Sự chấn động mà Dorons đưa tới, lập tức thu hút cả nửa hòn đảo, bởi vì hiện
tượng xảy ra trên bầu trời thật sự rất dễ thấy.
Người của hai thần giáo, cũng bị việc này rung động và thu hút sức chú ý.
Một tấm thảm mềm mại bay lên, Người Gác Cổng Romir ngồi ở phía trên, trong
tay bưng một tách hồng trà, yên lặng uống vào.
Ở trước người của bà ta, có hai người đàn ông đang ngồi, đều rất trẻ trung.
Một người gọi là Ziddim, là phát ngôn viên trong ngày đàm phán đầu tiên của
Luân Hồi Thần Giáo, dáng vẻ rất anh tuấn. Hắn ta hôm đó biểu hiện rất ngu
xuẩn, nói rất nhiều lời nhảm nhí và buồn cười.
Đương nhiên, đây không phải là khuyết điểm của hắn, bởi vì trong hoàn cảnh
đó, Luân Hồi Thần Giáo vừa thất bại trong cuộc chiến, cũng không có sân khấu
hoành tráng gì để cho hắn ta diễn xuất.
Một người khác tên là Peder, là cháu trai của Romir, họ Simerson.
Ngày đó lúc ngồi trên ghế dự thính, biết được Romir là người của gia tộc
Simerson, Karen còn cố ý nghĩ tới, cô gái Tarina bị mình giết vào đem đó có
quan hệ thân thích gì với bà ta hay không.
Sự thật đúng là như thế, Tarina chính là cháu gái của Romir.
Vì truy cầu cảnh giới Luân Hồi, Romir cũng không kết hôn, tự nhiên cũng
không có con cái, ó điều gia tộc Simerson sẽ chỉ thiếu Người Gác Cổng, mà sẽ
không thiếu con cháu của gia tộc sinh sôi không ngừng.
Bây giờ, bởi vì thất bại, thế lực nội bộ của Luân Hồi Thần Giáo tiến hành một
cuộc thanh trừ, thế lực gia tộc trong giáo hội lại cầm quyền một lần nữa, thành
viên của gia tộc Simerson được vinh dự là Hoàng tộc của Luân Hồi Thần Giáo,
được ngồi lên vị trí Người Gác Cổng là minh chứng rõ ràng nhất.
Tại thời khắc nguy cấp, phần lớn người trong giáo vẫn là vô thức mà tin tưởng,
tin tưởng những rằng những gia tộc có cội nguồn xa xưa cùng với thần giáo, có
thể dẫn đầu thần giáo thoát ra khỏi vũng bùn đang sa lầy mà tiến lên.
Ziddim nhìn phía về con hung thú khổng lồ ở phía xa, cảm khái nói: "Thân thể
của nó, thật khổng lồ a."
Peide mở miệng nói: "Rủa biển khổng lồ dưới biển sâu, dị chủng Borsak, trong
ghi chép của kỷ nguyên trước, trong biển cả đã có bóng dáng của quần thể bọn
chúng, nhưng vẫn luôn rất khó tìm, một là bởi vì số lượng rất thưa thớt, thứ hai
là bởi vì có người ngẫu nhiên nhìn thấy, cũng không cách nào còn sống trở về
để kể lại về sinh vật mà họ trông thấy."
Ziddim lập tức nói: "Thì ra là như thế, cảm tạ."
Peder mặt không đổi sắc mà tiếp tục uống trà.
"Peder, cháu quả nhiên đã trưởng thành hơn nhiều, vốn dĩ ta dẫn cháu đến đây
sẽ còn lo lắng cháu sẽ không khống chế được tính tình của mình."
"Là bởi vì việc của Tarina sao?" Peder cười cười, "Trật Tự Thần Giáo giết em
của cháu, cháu hận Trật Tự Thần Giáo, nhưng hận, cũng không nên dùng cách
này để thể hiện ra."
"Có thể nói ra những lời này, xem ra cháu thật sự đã tỉnh táo lại."
Peder cúi đầu nói: "Rất xin lỗi, trong quá khứ cháu đã để ngài thất vọng rồi."
"Không sao, lúc tuổi trẻ ai cũng đã từng phóng túng."
Yêu một cô gái, càng không ngừng tìm kiếm những người có bộ dáng giống
như cô ta, chèn ký ức của cô ta vào, tiếp tục tạo nên ảo giác chung sống với cô
ta, hưởng thụ sự ngọt ngào của tình yêu, không để ý đến việc cô gái bị chèn ký
ức không lâu sau sẽ chết đi vì cơ thể có vấn đề, mà tiếp tục thay đổi tìm kiếm
mục tiêu khác để làm vật chứa.
Hoàn toàn chính xác, dù là hành động như vậy, trong mắt của người có địa vị
như Romir, cũng chỉ là "Sự phóng túng của người trẻ tuổi" mà thôi.
"Người của Trật Tự Thần Giáo chắc hẳn sẽ ngăn cản chứ?" Ziddim mở miệng
hỏi.
Romir khẽ gật đầu, nói: "Đương nhiên, là chủ nhân, làm sao có thể đứng nhìn
cái ổ của con chó nhà mình bị đẩy sập như vậy."
...
Tafman không lựa chọn tiếp tục đuổi theo đội trưởng, sau khi Dorons tỉnh giấc,
việc mà ông ta muốn làm ngay bây giờ đó chính là ngăn cản con quái thú khổng
lồ này tiến vào trong thành thị.
Bóng người của đội trưởng, thì xuất hiện ở trên sườn của một ngọn núi, đứng ở
chỗ này, có thể nhìn thấy Dorons đang tiến đến, ở phía sau lưng, thì là thành thị.
Neo chống hai tay, nghiêng người về phía trước, cảm giác được gió lạnh ban
đêm phả vào trên mặt.
Neo có chút say mê, không, Neo đã say mê.
Tay trái búng ngón tay, tay phải giơ lên, giống như là đang cầm một cây gậy chỉ
huy, cơ thể, cũng từ từ xoay tròn, âm thanh gầm vang của hung thú phát ra từ
phương xa chính là nhạc đệm tốt nhất lúc này.
Tiết tấu càng lúc càng nhanh,
Mặt nạ đầu rắn trên mặt của Neo cũng rơi ra, rớt xuống dưới đất;
Lập tức, chiếc nhẫn trên ngón tay lóe một cái, mặt của Neo, cũng đã biến mất
không thấy gì nữa, chỉ để lại một bộ mặt đầy vết máu.
Toàn bộ cảnh tượng, lộ ra sự yên ả một cách quái dị.
Ánh trăng chiếu ở trên người của Neo, soi ra một cảm giác ôn hòa, nhưng trên
người lại phát ra cảm giác run rẩy điên cuồng.
Một khúc nhạc kết thúc, Neo quay người, mặt nhìn về phía thành thị, ở nơi ấy,
bây giờ từng đám người đang hỗn loạn mà chạy trốn, nhưng con hung thú kia
sắp đến, bây giờ cũng đã không kịp sơ tán nữa rồi.
Cánh tay phải của Neo rũ xuống dưới, cánh tay trái vung về phía sau, xoay
người hành lễ:
"Thật có lỗi, trời đã tối, cũng không thể nhìn thấy Ánh Sáng nữa rồi."