Đêm xuống.
Karen đứng trước bàn sách trong phòng ngủ, trên bàn đặt một tờ giấy trắng, trên tờ giấy trắng có một hộp màu mới tính.
Do dự mãi,
Karen cuối cùng vẫn không dùng hộp màu này, mà là cầm lấy một cây bút chì mà Lunt đã gọt xong trước đó, bắt đầu tùy ý nguệch ngoạc vẽ tranh trên tờ giấy.
Trước vẽ ra đôi mắt, lại từ đó mà vẽ thêm các bộ phận trên gương mặt, cuối cùng là phần cổ và bả vai.
Rất nhanh,
Một cái "Người" ngay cả chính Karen cũng không nhận ra xuất hiện ở trên tờ giấy này;
Thậm chí, ngay cả sự phân chia giới tính cũng khá mơ hồ, là nam hay là nữ, Karen chính mình cũng không rõ ràng.
Sau khi vẽ xong, cũng lười thưởng thức, mà lật tờ giấy trắng lên, mặt trên hướng xuống.
Nếu có một vị bác sĩ tâm lý khác ở chỗ này, ngược lại cũng có thể thông qua bức tranh này mà phân tích ra một chút trạng thái tâm lý lúc này của Karen, chỉ có điều Karen cũng không hứng thú phân tích tâm lý của chính mình lắm.
"Anh, cần em rót dùm cho một ly nước không?" Lunt đang nằm trên giường chơi thẻ bài nói.
"Được."
Lunt xuống giường, đi ra ngoài phòng ngủ, chỉ chốc lát, cậu đã bưng một ly nước đá đi đến, đặt ở trên bàn Karen.
"Anh, tâm trạng không tốt sao?"
"Không có." Karen lắc đầu, "Có lẽ cảm thấy hơi buồn bực thôi."
"Vậy em đưa tấm thẻ bài này cho anh."
Lunt đặt một cái thẻ bài ở trước mặt Karen, đây là một tấm thẻ được in khá đẹp, phía trên là một vầng trăng tròn, cùng với dòng ghi chú bên dưới 【 Ánh trăng thanh tẩy, có thể xua tan tất cả thuộc tính xấu và ma pháp ảnh hưởng. 】
Tấm thẻ cùng loại như vậy, trong tay Lunt còn có một xấp, đây là một trong những loại đồ chơi thường thấy nhất của những cậu học sinh nam trong độ tuổi này, mỗi tháng hơn phân nửa tiền tiêu vặt của Lunt đều tiêu vào việc sưu tầm những tấm thẻ bài này.
Đối với cái này Karen cũng có thể giải thích được, đời trước anh khi còn bé vì sưu tầm mấy tấm thẻ này cũng rất nhiều lần phải mua mỳ ăn liền.
"Cảm ơn."
"Không có gì đâu anh."
Lunt nằm lại trong chăn.
Karen uống hai ngụm nước đá, lưng dựa vào ghế, hai tay chống lên, duỗi lưng một cái.
“Anh ra ngoài hít thở không khí một chút, muốn đi cùng không?"
Lunt tò mò hỏi: "Ông nội có đi cùng không?"
"Chúng ta có thể cùng đi hỏi ông nội một chút."
Lunt thè lưỡi: "Anh à, em cũng không muốn đi mạo hiểm đâu."
Sự kính sợ của người trong nhà đối với ông nội, quả thật được khắc rất sâu.
"Nè, cho anh thêm một tấm." Lunt lại rút ra một tấm thẻ đưa cho Karen.
Karen nhận lấy, trên tấm thẻ này có vẽ một người, đồng thời trên người còn có một cái bóng kéo dài ra từ bên sườn.
【 Bóng tối bảo vệ —triệu hồi ra một cái bóng màu đen cùng đi theo bên người 】
"Em cho anh hai tấm này không tiếc à?" Karen hỏi.
Lunt cười nói: "Có vài tấm thẻ cũng rất dễ tìm, không khó để sưu tầm, em có rất nhiều tấm thẻ giống nhau đây."
"Ừm, vậy là tốt rồi."
Karen đi ra phòng ngủ, cửa phòng sách của ông nội bị mở ra, bên trong có thể trông thấy bóng dáng của chú Mason, chú đang đứng trên thang mà thay bóng đèn mới.
Karen đi vào, giúp chú Mason vịn lại thang.
Chú Mason vừa thay bóng đèn vừa nói: "Ngài Rommar là tín đồ lâu năm của Giáo đường đang trong lúc hấp hối, phu nhân Rommar gọi điện thoại tới xin ông nội tới cầu nguyện giúp ông ấy, con của ngài Rommar lái xe đến đón ông nội rồi."
"Ông nội thật vất vả." Karen nói.
"Ai nói không phải đâu, một nửa việc làm ăn trong nhà, đều dựa vào danh tiếng của ông nội đổi lại, tốt, thay xong rồi."
Chú Mason bước xuống cầu thang, đi đến chỗ công tắc nhấn một cái, đèn sáng.
"Đúng rồi, Karen, cháu có muốn ăn bữa khuya không? Thím của cháu mới giúp hai chú cháu chúng ta mua thêm một thùng cá trích đóng hộp hồi chiều đấy."
"Vậy thì quá tốt rồi, nhưng cháu bây giờ cũng không đói bụng, trong lúc không đói bụng mà ăn cá trích đóng hộp thì rất không tôn trọng món ăn này, cho nên, cháu dự định đi ra ngoài tản bộ."
"A, vậy cháu không có lộc ăn rồi." Chú Mason có hơi tiếc nuối nói, "Cháu biết đấy, thời gian mà người trong nhà cho chúng ta mở hộp cá trích thật sự rất ngắn, nhất là trong lúc mùa đông không thể mở cửa sổ để thoáng khí, bọn họ thường thường sẽ cảm thấy hai chú cháu mình đang mở chốt bom khí độc. Ai, những người không cách nào thấu hiểu được chân lý của đồ ăn ngon đều rất đáng thương, không phải sao?"
"Đúng vậy, mặc niệm cho họ vì đã đánh mất linh hồn của cá trích đóng hộp đi theo mình."
Karen làm bộ dáng vô cùng thương tiếc mà bước ra khỏi phòng, đi xuống lầu.
Chương 242: Thức tỉnh cường giả (2)Trước bàn ăn lầu hai, cô Winnie đang cùng với thím đối chiếu sổ sách, bọn họ tựa như đang nhỏ tiếng mà tranh cãi về chi tiết của một khoản tiền nào đó, lúc Karen xuống lầu bọn họ cũng không để ý.
Đi vào phòng khách lầu một, nơi này vô cùng yên tĩnh, chỉ có đèn ở cầu thang đang mở, nên mấy vị trí góc trong phòng khách đều là một mảnh đen sì, đối với người ngoài mà nói, bước vào đây lúc này rất dễ có những suy nghĩ mơ màng.
Karen nhìn cửa phòng khác, không vội vã đi ra ngoài, mà là xuống dưới tầng hầm, đi vào phòng làm việc của thím Mary.
Hai bộ thi thể của đơn phúc lợi nằm bên trong phòng đã được thím Mary xử lý sơ, trên thân của vị ma thuật sư thì mặt một bộ vest giá rẻ, mà Mandila thì được thím mặc cho một bộ váy dài đỏ.
Karen nhìn xem Mandila, chỉ chốc lát, Mandila tựa như nhận được một loại cảm ứng nào đó, từ trên tấm giường bằng thép ngồi lên.
"Cô đợi ở chỗ này cũng cảm thấy buồn nhỉ, có muốn cùng đi ra ngoài một chút?"
Buổi sáng ngày mai, hai bộ thi thể này sẽ được bày ra lần lượt ở lầu 1, cho đến khi quá trình chụp ảnh đã hoàn thành, sẽ bị Paul đưa đến lò hỏa táng để thiêu.
Karen đi lên phòng khách lầu một, xác định không có người sau nhà xuống đây, Mandila cũng theo sau mà đi ra ngoài, cô ấy đã được trang điểm và mặc váy dài, cho người ta loại cảm giác dịu dàng và tĩnh lặng.
Vừa đi ra cửa sân, Karen đã nhìn thấy một bóng người mặc vest đỏ, là Alfred đang đi về phía này.
Alfred nhìn thấy Karen, cùng lúc cũng nhìn thấy Mandila đứng sau lưng Karen, lúc này ở trong lòng mới cảm khái nói:
A, trời ạ, đây chính là đam mê mà chỉ có đấng vĩ đại mới có hay sao, đêm khuya cùng với một người chết đi ra ngoài tản bộ với nhau?
"Thiếu gia."
Alfred hành lễ với Karen.
Karen không nghĩ tới Alfred đã muộn như vậy còn tới đây, nếu là anh ta tới sớm một chút thì mình cũng không cần "Gọi" Mandila đi chung với mình.
"Sao anh lại tới đây?"
"Là như thế này thiếu gia, tôi đã tra ra được một ít manh mối về cái gánh xiếc kia, cho nên mới muốn tới báo cáo với ngài, bọn hắn thật ra cũng không rời khỏi phạm vi của thành phố La Giai, chỉ có điều bọn hắn đang ẩn nấp trong một nông trại để nghe ngóng tình hình, tôi sẽ tiếp tục đi quan sát và thu thập thêm tình báo về bọn hắn."
