo hỏi ngài Eisen.
"Hai người, muốn ta dẫn cả hai vào xem sao?" ngài Eisen hỏi.
"Nếu không thì làm gì?" Neo hỏi ngược lại.
"Lần sau đội trưởng có thể cứ nói thẳng là được."
"Được rồi, ta đã nhớ kỹ, bây giờ ta ra lệnh, đội viên Memphis của ta, mang đội
trưởng và đồng đội Karen của mình cùng đi vào trong."
"Được rồi, thưa đội trưởng."
Ngài Eisen cúi người, vẽ ra một trận pháp đơn giản trên mặt đất.
"Đây là trận pháp gì?" Neo hỏi.
"Một trận pháp rất đơn giản."
"Có thể giới thiệu cụ hơn một chút hay không?"
"Giống như là chìa khóa mở cửa, một vài địa điểm bí mật của một số bộ môn
trong thần giáo sẽ dùng đến nó, có điều, bình thường thì người trong những bộ
môn đó đều rất lười, sẽ rất ít khi thay đổi chìa khoá.
Ta thử dùng vài loại mà ta biết trước, lúc thử đến cái thứ hai thì đã thành công."
"Được rồi, nói chuyện với ông thật mệt mỏi."
Khóe miệng của ngài Eisen lộ ra một đường cong rất nhỏ, nói: "Nhưng ta rất
thích không khí của tiểu đội này, lần nhiệm vụ này, ta cũng nhận biết được rất
nhiều điều, cũng hiểu rõ về con của mình hơn."
"Đó là một chuyện tốt."
"Đúng vậy, là chuyện tốt." Ngài Eisen gật gật đầu.
Trận pháp đơn giản đã hoàn thành, ngài Eisen ngồi dậy, nói: "Được rồi, bây giờ
ta sẽ khởi động cái trận pháp này, sau đó, ta sẽ cùng mọi người đi vào chung,
bởi vì ta cũng cần phải dẫn mọi người ra."
"Thật ra cũng không cần, bởi vì ta đã học được cái trận pháp đơn giản này của
ông, thật ra ông có thể quay trở về trận pháp để ngủ tiếp." Neo nói.
"Được rồi." ngài Eisen lùi ra khỏi vòng tròn trận pháp, "Vậy thì để ta khởi động
trận pháp giúp."
"Đợi một chút nữa!"
Bỗng nhiên Neo giơ tay lên, dường như vừa nghĩ đến việc gì, hỏi:
"Một đám đom đóm họp, cho nên bên trong toàn là trận pháp trật tự không gian
thuần túy?"
"Đúng thế."
"Là cái loại yếu tố tín ngưỡng, ý thức, tinh thần, cảnh giới, hơi thở, và đủ loại
nhân tố được cân nhắc để thể hiện ra trạng thái nguyên thủy nhất?"
"Đúng vậy, anh nói không sai, đây là biện pháp giữ bí mật của ngành đặc biệt
trong lúc hội nghị, bởi vì có vài nhân viên trong các bộ ngành đặc biệt, cũng
không thể công khai thân phận lẫn nhau, chỉ có thể áp dụng cách thức này để
giao lưu và hội nghị."
"Ở bên trong vùng không gian kia, tất cả mọi người đều chỉ là từng quả cầu ánh
sáng thôi phải không? Cho nên ông mới có thể nói giống như một đám đom
đóm đang họp?"
"Đúng thế."
"Có mấy loại màu sắc?"
"Từ xám đến đen rồi đỏ, màu đỏ đen là màu chủ đạo, mặt khác, to nhỏ cũng
không giống nhau, màu sắc càng đến gần màu đỏ, thì kích cỡ càng lớn, địa vị ở
bên trong cũng sẽ càng cao.
Lúc ta vừa mới đi vào, còn có người vấn an với ta."
Ngài Eisen là Thuật Pháp Quan, phẩm chất của quả cầu ánh sáng mà ông ấy thể
hiện chắc chắn không thấp, sau khi tiến vào bên trong, mọi người cũng không
biết thân phận thật sự của nhau, nhưng mức độ cao thấp của địa vị lại có thể
nhìn thấy ngay.
"Vậy thì ta không thể đi vào, ha ha."
Neo bước ra khỏi vòng tròn trận pháp.
"Được rồi, đội trưởng." Eisen nhẹ gật đầu, cũng không có hỏi đội trưởng vì sao
không thể đi vào.
Ngài Eisen cũng không có hứng thú mà dòm ngó bí mật của đội trưởng, cơ bản
thì ông ấy cũng không có gì hứng thú đối với những việc nằm ngoài chức trách
của mình.
Có điều Karen biết đội trưởng vì sao lại đột nhiên không muốn đi vào, bởi vì
đội trưởng rất lo lắng sau khi mình đi vào trong, chùm sáng của người khác đều
là đen và đỏ, còn của Neo thì lại là màu trắng tinh.
Bởi vì, năng lượng mà đội trưởng đang sử dụng lúc này, đều là thuộc hệ Ánh
Sáng, cho dù lúc Neo chiến đấu, cũng đều là dùng năng lượng Ánh Sáng chuyển
hóa thành năng lượng Trật Tự.
