Karen đi đến phòng ăn trước, trông thấy Eisen đang ngồi sẵn, mặc dù vẻ mặt
ông ấy trông rất bình tĩnh, nhưng cũng không biết đi giúp đỡ dọn bát đĩa.
Nhưng bây giờ ông ấy có thể chủ động ngồi ở chỗ này, cũng xem như là tiến bộ
vượt bậc.
Phu nhân Đường Lệ và Kaixi đang bận rộn trông thấy ông ấy ngồi ở chỗ này,
hai người phụ nữ cảm động như muốn phát khóc.
Karen trước hết ngồi xuống bên cạnh Eisen, nhỏ giọng nói:
“Lần sau khi đánh xong không nên gấp gáp dùng Thuật Trị Liệu cho cậu ta, nếu
không sẽ ức chế việc chữa trị của con côn trùng kia trong cơ thể.” Khi Eisen
sinh nghe vậy, rất chân thành mà gật gật đầu.
Lúc này, Deron cũng trở về, trông thấy Eisen đang ngồi trong phòng ăn, ông ta
dùng sức trừng mắt nhìn, sau khi xác nhận xong mình không có nhìn lầm thì
mới chú ý tới Karen: "A, Karen, hoan nghênh cậu tới nhà làm khách!"
"Cám ơn ngài đã tiếp đãi." Karen lập tức đứng dậy đáp lễ.
Đối với phu nhân Đường Lệ, anh còn có cảm giác. Nhưng khi đối mặt với ông
Delon, anh cũng không có cảm giác như thế. Bởi vì, cho dù là quan hệ máu mủ
thật, nhưng vẫn cần phải dựa vào thời gian ở cùng, hoặc quen biết.
Richard chống quải trượng đi tới phòng ăn ngồi xuống, nhìn thức ăn trên bàn,
cậu ta lập tức hét lên:
"Đây là đồ ăn do Karen làm sao!"
"Đúng vậy, đúng vậy, hôm nay Karen đã giúp ta rất nhiều đấy, nói ra thật xấu
hổ, ta vậy để khách đến nhà tự mình nấu nướng, nhưng ta thật sự rất muốn nhìn
xem tay nghề nấu ăn của Karen.
Karen, về sau cháu thường xuyên đến, dạy ta làm đồ ăn, được chứ?"
"Được rồi, nếu có thời gian thì cháu sẽ thường xuyên đến."
"Ừm, yên tâm, ta sẽ để Richard đến gọi cháu, ha ha."
Sau một buổi cơm trưa thịnh soạn, tất cả mọi người đều ăn uống rất vui vẻ, bao
gồm cả Eisen.
Ông Deron cao hứng nói: "Xem ra ta xin phép nghỉ để về ăn cơm trưa thật là
một hành động sáng suốt, nếu không ta đã bỏ lỡ những món ăn ngon này rồi,
vậy thì thật sự là sai sót lớn!”
Sau bữa ăn, món tráng miệng được bưng lên, Karen nấu chè hạt sen nấm tuyết.
Mọi người vừa thưởng thức món tráng miệng ngọt vừa trò chuyện.
Lúc này phu nhân Đường Lệ mở miệng nói: "Này, danh sách mà ông nói đến
lần trước, có thể giúp Karen có được một vị trí vào đó không?"
"Cái danh sách gì?" Karen nghi ngờ nói.
Ông Deron cảm thấy có chút kỳ quái, ông ấy tin rằng vợ mình cũng biết rõ danh
sách kia rất khó để động tay chân, ông ấy thừa nhận Karen rất ưu tú.
Nhưng toàn bộ đại khu Thành phố York thật sự có quá nhiều người trẻ tuổi ưu
tú và vừa đủ độ tuổi, mình dựa vào quan hệ đưa cháu mình vào đã rất khó khăn,
làm sao có thể lại lấy ra một cái nữa?
Cho nên, ông rất tò mò vì sao vợ mình lại mở miệng nhắc đến chuyện này, có
ân tình cũng không thể làm như vậy.
Tuy nhiên nghĩ đến Karen đã từng cứu mạng của con trai và con dâu mình, ông
Deron cũng không khỏi cảm thấy có lỗi về ý nghĩ của mình lúc nãy
"Ta sẽ cố gắng thử một chút, thực sự nếu không được thì ta sẽ đưa vị trí của
Richard cho Karen, dù sao thì Richard cũng thừa nhận Karen ưu tú hơn nó.
Richard lập tức nói: "Ừm, cháu đồng ý!"
