Lúc này, Bá tước Recar đang ngồi ở một bên boong tàu, bên người có để một
bình rượu Rum, trong tay cầm một cái cần câu.
Bức tranh yên tĩnh này, ngược lại để cho Karen cảm thấy có chút không thích
ứng, ngài Bá tước đang hoàn lương sao.
Karen đi tới, Bá tước Recar nghe được tiếng bước chân, quay đầu nhìn thấy
Karen.
Ông ta lập tức vứt cần câu xuống, quỳ mọp một gối xuống trước mặt Karen:
"Kính dâng sự trung thành với ngài!"
Đây không phải đang diễn kịch, cũng không phải là hành lễ cho có, Karen thấy
được được từ trên động tác của Bá tước Recar một sự chân thành phát ra từ nội
tâm và cùng với... E ngại.
"Ngài Bá tước có vẻ như đã thay đổi rất nhiều." Karen hỏi.
Bá tước Recar trả lời: "Thứ càng đáng sợ hơn tử vong, đó là tử vong vĩnh
hằng."
"Thật sao."
"Mà ngài là người duy nhất có thể cứu vớt tôi, cả ngày lẫn đêm tôi đều đang ca
tụng tên của ngài, vì ngài mà cầu nguyện!"
"Ta còn tưởng rằng ông sẽ hận ta."
"Có lẽ những người khác sẽ cảm thấy vậy, nhưng tôi sẽ không, bởi vì những
người nằm ở đây đều do tự ngài lựa chọn."
"Ông nhắc nhở tôi như vậy, về sau lúc lựa chọn người nằm ở đây, nhất định phải
suy nghĩ rõ ràng, bằng không thì họ sẽ không ngừng nung nấu thù hận với ta."
Giống như Bá tước Recar nói, nằm ở chỗ này, tuyệt đối không phải là việc hạnh
phúc gì, giống với việc kéo dài cái chết vô thời hạn.
Karen đặt bọn họ nằm ở đây giống như đang ngồi tù.
Đây là một loại tra tấn trên tinh thần, rất dễ dàng khiến người khác tập trung lửa
giận của mình lên người của Karen.
Cũng do Bá tước Recar và Lão Saman đều là lựa chọn tự nguyện, cho nên bọn
họ mới không có ý nghĩ này.
"Không, ngài hiểu lầm ý của ta, mặc kệ người nằm ở đây trong lòng oán hận
ngài bao nhiêu thì khi ngài quyết định để họ thức tỉnh một lần nữa thì ngài đã là
chúa tể của họ, ngài là chúa cứu thế, là ánh sáng của họ."
"Được rồi, ta đã biết, nhưng ta không thích loại cảm giác này, ông có biết Đảo
Ám Nguyệt sao?"
"Đảo Ám Nguyệt sao? Biết, khi tôi đã từng tung hoành qua vùng biển kia, Đảo
Ám Nguyệt đảo, chỉ là một cái thế lực tạm được."
"Bây giờ nó phát triển rất không tệ, tốt hơn so với trang viên Ellen."
Mặt của Bá tước Recar mặt lộ vẻ ngượng ngùng, mở miệng nói: "Tôi cảm thấy,
vào lúc này có thể tìm được một thế lực phát triển kém hơn so với trang viên
Ellen ngược lại mới khó hơn."
Lần trước lúc thức tỉnh, Bá tước Recar đã tận mắt chứng kiến gia tộc mình bây
giờ phế vật đến cỡ nào.
"Ha ha." Karen hít sâu một hơi, gió biển ướt mặn để cho người ta cảm thấy
không dễ chịu lắm, nhưng cảnh biển bát ngát đủ để bao phủ tỳ vết nhỏ này,
"Vốn có một kẻ chủ Đảo Ám Nguyệt, hắn ta thật ra cũng rất thích hợp nằm ở
chỗ này, nhưng ta cuối cùng cũng không làm vậy."
"Nhân phẩm của hắn ta chắc chắn rất tồi tệ."
"Nhân phẩm là một việc rất khó định nghĩa, chỉ có thể phán đoán chủ quan từ
phía ta thôi."
"Đúng, ngài là tiêu chuẩn để cân nhắc và quyết định tất cả mọi việc."
"Ông bị sao vậy, ngài Bá tước?" Karen phát hiện được vài chỗ kỳ lạ.
"Lần trước lúc tôi tỉnh dậy để đổi quan tài, người hầu ở bên cạnh ngài đã ca
tụng cho tôi nghe những lời được trích dẫn từ ngài."
"Được rồi."