"Được rồi, về phần tình báo mà nói, cũng làm một phần đưa cho Dis đi."
"Vâng, tôi đã rõ. Vậy tôi bây giờ đi tìm lão gia Dis báo cáo?"
Alfred cảm thấy mình cũng không nên ở đây làm bóng đèn, dù người bạn gái thiếu gia dắt ra đi dạo tối này... Cô ta là một bộ thi thể.
"Ông nội, đi đến nhà ngài Rommar làm cầu nguyện."
"Ngài Rommar?" Alfred nghiền ngẫm lấy cái tên này.
"Chắc cũng chỉ là một tín đồ bình thường mà thôi." Karen nói.
"Được rồi, tôi đã biết, thưa thiếu gia."
Dis nói qua với mình, còn có bảy ngày, đã sắp qua 0 giờ, thật ra cũng chỉ còn thời gian 6 ngày.
Trong khoảng thời gian quý giá đang dần đếm ngược này, Dis lại cố ý đến nhà tín đồ bình thường vào ban đêm để thực hiện công việc của một vị Cha xứ bình thường;
Điều nay rất khó giải thích sao? Không, rất dễ để giải thích, bởi vì đây chính là cách hành động của Dis.
"Alfred, anh đã đi qua Wien rồi sao?" Karen vừa đi về phía trước vừa nói.
"Thuộc hạ đã đi qua, Wien là một quốc gia rất đặc sắc." Alfred vừa đi theo vừa trả lời.
Anh ta trả lời rất đơn giản, bởi vì anh ta rõ ràng dù thiếu gia chưa đi qua Wien, nhưng cậu ấy nhất định có thể thông qua những cách khác để hiểu rõ thêm thông tin về Wien.
Mục đích thật sự của câu hỏi là: Cũng cùng tôi đi tản bộ đi.
Một người, hai người, ba người cùng đi.
Karen đi ở chính giữa, Alfred thì đi sau nửa bước, mà Mandilaa thì hoàn toàn bước theo sau Karen từng bước một.
Một đoạn đường sau đó, Karen không tiếp tục chủ động nói chuyện, Alfred cũng biết thân mà giữ yên lặng, Mandila thì càng không khả năng bỗng nhiên mở miệng nói chuyện:
A, ánh trăng đêm nay cũng không tệ.
Đi vào trong một cái công viên nhỏ trên phố Mink, thật ra cũng chỉ là một cái sân trống hơi rộng một chút, bên trong có mấy cái bồn cây cảnh còn với mấy cái ghế dài.
Karen ngồi xuống trên ghế dài, Alfred cũng ngồi xuống cạnh bên.
Vốn dĩ trong đầu mình, Karen cũng ra hiệu cho Mandila ngồi xuống, Mandira cũng tiếp nhận hiệu lệnh, đi đến trước người Karen, quay người đưa lưng về phía Karen, sau đó trực tiếp ngồi lên chân Karen.
Nếu như lúc này Karen đưa tay ôm lấy cô, đó chính là một trong những tư thế ngồi mập mờ của người yêu.
Mí mắt Alfred hơi giật một cái, nhưng lại lập tức chuyển ánh mắt đi, nhìn về phía đèn đường mờ vàng ở đối diện, đèn này thật đẹp, cái đèn đường này quả là một tạo vật thần kỳ.
Karen thật ra cũng không ngờ tới Mandila sẽ chọn kiểu này mà ngồi xuống, thím cũng không có khả năng cho cô ta mặc quần áo quá dày, thi thể có sợ lạnh hay không thì không nói, dù sao trong những tình huống bình thường thì bọn họ cũng không có cách nào để khiếu nại với thím Mary.
Chương 243: Thức tỉnh cường giả (3)Cho nên, Mandila chỉ mặc váy, làm Karen cảm thấy lạnh như băng, các cơ trên cơ thể cũng đã sớm trở nên cứng ngắt, giống như bị một người đầy cơ bắp ngồi dựa vào.
Mandila, cô ngồi sang bên kia đi.
Karen nói ở trong lòng.
Mandila đứng người lên, đi đến cái ghế dài ở phía đối diện, ngồi xuống đối mặt với Karen và Alfred.
"Alfred." Karen gọi.
"Ừm, thiếu gia?" Alfred vẫn đang còn đang đắm chìm trong việc thưởng thức vẻ đẹp từ thiết kế của cột đèn đường.
"Mandila có thể luôn luôn duy trì loại trạng thái này sao?" Karen hỏi.
"Không thể, bởi vì linh tính bên trong cơ thể một người bên là có giới hạn."
đôi mắt Alfred bắt đầu hiện lên màu đỏ, chỉ vào Mandila mà tiếp tục giải thích cho Karen, nói:
"Thuộc hạ có thể rõ ràng nhìn thấy 'Nước bọt' mà dị ma mê hoặc trên người của tiểu thư Mandila như Pall đã từng nói, cũng chính là trận pháp, tác dụng thứ nhất của trận pháp này là giúp bảo tồn linh tính trong thân thể Mandila tiểu thư tốt hơn, thứ hai là giúp dễ dàng hơn cho việc khống chế điều khiển.
Nói chung thì sau này, linh tính trên cơ thể của tiểu thư Mandila vẫn sẽ như cũ trong trạng thái không ngừng suy giảm dần, chỉ có điều là trận pháp trên cơ thể cô ấy làm cho quá trình đó chậm lại mà thôi.
Nói riêng thì về trận pháp trên người tiểu thư Mandila đang bị tiêu hao càng lúc càng nhanh, cứ cách một khoảng thời gian cần tiến hành tăng cường bổ sung thêm, giống như là việc trang điểm vãy.
Thuộc hạ đã trông thấy trận pháp trên cơ thể của tiểu thư Mandila đang dần dần tróc ra, có lẽ ngày mai và hôm sau, ngài vẫn còn có thể lại gọi tiểu thư Mandila ra ngoài cùng đi dạo với ngày như đêm nay vậy, nhưng ngày mai có lẽ tiểu thư Mandila lúc đi trên đường chân sẽ hơi thọt một chút, ngày mốt tư thế đi sẽ có một chút kỳ quái, ngày kia thì tiểu thư Mandila cơ bản cũng chỉ có thể bò theo sau lưng ngài mà thôi
Càng về sau, cùng với việc trận pháp trên người cô ấy hoàn toàn biến mất, cô ấy trên cơ bản cũng sẽ giống như những người đã được ngài sử dụng “Thức Tỉnh” trong quá khu, một khoảng thời gian ngắn sau khi thức tỉnh, sẽ lại trở về trạng thái yên lặng."
"Cho nên, không có cách nào tiếp tục duy trì loại trạng thái này sao?"
"Đúng vậy, bởi vì đây là một loại sản phẩm tiêu hao, tôi suy đoán tiểu thư Mandila thuộc về loại người trời sinh có được mức độ linh tính đầy đủ, loại người này thật ra rất phù hợp để bước vào tông giáo và nhận sự “Thanh tẩy”, tên dị ma mê hoặc trong gánh xiếc kia, cơ bản cũng là biết được điểm này cho nên mới lựa chọn cô ấy trở thành đối tượng để luyện chế, bởi vì tiểu thư Mandira trong mắt của hắn, là một tài liệu rất tốt."
"Vậy còn về phần bà Molly, bà Molly là do anh phục sinh à?"
"Không không không, không phải do tôi phục sinh bà Molly đâu, mà bà Molly nguyên nhân là do gia tộc của mình cho nên sâu trong huyết thống của bà ấy có một ít di truyền đặc biệt, mặc dù nó cũng rất yếu ớt, với lại gia tộc kia thậm chí cũng đã sớm tuyệt tự, nhưng..."
"Phản tổ?" Karen nói.
"Cái từ này dùng để hình dung thì cũng khá chính xác, đại khái là như vậy. Mặt khác, bà Molly do vận may run rủi mà từng tiếp xúc với một nguồn ô uế, dẫn đến việc bà ấy đã bị ô uế từ trước rồi, cho dù là không có vụ tai nạn giao thông kia đi chăng nữa, bà ấy cũng sẽ bị ô uế càng nặng hơn, dần dần hóa thành dị ma.
Tôi chẳng qua là kịp lúc thu gom các bộ phận cơ thể của bà ấy sau khi bà ấy gặp tai nạn giao thông rồi chăm nom đơn giản cho chúng, chủ yếu là để che chở cho ý thức của bà ấy, sau khi dị ma hóa thành công, cũng không đến nỗi tinh thần hỗn loạn mà trở nên điên cuồng.
Cũng may, bà Molly cũng giữ lại được cảm xúc con người, mặc dù đã sơ ý hù chết một tên trộm vặt, nhưng xét trên cơ bản, bà ấy vẫn có tư duy logic của một con người bình thường khi còn sống, chỗ thiếu hụt duy nhất là dễ mất cân bằng trong việc khống chế cảm xúc của mình.
Nhưng, người dễ dàng xúc động và không kiềm chế được cảm xúc của mình, cũng rất thường gặp trong xã hội loài người, không phải sao?"
"Từ điều này mà nói thì bà Molly và tiểu thư Mandila là hoàn toàn khác biệt."
"Đúng vậy, tiểu thư Mandila là trên ý nghĩa là đã thật sự chết đi rồi sau đó mới bị biến hóa, mà bà Molly, trước lúc xảy ra tai nạn giao thông, cũng đã là nửa dị ma nửa người rồi.