Mặt của Eisen vẫn không cảm xúc như cũ.
Trên mặt Kaixi thì lộ ra vẻ xấu hổ, cô cũng không muốn con trai mình mất đi cơ
hội, nhưng cũng rõ ràng, vị trí của Richard đưa cho Karen là việc làm đúng.
Karen hỏi: "Là tranh giành vị trí đến Cánh Cổng Luân Hồi Sao?"
"Đúng vậy, không sai." Deron trả lời.
"A, ta đã báo danh."
"Báo danh? Ai báo danh giúp cậu?"
"Chủ giáo Waffron."
"Chủ giáo Waffron?" Ông Deron nghi ngờ nói, "Ông ấy giúp cậu báo tên?"
Tất nhiên, nguyên nhân bởi vì cháu trai nhà mình Richard, Deron cũng biết đến
câu chuyện của công chúa Đảo Ám Nguyệt vứt bỏ cháu trai của Chủ giáo Deron
để xà vào vòng tay ôm ấp của một đội viên Đòn Roi Kỷ Luật.
"Ừm, đúng vậy, mặt khác, phương thức tuyển chọn có liên quan đến linh hồn,
trong khoảng thời gian này Richard có thể cố thêm một chút trên phương diện
này."
Karen không ngại tiết lộ đề thi, bởi vì anh tin tưởng, nếu chủ giáo Waffron đã
tiết lộ đề cho mình, vậy thì ông ta chắc chắn cũng đã nói cho Leon và Laure.
Ông Delon cười nói: "Cái này thật tốt, Karen, cậu phải cố gắng lên, Richard,
cháu cũng muốn cố lên, coi như cuối cùng không thể được chọn, nhưng có thể
quen biết với những người trẻ tuổi ưu tú khác trong đại khu, cũng là một việc
tốt.”
"Được rồi, ông nội, cháu hiểu rồi."
Eisen mở miệng nói: "Nếu chỉ là kiểm tra liên quan đến linh hồn...”
Richard bị dọa đến nỗi lập tức kêu lên: "Ngày mai cháu sẽ qua chỗ của Karen,
chúng ta cùng nhau nghiên cứu học tập, tranh thủ vượt qua cuộc tuyển chọn."
Karen mở miệng nói: "Ngài mai tôi rời khỏi thành phố, đi gặp hôn thê của tôi."
"Karen, anh không thể như vậy được, anh em quan trọng hay là phụ nữ quan
trọng hơn?"
"Cô ấy quan trọng hơn cậu nhiều."
"Được rồi."
Phu nhân Đường Lệ mở miệng nói: "Lần sau nếu có cơ hội thì dẫn cô ấy đến
chơi, được chứ?"
"Được rồi, bây giờ cơ thể của cô ấy có chút không tiện, về sau sẽ có cơ hội."
Karen đáp lời.
Sau đó, Karen lại ngồi một hồi thì đứng dậy cáo từ ra về.
Eisen như được đại xá, đứng dậy đi vào phòng sách của mình.
Kaixi thì đỡ lấy con trai mình đi phòng ngủ trên lầu để nghỉ ngơi dưỡng thương.
Ông Deron có chút tò mò tiến đến bên cạnh vợ mình, hỏi: "Vừa mới nãy sao bà
lại nhắc đến việc báo danh kia? Vẫn may là Karen đã báo danh rồi.
Phu nhân Đường Lệ hỏi ngược lại: "Richard có thể có, tại sao Karen không thể
có?"
"Đây là cái đạo lí gì, ta thừa nhận rằng vị trí của Richard đưa cho Karen là
đúng, nhưng dù sao ta cũng là ông nội của Richard, ta cũng không phải là ông
nội của Karen.”
Phu nhân Đường Lệ nghe vậy, ngẩng đầu, nhìn chồng của mình, mặt mỉm cười,
muốn nói cái gì, cuối cùng cũng không nói, chỉ là nhẹ gật đầu.
"Phu nhân, trước hết ta quay về bộ ngành đây, còn có chút việc cần phải xử lý,
trong khoảng thời gian này cũng rất bận rộn, chờ cho chuyện lần này xong thì ta
lại dẫn bà đi tắm suối nước nóng điều trị cơ thể.”
Chờ đến lúc ông Deron bước ra khỏi cửa, phu nhân Đường Lệ tự rót cho mình
một tách trà, cúi đầu nhấp một ngụm, thở dài, nhàn nhạt nói
"A, ông cũng xứng sao?”