Cuộc đàm phán giữa hai thần giáo lớn đã kết thúc mỹ mãn, tiêu chuẩn để cân
nhăc cho sự viên mãn này đó là một bên đã hoàn toàn đạt được những thứ mình
muốn.
Ở trong sảnh, một đám vũ nữ mặc trên người trang phục truyền thống của Đảo
Ám Nguyệt đang nhẹ nhàng nhảy múa, dàn nhạc bên cạnh thì thổi những khúc
nhạc thư giãn.
Trong vòng ít ngày nữa, nhân viên của hai Thần giáo đều sắp rời khỏi đảo Ám
Nguyệt, tính chất của bữa tiệc này cũng giống như một bữa tiệc tối, cũng là hợp
tình hợp lý.
Chiến tranh đã kết thúc, mà cuộc sống thì vẫn tiếp tục.
Hồng Y Giáo Chủ Creed của Trật Tự Thần Giáo nghiêng chân, dựa người mình
vào chỗ ngồi mềm mại sau lưng, khi thì nhắm mắt nghỉ ngơi, khi thì mở mắt ra,
thưởng thức điệu múa một chút.
Người gác cổng Romir của Luân Hồi Thần Giáo ngồi bên cạnh thì hai tay xếp ở
trên gối, nhích lưng rời khỏi lưng ghế, thỉnh thoảng nói mấy câu cùng Creed.
Creed đáp lại đơn giản chỉ là khẽ gật đầu, hoặc là cười hai tiếng.
Phía dưới, một đám Chủ giáo của Trật Tự và Luân Hồi mời rượu lẫn nhau, trò
chuyện, cái chủ đề nói chuyện gì cũng có, văn học, phong cảnh, kỳ quan,
Thậm chí là bồi dưỡng con cháu hậu bối, chuyện duy nhất mà hai bên cùng ăn ý
không nhắc đến đó thế cục của giới giáo hội.
Kẻ thất bại sẽ không tự chuốc nhục nhã mà nhắc đến, chỉ cố hết sức giữ lại
phong độ của mình;
Người thắng thì càng muốn thể hiện ra sự thận trọng của mình, bố thí lòng tôn
trọng vẫn luôn là một loại vui vẻ.
"Đám người của đảo Bastin kia "
Romir nói ra lời thỉnh cầu của mình.
Creed lên tiếng, nói: "Trật tự sẽ dành cho bọn họ một nơi an toàn và bảo đảm
bọn họ sẽ không giao tiếp với thế giới bên ngoài..."
Đảo Bastin là một khu trận địa phòng ngự bên ngoài thánh địa của Luân Hồi
Thần Giáo, ở nơi đó có một đội quân của Luân Hồi Thần Giáo, quy mô cũng
không lớn, chỉ có ba mươi sáu người, ba mươi sáu người này khống chế một cái
trận pháp phòng ngự.
Sau khi Trật tự Kỵ Sĩ Đoàn công phá thánh địa, phái người truyền lời cho quân
trông giữ hòn đảo này, yêu cầu họ đầu hàng.
Sau đó, bọn họ đầu hàng.
Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, Luân Hồi Cốc nhận được tin tức rằng ba
mươi sáu người này giết chết sứ giả của Trật Tự, hô lên lời thề thà tử chiến vì
Luân Hồi chứ không chấp nhận sống tạm qua ngày, kết quả toàn bộ đều chết
trên chiến trường.
Luân Hồi Thần Giáo còn xem bọn họ như tấm gương mẫu mực dùng để tuyên
truyền, cho dù là hiện tại, cũng đang tiếp tục tuyên truyền.
Sau khi thế lực bảo thủ gia tộc nắm giữ quyền lực của Luân Hồi Thần Giáo,
nóng lòng tiến hành công kích và thanh toán thế lực nắm quyền trước đây, cũng
lợi dụng tin tức sai lầm này để tiến hành tuyên truyền, mục đích là nói cho các
tín đồ của Luân Hồi Thần Giáo rằng Luân Hồi Thần Giáo thật ra cũng rất hùng
mạnh, đám người tín ngưỡng Luân Hồi Thần Giáo cũng rất kiên trinh, nguyên
nhân thất bại là do những người lãnh đạo tiền nhiệm của thần giáo chỉ huy bất
lực và do Trật Tự Thần Giáo đánh lén;
Tóm lại, không phải là người của chúng ta không tốt, không phải tín ngưỡng
của chúng ta không tốt, không phải Thần của chúng ta không mạnh, tất cả tội lỗi
đều do những kẻ tiền nhiệm.
Ba mươi sáu người thà chết mà không đầu hàng kia chính là ví dụ chứng minh
tốt nhất.
Nhưng hoang đường là, sau khi thua trận và đàm phán với phía Trật Tự Thần
Giáo, bên phía Luân Hồi lại ngạc nhiên phát hiện ra những người mình đang
tuyên truyền trên bảng vàng danh dự kia, bọn họ không một ai quyết chiến đến
chết cả, tất cả đều chọn đầu hàng.
Lúc này xảy ra tình huống lúng túng.
"Ý của ta là..."
Romir nói một nửa lời.
Có vài người thay vì còn sống thì chết sẽ tốt hơn.
Creed khẽ lắc đầu, nói: "Trật tự không thể làm như vậy, nhưng xin bà hãy yên
tâm, Trật Tự cực kỳ coi trọng quan hệ hữu nghị với nhà Simerson, cũng tin
tưởng Luân Hồi Thần Giáo dưới sự lãnh đạo của nhà Simerson sẽ phát triển trở
lại, đồng thời thân mật thêm quan hệ hợp tác giữa hai Thần Giáo lớn, không đến
mức để cho bi kịch tái diễn."
"Đó là chuyện đương nhiên, những việc không vui đã qua, ý nghĩa tồn tại của
nó chỉ là nói cho chúng ta biết, muốn trân trọng hòa bình khó có được."
"Thật sự là như vậy, đấu tranh mãi mãi cũng chỉ là tạm thời, hòa bình mới là thứ
mà chúng ta vĩnh viễn theo đuổi."
"Vì hòa bình, nâng ly?"
"Được."
Hai tay Romir giơ lên ly rượu lên.
Một tay Creed nâng ly.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, mỗi người uống một hớp.
"Đúng rồi, còn có một việc, Nguyệt Nữ Thần Giáo bây giờ đang mở rộng khu
truyền giáo, khu vực trùng lập giữa hai bên sẽ càng lớn, ta lo lắng sẽ khiến hai
thần giáo lớn nảy sinh vài sự mâu thuẫn không đáng có, cho nên hi vọng Trật
Tự có thể ra mặt hỗ trợ giải quyết."