Số 13 Phố Mink

Chương 940

Karen hít sâu một hơi, lấy ra một thanh dao găm, cắt lên bàn tay của mình, gần

đây tần suất cắt bàn tay hơi nhiều một chút.

Sau khi rạch ra một lỗ nhỏ, Karen để một mảnh trăng lên trên miệng vết thương

của mình, nhưng nó vẫn như cũ không có chút phản ứng nào.

Không cách nào dung hợp, không cách nào khởi động.

Dùng một Thuật Trị Liệu đơn giản lên lòng bàn tay, Karen ngưng tụ ra Lưỡi

Đao Ám Nguyệt, nhưng Lưỡi Đao Ám Nguyệt đối với nó, và ngược lại nó đối

với Lưỡi Đao Ám Nguyệt cũng chẳng có chút phản ứng gì.

Được rồi,

Điều duy nhất có thể xác định đó là nó tất nhiên là một món Thánh khí vô cùng

cao cấp, thậm chí trình độ có lẽ đã thoát khỏi cấp bậc của Thánh Khí, chỉ

phương thức sử dụng lúc đầu đã phức tạp đến vậy rồi.

Nếu như con chó và con mèo nhà mình ở đây thì tốt, bọn chúng nhất định có thể

có biện pháp.

Nhưng bây giờ trời đều đã gần sáng, mình cần phải trở về, hai thứ này có nên

mạo hiểm mà cùng mang về không?

Nếu để lại ở chỗ này thì thật sự không cam lòng.

Trước đó lúc vận chuyển thi thể của Bernard, Karen chống lại sự cám dỗ của

những món đồ chôn cùng, nhưng lần này, anh cũng khó lòng mà chịu được, suy

cho cùng thì giá trị cao thấp cũng không giống nhau, bất cứ người nào có lý trí,

đều sẽ biết cân đo đong đếm giá trị.

Sau đó, Karen dùng sức mạnh Trật Tự, sức mạnh Ánh Sáng, sức mạnh hệ Thủy

của Thủy tổ Ellen, thậm chí ngay cả xiềng xích màu đen cũng được Karen triệu

hồi ra, cũng đều không có tác dụng.

Đáng tiếc, mình đã bảo cậu Eisen và Richard cùng nhau sử dụng trận pháp để

trở về, nếu như Eisen bây giờ ở đây thì ngược lại là có thể để cho ông ấy sử

dụng khối rubik của mình để tính toán một chút.

Không có biện pháp nào khác, vì lý do an toàn, đi tìm một chỗ kín đáo rồi

phong ấn đơn giản để giấu nó lại.

Karen giữ hai mảnh trăng trong tay trái, tung lên tung xuống, cầm trong tay, thử

ước lượng mấy lần.

Đúng lúc này, ngón áp út tay trái của Karen bỗng nhiên rung một cái.

Karen cúi đầu xuống, phát hiện một mảnh trăng lưỡi liềm vậy mà dính ở trên

chiếc nhẫn màu bạc đeo trên ngón áp út.

Từ khi mình đeo lên tấm mặt nạ bạc mà ông nội để lại, mặt nạ vẫn nằm ở trong

chiếc nhẫn mà Lemar đã chế tạo cho mình, thay đổi màu sắc và phong cách vốn

có của chiếc nhẫn.

Karen giơ tay lên, nhìn mảnh trăng lưỡi liềm bị chiếc nhẫn vào rồi cố định nó ở

trên.

Cái này có tác dụng sao?

Karen đem một mảnh trăng lưỡi liềm khác để lên, cũng bị hút vào giống như

vậy.

"A..."

Karen không biết tiếp theo sẽ có việc gì xảy ra, hai mảnh trăng lưỡi liềm này

Karen cũng không biết phải dùng thế nào, lại càng không biết tấm mặt nạ màu

bạc mà ông nội để lại cho mình làm được gì...

A không, có một lần mình đeo nó lên mà vào được vùng không gian phong ấn

gặp được Loya, còn có một lần dựa vào nó mà giả trang thành trưởng lão Thần

Điện ở trong vùng không gian kia.

Nhưng Karen rất rõ, đây cũng không phải là công dụng thật sự của tấm mặt nạ

này, mình chỉ là nhờ vào ngẫu nhiên mà kích hoạt được một vài thứ linh tinh.

Bây giờ,

Cả hai món đều là thứ mình không thể nắm giữ được, nhìn xem giữa bọn chúng,

có thể tạo ra liên hệ gì không.

Lúc này, Karen cảm giác được chiếc nhẫn màu bạc bắt đầu nóng lên, hai vầng

trăng lưỡi liềm cũng bắt đầu tỏa ra ánh sáng màu đỏ.

Karen đưa tay vuốt ve chiếc nhẫn một chút, xoay xoay quanh ngón tay, mặt nạ

màu bạc xuất hiện ở trên mặt của anh.