Mặt khác, tên dị ma mê hoặc kia cũng chỉ dựa vào trận pháp đơn giản để khống chế cơ thể của tiểu thư Mandila mà thôi, lúc này mới có thể để cho cô ấy bước lên sân khấu mà biểu diễn theo trình tự như một cái máy.
Cách 'Thức tỉnh' của hắn và thiếu gia là hai loại khái niệm hoàn toàn khác biệt, bởi vì theo như thuộc hạ nhìn thấy, năng lực của thiếu gia càng nghiêng về phía Quan Thẩm Phán của Trật Tự Thần Giáo, đó chính là đốt lên linh tính còn sót lại trong cơ thể một lần nữa, là một loại phương thức 'Tỉnh lại' tự nhiên, mà còn dị ma mê hoặc, thì giống như là thôi miên."
"Linh tính, chỉ có thể dần dần tiêu hao sao?" Karen hỏi, "Quá trình tiêu hao này, không thể đảo ngược sao?"
Chương 244: Thức tỉnh cường giả (4)Alfred rơi vào trong trầm tư, thật lâu sau, anh ta mới cẩn thận từng chút một mà đưa ra câu trả lời:
"Thật ra về loại vấn đề như thế này, ngài đi hỏi con mèo đen trong nhà kia càng thích hợp hơn, thuộc hạ thề rằng, con mèo đen trong nhà của ngài là một con mèo có kiến thức rộng rãi nhất mà tôi từng được gặp qua."
"Có vài lời, ta cảm thấy hỏi anh thì càng thích hợp hơn, bởi vì tôi tin tưởng Alfred cũng sẽ mãi mãi đứng ở bên cạnh tôi."
"! !!" Alfred.
"Đúng vậy, thiếu gia, tôi mãi mãi cũng chính là người hầu trung thành nhất của ngài." Alfred lấy gói thuốc ra, đưa cho Karen.
Karen phất tay từ chối, đồng thời nói: "Tự anh hút đi."
"Được rồi, thiếu gia."
Alfred kích động không thôi mà tự mồi cho mình một điếu thuốc.
Đồng thời trong đầu nghĩ về nội dung của một bức tranh tường trong tương lai,
Đấng vĩ đại lúc nào muốn hút thuốc, người hầu trung thành Alfred của ngày ấy sẽ vì ngài mà mồi thuốc;
Thần nói, phải có ánh sáng, sau đó Alfred giúp Thần lấy ra ánh sáng.
Alfred gần như kích động đến mức không kềm chế được, liên tục hút mấy hơi khói mà quên phun ra ngoài.
Anh ta dù là một người tư duy rất lý tính và thông mình, nhưng loại người này thường thường sau khi tự chỉ điểm bản thân mình, sẽ thể hiện ra cảm xúc mãnh liệt mà người bình thường khó mà có thể giải thích được.
"Thiếu gia vừa mới hỏi, thuộc hạ cảm thấy điều này cũng không phải là tuyệt đối, có lẽ trong sự miêu tả mà thuộc hạ đã nói lúc nãy có phần chưa toàn diện, vì có một ít khả năng là người ấy khi còn sống là một kẻ rất mạnh, sau khi chết đi, nếu như thi thể được bảo quản tương đối tốt thì linh tính còn sót lại trên cơ thể rất dồi dào.
Mặt khác, thuật pháp 'Thức tỉnh' của Trật Tự Thần Giáo, là tỉnh lại thi thể, mà thi thể này khi bị đánh thức sẽ kế thừa rất nhiều ký ức khi còn sống, nói cách khác là xem mình như người vẫn còn sống.
Vì vậy ở đây cũng sẽ xuất hiện một điều kiện hạn chế đó chính là một thi thể lúc còn sống nếu đủ “Mạnh” khi được thức tỉnh, một là bản thân được tích lũy sức mạnh lớn, thứ hai là khôi phục lại mức độ nhận thức về bản thân lúc còn sống, hắn ta thậm chí còn có thể học cách tu hành giống như khi còn sống, tự mình bổ sung cho chính mình...
Chỉ là những kẻ này tu hành sẽ có khả năng biến đổi, dính đến vài vấn đề không hợp lý, nhưng trên lý thuyết thì vẫn có tỷ lệ khả thi.
Nhưng vấn đề là ở chỗ, khi thi thể lúc còn sống nếu rất mạnh, vốn sẽ là nguyên vật liệu mà các đại giáo hội đều sẽ chủ động thu về, thành viên trung tâm của giáo hội chính thống sau khi chết đi, thi thể của bọn họ không thể bị xử lý tùy ý được, mà sẽ có cơ quan quản lý thu về để bố trí.
Mà lại,
Quan trọng nhất chính là,
Thuộc hạ có nghe nói qua... Ùm, cái này cũng rất dễ giải thích;
Đó chính là người nào lúc còn sống càng mạnh, đồng thời thi thể càng được bảo quản tốt, độ khó để “Thức tỉnh”, lại càng lớn hơn.
Bởi vì điều này đòi hỏi người thi triển thuật pháp phải tốn kém một cái giá theo cấp số nhân, không thua gì... Một loại hình thức khác của Nghi Thức Đón Thần.
Hãy lấy lão gia Dis đến để làm ví dụ..."
Dừng một chút, Alfred lại lập tức lắc đầu nói:
"Không thể dùng lão gia Dis để nêu ví dụ, lão gia Dis là ví dụ cực đoan.
Hạy lấy một cái Quan Thẩm Phán bình thường của Trật Tự Thần Giáo để nêu ví dụ, hắn ta nếu muốn 'Thức tỉnh' thi thể của một người bình thường, thật ra cũng không khó.
Thức tỉnh một người khi còn sống có linh tính mạnh hơn, độ khó sẽ tăng thêm một chút;
Thức tỉnh một kẻ khi còn sống là dị ma hoặc là chủng tộc khác hoặc là nhân viên thần chức có hệ thống tín ngưỡng, cái giá phải trả sẽ ngay lập tức tăng lên;
Mà thức tỉnh một kẻ có sức mạnh càng lớn lúc còn sống... Hắn ta có thể vừa không thành công, vừa tự ép khô chính bản thân mình.
Cũng như Nghi Thức Đón Thần vậy, nhiều khi kết quả của việc không thành công đó chính là người cử hành nghi thức sẽ cùng lúc trở thành vật tế.
Cho nên, thưa thiếu gia..."
Nói đến đây,
Alfred bỗng nhiên dừng lại, sau đó, anh ta có chút khó khăn mà quay đầu nhìn về phía thiếu gia nhà mình, sau đó, vẻ mặt vui sướng!
"Không đúng, thiếu gia ngài còn chưa trải qua quá trình Thanh Tẩy, còn chưa đi vào trong hệ thống thần giáo, cũng không có hệ thống tín ngưỡng, ngài... Ở trên một mức độ nào đó chỉ là một người bình thường.
Nhưng vào lúc này ngài lại có thể để cho thi thể 'Thức tỉnh', có nghĩa rằng trong việc “Thức Tỉnh” này, cái giá mà ngài phải trả so với những Quan Thẩm Phán kia thì thấp hơn nhiều."
Nếu dùng một phép so sánh không quá thích hợp để diễn tả thì,
Giống như một người thu nhập hàng tháng là 3000 Rupee, đi mua một cái đài phát thanh, 800 Rupee một cái.
Mà thiếu gia nhà mình mỗi tháng có số tiền tiêu vặt là 300 Rupee, đi mua một cái radio giống vậy, chỉ cần 80 Rupee một cái.
Cho nên, trên bản chất mặc dù thu nhập của thiếu gia thấp hơn, nhưng hiệu quả sức mua, lại là tương đương nhau.
Cái này có ý nghĩa rằng sau này khi thiếu gia nhà mình bắt đầu ra ngoài đi làm, nhận được khoản tiền lương như của người bình thường, ngài ấy có thể dùng 3000 Rupee đó với hiệu quả gấp 10 lần người bình thường!
Chương 245: Thức tỉnh cường giả (5)Về phần tại sao ông chủ cửa hàng sẽ đồng ý bán một cái máy phát thanh với giá 80 Rupee một cái cho thiếu gia nhà mình?
Cái này rất khó mà giải thích, nhưng lại cũng rất dễ giải thích;
Bởi vì bản chất của con người khi đối mặt với những sự việc không thể giải thích được đều sẽ "Thần thánh hóa" nó lên,
Chỉ có thể nói, thiếu gia nhà mình có thể dựa vào thân phận Tà Thần mà nhận được ưu đãi giá thấp nhất.
Thậm chí, lại đưa ra một cái giả thuyết càng to gan hơn đó chính là... thật ra lúc thiếu gia đến mua, ông chủ cửa hàng trên cơ bản cũng không lấy tiền bán máy, mà sở dĩ phải tốn 80 Rupee, cũng không phải dành cho ông chủ cửa hàng, mà là tiền phí đón taxi đi đi về về từ nhà đến cửa hàng mà thôi.
"Cho nên, đây chính là nguyên nhân mà thiếu gia đêm nay muốn ra ngoài đi dạo hay sao?" Alfred mặt hướng về phía Karen, cái mông đã rời khỏi băng ghế dài, dường như đang trong tư thế nửa ngồi.