Bertha cũng không phải là ngộ nhận đội trưởng thành cường giả hệ Ánh Sáng,
trên thực tế, đội trưởng chính là cường giả hệ Ánh Sáng, từ trong ra ngoài, hàng
thật giá thật.
Ngài Eisen nhìn về phía Karen, ông ấy lại bước vào bên trong vòng tròn trận
pháp, nói:
"Vậy ta dẫn Karen vào bên trong xem một chút."
"Ừm, tốt." Neo nhẹ gật đầu, "Dẫn Karen đi vào để trải việc đời một chút."
"Đứng vững." Ngài Eisen nói, "Chờ đến lúc trở ra, không cần hồi hộp, bên
trong có rất nhiều vị rất mạnh, những người bình thường thì càng nhiều hơn,
cậu vào bên trong thì cập độ cũng sẽ không quá thấp."
"Được rồi, tôi đã biết."
Ngài Eisen khởi động trận pháp, ánh sáng màu xanh bao phủ Karen và ông ta,
lập tức, bóng dáng của hai người uốn éo một hồi, sau đó chui vào trong cột mốc
đường trước mặt.
...
Karen mở mắt ra, phát hiện đây là một nơi giống như được tạo thành từ những
sợi dây xích, bên trong mỗi cái ô được hình thành từ mạng lưới dây xích, sẽ có
hình ảnh đang hiện ra, thời gian giam giữ thật sự của mỗi một người, nói chính
xác thì, là mỗi một người bị đánh dấu, người không bị đánh dấu sẽ không xuất
hiện bên trong, bởi vì, người không bị đánh dấu thì xem như cũng không tồn tại
trong cái thế giới này.
Đây cũng là lý do vì sao vị đội viên của tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật kia lúc "Bơi
lội" ngang qua mặt của Karen, nhưng Karen cũng không bị phát hiện.
Cũng vì nguyên nhân đó, chính là bởi vì mình vốn "Không tồn tại", đội trưởng
mới có thể dẫn mình đi dạo toàn bộ tòa lâu đài cổ Als.
Bên trong không gian này, có mấy trăm chùm sáng, kích cỡ lớn nhỏ không đều,
màu sắc cũng không đồng nhất.
Vị trí ở trung tâm, giống như là nơi ra lệnh, có mười chùm sáng lớn màu đỏ,
một tầng bên ngoài thì là chùm sáng màu đỏ sậm tầm trung, lại thêm một tầng
bên ngoài thì là chùm sáng màu đen đặc, một tầng phía ngoài nhất thì là chùm
sáng nhỏ màu xám, số lượng của bọn họ cũng là nhiều nhất.
Nhưng để cho Karen cảm thấy có chút ngoài ý muốn chính là, sau khi mình đi
vào, tất cả chùm sáng trong chốc lát giống như là đều dừng công việc trong tay
lại, đã không còn xì xào bàn tán, dường như ánh mắt của mọi người cũng đều tụ
tập về phía mình.
Mặc dù đều là chùm sáng, nhưng loại "Ánh mắt" này, hoặc gọi là cảm giác về
"Sự chú ý", ngược lại sẽ càng rõ ràng và chân thật hơn, bởi vì ở trong cái không
gian, trong loại trạng thái này, có thể thoát khỏi sự trói buộc của cơ thể, để cho
mọi sự giao tiếp đều đơn giản và trực tiếp hơn.
Mình vừa lén lút đi vào, kết quả vừa vào đến đã bị tất cả mọi người chú ý, trong
lòng Karen lập tức cảm thấy căng thẳng lên, anh bắt đầu tìm kiếm bóng dáng
của cậu Eisen, lúc nãy ông ấy không phải vừa nói lúc đi vào thì mọi chuyện sẽ
rất bình thường sao?
A,
Cậu Eisen, không, chùm sáng của ông ấy ở đâu?
Karen bắt đầu tìm kiếm, rốt cục, ở một vị trí dưới cùng, Karen nhìn thấy một cái
chùm sáng màu đen đứng rất gần mình.
Chùm sáng của cậu Eisen tại sao lại nhỏ như vậy?
Không,
Không đúng!
Karen rốt cục ý thức được một điều, không phải là bởi vì chùm sáng của cậu
Eisen nhỏ, mà là chùm sáng của mình quá lớn!
Anh đã quên rằng, mình đang đeo mặt nạ mà Dis để lại!
Karen bắt đầu tự "Quan sát" chính mình, rốt cuộc anh phát hiện mình bây giờ,
khổng lồ đến chừng nào, tất cả những chùm sáng khác trong cái không gian này,
cho dù là một đám chùm sáng màu đỏ ở trung tâm kia, đặt ở bên cạnh mình vẫn
rất nhỏ bé.
Mà màu sắc của chùm sáng mình không chỉ có màu đó, còn tăng thêm màu
vàng mạ bên ngoài, lộ ra vẻ cổ kính và trang nghiêm.
Sau một khắc,
Trải qua sự bất ngờ và kinh hãi ngắn ngủi, không thể tưởng tượng, không thể
nào hiểu được, sự thật hiện ra trước mặt... một loạt sự diễn biến tâm lý, tất cả
chùm sáng đều thể hiện ra sự thành kính của mình, giống như là đang hành lễ
cúng bái,
Cùng đồng thanh hô lên:
"Bái kiến Trưởng Lão Thần Điện!"