Lập tức, hai mảnh trăng lưỡi liềm đang bị hút bởi chiếc nhẫn thoát ra ngoài, lơ

lửng ở trước mặt Karen, bọn chúng bắt đầu cùng nhau mà xoay tròn.

Dấu hiệu này cho thấy hai Con mắt Ám Nguyệt này đã được kích hoạt thành

công.

Tốt a, mặc dù không biết nguyên lý là cái gì, nhưng tình hình bây giờ có vẻ rất

không tệ.

Hai mảnh trăng lưỡi liềm cùng nhau xoay tròn, cuối cùng đụng đụng vào nhau,

hóa thành một vầng trăng, bao phủ lấy Karen.

Karen mang theo mặt nạ màu bạc đứng yên không nhúc nhích, sau khi ánh trăng

chiếu lên người mình, bắt đầu tập trung lại ở vị trí của hai con ngươi.

Giờ khắc này, Karen cảm giác mình hai mắt mình trở nên khô khốc, nhưng loại

cảm giác không thoải mái này cũng rất nhanh biến mất, trái lại trở nên mát lạnh.

Karen dùng sức trừng mắt nhìn, anh phát hiện bên trong tầm mắt của mình, xuất

hiện một tầng bóng màu đỏ sậm, cũng may, tầng bóng này cũng dần dần thu

nhỏ lại, một lát sau, ánh mắt triệt để khôi phục bình thường.

Vậy là xong rồi sao?

Karen thử sử dụng năng lượng linh tính trong cơ thể của mình, kết quả vậy mà

bất ngờ phát hiện, năng lượng linh tính trong cơ thể của mình đang tập trung về

vị trí của hai con ngươi, giống như là đang bị hai con mắt của mình hấp thu.

"A..."

Cái tiến trình này, ngay từ đầu dường như không thể nào dừng lại, Karen rất đau

đớn mà quỳ trên mặt đất, tốc độ tiêu tốn năng lượng linh tính lần này còn nhiều

hơn so với mấy lần trước mình dùng Thuật Thức Tỉnh để Thức tỉnh thi thể.

"Hô... Hô..."

Thời gian, kéo dài khoảng chừng một giờ, Karen cảm giác năng lượng linh tính

trong cơ thể mình tựa như bị hút sạch.

Cũng may, cuối cùng cũng ngừng lại.

Chờ đến sau khi dừng lại, năng lượng linh tính do hai con ngươi hấp thụ lúc nãy

bắt đầu khuếch tán ngược ra bên ngoài, tạo thành một vòng tuần hoàn.

"Có tác dụng chứa được sao..."

Karen ý thức được chuyện gì xảy ra, hiện tại cơ thể mình giống như có thêm

một cái chậu để chứa đựng năng lượng linh tính, với lại bây giờ mình rõ ràng

còn không có đổ đầy "nước", nó chỉ là đang hấp thu lượng năng lượng mình

vốn có.

Nói cách khác, khi mình nghỉ ngơi bổ sung trạng thái cơ thể, năng lượng linh

tính được tích trữ trong cơ thể mình sẽ bởi vậy mà trực tiếp tăng lên gấp đôi!

Phải biết rằng năng lượng linh tính được tích lũy trong cơ thể nhiều hơn người

thường vốn đã là một ưu thế, bây giờ thì cái ưu thế này lại được tăng lên gấp

đôi.

Như vậy thì sau này lúc mình sử dụng thuật pháp và chiến đấu, trừ phi là những

thời điểm cực kì nguy cấp, nếu không thì gần như cũng chẳng cần quan tâm đến

vấn đề tiêu hao năng lượng.

Nhưng mà, khi Karen vừa đứng thẳng người, đôi mắt đỏ lên, một nguồn lực như

muốn xé toạc linh hồn xuất hiện.

Sau khi chứa đựng năng lượng linh tính của mình, bây giờ là đang chuẩn bị chia

cắt linh hồn mình sao?

Tất cả mọi việc xảy ra đều không thể nào phòng tránh, sự đau đớn mà Karen

phải chịu đựng không thể nào dùng ngôn từ để miêu tả, để anh như thay thế vào

vị trí của Bernard lúc trước.

Nhưng sau đó mặt nạ màu bạc phát sáng, quá trình chia cắt linh hồn bị dừng lại.

Karen tựa như sau khi bị một cây kim đâm mạnh vào người, chẳng có chuyện

gì, chỉ có mồ hôi lạnh đã đầy ở trên mặt.

Đưa tay, sờ lên mặt nạ, tấm mặt nạ này vừa nãy đã bảo vệ sự hoàn chỉnh của

linh hồn mình.

"Ha... Vậy là đã hoàn toàn kết thúc rồi sao?"
Bình Luận (0)
Comment