Lúc này trong lòng bàn tay Karen chảy ra một chút mồ hôi, bởi vì anh có thể
nghe hiểu ý trong lời nói của Ophelia, cô ấy tựa như nhìn thấu qua được mây
mù, "Xem hiểu" lời dối trá của Bernard về câu chuyện tình yêu hắn tự vẽ ra.
Nhưng vấn đề bây giờ là, nếu như Bernard cùng Pall tiểu thư ở giữa cố sự là
hoang ngôn, kia thân phận của mình định nghĩa, lại là cái gì đâu?
Nếu như hai người Bernard và Pall cũng chưa từng đi chung, vậy hậu duệ của
Pall là mình ở đâu ra?
Xem xét kỹ hơn một điểm, Lưỡi Đao Ám Nguyệt... Nếu không dựa vào huyết
thống thì rốt cuộc ngươi dùng cách gì để sử dụng?
Cuối cùng thì ngươi có thân phận gì?
Tiếp tục nghĩ sâu thêm một chút, những dòng chữ cảm động kia trên bia mộ của
tiểu thư Pall ở trang viên Ellen lại là chuyện gì xảy ra?
Cuối cùng, thậm chí có thể nghĩ sâu xa đến những việc xảy ra gần đây trên đảo,
đều có thể dựa vào đấy mà suy diễn ra âm mưu.
Karen choàng tay trên đầu gối của mình, thầm nghĩ: Mẹ nó, đội trưởng, ngài
chơi chết tôi rồi...
Bởi vì thật sự thích Karen, cho nên mới có thể thay bản thân mình vào vị trí của
tổ tiên Bernard, mới có thể "Xem hiểu" được cái chuỗi câu chuyện tình yêu
kia...
Thế nhưng bởi vậy mà cô lại nhìn thấy một bí mật, hoặc gọi là sự thật.
Chỉ cần một cái lỗ thủng nho nhỏ, vậy thì tất cả lớp vỏ ngụy trang sẽ vì vậy mà
lộ ra ngoài.
Mà tấm mặt nạ của Karen, tựa như đều mất đi hiệu quả đối với những người
thật sự thân thiết.
"Tôi không biết."
Cuối cùng, Karen đưa ra đáp án này, rất cảm giác rất qua loa.
Bởi vì anh cũng không có khả năng diệt khẩu Ophelia ở chỗ này, anh cũng
không có khả năng và cũng sẽ không làm chuyện như vậy, ngay cả ý nghĩ này
đều không có.
Ophelia đứng người lên, vừa sửa sang lại váy của mình vừa lên tiếng nói:
"Karen, anh biết không, anh nên cảm tạ ngài Philias cuối cùng đã từ bỏ việc trả
thù, cũng nên cảm ơn chính mình vừa nói ra anh thích tôi và cũng thích cảm
giác này.
Anh càng nên cảm ơn rằng là tôi thích anh.
Nhưng tôi thật sự thấy rất khó hiểu, lần thứ nhất trong đời tôi thích một người,
tại sao tôi phải chịu thiệt thòi như thế này, tôi thật sự không chấp nhận được.
Cho nên, tôi rất muốn đánh anh một trận, nhưng lại đột nhiên cảm giác được
làm vậy cũng không có ý nghĩa gì, quan trong nhất chính là hôm nay anh lại rất
nghe lời."
Karen im lặng, thì ra lúc trước cô ấy nói thế là có ý như vậy.
Cho nên, trước đó mỗi lần cô ấy giơ nắm tay lên, là thật sự đang muốn tìm lý do
để đánh mình?
"Tôi vẫn sẽ đến Trật Tự Thần Giáo để học tập, nhưng tôi sẽ không lựa chọn
thành phố York, tôi sẽ lựa chọn những đại khu khác của Trật Tự Thần Giáo.
Bởi vì tôi rất hưởng thụ cảm giác thích anh, nhưng giống như anh có hôn thê,
anh có nguyên tắc của mình vậy, tôi cũng có Ám Nguyệt của mình, nó là
nguyên tắc của tôi.
Khi đối diện với người khác, tôi cần anh giúp tôi một chút, như vậy tôi có thể
phòng ngừa phiền phức về chuyện thông gia giống lúc trước.
Cuối cùng, thay tôi xin lỗi đội trưởng của anh."
"Đội trưởng?"
