Số 13 Phố Mink

Chương 882

"Đau..."

Ophelia hô lên một tiếng, cơ thể của cô nhanh chóng đổ mồ hôi, mái tóc dài đã

bị ướt nhẹp.

Đột nhiên,

Một ánh sáng màu đen bay ra từ trong miệng của Ophelia, là một chùm sang

nhỏ, một con côn trùng màu đen được bao phủ ở bên trong, thoạt nhìn qua thì

giống như là một con bọ rùa.

Karen đưa tay bắt lấy con bọ rùa này, cẩn thận ngắm nhìn nó.

Trách không được năng lượng tịnh hóa không có tác dụng đối với, bởi vì nguồn

gốc của độc tố từ con sâu nhỏ này, cảm giác được năng lượng thanh tẩy thì nó

sẽ mãnh điều khiển chất độc ô uế trong cơ mình phát tán càng mạnh hơn.

Bọ rùa ẩn núp trong lòng bàn tay của Karen, tựa hồ đang thoi thóp, nhưng sau

một khắc, bỗng nhiên bay lên, trực tiếp chui vào miệng vết thương trên lòng bàn

tay của Karen.

Karen không có chút nào kinh hoảng, lộ ra vẻ mặt rất bình tĩnh.

Một con côn trùng gây ô uế bị máu tươi của mình ép đi ra ngoài, lại mưu toan

chui vào cơ thể cửa mình?

Quả nhiên, chỉ sau chốc lát, con côn trùng màu đen kia lại bay ra khỏi miệng vết

thương của Karen, rơi trên mặt đất, cơ thể nó co rút một hồi, sau đó:

"Bụp!"

Cơ thể nó trực tiếp nổ tung.

Karen dùng thuật trị liệu và thuật thanh tẩy đơn giản lên vết thương trên lòng

bàn tay của mình, tạm thời ngừng máu tươi chảy lại, sau đó trở về trước mặt

Ophelia, ôm cô lên.

Vào lúc này Ophelia đang thở hổn hển, cô mở mắt ra, nhìn về phía Karen.

Thấy đôi mắt của cô đã được khôi phục, lúc này Karen mới triệt để thả lỏng

gánh nặng trong lòng.

Ophelia nghiêng người, ôm lấy Karen, để mặt mình dán lên trên lồng ngực của

Karen.

Cô không sợ chiến đấu, cũng không sợ kẻ định mạnh mẽ, coi như lúc trước đó

đối mặt với đội trưởng, cô cũng có thể chiến đấu đến giây phút cuối cùng,

nhưng việc vừa mới trải qua, đã vượt qua khỏi nỗi sợ hãi mà chiến đấu mang

đến.

Đối với một vị võ sĩ mà nói, chết trận là một sự vinh quang, nhưng chết đi một

cách tủi nhục vì ô uê như thế này, thì là một sự tra tấn phải dùng cả đời sau để

đón nhận.

"Tốt, tốt, không sao, không sao, ngoan."

Lần này, Karen không để Ophelia nhắc nhở tay của mình nên đặt ở vị trí nào,

anh rất tự nhiên mà vỗ nhẹ vào phía sau lưng của cô.

Bên ngoài lần nữa có tiếng bước chân truyền đến, còn có âm thanh của nữ võ sĩ

Pamir: "Công chúa không thể nào ra lệnh không cho phép quấy rầy! Công chúa,

công chúa!"

Ophelia đang nằm tại trong lồng ngực của Karen lập tức mở mắt ra, hấp tấp nói:

"Nước, mau lau đi vết máu trên mặt tôi, nhanh."

Ophelia biết là Karen dùng máu của mình để giúp cô giải trừ ô nhiễm, điều này

tất nhiên có nghĩa là máu tươi của Karen cũng không bình thường, chắc chắc sẽ

liên quan đến bí mật nào đó trên người của Karen, cho nên cô muốn lau đi vết

máu của Karen trên mặt mình để giúp Karen che giấu.

Karen lập tức cầm lấy một cái khăn tắm đã ướt nhẹp ở bên cạnh, sau đó giúp

Ophelia lau mặt sạch sẽ, lại thuận tay gấp cái khăn lên, khoác lên trên tay của

mình.