"Tôi vẫn đang suy nghĩ về vấn đề này." Karen nói, "Nếu như tôi quả thật có khả năng tương tác tự nhiên với thi thể, cũng giống như là Pall đã nói, tôi có một loại đặc tính, có thể để đề bài tự viết ra đáp án cho mình.
Như vậy cũng có nghĩa rằng, tôi có thể đi tìm một ít người lúc còn sống rất mạnh và tính cách cũng khá tốt, để giúp cho hắn ta phục sinh.
Cứ như vậy, tôi phải đã có một vị bảo tiêu có thực lực chiến đấu rất mạnh?
Đương nhiên, không chỉ nhận được sức chiến đấu, cái này cũng bao gồm cả kinh nghiệm, trí tuệ và một ít năng lực đặc biệt khác."
Dis từng hứa với mình, sáu ngày sau, ông ấy sẽ không chết;
Nhưng về sau đợi đến lúc mình đi Wien, nên làm sao để có thể tự bảo vệ an toàn cho mình đây?
Vốn dĩ đã quen thuộc với sự bảo hộ tuyệt đối của Dis, một khi mất đi, chắc chắn sẽ không thích ứng kịp.
Vì đó cũng tự nhiên mà anh bắt đầu chú ý đến năng lực đặc biệt này của mình.
Loại thi thể này rất khó tìm, một là về mức độ bảo quản của thi thể, hai là hệ thống thu hồi của tông giáo, thậm chí là thi thể của dị ma và chủng tộc khác, cũng là nguyên vật liệu mà quần thể đó tranh nhau giành lấy.
Nhưng, tìm một chút, luôn luôn có cơ hội có thể tìm đưỡc, tử vong là việc không thể dự báo trước, ai biết mình sẽ đột nhiên không lý do mà chết đi, không phải sao?
"Ý nghĩ này của thiếu gia, thật sự là quá kỳ diệu và cũng quá vĩ đại." Alfred vô cùng kích động, "Đợi sau khi đi đến Wien, thuộc hạ sẽ ngay lập tức đi điều tra tìm kiếm mục tiêu thích hợp để chúng ta tới làm thí nghiệm.
Ví như một số ít cổ mộ ở Wien, lăng tẩm của tông giáo đã lụi tàn, thậm chí là trong viện bảo tàng của hoàng thất Wien, cũng có cất giữ lấy mấy bộ xác khô khá hoàn hảo, chúng ta đều có thể đi thử một chút."
Karen nhẹ gật đầu, đây chính là ý nghĩ của anh.
"Rất muộn rồi, chúng ta cũng về nhà đi." Karen nói, lời tán gẫu cũng đã nói xong, tiếp theo cần phải đến Wien rồi tính tiếp, phải dựa vào Alfred, thậm chí, trước lúc mình còn chưa đến Wien, thuộc hạ nghe lời hiểu chuyện như Alfred chắc đã sớm bắt đầu chuẩn bị bố cục sẵn.
Ba người cùng nhau trở về nhà, đáng để ăn mừng đó chính là, người nhà không ai ở dưới lầu một, cho nên tiểu thư Mandila có thể bình thường mà đi vào nhà.
Pall ở trong nhà nhiều năm như vậy ngoại trừ nói chuyện với Dis, không cho phép nói chuyện với những người khác trong nhà;
Karen cũng giống như vậy, anh không có khả năng cùng với thi thể của Mandila đi đến trước mặt của cô chú để cho bọn họ được mở mang tầm mắt một chút, vì điều này vi phạm với lệnh giới nghiêm của Dis.
Karen cũng không vội vã đi xuống tầng hầm, mà cũng chỉ chỉ vào cái quan tài ở chỗ trưng bày, ra hiệu Mandila nằm vào trong.
Chờ Mandila nằm vào trong,
Karen đứng ở ngoài quan tài vừa nhìn cô vừa hỏi ở trong lòng:
"Cô có nguyện ý bị an táng sao?"
"Bên ngoài... Lạnh... Ở nơi này... Ấm áp..."
"Được rồi."
Karen nhẹ gật đầu, quay người nói với Alfred: "Anh trở về trước đi, đem một xấp tiền ném vào trước cửa nhà tôi, phía trên bì thư viết rằng, hãy chôn cất cho Mandila."
"Được rồi, thiếu gia, tôi đã hiểu."
Karen đưa tay nhẹ nhàng gõ quan tài, nói:
"Tốt, bây giờ cô hãy về tầng hầm nằm chờ, ngày mai cô sẽ được mai táng an ổn, tôi sẽ tự mình đến tiễn biệt cô, cúng điếu cho cô."
Mandira bước ra từ trong quan tài, trực tiếp đi về phía cầu thang xuống tầng hầm, nhưng đi đến nửa đường, cô ta bỗng nhiên xoay người, lại đi tới hướng Karen, sau khi đến gần, nhẹ nhàng bổ nhào về phía trước, hôn lên trên mặt Karen một cái, sau đó một lần nữa quay người, đi xuống tầng hầm.
Karen giật mình ngay tại chỗ, ngón tay, vuốt ve chỗ mình vừa bị hôn trên mặt.
Alfred lập tức cảm thán mà nói: "Mị lực của thiếu gia ngài, quả thật là người sống và chết đều không cản lại được!"
Karen quay đầu nhìn về phía Alfred, rất là nghiêm túc mà nói:
"Cô ta lúc ngồi đối diện chúng ta trong công viên, nghe được toàn bộ cuộc đối thoại của chúng ta.
Cũng giống như lúc trước tôi ra lệnh cho cô ấy đi xuống tầng hầm, cô ta lại có thể chủ động quay trở lại mà hôn tôi.
Điều này có nghĩa là, chúng ta hào hứng mà đi 'Thức tỉnh' một bộ thi thể mạnh mẽ lúc còn sống, chuyện thứ nhất của hắn khi thức tỉnh, có lẽ là ra tay chụp chết hai người chúng ta ngay lập tức.
Cô ấy, là đang nhắc nhở chúng ta."
Chương 246: Gặp Thần (1)Phó chủ nhiệm Malmo cầm cái máy chụp ảnh "Wolfertz" kia của ông đi tới nhà Inmerais, chụp hình cho hai vị khách hàng của đơn phúc lợi, sau đó cầm lấy tiền tip mà chú Mason tặng rồi cười ha hả rồi rời đi.
"Cho nên, tiếp theo chúng ta phải làm gì bây giờ đây?" Cô Winnie hỏi mọi người đang có mặt.
Karen vào lúc này mở miệng nói: "Đã có người đưa tiền rồi, vậy chúng ta cứ làm theo đi, dù sao giúp người đã mất được an táng một cách tốt hơn cũng không phải là chuyện gì ảnh hưởng đạo đức."
Ngay sau đó, Karen chỉ vào thi thể của tên ma thuật sư nam kia: "Còn hắn ta thì cứ trực tiếp đem đi thiêu là được rồi."
Thật ra thì, thi thể của tên ma thuật sư này đem quăng cho chó ăn thì thích hợp hơn;
Nhưng vứt xác ở trong thành thị không chỉ là một hành vi thiếu đạo được, mà lại rất dễ dàng dẫn đến một ít hậu quả không hay lắm, đây cũng là lý do vì sao các nền văn minh luôn có tập tục xử lý thi thể riêng, không chỉ bởi vì yếu tố tông giáo, nguyên nhân chủ yếu ban đầu vẫn là do nếu không xử lý thi thể thật tốt rất dễ ảnh hưởng đến hoàn cảnh và môi trường sống xung quanh, hoặc nghiệm trọng hơn thì có thể gây ra nạn ôn dịch.
Đã chết, đều đã chết, vậy cứ đốt thành tro là được.
Karen lại chỉ vào Mandila, nói: "Còn cô ấy, đã có người tình nguyện ra tiền giúp cô ấy, vậy thì cô hãy tìm một cái quan tài trong tầng hầm có giá cả phù hợp cho cô ấy đi, mặt khác còn phải làm phiền chú dùng mối quan hệ của mình để đặt trước một vị trí ở trong nghĩa trang.
Sau đó chính là, vì ngay cả người bỏ tiền an táng cũng nặc danh, lễ viếng tang cũng không cần phải tổ chức, thân phận của cô ấy vẫn không rõ ràng, cũng không có khả năng sẽ có người thân bạn bè gì đến.
A, đúng, trên thư có viết tên của cô ấy, gọi là Mandila, chú nhớ kỹ lúc khắc bia mộ thì thêm vào."
Sau khi nói xong những lời này, Karen không để ý đến Dis mặc quần áo của Cha Xứ đang đứng ở gần đó, trực tiếp học theo giọng điệu của Dis mà nói với mọi người:
"Tóm lại, mọi việc dựa theo nhu cầu của khách hàng làm chủ."
Cô Winnie nhẹ gật đầu, nói: "Được rồi." Lập tức gọi, "Alfred, Ron, các ngươi đi xuống tầng hầm khiêng cái quan tài màu đỏ cam kia lên để dùng cho cô ấy lúc chôn cất."
Trong nhà cũng sẽ mua dự phòng hai ba cái quan tài giá cả khá rẻ để cho khách hàng có thể chọn ngay, còn về loại quan tài xa hoa và đắt tiền hơn thì cần phải được đặt hàng chế tác riêng.
