Số 13 Phố Mink

Chương 971

Ngay sau đó, cửa phòng tắm bị đẩy ra, Pall cưỡi Kevin tiến vào.

Không gặp một khoảng thời gian, Karen phát hiện màu lông của Pall giống như

sáng lên, cũng không biết có phải là do ảo giác của mình hay không.

Pall nhảy từ trên lưng của Kevin lên thành bồn tắm, Karen thuận tay với lấy một

cái khăn tắm bên cạnh rồi trùm lên người.

"Ôi ôi ôi, còn thẹn thùng à, tôi cũng đã nhìn thấy Dis lớn lên đấy."

"A."

Pall lắc lắc cái đuôi, giống như là điều chỉnh một chút, sau đó nhanh chóng tiến

vào trạng thái, nói:

"A, Karen bé nhỏ thân yêu của tôi, vì cái nhà này mà vất vả bôn ba đi công tác,

cuối cùng bây giờ cũng đã trở về."

Nói xong, Pall bước dọc theo thành bồn tắm mà đi đến bên cạnh đầu Karen, cẩn

thận hít hà.

"Làm cái gì?"

"Vừa về nhà thì đi tắm rửa, có phải muốn xóa đi mùi nước hoa ở trên người hay

không?"

"Cô ấy cũng không cần nước hoa."

"A ha, tôi còn chưa nói đến ai, vậy mà cậu đã thừa nhận rồi!"

Karen giơ tay lên, đặt ở trên đầu mèo, vuốt vuốt.

Bởi vì tay ẩm ướt, làm cho lông tóc của Pall rối xù cả lên.

"A, đáng chết, cậu làm rối hết kiểu tóc của tôi."

Pall đưa đầu lại gần cái khăn lông khô đang treo, xòe móng vuốt ra xoa đầu của

mình.

Lúc này Kevin chủ động nhích đầu chó lại gần, Karen đưa tay sờ sờ đầu chó của

nó, lúc này ưu thế của cái đầu trọc cũng được thể hiện ra.

"Thuốc mọc tóc không có tác dụng sao?"

"Gâu!" Kevin lắc đầu, ra hiệu không có tác dụng.

"Vậy thì cái đầu này cũng chỉ có thể tiếp tục trụi lủi." Karen nhìn về phía Pall,

"Nhìn xem cô làm tổn thương Kevin thế nào kìa."

Pall nói: "Cậu có biết rằng nếu như một người có thể không cần quan tâm và

chăm chút cho kiểu tóc của mình thì cuộc của người đó có thể tiết kiệm được

biết bao thời gian quý báu không?"

"Được rồi."

"Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy."

"Trả lời cái gì? Cái gì cũng không có."

"A, tôi không tin, meo."

"Không tin cũng được, đúng rồi, trong nhà gần đây thế nào?"

"Xem này, bắt đầu đổi chủ đề rồi, chắc chắn có vấn đề."

"Có thể có vấn đề gì."

Karen giơ bàn tay ướt sũng lên, lại vuốt vuốt cái đầu mà Pall vừa mới lau khô.

"..." Pall.

"Ông chủ, bữa ăn chuẩn bị xong rồi."

"Biết."

Karen từ trong bồn tắm ngồi dậy, cầm lấy khăn lông khô, trước hết lau đầu giúp

Pall, sau đó thả Pall ra, Pall nhảy đến trên lưng Kevin, ra khỏi phòng tắm.

Sau khi lau khô người rồi thay quần áo mới, Karen quay trở về phòng ngủ, trên

bàn trà có để một bát cơm chiên trứng, một bát thịt bò xào nấm hương, một bát

canh thịt băm với dưa muối.

"Ông chủ, trong mấy ngày ngài không có ở đây tôi đã thử làm, ngài nếm thử

xem."

Karen ngồi xuống, nhận lấy đôi đũa bạc từ Healy, nếm vài miếng, gật đầu nói:

"Hương vị rất không tệ, có thể tăng thêm tiền lương."

"Cám ơn ông chủ!"

Chờ sau khi Healy rời khỏi đây, Karen vừa ăn vừa kể lại những chuyện xảy ra

trên Đảo Ám Nguyệt, chờ đến lúc phát hiện thi thể của Jenifer:

"Jenifer... Cô ấy lại chết như thế."

Pall ngồi ở trên thảm, nước mắt đọng quanh hốc mắt.

"Jenifer thân yêu, cô lại chết như vậy."

Kevin bước tới, dung cái đầu trọc nhẹ nhàng đụng đụng vào người Pall, Pall thờ

ơ.

Karen thấy thế, chỉ có thể để đũa xuống, ôm Pall đặt lên đầu gối của mình, đưa

tay giúp cô lau đi nước mắt.

