Đợi sau khi trở về, mình có thể mượn khối rubic từ chỗ Richard rồi ném cho
con mèo và con chó nhà mình để nghiên cứu mô phỏng ra một cái, còn về thuật
pháp dùng để khởi động và sử dụng cái khối rubic này, cũng có thể moi ra từ
chỗ của Richard.
Huyết mạch gia tộc Guman sao... Trên người mình cũng có.
Bây giờ Karen phát hiện, đối với trận pháp không thể chỉ lý giải trên cơ sở nhận
biết của bản thân mình, mình phải cần nắm bắt thời tăng trình độ của mình lên,
ở chỗ mình còn có trận pháp bút ký do ông Hoven để lại, cùng với khối rubic
của nhà Guman, có thể làm ít được nhiều.
Eisen lại nói: "Vừa nãy nếu ngài không bảo nó ra ngoài, thì tôi cũng sẽ tìm một
lý do để nó ra ngoài."
"Ừm, lần này, để ông tốn kém." Karen biết, mỗi một cuốn quyển trục thuật pháp
đều có giá trị không ít.
"Không sao, quyển trục được chế tác vốn là để sử dụng, tôi cảm thấy dùng bọn
chúng ở chỗ này, rất đáng giá."
Khoảng chừng sau hai tiếng đồng hồ trôi qua, Eisen cuối cùng bố trí xong trận
pháp, nếu như phải vẽ trận pháp vào lúc này thì cái công trình này sẽ tốn gần
khoảng hai ba ngày, hơn nữa còn cần phải tìm rất nhiều vật liệu, nhưng việc sử
dụng nhiều quyển trục thuật pháp như vậy thì tương đương với việc trực tiếp sử
dụng túi đồ ăn đóng gói sẵn, chỉ cần mở túi đổ ra đĩa rồi làm nóng sau thì có thể
lên bàn.
Trên người của Bernard, cũng hiện ra đủ loại dấu ấn màu sắc khác nhau, mỗi
một dấu ấn đều là một trận pháp có tác dụng khác nhau, suy yếu, trọng lực, áp
chế tinh thần, trói buộc vân vân...
Vị trí cái ót và vị trí trái tim thì được bố trí trận pháp kích nổ, đây là nhằm vào
việc trận pháp xảy ra vấn đề ngoài ý muốn.
Karen không khỏi cảm thấy hơi xúc động, coi như lúc còn sống Bernard có
hùng mạnh hơn nữa, chờ sau khi mình thức tỉnh, hắn ta cũng nhảy nhót không
nổi, bởi vì mình đã cắm lên người của hắn ta không biết bao nhiêu quả bom
Eisen quẹt mồ hôi trên mặt mình, thưởng thức chế tác vĩ đại nhất của mình trên
người của tộc trưởng Ám Nguyệt, trên mặt cũng lộ ra vẻ thỏa mãn.
Lúc này, tay trái Richard nắm một đoạn dây leo phía trên quấn quanh bảy tám
quả dừa, tay phải cầm một cái nhánh cây, phía trên có một đống thịt mãng xà đã
nướng chín đi vào.
Nhìn thấy tình cảnh này, Karen đột nhiên cảm giác được, cậu em họ của mình
rất có tác dụng.
Karen và Eisen ngồi xuống, bắt đầu ăn thịt rắn nướng.
Richard cạy giúp bọn họ mỗi người một trái dừa rồi đặt trước mặt, sau đó đi đến
bên cạnh quan tài quan sát Bernard đang nằm ở trong, suy cho cùng thì cũng là
thiếu gia nhà Guman, giai đoạn hiện tại mặc dù không có năng lực để thực hiện
nhưng năng lực đánh giá thì vẫn có.
Cậu ta hưng phấn nói: "Wow, Memphis, ông thật sự là một thiên tài trên phương
diện trận pháp, tôi cảm thấy cha tôi ở phương diện này so với ông đều kém xa."
Eisen ngẩng đầu nhìn Richard, hỏi: "Trình độ trận pháp của cha cậu không
cao?"