Chú Mason nói: "Vậy chú gọi điện thoại cho Paul lái xe tang đến để đưa người đàn ông này đi hỏa thiêu, còn chúng ta chở cô ấy ra nghĩa trang để chôn cất."
Về phần đi nhờ vả quan hệ bên phía nghĩa trang, chú Mason cũng không nói gì, bởi vì chú ấy cảm thấy không có vấn đề gì.
Khoảng chừng nửa giờ sau, Paul lái chiếc xe tang cũ được cải tiến của nhà Inmerais đến.
"Lão gia, thiếu gia, ngài Mason." Paul chào hỏi mọi người trong nhà Inmerais, giống như trước đây.
"Lão gia, thiếu gia, ngài Mason." Cùng đi theo Paul là cha vợ của hắn đến để học việc cũng lần lượt chào hỏi mọi người.
Cha vợ của Paul trước kia là công nhân của nhà máy quan tài, là một ông lão rất giản dị.
Sau đó, Paul và cha vợ mình hợp sức, di chuyển thi thể của tên ma thuật sư kia lên trên xe tang, sau đó lái đi.
Đối với đơn hàng phúc lợi mà nói, đối với nhà Inmerais thì không có lợi nhuận bao nhiêu, nhưng đối với lợi nhuận thấp của lò hỏa táng, cũng không thể bỏ qua.
Sau đó, Alfred và Ron cùng nhau đưa Mandila nằm trong quan tài lên trên xe tang;
"Karen, cháu cũng muốn đi cùng sao?" Chú Mason hơi nghi ngờ nói.
"Đúng thế."
"Vậy được rồi."
Xe tang khởi hành, đến nghĩa trang.
Chú Mason rất nhanh đã giải quyết mọi thứ, nhanh chóng hoàn thành thủ tục dùng giá tiền thấp nhất mà mua lại một vị trí trong nghĩa trang.
Trong quá trình chôn cất, chú Mason còn nghi ngờ mà hỏi một tiếng: Cha tại sao còn chưa tới nhỉ.
Bởi vì trong tình huống thổ táng bình thường, mặc kệ giá cả cao hay thấp, Dis đều sẽ đứng ở chỗ này dùng thân phận Cha xứ của mình mà dẫn đầu đám người làm nghi thức tưởng niệm
Karen trái lại cũng biết vì sao ông nội không đến, bởi vì mình đã tới.
Sau khi lấp đất lại, Karen đưa tay sờ sờ bia mộ:
Từ nay trở về sau, cô đã có thể nghỉ ngơi rồi, cũng sẽ không thấy lạnh nữa.
Sau khi chôn cất xong, bọn người Karen ngồi lên xe tang về nhà.
Trước cửa nhà, Karen trông thấy một chiếc xe con "Til" màu đen đang đậu ở đó, nó xem như là một loại xe khá rẻ.
Phố Mink không có bãi đỗ xe chuyên dụng, bởi vì nơi này đều là biệt thự và các dãy nhà liên tiếp nhau, diện tích cũng lớn, cho nên xe của mỗi nhà có thể dừng ngay trước cửa cũng sẽ không gây ảnh hưởng đến giao thông, cũng bởi vậy, phần đường trước cổng mỗi nhà nghiễm nhiên trở thành "chỗ đậu xe tư gia".
Trước cửa nhà có cái xe khác ngừng lại, cũng có nghĩa là có khách đến thăm.
Chương 247: Gặp Thần (2)Chú Mason nhìn xem chiếc xe "Til" màu đen này, nhổ xuống dưới đất một bãi nước bọt:
"Phi!"
Rất rõ ràng rằng, chú Mason biết là ai tới nhà.
Sau khi mọi người bước vào phòng khác, Karen cũng biết người đến thăm là ai, hắn ta là chồng trước của cô Winnie, cũng chính là cha ruột của em họ Chris.
Dis rất quan tâm đến việc giáo dục của con cháu trong nhà;
Cha ruột của mình trước khi đi con đường của thần giáo, gia nhập thần giáo từ sớm, nhưng cũng tốt nghiệp loại ưu tú của đại học giáo hội.
Chú Mason và cô Winnie thì đều học ngành tài chính, cả hai anh em đều là sinh viên ưu tú của học viện tài chính.
Chú Mason đã từng làm qua công việc tài chính rất tốt, chỉ có điều cuối cùng chơi cổ phiếu đến nỗi phải cầm cố nhà ở để trả nợ, cuối cùng thì không thể không buồn phiền mà dẫn vợ con về phố Mink;
Cô Winnie thì trong lúc học đại học quen biết chồng trước, hai người rất nhanh cùng rơi vào lưới tình, đồng thời cũng giúp đỡ chồng trước mở một nhà quần áo nhỏ, theo lời của thím Mary kể, tiền đầu tư để mở nhà máy lúc đầu là do cô Winnie tự bỏ tiền riêng của mình ra, mà là một sinh viên ưu tú, vì giúp chồng mình khởi nghiệp mà đã làm kế toán cho nhà máy trong rất nhiều năm.
Kết cục có chút li kỳ, nói là do tình cảm bất hòa, nhưng thật ra là do chồng vụng trộm bị cô Winnie phát hiện được, cô Winnie tính cách cương quyết vì giành quyền nuôi dưỡng Chirs mà ly hôn rời khỏi nhà, trở về nhà mẹ đẻ.
Lúc này, trong phòng khách, cô Winnie nét mặt lạnh lùng đang ngồi trên ghế sô pha;
Mà một người đàn ông trung niên mặc bộ quần áo mang đầy cảm giác ẻo lả đang quỳ ở cạnh ghế sô pha, không ngừng khóc lóc kể lể mà cầu xin cô Winnie.
Thật ra, từ trên cách ăn mặt của một người là có thể nhìn ra tính cách của một người, điều kiện đầu tiên là người ta có ý ăn mặc.
Ví như chú Mason, ăn mặc của chú ấy là do thím Mary tự tay quản lý, trầm ổn cũng không mất phong độ, xem xét là kiểu cách điển hình của gia đình hòa thuận;
Mà Alfred thì thay đổi các kiểu đồ vest không ngừng, thì biểu hiện tính cách truy cầu sự tinh xảo và sự cố chấp tự luyến trong tính cách.
Còn về người đàn ông trước mặt này, cách ăn mặc của hắn ta có chút không phù hợp cho lắm, không có sự ổn trọng cần có ở đàn ông trong độ tuổi này, mà ngược lại vẫn đang đuổi theo cái gọi là "Phóng khoáng" và "Hoa lệ".
Con người là động vật xã hội, phong tục và tập quán xã hội sẽ đặt lên cho tất cả mọi người sự phổ biến;
Đối với đàn ông mà nói, giống như ở cái tuổi này của Karen, được gọi là "Dáng vẻ anh tuấn" "Dáng vẻ đẹp mắt" thì đúng là một cách ca ngợi.
Nhưng chờ sau này khi Karen gần ba mươi tuổi, lại được mọi người gọi là "Dáng vẻ anh tuấn", chứng minh rằng tuổi đã cao mà chẳng có ưu điểm nào khác đáng để nói tới, thật ra là có ý trào phúng.
"Parker, ngươi mau cút ra ngoài cho ta, cút mau!"
Thấy anh và cháu trai của mình trở về, cô Winnie đã không thể chịu đựng được sự dây dưa đến từ chồng trước.
"Tôi không cút, anh hối hận rồi, Winnie à, anh phát hiện người anh yêu thật sự chỉ có em mà thôi, anh không thể rời bỏ em. Còn có Chris, anh là cha của Chris, trong quá trình Chris trưởng thành cũng không nên thiếu vắng tình thương của cha, không phải hay sao?"
"Ngươi chắc là đang thiếu tiền phải không."Chú Mason cười khẩy nói, "Hồi trước ta đã được một người bạn thông báo rồi, nhà máy của em rể trước đây đã bị mang đi thế chấp, cho nên hiện tại mới tìm đến em gái của ta? Để nó tiếp tục giúp ngươi à?"
"Không, anh hai, anh sao có thể nói em như thế, em không phải bởi vì chuyện tiền bạc mới trở về tìm Winnie đâu, mà là bởi vì gần đây xảy ra một vài chuyện để cho em nhận ra được rằng, người mà em không thể rời bỏ đó chính là vợ em Winnie và con gái Chris.
Mặc dù em trước đây đã làm sai một vài việc, nhưng em cũng đã nhận ra sai lầm của mình, sau này em sẽ sửa chữa bản thân mình, sẽ hối cải để làm một con người hoàn toàn mới, cho Winnie một cái bờ vai để tựa vào cũng như là một người cha tốt của Chris."
"Parker, ngươi thật quá vô liêm sỉ." Winnie nổi giận đứng lên chỉ vào mặt của chồng trước mà nói.
"Tôi không muốn có một người cha với bộ dạng như thế này." Bóng dáng Chris bỗng nhiên xuất hiện ở cửa phòng khách, đứng bên cạnh còn có Minna và Lunt, bọn chúng vừa tan học mà ngồi tàu điện về nhà.
"Chris, a, con gái yêu của cha, cha nhớ con lắm, đến đây, để cha ôm một cái."
Parker chủ động đi về hướng Chris.
Vẻ mặt của Chris lộ ra vẻ chán ghét vô cùng đối với người cha này, thậm chí trực tiếp mở miệng nguyền rủa nói:
"Tại sao ông không đi chết đi!"
