Karen trông thấy Waffron đang đứng ở đó mà nói chuyện với hai vị Hồng Y
Giáo Chủ, đứng phía sau Waffron là Laure và Leon.
Hai vị công tử này xuất hiện ở đây, tất nhiên là muốn cùng đi theo đến Đảo Ám
Nguyệt, nhưng lần này hai bọn họ cũng không phải xem như là đang đánh bóng
lý lịch bản thân.
Bởi vì Leon vốn là người được Trật Tự Thần Giáo bên này cố ý tuyển chọn để
tiến hành việc thông gia cùng với phía Đảo Ám Nguyệt, mặc dù bên phía Đảo
Ám Nguyệt cùng với cuộc thông gia này cũng không nhiệt tình lắm, nhưng lần
này ông nội của Leon là đại biểu đàm phán của đại khu thành phố York, tất
nhiên cũng dẫn Leon theo cùng;
Cũng xem như là một cách… phòng hờ.
Cũng không cần lo lắng bị người của Đảo Ám Nguyệt cho rằng Trật Tự Thần
Giáo vội vàng muốn đến thông gia, Trật Tự Thần Giáo bây giờ có sức mạnh rất
lớn vì vừa mới giành được phần thắng trong chiến tranh với Luân Hồi Thần
Giáo.
Về phần Laure, hắn ta là thư kí của Waffron, lúc còn nhỏ từng đến Đảo Ám
Nguyệt sống một khoảng thời gian, đối với nơi đó cũng quen thuộc, tất nhiên
cũng được tuyển chọn.
Dựa theo quy chế, mỗi một đại khu sẽ chỉ điều động một vị chủ giáo, bình
thường thì trên căn bản đều là Đại Chủ Giáo, lại phân phối thêm một người thư
ký, sau đó dựa theo truyền thống, một tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật đi theo làm đội
nghi thức.
Leon thì xem như ngoại lệ mà đi theo, không chiếm vị trí.
Neo đứng ở phía trước, bên cạnh người Waffron, Waffron nhìn Neo một chút,
nhẹ gật đầu, sau đó tiếp tục dặn dò một vài chuyện với hai vị Hồng Y Giáo Chủ.
Karen cảm thấy ngài Đại Chủ Giáo chắc hẳn cũng không bận rộn như vậy, sở dĩ
muốn trước lúc lên đường bày ra trò này, cơ bản là vì để thể hiện ra rằng khi
ông ta rời khỏi đại khu thành phố York thì nơi này cũng không hoạt động trơn
tru được.
Laure cầm sổ tay ghi chép lại, công việc của hắn ta bây giờ cũng đã bắt đầu.
Leon thì cố ý đảo mắt nhìn sang mọi người ở bên này, Karen cảm thấy, hắn ta
chắc là đang tìm mình.
Sau đó, Karen nhìn thấy Leon đi đến trước người của Richard, đưa tay ôm cổ
của cậu ta, cười nói:
"Lần này nhớ mang theo đồ ăn."
"Anh có phải là đã nhận lầm người rồi không, Leon?"
"Ừm?" Cả người Leon ngẩn ra.
Richard tháo mặt nạ xuống, nhìn Leon, lại đưa tay kéo cánh tay của Leon đang
choàng trên cổ mình xuống:
"Sao bây giờ anh bắt đầu trở nên buồn nôn như vậy rồi."
Tất nhiên, Richard cũng quen biết Leon.
"Tại sao lại là cậu?" Leon có chút không hiểu lắm, "Cậu gia nhập vào Đòn Roi
Kỷ Luật khi nào vậy?"
"Tôi đã sớm gia nhập rồi."
"Vậy sao nhiệm vụ lần trước tôi không trông thấy cậu đâu hết thế."
"Tôi phụ trách việc ẩn nấp bảo vệ mục tiêu."
Richard không nói thẳng ra rằng trong nhiệm vụ lần trước cầu ta làm một tên
phục vụ bấm thang máy
Có điều cũng rất hiển nhiên, quan hệ của Richard và Leon cũng rất bình thường,
cũng quen biết nhau, nói cho cùng thì nếu như nhà của Đại Chủ Giáo không có
tích lũy của một gia tộc thật sự thì nếu so sánh với một gia tộc có bốn vị Thuật
Pháp Quan cũng không hơn là bao, quan trọng nhất chính là, nhà Guman cũng
không phải là gia tộc Thuật Pháp Quan bình thường.