Đúng lúc này thì nữ võ giả Pamir cũng đã bước vào, sau khi trông thấy những

thi thể nằm trên mặt đất, trên mặt bọn họ lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, nhao nhao

rút kiếm của mình ra, nhưng lập tức thấy được Ophelia đang nằm ở trong ngực

của Karen, những cận vệ này trong lúc nhất thời cũng không hiểu rõ tình huống

lúc này ra sao.

Ophelia được Karen dìu đứng lên, ra lệnh: "Phong tỏa nơi này, nhưng không

nên quấy rầy những người khác ở trong khu hồ công cộng, lại ngay lập tức phái

người đến thông báo cho cha ta, đúng, phái người báo cho tướng quân Tafman."

"Vâng, thưa điện hạ."

Ophelia chỉ chỉ vào bốn bộ thi thể ở trên mặt đất, nói: "Xử lý những thi thể

này."

Karen mở miệng nói: "Trước hết thi thể cứ để ở đây đi, vẫn còn tác dụng."

Pamir nhìn về phía công chúa của mình.

Ophelia nhỏ giọng nói với Karen: "Tôi biết Trật Tự Thần Giáo am hiểu thuật

pháp Thức tỉnh, nhưng không thích hợp để thẩm vấn ở chỗ này, chúng ta chỉ có

thể hạn chế sự ảnh hưởng của chuyện này, không đến mức quấy rầy đến việc

đàm phán của hai đại thần giáo."

"Không, phải ở chỗ này, là cô nói, mục tiêu ám sát là tôi, vậy thì nhất định phải

thẩm vấn ở chỗ này."

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Đúng vậy, có chuyện gì xảy ra à, nhiều người như vậy."

Fanny cùng Peia đi dạo trở về, trông thấy trông khu hồ riêng tư có nhiều cận vệ

như vậy mà còn rút đao của mình ra, tiến đến gần trông thấy những thi thể này

thì trên mặt cũng lộ vẻ nghiêm túc.

"Fanny, thông báo cho đội trưởng, nói rằng tôi bị hạ độc."

"Được."

Ophelia nhìn Karen một chút, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có thể

ngầm đồng ý.

Mặc dù người trúng độc chính là cô, nhưng cô theo bản năng vẫn suy nghĩ cho

cục diện, nhưng Karen không có cùng lập trường với cô.

Trên thực tế, Karen cảm thấy rất phẫn nộ, đây là lần thứ nhất mình bị người

khác hạ độc, mặc dù mình cũng không trúng độc, nhưng mình cũng xem như

gián tiếp được "Hưởng thụ" loại đãi ngộ này, Karen mặc kệ người muốn hại

mình là ai, anh đều muốn bắt tới.

Karen mới sẽ không cùng với Ophelia giấu chuyện này, anh muốn ỷ vào thân

phận Trật Tự Thần Giáo của mình, trong khu vực tắm suối nước nóng của Trật

Tự Thần Giáo, cố gắng làm lớn việc này lên.

Bốn bộ thi thể vẫn nằm trên mặt đất như cũ, Karen thì đến trước ngăn tủ, mở

thùng đá ra, lấy ra một viên đá từ bên trong đưa lên trước tầm mắt, nhưng

không có phát hiện bên trong khối đá có điều gì bất thường.

Không thể nào, vận may của Ophelia lại tốt đến như thế, vừa chọn đúng viên đá

bị bỏ độc?

Karen cầm ly nước lên, nhìn một chút.

Ophelia đi tới, nói: "Trong nước không có vấn đề, mỗi lần uống nước ở bên

ngoài, tôi đều sẽ làm kiểm tra."

Nói xong, Ophelia vỗ nhẹ cổ tay của mình, ở nơi bao tay có một chỗ nạm vàng

biến thành một sợi tơ bay lên, đây cũng là một loại Thánh khí nào đó để kiểm

tra thuốc, lúc bên ngoài trước khi ăn uống thứ gì đó, đều sẽ dùng nó để kiểm tra

độc tính trước.

Dù là không có mặc áo giáp, mặc những loại quần áo khác, cái lớp màu vàng

này cũng có thể bám vào ống tay áo trên trang phục, khiến người khác lầm

tưởng là hoa văn khảm vàng thông thường.

Bởi vì lúc Ophelia rót nước đã kiểm tra trước, cho nên mới sẽ nói rằng độc ở

trong nước đá.

Karen nói: "Những viên đá khác cũng bình thường."
Bình Luận (0)
Comment