Có thể làm cho cô bé nói ra lời "Thô tục" đến thế, chứng minh rằng sự chán ghét và thất vọng của cô đối với người cha này đã đạt đến cực điểm.
Bởi vì cô cũng biết rõ mấy năm nay khi trở về nhà ông ngoại, mẹ mình đã ngồi khóc bao nhiêu đêm;
Chương 248: Gặp Thần (3)Rốt cuộc thì, cô Winnie vì quyết định ban đầu của mình mà không tiếc đoạn tuyệt với Dis, lựa chọn "Tình yêu", cùng sống chung với Parker;
Đợi đến sau khi hôn nhân thất bại, cô Winnie vì kế sinh nhai và tương lai của con gái, lại không thể không một lần nữa trở về cầu sự giúp đỡ của cha mình.
Không giống với chú Mason có gương mặt dày hai lớp,
Có thể hô to rằng: Cha à, cha đã lớn tuổi rồi nên con cũng không an tâm cho sức khỏe của cha, cho nên mang theo vợ và bọn nhỏ đến chăm sóc báo hiếu cho cha.
Còn cô Winnie là một người rất truyền thống, cũng bởi vì vậy, trong lòng cô sẽ chịu nhiều áp lực hơn.
Mà lúc cha mẹ mình ly hôn, Chris đã hiểu chuyện, cho nên cô nhớ rất rõ rằng người phụ nữ mà cha mình dang díu đã tìm đến nhà và làm nhục mẹ mình ra sao, cùng với lúc người cha kia nghe mẹ mình nói chỉ cần con gái mà không cần tài sản, trên mặt hiện lên ý cười rất rõ ràng.
Trong nhà, cô vẫn luôn rất hâm mộ Minna và Lunt có một người cha tốt như chú Mason
Đúng vậy, chú Mason mặc dù đã từng thất bại trong sự nghiệp, nhưng ở trong nhà, chú ấy luôn là một người cha rất tốt và đúng mực, điểm này, ngay cả Karen cũng cảm thấy như vậy.
Nghe được lời con gái nguyền rủa mình,
Karen phát hiện trong mắt của Parker hiện ra vẻ tức giận, nhưng hắn ta vẫn là tiếp tục làm ra vẻ tình thân cao cả, muốn tiến lên phía trước ôm Chris.
Chris tránh sau lưng Karen, Karen nhìn xem Parker, không có nhường đường ra.
Đang lúc Parker chuẩn bị đẩy Karen ra, Alfred ra tay rồi, trực tiếp nắm lấy cổ tay của Parker, Parker muốn giãy giụa, nhưng lại không có cách nào tránh thoát.
"Parker, xin hãy cút ra ngoài, về sau cũng xin ngươi đừng xuất hiện trước mặt ta và Chris, ngươi xuất hiện cũng chỉ làm ta và Chris cảm thấy buồn nôn hơn mà thôi!" Cô Winnie gần như thét lên mà chỉ ra ngoài cửa.
Karen mở miệng nói: "Ra ngoài!"
"Ngươi..."
Alfred nhấc Parker lên, người đàn ông này cũng không thấp nhưng ở trước mặt của Alfred thì giống như một con gà con.
Chỉ là, không có những mệnh lệnh khác, Alfred cũng chỉ xách Parker ra ngoài cửa sân, sau đó buông hắn ta xuống, cũng không làm ra những động tác khác.
Cuối cùng thì, tên này cũng đã từng là người trong nhà.
Am hiểu mới có thể làm người dẫn chương trình chuyên mục tình cảm của « Chuyện Kể của La Giai », thì làm sao lại không hiểu được ý của người khác?
Không nhìn thấy Ron từ đầu đến cuối đều không nói chuyện cũng không có động tác gì sao, nếu không phải đối phương trực tiếp đi về phía của Karen, Alfred cũng vẫn sẽ an tĩnh đứng ở bên cạnh mà nhìn xem;
Việc trong nhà của người ta, người ngoài nhúng tay vào không hợp.
Parker bị xách ra bên ngoài chỉ có thể có chút ủ rũ trở lại bên trong xe của mình, lúc khởi động xe, trong miệng mắng thầm:
"Đồ đĩ không muốn mặt mũi, tạp chủng không hiểu chuyện!"
Rất đáng tiếc là, Alfred biết đọc môi ngữ.
Sau khi trở về trong phòng khác, đứng bên cạnh người của Karen, thuật lại câu chuyện một chút.
Karen nhẹ gật đầu.
...
Cô Winnie cầm hai cái áo len, đi tới lầu ba, đứng trước cửa phòng sách của cha mình, gõ cửa một cái.
"Vào."
Cô Winnie đi vào trong.
Khoảng chừng hai tiếng sau.
Cô Winnie mở cừa phòng sách, đi ra, hốc mắt ửng hồng, hiển nhiên là do vừa mới khóc lớn qua, nhưng cô vừa dùng mu bàn tay lau nước mắt vừa cười, rõ là, trong lúc nói ra lời trong lòng vừa xin lỗi cha mình, cô Winnie đã nhận được sự tha thứ của cha mình;
Không, cha vẫn luôn tha thứ cho cô, thứ cô nhận được là lời khuyên dành cho mình.
Sau khi chờ cô Winnie bước xuống lầu, Karen đi ra phòng ngủ.
Pall đang nằm ghé vào trên bệ cửa sổ mở miệng nói: " Nhà Inmerais vẫn luôn luôn có truyền thống tương thân tương ái coi trọng gia đình, Dis là như thế này, cha mẹ của cậu cũng là như thế này, Mason và Mary cũng như thế này, chỉ có mỗi Winnie, ai, Winnie đáng thương.
Nhưng có điều này Karen, tôi đối với cậu rất có lòng tin, cậu sẽ đối tốt với Eunice, có đúng không?"
Bản thân là bà cố cố cố, Pall cũng vì cháu gái của mình mà tốn không biết bao tâm tư rồi.
Thấy Karen cũng không có ý nói chuyện, Pall tranh thủ thời gian lại bổ sung thêm:
"Tôi tin tưởng nó là một cô gái rất thông mình, a không, cũng không thể nói như vậy, thật ra tôi lại hy vọng nó là một cô gái vụng về thì hay hơn, một lòng hâm mộ vẻ đẹp trai của cậu rồi sau đó đần độn mà đi theo sau, có đôi khi, quá thông mình cũng không tốt lắm."
"Cô có thể đi tìm Alfred." Karen nói.
"Ừm? Tìm hắn ta để làm gì?"
"Để anh ta mời cô đi làm khách quý đặc biệt, phân tích vấn đề tình cảm của người ta qua radio, dù sao người nghe radio cũng không có khả năng biết được người dẫn chương trình của mình chỉ là một con mèo."
"Nhưng tôi đã kết hôn đâu, thậm chí, tôi còn chưa nói đến chuyện yêu đương bao giờ."
"Không có việc gì, người giống như cô lúc nói đến vấn đề của hai giới thì phân tích đạo lý càng rõ ràng hơn."
"A... Tôi mặc dù cảm giác được cậu đang giễu cợt tôi, nhưng tôi lại cảm thấy cậu nói có vẻ rất có đạo lý."
Pall nhảy xuống bệ cửa sổ,
"Tôi đi tìm con yêu tinh radio kia đi."
Pall nện bước chân mèo của mình nhẹ nhàng hướng về phía cầu thang, dường như đã tìm thấy con đường mới trong cuộc đời mèo của mình.
Karen thấy thế không thể không nhắc nhở: "Alfred bây giờ không có ở nhà."
"Nha." Pall có chút thất vọng mà lắc cái đầu mèo, "Thật sự là không trùng hợp."
"Nhưng mà cô có thể lợi dụng thời gian bây giờ để chuẩn bị bản thảo trước cho tối hôm nay." Karen chỉ chỉ vào phòng ngủ của mình, "Trên bàn sách có giấy và bút, cho cô dung tùy ý."
Chương 249: Gặp Thần (4)"Đề nghị rất tuyệt."
Pall đi vào Karen phòng ngủ, nhảy tới trên bàn.
Bởi vì cửa không khóa, cho nên Karen rõ ràng trông thấy con mèo trong nhà này đang ngồi trên tờ giấy, mặt mèo nhìn ra ngoài cửa sổ phòng ngủ tạo thành một góc bốn mươi lăm độ, không nhúc nhích, giống như đã hóa đá.
Karen thấy thế, nhẹ nhàng gõ gõ cửa phòng ngủ.
Pall nói: "Đừng quấy rầy tôi, tôi đang tìm kiếm cảm xúc."
"Ừm?"
"Nếu cảm xúc đặt vào không đúng chỗ, từ ngữ viết ra sẽ không có linh hồn."
"Được rồi, cố lên."
Karen giúp Pall đóng cửa lại, để tránh không khí lưu thông bên ngoài quấy rầy đến ý nghĩ của nó;
Sau đó, Karen đi đến cửa phòng sách của Dis, gõ cửa.
"Vào."
Đi vào phòng sách của Dis, Karen trông thấy Dis đang mặc một bộ áo len màu trắng.
"A, trời ạ, đây là áo len mới mà cô Mary mua cho ông sao, màu sắc và hình thức này, thật quá hợp với ông nội, nhà thiết kế của cái áo len chắc phải được xuất hiện trên trang bìa tạp chí."