"Hừ, trình độ của ông ấy cũng chỉ biết dùng Trật Tự – Lồng giam để đánh tôi,
ông có rảnh thì dạy tôi một chút, cũng không biết vì cái gì, ban đêm mấy ngày
nay tôi luôn nằm mơ sau khi về nhà là bị cha tôi đánh.
Tôi phải tranh thủ thời gian tăng cường bản thân mình, lần sau khi cha tôi lại
muốn ra tay đánh tôi, tôi sẽ có thể dùng trận pháp được ông dạy để treo cha tôi
lên, để cho cha tôi tỉnh táo lại một chút, nói cho ông ấy biết, sử dụng bạo lực gia
đình đối với con trai mình là một hành vi rất ngu xuẩn, ha ha."
Eisen: "Ha ha."
Ăn xong bữa ăn khuya, bổ sung thể lực.
Karen dùng lá cây xoa xoa tay, đứng người lên.
Bây giờ,
Có thể bắt đầu.
Richard rất là hưng phấn mà nhìn chằm chằm vào Karen, hỏi: "Trực giác nói
cho tôi biết, Karen, anh thật có thể làm được, nhưng tại sao anh lại làm được?"
"Thuật Thức Tỉnh, cũng là có phân cấp độ, đây là do tôi lĩnh ngộ ra được, cậu
cần giữ kín bí mật cho tôi."
"Đương nhiên, thế nhưng chúng ta là anh em tốt mà!"
"Tốt, vậy về sau nếu có rảnh tôi sẽ dạy cho cậu."
"Ha ha, được được!"
Eisen đưa tay kéo Richard lại, ra hiệu cho cậu ta yên tĩnh.
Eisen rất rõ, thuật thức tỉnh nào có bí mật gì, so sánh khác nhau chỉ đơn giản là
cảnh giới và cái giá phải trả, Karen có thể thức tỉnh Bernard, là bởi vì có thực
lực và tích lũy, chỉ có đứa con trai ngu này của mình mới tin rằng có con đường
tắt đặc biệt nào khác!
Ánh mắt Karen nhìn chăm chú vào Bernard nằm trong quan tài, giơ tay lên, chỉ
về hướng hắn, từ dưới chân Karen, xuất hiện một sợi xích màu đen uy nghi cổ
kính.
"Ngươi cho rằng tử vong là sẽ kết thúc?
Bây giờ mời ngươi hãy tỉnh lại, chúng ta sẽ tính toán sổ sách.
Trật tự - Thức Tỉnh!"
Sợi xích màu đen kéo dài luồn vào quan tài, chui vào trong cơ thể Bernard.
Hai mắt Karen nhắm nghiền, chờ đợi năng lượng linh tính trong cơ thể mình bị
tiêu hao.
Nhưng đợi một hồi đã lâu, một chút tiếng động cũng không có.
Richard và Eisen đứng phía sau tiên sinh đều kiễng chân lên, muốn xem tình
huống bên trong một chút, hai cha con ngay cả động tác rướn cổ dò xét đều vô
cùng nhất trí.
Karen mở mắt ra,
Đây là lần đầu tiên, năng lực thức tỉnh của mình, thất bại.
Nhưng trên mặt Karen cũng không toát ra vẻ thất vọng một chút nào, khóe
miệng ngược lại nở nụ cười, dần dần phát ra tiếng cười, cuối cùng, tiếng cười
càng lúc càng lớn, cảm giác hưng phấn hoàn toàn thể hiện ra.
"A...... Ha ha...... Ha ha ha......"
Anh cũng không cho là rằng năng lực Thức Tỉnh của mình tuyệt đối sẽ không
xảy ra sơ sót, nhưng anh cũng không cho rằng, sự cố ngoài ý muốn lần thứ nhất
sẽ phát sinh ở trên người của Bernard.
Cho nên,
Điều này có nghĩa là một khả năng, một khả năng khiến Karen hưng phấn lại
kinh ngạc;
Đó chính là:
"Bernard, vậy mà ngươi vẫn còn sống!"