Cũng không phải tư thế Karen cứng rắn lại nói ra mấy lời sợ sệt này, đồng ý là
đồng ý, nhưng đương nhiên anh cũng không nghĩ rằng cô ta sẽ xoay người rời
đi dễ dàng như vậy, mặc kệ như thế nào, cô ta cũng đã giết người của Trật Tự
Thần Giáo, không để lại manh mối thì còn tốt, một khi để lại manh mối thì thứ
đang chờ đón cô ta tất nhiên là sự đuổi bắt và trả thù đến từ Trật Tự Thần Giáo.
Chỉ là, sự việc phát triển thoát khỏi dự đoán của Karen, bởi vì sau khi cô ta
nhận được lời đồng ý của Karen, cả người vậy mà bắt đầu nhanh chóng lùi về
phía sau, hóa thành một tia sáng trắng trực tiếp bay đi.
Karen vẫn như cũ cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía, không dám lười biếng
chút nào, nắm chặt thanh kiếm trong tay, bởi vì tốc độ của cô gái đó quá nhanh,
rất có thể sẽ vòng trở lại đánh lén.
Alfred cũng giống như vậy, đứng ở trước người Karen, ánh mắt đỏ rực nhìn về
bốn phía xung quanh mà cảnh giác.
Thật lâu sau,
"Alfred..."
"Thiếu gia..."
"Cô ta, hình như đi thật rồi."
"Hình như, đúng là thế."
"Cô ta cứ thế mà đi sao?"
Karen cảm thấy, nếu như là mình, vẫn là sẽ kiên trì giết người diệt khẩu.
"Có lẽ có liên quan với cái thứ ở trên vai của cô ta."
"Cái thứ trắng mềm mềm kia? Anh biết nó à?"
"Từng gặp được ở trong câu lạc bộ, một cô bé, nó gọi tôi là chú."
Karen lập tức nhớ lại lúc cô gái kia chuẩn bị ra tay với mình, cái thứ đồ vật kia
có phản ứng đặc biệt.
Cô gái kia rõ ràng là tới cứu người, nghĩa rằng thứ đồ kia có ý nghĩa rất quan
trọng với cô ta, nếu như là đồ vật bình thường, Trật Tự Thần Giáo cầm lấy thì
cũng không sao.
Cho nên, xem ở trên mặt mũi của nó, buông tha cho mình và Alfred... Có vẻ
cũng giải thích được.
"Chúng ta, lên xe đi."
"Được rồi, thiếu gia."
Karen và Alfred cùng nhau lên xe, lúc nổ máy xe, Karen không khỏi cảm thấy
hơi xúc động, mạng của chiếc Pens second-hand này thật tốt, hôm nay kém chút
nữa bị trộm lại suýt chút nữa bị nghiền thành lá sắt, nhưng cuối cùng vẫn như
cũ mà may mắn còn sống sót tiếp.
Xe vừa mới cất bước, một làn khói đen bỗng lướt qua từ bên cạnh cửa sổ xe,
đuổi theo phương hướng và cô gái vừa nãy bay đi.
"Thiếu gia!"
"Không có việc gì." Karen lập tức giơ tay lên, ra hiệu Alfred không nên hốt
hoảng, sau đó bản thân mình cửa sổ xe quay xuống, cầm lấy một cái vỏ sò màu
xanh lam ở ngoài cửa sổ, "Là đội trưởng."
Fanny có nói, cô không thể gọi điện thoại liên lạc với đối trưởng, nhưng đã gửi
quạ đen đến cho đội trưởng, cho nên lúc này đội trưởng xuất hiện ở gần đây
cũng là một chuyện rất bình thường.
Nhưng nhìn xem tư thế của đội trưởng, có vẻ như đang chuẩn bị đuổi bắt cô gái
kia.
Karen lập tức nói với Alfred "Anh đi thông báo cho Fanny, để cô ta tập hợp
người của tiểu đội tới đây, tôi muốn thử đuổi theo đội trưởng."
"Được rồi, thiếu gia."
Lúc Alfred bước xuống xe, Karen hỏi anh ta: "Vừa nãy tôi có đáp ứng với cô ta
sẽ không báo cáo lên Thần Giáo hay không?"
"Không, ngài cũng không có, tôi không nghe thấy gì cả."
"Tôi có nói."