Trách không được vì sao mình cảm thấy cách thức nói chuyện của Bá tước
Recar có điểm giống với Alfred, thì ra Alfred đã sớm bắt lấy tất cả thời cơ tiến
hành truyền giáo."Ta không biết mười hai kỵ sĩ của Thần Trật Tự rốt cuộc đều
là những người như thế nào, ta cũng không rõ ràng mình có thể chọn được mười
hai người hay không, thậm chí, ta có thể đảm bảo cho các người có được cơ hội
vĩnh sinh hay không đều còn chưa chắc chắn.
Nhưng ta vẫn kiên trì với quy tắc chọn người của ta, đó là những kẻ ta không
chọn trúng, thì một người ta cũng không cần."
"Vốn là như vậy, ngài có quyền tự lựa chọn tùy tùng cho mình!"
"Lúc bình thường ông đều câu cá ở đây sao?"
"Chìm trong giấc mơ quá lâu cũng khó tránh khỏi sự buồn tẻ, những thời gian
trong mơ này, một ngày tôi câu cá, một ngày nghiên cứu năng lượng hệ Thủy,
lần trước cùng nghiên cứu thảo luận với hậu bối Pall về cực hạn của Thủy Tổ
Ellen, tôi vừa lúc có thể nhờ vào cơ hội lúc này để nghiên cứu và suy xét một
chút."
"Ở trong mơ, cũng có thể học tập sao."
"Đúng vậy, hôm nay vừa lúc là hôm tôi câu cá, là ngày nghỉ."
"Có lẽ, ta có thể tìm giúp cho ông một người hàng xóm."
"Ừm? Ta biết ở trong cái quan tài rất xấu ở bên cạnh có một người nằm ở trong,
nhưng lúc tôi thức tỉnh một lúc ngắn để đổi quan tài thì ông ta đã nằm ở trong
ngủ say."
"Ông có biết thân phận của ông ta không?"
"Nghe người hầu của ngài giới thiệu sơ lược qua, hình như là người của
Pamirez giáo."
"Ừm, ta biết, ông ta cũng là một người không thích nhàm chán, chờ một chút,
để ta thử một chút."
Karen giơ tay lên, chỉ về trước người.
...
Ở bên ngoài, Karen đang đứng trước quan tài của Bá tước Recar, dưới chân lại
có một sợi Xiềng Xích Trật Tự tách ra, tràn về phía quan tài của Lão Saman.
...
Trước người Karen xuất hiện một vòng xoáy màu đen, từ bên trong vòng xoáy
có thể trông thấy có một con đường nhỏ tạo thành từ xiềng xích màu đen.
"Chúng ta đi vào xem thử?" Karen nói với Bá tước Recar một tiếng, sau đó đi
vào vòng xoáy.
Chờ đến lúc bước ra, Karen phát hiện mình đang đứng ở trong một khu nghĩa
trang, sau cổng trước của nghĩa trang, có một cái phòng nhỏ của nhân viên quản
lý.
Tất cả mọi thứ đều giống với khu nghĩa trang trong hiện thực nơi mà Lão
Saman đã ở nhiều năm.
Bá tước Recar đi theo sau lưng Karen, đánh giá hoàn cảnh bốn phía, nói: "Hoàn
cảnh nơi này, còn không bằng của tôi."
"Chỉ là vì ông ấy quen với hoàn cảnh này thôi, thật ra con người của ông ta vẫn
rất hoạt bát."
Lão Saman đang ngồi ở trên bậc thang trước cửa phòng nhân viên quản lý, ở
trước người có để một cây chổi to, trong miệng ngậm một cái tẩu, trong tay cầm
một cây sáo dọc.
Chờ đến khi Karen đi đến trước mặt, Lão Saman cười nói: "Ha ha, không tới
nấu chút cơm à."
"Ha ha." Karen cười.
Lão Saman lúc này mới để ý đây là Karen thật sự, không phải là hình ảnh trong
mơ của mình.
"Karen, thật là ngài sao?"
"Ừm, là ta, tới xem ông một chút."
"A, trời ạ, tôi đều sắp ngạt chết rồi."
So với sự tôn trọng tuyệt đối của Bá tước Recar, Lão Saman vẫn có vẻ tự nhiên
hơn lúc ở trước mặt Karen, đương nhiên, bên trong xưng hô rất tự nhiên mà
thêm một chữ ngài "Ngài".
"Cho nên, ta mang đến cho ông một người hàng xóm, về sau hai người nếu
không có việc gì có thể đi qua thăm nhau, con đường kia chắc là sẽ không biến
mất."
"Chào ngươi, ta tên Recar, Recar. Ellen."
"Ngươi gọi ta là Saman là được, tuổi tác của ngươi chắc hẳn là lớn hơn ta rất
nhiều."
"Đúng thế."