Số 13 Phố Mink

Chương 926

Eisen nhẹ gật đầu, quay đầu nhìn thoáng qua Richard,

Nói:

"Ừm, nghe được rồi."

Trong hang động.

Karen cầm thanh kiếm Lưu Tư, cắt một đường trên lòng bàn tay mình, máu tươi

bắt đầu chảy xuôi.

Ngay sau đó, Karen dùng một cái tay khác bắt lấy mặt của Bernard, dùng sức

mà bóp, để miệng hắn nhô lên.

Máu tươi, chảy vào trong miệng.

Một lát sau, Karen thu tay lại.

Sau đó, thì chờ phản ứng của Bernard.

Phản ứng xảy ra rất nhanh, Karen còn chưa kịp sử dụng thuật pháp trị liệu đơn

giản lên lòng bàn tay của mình thì từ bên trong miệng của Bernard, có một con

côn trùng màu trắng bò ra, Karen còn nhớ kỹ con côn trùng mà Ophelia uống

vào lần trước là một con màu đen, với lại con côn trùng màu trắng này cũng to

hơn con màu đen trước kia khá nhiều, giống như là một cái kén tằm.

Đây cũng là một loại quan hệ cộng sinh khác, không giống với loại cộng sinh

của Karen và Pall, con côn trùng này cũng chỉ là một loại cộng sinh vật lý.

Con côn trùng này cần một cái ổ, người ăn nó vào chẳng khác gì là dùng cơ thể

của mình mà cho nó một nơi trú ẩn, côn trùng ở lại nơi này, cần phải làm công

việc quét dọn và bảo quản để trả tiền thuê nhà.

Sau khi con côn trùng màu trắng này bò ra, cơ thể nó uốn éo một hồi, sau đó

một nháy mắt, Karen đã nhận ra nó chú ý đến mình.

Nó bay lên, rời khỏi cơ thể trú ẩn, tựa như rất cấp thiết cần phải tìm được một

nơi ở mới.

Ánh mắt của nó, cũng nhìn về bàn tay đang chảy máu của Karen.

Karen không ngăn cản nó, để cho nó bay đến lòng bàn tay mình.

Nhưng mà, con côn trùng màu trắng này cũng không ngay lập tức chui vào

trong vết thương của Karen như con màu đen trước đây, mà là ghé vào lòng bàn

tay của Karen, phun ra từng sợi tơ trắng, bao trùm vết thương của Karen.

Miệng vết thương lúc này có cảm giác ngứa, đây là dấu hiệu vết thương đang

khép lại.

Ngay sau đó, con côn trùng màu trắng lại bay trở về đến một bên quan tài, nằm

xuống, nó có vẻ hơi uể oải.

Nhìn xem vế thương đã bị "Băng bó" xong, khóe miệng Karen lộ ra nụ cười,

đây chính là bản tính vốn nên có của trùng nguyền rủa sao.

Trông thấy trên người mình có vết thương đang hở, nó không kìm chế được, tựa

như là trông thấy của nhà hàng xóm bị hỏng, tự mình sửa chữa giúp một chút,

không có mục đích khác, chỉ đơn giản là bản thân bị chứng rối loạn cưỡng chế.

Karen đưa tay đưa nâng nó lên, đặt ở trước mặt.

Trên đầu con côn trùng này có hai con mắt, giống như cũng đang quan sát

Karen.

Karen dùng ngón tay trỏ, khẽ sờ nhẹ trên đầu nó.

Con côn trùng nằm xuống, còn nhúc nhích trên tay của Karen vài cái, giống như

là đang trưng cầu ý kiến của Karen, hỏi xem mình có thể tiến vào trong cơ thể

Karen hay không

Nhưng nếu ngươi tiến vào trong thân thể của ta, ngươi sẽ phải chết ngay lập tức.

"Richard!"

Karen kêu về phía cửa hang.

"Đây, đến rồi!"

Richard lập tức chạy vào trong, cậu ta vốn cho là Bernard bị Karen đánh thức

dậy, sau khi đi vào nhìn xem tình huống ở trong, thấy Bernard còn nằm ở nơi

đó, không khỏi hơi nghi ngờ một chút, còn chưa tỉnh dậy mà.

"Mở lòng bàn tay ra."

"Ừm?"

Richard mở lòng bàn tay ra, sau đó trông thấy Karen bỏ một con côn trùng màu

trắng lên trên.

"Đây là?"

"Thứ này rất tốt, cậu đem đi hỏi... Hỏi Memphis một chút, để ông ấy xác nhận

lại, nếu như không có vấn đề khác thì tôi đề nghị cậu nuốt nó vào, nhớ kỹ,

không được nhai."

"Ha ha, cũng rất đáng yêu, từ đâu ra vậy?" Richard hỏi.

"Tiểu thư Ophelia tặng cho tôi, vốn dĩ nó đang ngủ say, bây giờ đã thức tỉnh,

nếu có con côn trùng này trong cơ thể, vết thương trên người cậu sẽ hồi phục

nhanh hơn rất nhiều."

"Thật sao, đồ mà tiểu thư Ophelia cho vậy mà anh cứ đưa cho tôi như thế sao?"

"Chúng ta là anh em tốt."

"Ừm ừm, đúng vậy."

"Nhớ kỹ, trước hết để Memphis kiểm tra một chút, nhìn xem thể chất của cậu có

phù hợp để nuốt nó vào hay không, mặt khác, lại để cho ông ấy xem xét có

những điều gì khác cần chú ý không."

"Được rồi, tốt, biết, còn có chuyện gì sao?"

"Không có, cậu ra ngoài đi, tiếp theo, không có tiếng gọi của tôi, hai người đều

không cần vào đây."

"Ừm, tôi đã biết."

Richard bưng con côn trùng đi ra.

"Richard."

"Ừm? Còn có chuyện gì?"

"Trước lúc nuốt vào, phải nhớ rõ tẩy rửa một chút, làm như vậy thì sạch sẽ hơn

một chút."

"Tôi thấy cái thứ nhỏ nhắn này cũng rất sạch sẽ mà."

"Chúng ta phải chú ý vệ sinh."

"Biết."

Karen tin tưởng cái con côn trùng màu trắng này không có tác hại gì, không chỉ

là bởi vì con côn trùng màu trắng này vừa mới có vẻ rất lễ phép mà băng bó vết

thương cho mình, mà là tin tưởng Philias sẽ không đi cố ý nuôi dưỡng thứ có

hại cho người khác.

Đây cũng là, từ nhân phẩm của người mà nhìn phẩm chất của trùng vậy.

Mặt khác, con côn trùng này đã cộng sinh suốt một trăm năm trong cơ thể của

Bernard, rõ ràng cũng đã trưởng thành và lớn rất nhiều, đúng là một thứ rất tốt,

chỉ tiếc là mình không thể dùng nó, mang về nhà cho đám người Alfred xem xét

thì chỉ sợ con côn trùng này rời khỏi cơ thể người quá lâu thì sẽ có chuyện gì

ngoài ý muốn, lúc nãy đã trông thấy nó có vẻ ỉu xìu xuống.

Cho nên, đưa cho Richard là thích hợp nhất, cũng giống như là đưa cho Eisen

một phần ân tình, một món lễ vật đổi hai phần ân tình, rất có lời.

Sau khi nhìn Richard đi ra khỏi hang động,

Karen xoay người,

Đưa tay gõ gõ lên bên cạnh quan tài đá,

Nói:

"Còn muốn tiếp tục giả vờ nằm ngủ sao?"

Bernard,

Mở mắt ra!
Bình Luận (0)
Comment