Wiener nâng tách trà lên, nhấp một ngụm, tay phải nâng cái tách, tay trái cầm
lấy phần quai cầm.
Tafman thì một tay cầm cái tách, uống một ngụm lớn, đầu ngón tay thì từ từ
xoay quanh thân tách.
"Ophelia đã bị lây nhiễm." Tafman nói, "Có thể thấy được nó đã bị trúng độc,
rất uể oải."
"Ừm, ta cũng đã nhìn ra." Wiener nhẹ gật đầu, "Nhưng Ophelia xuất hiện ở
trước mặt của chúng ta, trên người không có bất cứ mùi vị gì của sự ô uế."
"Về sau, sự sắp xếp và bố trí này, không thể làm lại, lần này may mắn là không
có chuyện gì xảy ra với Ophelia."
"Cho dù bố trí và sắp xếp tốt thế nào đi nữa, kiểu gì cũng sẽ xuất hiện một vài
chuyện vài ý muốn nhất định, đây là một chuyện rất bình thường, chỉ cần kết
quả là tốt thì được rồi."
Tafman khẽ mỉm cười, hỏi ngược lại: "Nhưng kết quả, thật sự có tốt sao?"
Wiener hít sâu một hơi, lại từ từ thở ra, nói: "Có lẽ, bây giờ chúng ta có thể gọi
Ophelia tới, lại hỏi một chút."
"Tại sao lại thêm có lẽ vào?" Tafman hỏi.
"Vì sao cậu lại hỏi như vậy?" Wiener cười khổ nói.
"Từ trong lần trước, khi tên tàn dư Ánh Sáng kia lẻn vào khu biệt thự của tôi rồi
khởi động trận pháp dịch chuyển đến Đảo Rắn được bố trí trong phòng ngủ
chính, tôi đã nhìn ra được, Ophelia che giấu tôi một vài chuyện.
Ví như, khi đó tại sao Karen lại xuất hiện ở trong khu biệt thự của tôi, cận vệ
của tôi không có ghi chép lại sự ghé thăm của khách ngoại lai, lúc ấy lời mà
Ophelia nói khi ngồi ở trước mặt tôi đó là nó dự định cắt đứt lòng hảo cảm của
mình dành cho Karen.
Sau đó lại biến thành hai người bọn họ lén lút hẹn gặp nhau ở biệt thự của tôi.
Tôi có thể hiểu được giữa nam nữ trẻ tuổi có đôi lúc không thể chờ đợi được,
không quan tâm đến thời gian địa điểm mà làm ra những việc khác người.
Nhưng tôi không thể nào hiểu được, một cô gái sẽ sẽ dẫn bạn trai của mình về
nhà riêng của chú cô ta để hẹn gặp, mà cô gái kia lại là Ophelia của chúng ta."
"Nó cũng đã trưởng thành, dù sao cũng sẽ bảo vệ người khác." Wiener nói.
"Nhưng sau khi chúng ta đến Đảo Rắn, vết tích hiện trường chiến đấu và ảo ảnh
của tiểu thư Pall ở trên quan tài, tất cả mọi thứ, đều chân thật và tỉ mỉ đến thế, tự
nhiên quá mức, ngược lại để cho người ta cảm thấy kì lạ.
Kỳ lạ nhất đó chính là, khi đến xem hiện trường, tên tàn dư Ánh Sáng đã khởi
động trận pháp kia... Ha ha, kẻ bị Philias ký sinh, trong lúc trưng dụng cơ thể
của Karen gặp chuyện ngoài ý muốn, bị thiêu cháy trong hang động.
Nhưng vào hai ngày sau, tôi gặp một người ở bên ngoài, mặc dù trên mặt của
hắn có đeo mặt nạ, mặc dù tôi không có cố gắng điều tra thân phận và bối cảnh
của hắn vì sợ rút dây động rừng, nhưng ta cảm giác, kẻ bị Philias ký sinh kia
vẫn chưa bị thiêu cháy, hắn ta vẫn tồn tại, hắn vẫn còn sống."
"Ở buổi tụ họp Ánh Sáng kia à?"
"Đúng thế."
"Là do hắn đề nghị sửa lại kế hoạch, muốn tiến đánh mộ của tổ tiên Bernard?"
