Ánh lửa Trật Tự màu đen chập chờn yếu ớt trên ngực của Bernard, nó cũng
không mang đến ánh chiếu sáng ngời, ngược lại khiến cho bầu không khí trong
hang động càng trở nên u ám hơn, lúc này ánh sáng và bóng tối như trở nên đảo
ngược.
Thời gian, từ từ trôi qua.
Trong khoảng thời gian này, Karen không nói gì, chỉ ngồi ở chỗ đó, ánh mắt
cũng không để ý đến Bernard, đương nhiên, cũng không cố ý tránh né, dường
như tất cả mọi việc xảy ra lúc này không liên quan gì đến mình, anh chỉ đơn
giản mà ngồi đó chờ "Củi" đốt hết.
Mấy lần Bernard muốn há miệng, nhưng vẫn ngậm miệng lại, các loại cảm xúc
đang giao thoa với nhau trong ánh mắt.
Người đã từng chết một lần, hắn ta thường sẽ không nghĩ thoáng hơn và sự sống
và cái chết, mà là sẽ càng sợ hãi cái chết xảy ra, nói cho đúng đó chính là sợ hãi
sự kết thúc.
Dựa trên một điểm này, Karen rất có quyền lên tiếng.
Anh biết, Bernard bây giờ chắc chắn cảm thấy rất giày vò...
Điều này không liên quan đến việc trước đây lúc còn sống hắn ta là một người
như thế nào, sự ám chỉ mà cái chết mang đến vào lúc này sẽ lột bỏ tất cả bề
ngoài của hắn, nội tâm của hắn bây giờ giống như một con rắn vừa phá trứng
mà chui ra.
Trừ điều đó ra, ngọn lửa Trật Tự đang cháy cần tiêu hao năng lượng linh tính
trong cơ thể của hắn, đây là một sự đau đớn có thể so với việc linh hồn bị đốt
cháy, bởi vì sự tồn tại của Bernard lúc này đó là dựa vào năng lượng linh tính
còn lại trong cơ thể.
Quả thật là có loại người với tín ngưỡng kiên định xem thường cái chết, nhưng
Bernard chắc chắn không nằm ở trong đám này.
"Ngươi là ma quỷ, ngươi là ma quỷ, ngươi là ma quỷ!"
Karen vẫn tiếp tục không hề bị lay động, khóe mắt của Bernard xuất hiện nước
mắt, chóp mũi tràn ra nước mũi, hắn không phải tiếp cận đến biên giới của sự
sụp đổ, hắn ta bây giờ đã tan vỡ.
Điều này đến nhanh hơn so với trong suy nghĩ của Karen.
Bởi vì Bernard chết rất "Bình yên", khiến cho năng lượng linh tính giữ lại trong
cơ thể của hắn rất nhiều, nói cách khác, hắn còn có thể “đốt” trong thời gian rất
dài.
Như là Lão Saman lúc trước, có thể hoạt động trong thời gian gần ba ngày, bình
thường thì cơ quan trong cơ thể không đến giai đoạn suy yếu xảy ra vấn đề thì
khoảng tầm một ngày rưỡi, cho nên, cho dù lúc này trên ngực Bernard có ngọn
lửa Trật Tự đang cháy thì cũng có thể tiếp tục đốt gần năm tiếng.
Tuy nói rằng linh hồn và năng lượng linh tính không chỉ tương tự như nhau đơn
giản như vậy, nhưng nếu nói trong tình huống bình thường thì năng lượng linh
tính trong cơ thể có thể cháy lâu hơn linh hồn rất nhiều.
Nhưng bây giờ, mới chỉ có năm phút đồng hồ trôi qua.
Nếu dựa vào trên tỉ lệ này, Karen cảm thấy, Bernard chắc là có thể mắng thêm
từ mười lăm phút cho đến nửa tiếng, nhiều nhất là sau nửa tiếng đồng hồ, hắn ta
sẽ đau đớn mà cầu xin mình kết thúc hắn một cách thanh thản.
Người chưa từng thật sự trải qua sự trừng phạt cũng sẽ vĩnh viễn không biết
được sự giam cầm đáng sợ dường nào, mà sự tra tấn mà Bernard phải chịu lúc
này, gấp vô số lần sự cô độc.
Từ cơ thể, đến tâm hồn, từ lúc mới bắt đầu làm nền, phát triển đến bây giờ, một
bước tiếp lấy một bước, một điểm tiếp đến một điểm, từ từ phá vỡ phòng ngự
tâm lý của hắn.
Cuối cùng làm cho một kẻ có thể miễn cưỡng xem như một kiêu hùng đầy âm
mưu, tra tấn thành một người đáng thương nước mắt chảy đầy trên mặt.
Trước đây Karen thật sự không nghĩ tới, mình lại có tài năng như vậy.
Quả thật không nghĩ đến, bởi vì thứ mà anh biết vào đời trước, là để khuyên nhủ
những người đau khổ trong lòng và áp lực về tinh thần, lần này, xem như là một
sự thăm dò theo chiều hướng ngược lại.
Ừm, thăm dò ra hiệu quả rất cao.
Bernard mắng trong suốt hai mươi phút, sau đó, tiếng mắng của hắn ta bắt đầu
dần dần giảm xuống.
Hắn bắt đầu sợ hãi.
Trên đời này, thật ra có rất nhiều thứ khiến người ta sợ hãi hơn cả cái chết.
Hắn đã dần dần mất đi nhận biết của bản thân, suy nghĩ của hắn bây giờ trở nên
rất hỗn loạn, hắn không thể tự định vị được bản thân, vào lúc này hắn tựa như
đã bị ném xuống vực sâu không đáy, vẫn đang tiếp tục rơi xuống, dường như
chẳng cảm giác được điểm đến.
Vào lúc này Karen cũng xoay người lại một chút, đứng quay lưng về phía hắn,
triệt để không để cho hắn ở trong tầm mắt của mình.
Bởi vì Karen rất rõ, vào giờ này phút này, cho dù là ánh mắt của mình, cũng có
thể cho mang đến cảm giác an toàn và sự ấm áp cho Bernard, nhưng Karen rất
keo kiệt.
Anh hẳn là nên mang theo một quyển sách tới, bây giờ anh cần để cho Bernard
trông thấy mình đang chăm chú vào một việc khác, để Bernard nhìn rõ rằng,
mình vốn dĩ cũng không để ý đến hắn ta.
Không có cách nào khác, Karen chỉ có thể móc gói thuốc lá ra một lần nữa, rút
một điếu thuốc, châm thuốc.
Karen cố ý hút điếu thuốc này một cách thật thoải mái, hút đến say mê, hút đến
quên mình.