Dis nhìn thoáng qua Karen, nói: "Là cô cháu đan cho ông."
"Ừm? Lại là do bác gái đan sao, thật là làm cho người ta không thể tưởng tượng được, cháu cảm thấy bác gái không nên bên trọng bên khinh, cũng nên dệt cho đứa cháu trai này một cái."
Dis biết Karen đã sớm biết áo len là do ai tặng, Karen cũng biết Dis biết mình biết áo len là ai tặng;
Tựa như là nhiều khi Karen sẽ chủ động nịnh nọt một câu, đợi cho Dis trả lại một câu;
Nói như thế nào đây, Karen biết Dis thích loại cảm giác này, rốt cuộc thì Pall đã từng nói qua rằng trong cách nói chuyện, mình thật sự giống y như đúc với Dis lúc còn trẻ.
Dis đã thích, vậy mình sẽ chủ động nói thôi, dù sao là hiếu thảo với ông nội của mình.
"Winnie nói xin lỗi với ông, vì việc trước kia nó quyết định khăng khăng sống cùng với tên đàn ông kia."
"Cái này cũng không có gì cần phải xin lỗi cả, ông nội cũng không có khả năng sẽ thật sự trách cô, nhưng mà, cứ như vậy, cô có thể tự cho lòng mình một lời khuyên."
"Đúng thế." Dis gật nhẹ đầu, "Winnie trước lúc kết hôn, tính cách cũng rất sáng sủa."
Ở điểm này, Pall trái lại cũng đã từng nói với mình, cô là một người theo đuổi tình yêu nồng nhiệt mà đứng lên chống lại gia trưởng phong kiến.
"Ông nội, hôm nay Parker có tới." Karen nói một câu nói nhảm.
Bởi vì anh rất rõ ràng, chỉ cần Dis ở nhà, tất cả mọi việc xảy ra trong căn nhà này, ông ấy đều có thể biết rõ.
"Ông biết là hắn có tới, nhưng ông cũng không muốn nhìn thấy hắn."
Dis nhìn xem Karen, khóe miệng lộ ra ý cười.
Tính nết của hai ông cháu thật sự là quá giống, hình thức giao lưu của hai bên cũng thường thường không cần nói lời quanh co gì, trêu ghẹo lúc mở màn và nói móc cũng không tính, đó là vì làm ấm bầu không khí.
Cho nên, nói nhảm vào một vài thời điểm, cũng rất có ích.
"Ông vẫn cảm thấy, đó là việc của chính bản thân Winnie, bất kể như thế nào, đó là người nó đã từng lựa chọn, là chồng trước của nó, hơn nữa còn là cha đẻ của Chris."
"Cô nói hi vọng vĩnh viễn không bao giờ lại nhìn thấy hắn, Chris hôm nay hỏi hắn sao còn chưa chết."
"Đó là lời nói nhảm của họ, cháu chắc cũng biết rõ, lời nói nhảm của phụ nữ, cũng không thật sự làm được."
Karen lắc đầu,
Nói:
"Ông nội, đầu óc của cháu hơi đần, dễ dàng tin tưởng người khác, người khác nói cái gì cháu sẽ tin cái đó."
"Chúng ta không có tư cách đi khoa tay múa chân chỉ trỏ cuộc đời của người khác phải làm gì, không phải sao?" Dis hỏi.
"Ông nội, ông không tức giận sao?" Karen hỏi.
Một đêm kia, Dis cùng với mình đi xử lý Morff, tổng biên tập vân vân, nhiều người như vậy đều tiễn đi hết, Karen không cho rằng Dis là một người hiền hòa, hoặc là nói, ông ấy chỉ hiền hòa đối với người nhà mà thôi.
Cho nên, Parker ruồng bỏ con gái của ông mà vẫn còn sống cho đến bây giờ, thật là vô cùng may mắn.
"Ông tất nhiên là tức giận, nhưng ông vẫn là cho rằng, làm một người cha, không nên làm ra những việc quá mức cực đoan."
"Thế nhưng là, nếu không tính ngày hôm nay sắp hết, ông còn có thời gian năm ngày."
"Chuyện của hắn và Winnie, có tha thứ cho hắn hay không phải do chính Winnie và Chris quyết đinh, nói không chừng một năm sau, năm năm sau, nói không chừng sau này khi Chris lớn lên, sau đó kết hôn, có con, sẽ có thay đổi đâu, không phải sao?"
"Ông hứa với cháu rằng năm ngày sau ông sẽ không chết, nhưng cháu cũng rất tò mò, chính ông phải chăng có lòng tin mình có thể sống cho đến lúc Chris kết hôn và sinh con hay không."
Dis đưa tay chỉ vào đỉnh đầu, nói: "Cho dù Chris không nguyện ý tha thứ cho người cha này, tội lỗi của hắn ta, cũng phải giao cho thần trên trời xử phạt, mà không phải những người mang tiếng người thân như chúng ta trút giận."
"Đúng vậy, ông nội, ông nói rất đúng."
Karen dùng sức gật đầu một cái,
Sau đó nói:
"Cho nên, cháu đã phái Alfred đi tiễn hắn ta lên trời gặp Thần."
Chương 250: Bảo vệ (1)"Cháu làm như vậy là không thích hợp."
Nghe được lời Dis nói, Karen giang tay ra, nói:
"Cháu cảm thấy có thể đứng trên góc độ của người nhà đi cân nhắc, nhưng có một vấn đề, cô Winnie và Chris cũng không biết nhà chúng ta và những nhà khác có cái gì khác biệt, nếu có thì cũng chỉ là điều kiện sống tốt hơn một chút.
Bọn họ cũng không biết, câu nói 'Ngươi đi chết đi' này, không chỉ là lời nói lúc nổi nóng, mà nó có thể trở thành sự thật. Quan trọng nhất chính là, sau khi nó trở thành sự thật, chúng ta có thể chẳng cần phải chịu bất cứ trách nhiệm hay ảnh hưởng nào cả."
Dis nhấp một miếng trà,
Nói:
"Biết ông tại sao lại bảo chú của cháu để cháu tham gia vào việc làm ăn của gia đình sau khi cháu vừa khỏi bệnh không?"
"Không phải là bởi vì thiếu nhân viên sao?" Karen hỏi.
"Công việc vận chuyển thi thể cũng không khó tuyển nhân viên, bởi vì tiền lương cao, còn không quá vất vả."
Karen nhẹ gật đầu.
Dis đặt chén trà xuống, Karen đứng người lên, giúp Dis châm nước.
Sau khi ngồi xuống, Karen trả lời: "Ông nội ngài là vì để cho cháu có thể thông qua quy trình làm việc của nhà tang lễ để cảm thấy tôn trọng và hiểu rõ sự quý giá của sinh mệnh, để cho cháu sau này không vì cảm thấy bản thân có chút năng lực mà trở nên không kiêng nể gì cả."
"Ha ha."
Dis cười, cùng nhau tán gẫu với một đứa cháu trai thông mình, làm cho người ta cảm thấy rất vui vẻ.
"Cháu hiểu rõ ý muốn của ông nội, cháu cũng vẫn luôn tuân thủ theo những quy tắc lúc đầu của chính mình, với lại, cháu cũng dần dần hiểu rõ thước đo đạo đức trong lòng của ông, cháu sẽ không vượt quá khuôn khổ, cháu rất tôn trọng quy tắc.
Nhưng vấn đề là, cô Winnie và Chris đều là người nhà của chúng ta không sai, nhưng cháu và ông cũng giống nhau đều là người nhà của họ, loại quan hệ như người nhà này, mãi mãi là mối quan hệ lẫn nhau.
Chúng ta không phải chỉ vì một đôi mẹ con đáng thương, cũng không phải cảm thấy buồn nôn bởi vì trông thấy một tên đàn ông không biết biết ân mà bỏ rơi vợ con, càng không phải là vì trông thấy hắn ta nghèo hèn phải quay trở lại hát bài ca tình cảm mà thấy hắn trỡ trẽn;
Chỉ là bởi vì tên Parker này, hành vi và cách làm của hắn ta, làm tổn thương tới cha của cô Winnie là... Ông, cũng tổn thương tới anh của Chris là... Cháu.
Cho nên, cháu cảm thấy cháu có lý do chính đáng, phản hồi lại những tổn thương mà bản thân cháu phải gánh chịu.
Người qua đường bẻ đi cây hoa hồng cháu trồng trong vườn, cháu còn có thể đi đến tranh cãi vài câu, nếu là đối phương ăn nói hống hách, nói không chừng còn phải đấm cho hắn ta hai đấm;
Huống chi là người nhà?
Đây là ý nghĩ của cháu, cũng là lời tự thuật của cháu."
"Quan toà sẽ không tán thành cách nói này của cháu đâu."
"Trật tự tán thành là được." Karen đưa tay chỉ vào lồng ngực của mình, "Cháu nói chính là trật tự trong lòng mình."
"Nhưng ông vẫn cảm thấy không thích hợp." Dis nhắc lại.
Sau đó, Dis từ trên bàn sách lấy ra một bức thư đã viết xong, đặt ở trước mặt Karen, Karen đưa tay ra nhận lấy, đây là một bản giống như văn kiện chấp pháp, không phải do một người cha ban bố, mà là từ Quan Thẩm phán của Trật Tự Thần Giáo ở thành phố La Giai ban bố.