"Chính là hắn, dù đều cùng là tàn dư Ánh Sáng nhưng Philias là một nhánh bị
cô lập, bởi vì tổ tiên của gia tộc bọn họ từng phạm phải sai lầm lớn, để bọn họ
bị những kẻ thờ phụng Ánh Sáng khác bài trừ.
Cho nên, tôi không tin tưởng, từ lúc nào mà bí mật của Philias có người tài giỏi
biết được, cái ốc biển khế ước kia, cũng là thứ chỉ được ghi chép lại ở trong hai
quyển bút ký của tổ tiên Bernard và Philias.
Mặc dù pho tượng của tổ tiên Bernard được dựng lên trên khắp đảo, nhưng
người nào sẽ đoán được cái ốc biển gắn ở bên hông ông ấy sẽ là một Thánh khí
thức tỉnh? Người bình thường sẽ chỉ cho rằng đó là một món đồ trang sức."
"Việc về cung tưởng niệm, cậu an bài một chút."
"Tôi biết."
Wiener lại nhấp một miếng trà, nói: "Nếu như kẻ bị Philias ký sinh, và tên tàn
dư Ánh Sáng đưa ra kế hoạch tấn công mộ của tổ tiên Bernard kia là cùng một
người mà nói, vậy mục đích gì để hắn làm như vậy?"
"Đây chính là một chỗ mà ta vẫn không thể nào hiểu được, nếu như hắn ta và
Karen quen biết nhau, là đồng bọn, vậy thành quả của việc làm kia, chỉ đơn giản
là để Karen cứu Ophelia."
"Phốc... Ha ha ha." Wiener không nhịn được cười, "Ý của cậu đó là, Philias trở
lại đảo Ám Nguyệt, chỉ là vì giúp một người trẻ tuổi tên là Karen theo đuổi trái
tim của một cô gái, mà cô gái này là người có huyết mạch Ám Nguyệt?"
"Vấn đề, ngay ở chỗ này, không cách nào giải thích được."
Wiener ngây ngẩn cả người, nói: "Không, có một khả năng, có thể giải thích."
Tafman nhìn về phía anh trai của mình.
Ánh mắt của Wiener nhìn về tấm thảm phía trước: "Philias, bây giờ là người
hầu của Karen."
"Việc này..." Tafman không nghĩ tới anh của mình sẽ đưa ra lời giải thích như
vậy.
"Cậu đã nói, Ophelia có kể với cậu, Karen đối với nó cũng không có kiểu cảm
xúc mãnh liệt kia, Karen có vị hôn thê, mà tên nhóc này tựa như rất kiên trì vào
quy tắc một vợ một chồng.
Nếu như là Karen muốn theo đuổi Ophelia, thì hắn căn bản không cần đến
những thủ đoạn này, bởi vì Ophelia của chúng ta vẫn còn rất trẻ, tuổi trẻ, là
điểm yếu lớn nhất của nó, phụ nữ cho dù thông mình, khi đối mặt với người đàn
ông đầu tiên mình có ấn tượng tốt, luôn luôn dễ vấp ngã.
Nhưng việc này cũng giống như đám thủy thủ trong hạm đội của cậu, trên danh
nghĩa bọn họ là hạm đội ngoài biển của Đảo Ám Nguyệt, nhưng trên bọn họ
trên thực tế lại nghe theo mệnh lệnh của cậu mà không phải mệnh lệnh của vị
tộc trưởng như ta, bọn họ thậm chí sẽ cổ động ép buộc cậu dùng chính biến
quân sự để lật đổ ta xuống.
Nếu như Philias bây giờ là người hầu của Karen, như vậy thì tất cả hành vi đều
sẽ hợp lý, hắn muốn lấy lòng chủ nhân của mình, lại đi theo góc nhìn của mình
mà không để ý đến lựa chọn và sự kiên trì của chủ nhân.
Hắn thấy, giúp chủ nhân để lại dấu ấn sâu hơn trong lòng của công chúa Đảo
Ám Nguyệt, là một công lao, nhưng hắn lại không thể nào hiểu được sự yêu
thích thật sự trong lòng của chủ nhân mình.
Cho nên, mới có thể xuất hiện việc thiếu logic như vậy."