Đội trưởng cũng bại lộ rồi sao?
"Nếu như tôi đến thành phố York thì hắn ta sẽ cử người từ trong tiểu đội của
mình để giúp tôi thành lập tiểu đội, sau đó hắn sẽ có thể lên chức thành trung
đội trưởng quản lý ba tiểu đội. Nhưng mà bây giờ thì đội trưởng của anh đã
không thể nào thăng chức được rồi."
Karen: "..."
Ophelia khoanh tay hai cánh tay, yếu ớt nói: "Tôi thấy lạnh."
Karen đứng người lên, không chờ anh ta làm hay nói gì, Ophelia mở miệng nói:
"Tiễn tôi lên xe ngựa về nhà."
"Ừm."
Hai người vẫn là một trước một sau mà rảo bước, nhưng lần này, Karen đi ở
phía trước, Ophelia theo ở phía sau;
Ánh sáng của Ám nguyệt xuyên thấu qua lá cây chiếu vào trên người Karen,
kéo ra một bóng người rời rạc, nhưng cũng phác hoạ ra bước chân của anh.
Không khí giữa hai người càng ngày càng nặng nề.
Vào lúc này, tiếng thở dốc của một đôi nam nữ trong đống lá rụng bên cạnh bên
phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng này.
Bọn họ hẳn là dùng trận pháp che đậy, nhưng trận pháp này có lẽ chỉ có tác
dụng che đậy khỏi những người ở khoảng cách xa, nhưng nếu đến gần thì ngược
lại sẽ không có hiệu quả, đương nhiên, có lẽ chính bọn họ cũng cảm thấy, không
gian hoàn toàn im lặng sẽ khiến cho bản thân mất đi nhiều niềm vui, cần thêm
âm thanh khác làm nhạc đệm.
Karen vốn định đi khỏi, nhưng người ở bên trong đã xong việc, người đàn ông
vừa mặc quần áo vừa bước ra ngoài, nhìn thấy Karen và Ophelia ở phía sau,
cười nói:
"Anh bạn xong việc cũng rất nhanh nhỉ."
Người này, Karen nhớ là tên thần quan của Luân Hồi Thần Giáo vừa gặp trong
quán ăn lúc nãy, bây giờ trang phục mà hắn ta đang sửa sang lại cũng là thần
bào của Luân Hồi Thần Giáo.
Một cô gái bước ra vung tay lên, triệt bỏ kết giới đơn giản bố trí trước đó, đi tới
kéo tay của tên thanh niên, nói:
"Đi thôi đi thôi, em đói rồi, em muốn nếm thử một chút các món ăn đặc sắc ở
trên Đảo Ám Nguyệt này."
"Ừm, được rồi, anh dẫn em đi."
Người thanh niên phất phất tay với Karen, nói:
"Tạm biệt, ha ha."
Nói xong, hắn ta lôi kéo tay của cô gái kia đi về phía bìa rừng, Karen phát hiện,
cô gái kia chính là con gái của chủ quán ăn ban nãy, Lema.
"Chờ một chút." Karen mở miệng kêu.
Tên thanh niên dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía Karen, cười nói:
"Thế nào vật, người của Trật Tự cũng không nói đùa được một câu hay sao?"
Karen chỉ về phía cô gái kia, nói: "Cô ta đã bị ngươi đổi linh hồn."
Tên thanh niên nghe nói như thế, ánh mắt híp lại, nói:
"Ta cảm thấy chúng ta không có lý do tranh chấp gì ở đây chỉ vì một đứa dân
đen trên Đảo Ám Nguyệt này đâu nhỉ?"
Ophelia nghe nói như thế, chuẩn bị bước lên phía trước, lại bị Karen nắm cổ tay
lại.
Dù người bị hại là người của Đảo Ám Nguyệt, nhưng Ám Nguyệt cũng không
thích hợp ra tay, bởi vì người có thể sử dụng khế ước linh hồn, tuyệt đối không
phải là thần quan bình thường của Luân Hồi Thần Giáo, cho nên, nếu như phải
có mâu thuẫn, vậy thì tốt nhất vẫn là để hai Thần Giáo xảy ra mâu thuẩn.
Karen bước về trước hai bước, càn lại Ophelia ở sau lưng mình, nói: "Có lý do."
"A, là lý do gì?"
"Cha của cô ta làm đồ ăn rất ngon."