Số 13 Phố Mink

Chương 919

Eisen cũng gật nhẹ đầu, đẩy Bernard nằm sấp lại, dùng chăn mền bịt kín, sau đó

ngồi xuống bên giường.

Karen mở miệng nói: "Dorons lùi bước, lúc này, cũng sắp xuống biển rồi."

"Ta ngồi ở trong sân nhìn thấy."

"Tôi đã đạt thành hiệp nghị với người điều khiển Dorons, tôi giúp hắn báo thù

Bernard, hắn không cho Dorons phá hủy thành phố, ông cảm thấy thế nào?"

"Hợp tình hợp lý."

"Cho nên, tiếp theo, tôi cần sự trợ giúp của ông

"Mời nói."

"Khởi động một trận pháp dịch chuyển giúp tôi."

"Được rồi."

Karen cảm thấy, nói chuyện với người cậu này của mình luôn luôn rất đơn giản,

chỉ cần cho ông ấy một lý do thích hợp, sau đó nói cho ông ấy mình muốn làm

gì là được rồi.

"Bây giờ tôi đi thay một bộ thần bào khác, ông bảo khách sạn chuẩn bị xe ngựa,

chúng ta lập tức xuất phát, bây giờ chỗ kia có lẽ không có ai trông chừng, trận

pháp dịch chuyển có thể trực tiếp sử dụng."

"Đã hiểu."

Karen cầm quần áo đi vào phòng tắm, sau khi cởi xuống toàn bộ quần áo trên

người, mở vòi sen, tắm đơn giản một chút, bây giờ không phải là do anh ta thích

sạch sẽ, mà là vừa nghĩ tới việc mình vừa cõng Bernard, nên muốn tẩy rửa một

chút.

Sau khi xối nước một hồi, Karen bắt đầu lau chùi cơ thể.

Lúc này, trong phòng truyền đến âm thanh kích động của Richard.

"A, Karen, thế mà ngươi còn đang ngủ, ngươi có biết hôm nay ngươi đã bỏ qua

chuyện phấn khích nào không!"

Karen mặc quần áo tử tế đi ra phòng tắm, trông thấy Richard đang nằm ở trên

giường ôm thi thể của Bernard rất thân thiết.

Richard: "..."

Richard trừng mắt nhìn, lập tức quay người kéo chăn ra, lật xác qua, nhìn xem

gương mặt này, Richard lập tức nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía Karen,

rồi sau đó lại nhìn về tranh chân dung trên tường.

Đúng là cha con, trọn bộ chuỗi động tác đều rất giống nhau.

"Cái này, cái kia, không phải..."

Richard đã kinh ngạc đến nỗi lời nói không còn lưu loát.

Cậu Eisen mở cửa, nhìn về phía Karen, nói: "Ngựa xe đã chuẩn bị xong rồi."

Karen chỉ chỉ về phía Richard, nói: "Cõng ông ta lên, đi theo chúng ta."

"A, được rồi."

Đối với cha của cậu ta, Karen còn cần tìm lý do, đối với Richard, ngay cả lý do

thì Karen đều không cần tìm.

Richard cõng Bernard, bước lên xe ngựa.

Eisen ở bên ngoài lái xe, Karen và Richard ngồi ở bên trong.

Richard còn đang cẩn thận đánh giá Bernard, hỏi: "Đây quả thật là thi thể của

Bernard sao?"

"Ừm, tôi cõng ra từ trong quan tài."

"Anh cõng ông ta ra đây để làm cái gì?"

"Chuyện của người lớn, con nít đừng hỏi."

"Được rồi." Richard nhẹ gật đầu, đầu óc của cậu ta bây giờ có chút choáng

váng.

Xe ngựa đi tới khu biệt thự của Tafman, vẫn như cũ là Richard cõng thi thể của

Bernard đi, bên trong khu biệt thự không có một bóng người, hộ vệ đã sớm bị

điều đi, người hầu cũng chạy nạn lúc này còn chưa quay về.

Karen dẫn mọi người đi vào phòng ngủ chính lầu ba, chỉ về phía cái đèn treo to

ở trên trần nhà, nói:

"Chốt mở của trận pháp ở phía trên kia."

"Được rồi."

Eisen hóa thành một làn khói đen, đi tới chỗ trần nhà, sau khi cố định lại vị trí

của mình, bắt đầu thử điều chỉnh đèn treo, nhưng rất nhanh, ông ta lại rơi

xuống.

Karen có chút ngoài ý muốn: "Nhanh như vậy?"

"Bởi vì vị trí đều đã chính xác, không cần điều chỉnh lại."

Là do người của Đảo Ám Nguyệt học tập xong trận pháp cho nên đơn giản hóa

chốt mở lại sao?

Mặc kệ những thứ này.

"Bắt đầu dịch chuyển đi." Karen nói.

Eisen khởi động trận pháp, một tia sáng trắng hiện lên từ dưới mặt đất, ba người

và một bộ thi thể biến mất tại chỗ.

Chờ đến lúc lại mở mặt ra, Karen đã đến tấm bia đá lúc trước.

"Richard, để thi thể xuống."

"A, được rồi." Richard cẩn thận từng li từng tí mà đặt thi thể của Bernard xuống

mặt đất.

Karen thấy cảnh này, mở miệng nói: "Cõng lên lại đi."

"A, được thôi." Richard cõng Bernard lên lần nữa.

"Bỏ xuống mạnh bạo đi."

Richard: "..."

"Phù phù!"

Richard trực tiếp ném thi thể xuống dưới đất, mặt đập xuống dưới.

Karen hướng ánh mắt vào trong hố xác trước mặt, anh dự định lựa chọn một vài

người xem, quan trọng là tiểu thư Jenifer, cô ta từng là bạn tốt của Pall, Karen

đợi chút nữa cũng sẽ thức tỉnh cô ấy để cùng xem lễ.

Nhưng khi ánh mắt Karen đảo qua từng bộ thi thể trước mặt, trên mặt lộ ra vẻ

kinh ngạc và nghi ngờ, anh mở miệng hỏi Eisen đứng bên cạnh mình:

"Memphis, ông có thể cảm nhận được năng lượng linh tính còn lại trên người

bọn họ sao?"

"Chắc là do thi thể đã chết từ quá lâu, năng lượng linh tính đã bị tiêu tán từ lâu."

"Không, mấy ngày trước lúc tôi đến nơi này, trên người bọn họ vẫn còn năng

lượng linh tính."

Karen có thể xác định điều này, đây coi như là một loại thói quen nghề nghiệp,

hầu như là thần quan của Trật Tự Thần Giáo đều có loại thói quen nghề nghiệp

này, nhưng bản thân Karen sẽ càng khắc sâu thêm.

"Vậy... Là có người tiến hành thanh tẩy cho bọn họ sao? Thế nhưng là, ta không

cảm nhận được năng lượng thanh tẩy còn sót lại, việc thanh tẩy cho nhiều thi

thể đến thế này, thời gian mới chỉ mấy ngày, không có khả năng biến mất sạch

sẽ như thế."

Karen bỗng nhiên mở miệng nói: "Tôi đã biết."

Lập tức, Karen có chút không dám tin mà dùng bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ trán

của mình, không phải là do đội trưởng bị tâm thần phân liệt hay sao?

Nhưng sự thật trước mắt lại là:

"Bọn họ, thật sự đã bắt đầu một chuyến hành trình mới."
Bình Luận (0)
Comment