"Nói tiếp đi, cậu biết tôi muốn nghe cái gì, tôi mong chờ cái gì."

Karen tiếp tục kể lại sự việc, Pall chăm chú lắng nghe, Karen trực tiếp kể đến

ngày cuối cùng rồi kết thúc, đương nhiên, trong quá trình kể lại vì để cho Pall

có thể nghe xong toàn bộ hành trình được tốt hơn, anh cũng lược bỏ bớt vài tình

huống không cần thiết.

Ví như những lúc anh cùng hành động với Ophelia.

"Jenifer, đi theo Philias, cùng một chỗ đi xa rồi sao." Pall lẩm bẩm nói, "Karen,

cậu xác định không có vì an ủi tôi mà bịa ra câu chuyện này để gạt tôi chứ?"

"Tôi tin tưởng khả năng chịu đựng tâm lý của cô, cô cảm thấy tôi sẽ bịa chuyện

sao?"

"Hô... Jenifer đáng thương, lúc trước tôi đã bảo với cô ta rồi, đàn ông không có

ai tốt cả, cô ấy còn bảo tôi quá cực đoan, còn khuyên tôi nên thay đổi thái độ

với Bernard tốt một chút.

Cái người phụ nữ ngu xuẩn này, cuối cùng thật sự chết vì ngu rồi.

Bernard, Bernard đáng chết!

Karen, cậu thật sự nên mang về cho tôi một bát đựng tro cốt của hắn để tôi tự

mình ném vào trong bồn cầu đi!"

Kevin ngồi ở bên cạnh nghe kể chuyện, giơ móng chó lên gãi gãi cổ của mình,

nó nhớ lại mấy đêm trước đây khi ngủ bị muỗi cắn.

"Lúc ấy tình huống vốn rất khẩn cấp, tôi nhất định phải xử lý mọi việc cho sạch

sẽ, có điều cô cũng yên tâm, tra tấn mà Bernard phải chịu đựng trước lúc chết,

tôi chỉ có thể dùng ngôn ngữ mà miêu tả ra được một phần mười mà thôi."

"Hắn đáng chết!" Pall nói, "Chờ đến khi tôi hoàn toàn khôi phục lại, tôi muốn

dùng lửa đốt hết Đảo Ám Nguyệt!"

Karen không có khuyên nhủ Pall gì cả, anh biết đây là một cách mà Pall thể

hiện cảm xúc, ở thời điểm này, cũng không cần thiết phải giảng đạo lý cho Pall

nghe hoặc là phổ cập triết lý khoa học phổ thông vô nghĩa như là con dân Đảo

Ám Nguyệt đều vô tội.

"Cậu tiếp tục ăn cơm đi."

Pall từ trên đầu gối của Karen nhảy xuống, nhảy tới trên giường, vuốt mèo

không ngừng vuốt vuốt ở trên khăn trải giường.

Kevin đi tới.

Pall mắng nó: "Đồ chó ngu, nếu bây giờ ngươi không phải là một con chó thì tốt

biết bao, như vậy thì chúng ta sẽ có thể đi rút linh hồn của Bernard ra rồi bỏ vào

trong một cái thùng, tra tấn hắn suốt ngày lẫn đêm!"

Kevin có chút tủi thân, lén lén lút lút nhìn thoáng qua Karen đang ngồi ở chỗ đó

tiếp tục ăn cơm, nó nếu không phải một con chó, có lẽ cũng không có khả năng

xuất hiện ở đây.

Pall lại bắt đầu chửi mình: "Lúc đầu nếu như ta không xảy ra chuyện gì,

Bernard cũng không dám đối xử với Jenifer như vậy rồi, không, là Bernard đã

sớm bị ta tự tay đập chết vì làm phiền ta rồi!"

Karen múc một chén canh, vừa húp vừa nói: "Đúng rồi, Lemar đã làm xong con

rối của cô và Kevin chưa?"

Pall che mặt mình vào trong chăn, dùng sức cọ xát, sau đó ngẩng đầu, lộ ra nụ

cười, nói: "Làm xong!"

"Ở đâu?"

"Để ở trong quan tài nơi để xác."

"Tôi còn tưởng rằng lúc tôi trở về thì cô sẽ không kịp chờ đợi mà muốn dùng nó

cho tôi xem thử."

"Cậu trở về cũng chẳng thông báo gì trước." Pall cáu giận nói, "Điều khiển nó

còn rất phiền phức, có chút không giống với dự đoán của tôi."

"Làm sao không giống?"

"Chủ yếu là bởi vì tôi và vị tiểu thư Selena kia không giống nhau, cậu có biết

hay không, cô ta hình như đã chết từ sớm rồi."

Karen dừng lại một chút, nhẹ gật đầu, nói: "Biết."
Bình Luận (0)
Comment