"Ách..." Alfred.
"Nhưng tôi cũng không báo cáo với Trật Tự Thần Giáo, tôi báo cáo với tàn dư
của Ánh Sáng, ai bảo đội trưởng của tiểu đội chúng ta là tàn dư Ánh Sáng hàng
thật giá thật đây, tiểu đội mà anh giúp tôi tập hợp cũng là tiểu đội của tàn dư
Ánh Sáng."
"Đúng vậy, thiếu gia, ngài nói không sai!"
...
Tốc độ của cô gái rất nhanh, như là một tia sáng trắng nhanh chóng đi xuyên
qua thành phố, mục đích ban đầu của cô ta hẳn là tòa nhà đó ở gần đây, nhưng
tựa như cảm nhận được có ai truy đuổi ở sau lưng, cho nên cô cũng không thể
không thay đổi phương hướng, bởi vì cô không muốn chỗ ở của mình bị người
khác phát hiện.
Thời gian khoảng mười lăm phút đồng hồ sau, cô ta đều đang thử thoát khỏi sự
truy đuổi từ phía sau, nhưng vẫn không thể thành công, bất kể cô có sử dụng
phương pháp nào cũng không thể lừa được kẻ đuổi theo, trái lại đối phương
cũng không nhanh không chậm mà từ từ rút ngắn khoảng cách với cô.
Cuối cùng thì cô gái cũng không có ý định tiếp tục chạy trốn, cô ta đáp xuống
một khu nhà xưởng đang bị phá dỡ, nơi này đã tới gần vùng ngoại ô của thành
phố York, đang ở vị trí quy hoạch mới, dân cư ở đây cũng sớm được tái định cư,
vào buổi tối, có vẻ rất yên tĩnh.
Cô gái vừa đưa tay vuốt ve cái thứ trắng mềm mềm trên vai vừa nói với nó
"Remel, ta đã nói với ngươi rồi, mãi mãi không tin được miệng của đàn ông."
Remel có chút áy náy mà cúi thấp đầu, cọ xát cổ của cô gái.
Bóng người của Neo đáp xuống trước mặt của cô gái, trên mặt của Neo đang
đeo một tấm mặt nạ màu bạc.
"Sao rồi, không chạy nữa sao?"
"Lười chạy, bây giờ ngươi quay đầu rời khỏi đây còn kịp, ta sẽ thu dọn xong đồ
đạc rồi rời đi thành phố York, thậm chí, rời khỏi Wien."
Đây là sự nhượng bộ mà cô ta đưa ra.
Neo lắc đầu, nói "Không làm như vậy được, muốn đánh người thì đánh, muốn
đi thì đi, làm như vậy không ổn đâu."
"Đánh người?" Cô gái lập tức thở dài, "Cho nên, vừa nãy ta nên giết hai tên kia
cho rảnh việc?"
"Có lẽ vậy, nhưng bởi vì ngươi không có giết, cho nên yêu cầu của ta rất đơn
giản, quay trở về, nói lời xin lỗi, ta có thể xem như chưa từng có chuyện gì xảy
ra."
"Đây là yêu cầu của ngươi?"
"Đúng vậy, rất đơn giản, không phải sao?".
"Ha ha, người của Trật Tự Thần Giáo bọn ngươi bắt đi thú nuôi của ta, cho nên
đáng chết!"
"Việc riêng là một việc, ta không phải truy cứu việc ngươi cứu ra con thú nuôi
của ngươi, nhưng là bởi vì ngươi hù dọa đội viên của ta, vừa đúng lúc ta nhìn
thấy, ngươi còn chỉ vào mặt của cậu ta rồi nói phải làm như thế nào mới không
giết cậu ấy, thật có lỗi, những lời này làm cho ta cảm thấy rất không thoải mái."
"Vậy lời hứa của tên đó xem như là cứt chó rồi sao?"
"A không, cậu ta tuân thủ theo lời hứa, nhưng ta thì không tính chung vào trong
cái lời hứa đó."
Cô gái nhìn xung quanh, hỏi "Ngươi là đang chờ đợi viện binh tới sao?"
"Nếu như muốn gọi viện binh thì lúc ta đuổi theo ngươi đã phát tín hiệu ra rồi,
cũng không cần phải chờ tới bây giờ."
"Xin lỗi, ta không có khả năng làm thế."