"A, Karen đâu rồi?" Leon hỏi.
"Đứng ở kia kìa, làm sao vậy, hai người biết nhau à?"
"Ừm."
Leon nhìn về phía Karen, Karen tháo mặt nạ xuống.
"Cậu cũng thế, nhìn thấy ta tới đều không chủ động chào hỏi, làm hại ta nhận
lầm người." Leon cười cười trách Karen.
Karen trả lời: "Tôi cười, cũng gật đầu rồi."
Lần trước hai người lúc gặp mặt ở nhà ăn khách sạn Ankara sau khi kết thúc
nhiệm vụ, Leon cũng chỉ gật đầu rồi cười chào cho qua mà thôi.
Leon tất nhiên cũng hiểu được ý của lời Karen vừa nói, có điều hắn ta cũng
không tức giận, mặc dù dựa vào sở thích mà chọn vẻ mặt và thái độ để đối xử
với người khác là đặc quyền của mấy vị công tử này, nhưng khi Karen dùng loại
phương thức này để đáp lễ với hắn ta, trái lại cũng làm hắn ta thấy rất thoải mái.
"Thật nhỏ mọn."
"Ha ha."
Leon bước vài bước về phía Karen, đi đến trước mặt Karen, nhỏ giọng nói:
"Lần này ta lại bị lôi theo đến Đảo Ám Nguyệt, ta tin tưởng rằng một vài lời
đồn đại lúc trước khi tiểu thư Ophelia đến thành phố York cũng đã được truyền
về Đảo Ám Nguyệt, cậu có biết việc này có ý nghĩa như thế nào với ta hay
không?"
"Sẽ cảm thấy mất mặt."
"Thật ra thì ta cũng không sợ mất chút ít thể diện này, chủ yếu là về bên phía
của ông nội ta, cho nên đợi đến sau khi đến Đảo Ám Nguyệt, lúc tiếp xúc với
ông nội của ta, cậu cần phải cẩn thận một chút."
"Tôi tin tưởng ngài Đại Chủ Giáo, sẽ không bởi vì lời đồn đại mà trị tội một tín
đồ trung thành của Trật Tự đâu."
"Hãy tin tưởng ta, nếu như ông ấy không phải là ông nội ta mà nói, ta cũng sẽ
cảm thấy sẽ không có vị Đại Chủ Giáo hẹp hòi như ông ấy đâu..."
"Leon!"
"Đến ngay đây."
Leon bị ông nội của hắn gọi qua, Waffron dặn dò xong việc, gật nhẹ đầu với
Neo.
Đám người đi vào trận pháp dịch chuyển, Waffron đứng ở hàng trước nhất,
đứng phía sau ông ta là Leon cùng với Laure, tất cả đội viên của tiểu đội Neo thì
đứng ở hàng sau cùng.
Trận pháp khởi động, Karen chỉ cảm thấy mình cơ thể của mình bị một chất dẫn
đặc biệt bao phủ xung quanh, sau đó một hồi gió thổi tới, cứ như chỉ trong
khoảng thời gian một cái nháy mắt, cả đám người đã hoàn toàn xuất hiện ở một
khung cảnh khác.
Nơi này chắc là bên dưới mặt đất của một chỗ nào đó, một tòa trận pháp to lớn
được thiết lập ở đây.
Ở đây, còn có hơn hai mươi đội ngũ với đội hình tương tự, hơn nữa còn không
ngừng có thêm các đội khác được dịch chuyển tới đây.
Giữa Chủ giáo và Chủ giáo, không có bắt chuyện với nhau, đều chỉ yên lặng mà
đứng đó.
Còn về riêng các tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật cũng đều đứng ở sau lưng đối tượng
mục tiêu được mình bảo vệ, tất cả mọi người đều tỏ vẻ thận trọng.
Khoảng chừng mười phút sau, một trận pháp cỡ lớn được mở ra, từ trung tâm
của trận pháp, từ từ hiện ra một cánh cổng lớn màu xanh lam.
Từ những đội ở trước bắt đầu, từng đội một bước vào cánh cổng màu xanh lam
kia