"Đúng vậy, ông nội, cháu sẽ tự kiểm điểm chính mình."
Sai khiến dị ma ra tay với người bình thường, là điều cấm kỵ;
Nhưng nếu như dị ma có trong biên chế, hơn nữa còn có bằng chứng chấp pháp, sẽ trở nên hợp pháp, đó là vì giữ gìn uy nghiêm của Trật Tự Thần Giáo.
Karen cầm lấy phong thư, đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài.
Lúc mở cửa,
Dis mở miệng hỏi: "Cho nên, lý do cháu vào đây là vì khen cái áo len mà cô cháu may cho ông?"
Karen xoay người, mặt mỉm cười mà nhìn xem Dis, vỗ vỗ phong bì thư trong lòng bàn tay.
Cháu tới, chính là vì để lấy nó đi mà thôi, bởi vì cháu biết ông chắc chắn đã sớm chuẩn bị xong từ trước.
Hai ông cháu đều cười.
"Đúng rồi, ngày mai là ngày sinh nhật của thím cháu đấy."
"Cháu đã biết, ông nội, thím ở nhà chúng ta, quả thật không dễ dàng, bỏ ra rất nhiều."
Thím Mary không chỉ không rời bỏ chú Mason khi chú ấy trượt dài từ Phố Wall xuống Phố Mink,
Bất luận trong ký ức của "Karen" lúc trước hay là mình quan sát cảm nhận trong mấy tháng nay, đều cảm thấy thím Mary là một người vợ, một người mẹ và một người trưởng bối rất đáng gờm.
Với lại, Karen rõ ràng ý trong lời nói của Dis hơn;
Giống như lúc trước mình nhắc nhở Dis, giống như câu 'Không tính hôm nay ông chỉ còn năm ngày';
Cho nên, Dis đã ngứa mắt Parker từ trước, quyết định nhấc tay một cái, tiễn hắn đi thăng thiên.
"Cháu sẽ chuẩn bị cẩn thận." Karen nói.
"Rất gấp gáp sao?" Dis hỏi.
"Sẽ không, bởi vì đến cùng thì thím cũng không phải là người ngoài, mà là người trong nhà."
"Được rồi, làm phiền cháu."
"Đây là việc mà cháu phải làm."
...
Chương 251: Bảo vệ (2)Lầu hai,
Trong phòng ngủ.
Chú Mason đang nằm ở nơi đó mở đèn ngủ mà xem báo, đây là một tờ thời báo tài chính.
Thím Mary vừa tắm xong, mặc đồ ngủ, leo lên giường.
Trông thấy chồng mình vẫn còn đang xem loại báo này, trong lúc vô ý thức cau lông mày lại, nhưng rất nhanh thì hít vào một hơi, loại bỏ cảm giác tiêu cực trong lòng, cho dù là vẻ mặt cũng không quá hy vọng gì.
"Chữ nhỏ như vậy, đọc có mệt con mắt hay không a."
Thím Mary chủ động ôm chầm đầu chú Mason, bắt đầu giúp xoa bóp nhẹ nhàng chỗ huyệt thái dương.
Chú Mason đưa tay gõ gõ tờ báo, cuốn nó lại, vứt nó sang một bên.
"Thật ra thì, anh cũng không phải không cam tâm, đương nhiên, không cam tâm cũng vẫn có một ít, nhưng mà anh cũng không muốn quay lại, anh xem tờ báo này, cũng chỉ là muốn xem một chút mà thôi."
"Em biết." thím Mary đem mặt dán lên đầu của chồng mình, "Em biết anh cũng luôn cảm thấy khó chịu và tự trách mình."
Chú Mason đưa tay nắm chặt tay của thím Mary, đưa lên trên môi hôn hai lần:
"Anh hi vọng có thể cho em cùng với bọn nhỏ có một cuộc sống tốt hơn, rất xin lỗi, năng lực của anh không đủ."
"Cuộc sống bây giờ của chúng ta đã rất tốt, làm nhà trang điểm cũng rất tốt, có thể không bị những ánh nhìn xem thường của kẻ khác.
A, mặc dù có vài khách hàng sau khi chết ánh mắt vẫn rất xem thường, nhưng loại xem thường này sẽ không để cho người ta cảm thấy chán ghét và không thoải mái.
Ở chung lâu ngày cùng bọn họ, sẽ cảm thấy, bọn họ thật ra cũng thật đáng yêu.
Mỗi lúc bắt đầu lễ cúng điếu, nhìn xem khách hàng mà em quản lý có thể ung dung mà gặp mặt với người thân, em đầu cảm thấy việc mình đang làm, cũng rất có ý nghĩa.
Mặt khác, anh nhìn Minna và Lunt xem, cuộc sống trong nhà càng hợp với bọn chúng hơn.
Trước kia chúng ta đều bận rộn, thật rất khó mà dành ra chút ít thời gian để quan tâm đến sự trưởng thành của bọn nhỏ, còn bây giờ thì mỗi ngày đều có thể nhìn thấy bọn chúng.
Cha mặc dù có chút hơi nghiêm túc, nhưng gia phong của gia đình chúng ta rất đứng đắn, em tin tưởng rằng Minna và Lunt sau này khi lớn lên, phẩm tính của chúng khẳng định sẽ rất tốt."
Chú Mason đưa tay ôm lấy eo của vợ mình, hít sâu một hơi, nói:
"Em yêu, anh biết là em đang cố an ủi anh, anh thật rất cảm ơn số mệnh, để đời này anh gặp được em."
"Em cũng vậy, bởi vì anh vẫn luôn là một người chồng rất tốt."
Hai người cùng nhau ôm một chỗ, cảm nhận nhiệt độ trên người lẫn nhau.
Thật lâu sau,
Chú Mason đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, đồ dự trữ trong nhà tháng gần đây ít đi rất nhiều."
"Tiền mặt trong sổ sách có chút thiếu hụt."
"Không phải chứ, mặc dù mua lò hỏa táng và mua xe tang mới dùng tiền rất nhiều, nhưng đều là dùng tiết kiệm của mỗi người chúng ta, việc làm ăn dạo gần đây mặc dù cũng không quá thịnh vượng, thế nhưng mà nhờ có mấy đơn hàng gói dịch vụ cấp B, lợi nhuận rất khả quan.
Tiền hoa hồng ở trong sổ kế toàn còn chưa chia cho mọi người, làm sao tài chính lại thắt chặt lại nhiều như vậy?"
"Bởi vì em và Winnie đang thương lượng với nhau muốn rút ra một khoản tiền từ sổ sách chung, tối hôm qua em còn ngồi tính toán sổ sách với cô ấy đây."
"Ừm, muốn làm gì?"
"Chuẩn bị cho Karen a."
"Karen như thế nào?"
"Karen và tiểu thư Eunice a."
"Không phải đang rất tốt đẹp sao, tiểu thư Eunice rất xứng đôi với cháu của chúng ta."
Đối với cháu của mình, bây giờ Mason có thể nói vô cùng có tự tin!
"Thế nhưng tiểu thư Eunice là người Wien."
"Người Wien thì thế nào?"
"Là quý tộc của Wien, cô ấy và mẹ mình về nơi này thăm người thân mà đã ở tại phố Rhine rồi, với lại những lúc em đến nói chuyện với cha để sắp xếp cho Karen và tiểu thư Eunice, cha cũng vẫn chỉ luôn luôn chỉ trả lời bằng một câu:
Để chúng nó tự do phát triển."
"A, Cha thật sự nói như vậy sao?"
Chú Mason cuối cùng cũng cảm giác được có chút không hợp lý, cha mình đối với đứa cháu đức tôn này rất xem trọng, thậm chí là có chút ít yêu chiều.
Đến cùng thì, cha mẹ của Karen đã sớm không còn ở đây, Karen đương nhiên cũng sẽ càng nhận được nhiều sự chú ý và quan tâm của người trong gia đình hơn.
Lúc này thấy Karen sắp sửa yêu đương, mà mẹ của người ta cũng đã đến nhà rồi, dựa theo tập tục mà nói, sự tình đã đến giai đoạn sau yêu đương.
Người ông yêu chiều đứa cháu của mình đến hết mực như vậy, làm sao lại đột nhiên không không thèm để ý?
"Với lại, lần trước lúc tiểu thư Eunice và mẹ của cô ấy đến nhà chúng ta thăm, cha còn cố ý bảo bọn em dẫn cả bọn Minna, Lunt và Chris đi công viên trò chơi, dù là lúc đấy trời đang đổ mưa." Thím Mary nói, "Em cảm giác rằng, cha không muốn chúng ta can dự gì vào cái chuyện yêu đương lần này của Karen, cho nên, cái này chỉ có một cái khả năng."
Chương 252: Bảo vệ (3)Chú Mason lúc này mở to hai mắt nhìn, kêu lên: "Cha muốn để cho Karen đến Wien?"
"Cho nên vì thế, em mới cùng với Winnie nghĩ đến việc nếu như Karen thật sự sẽ cùng với tiểu thư Eunice về Wien, vậy chúng ta bây giờ phải lập tức kiếm ra một khoản tiền mặt sau đó đổi sang Lech, giá phòng ở Yorktown cũng không rẻ gì, nhưng ít ra cũng phải giúp Karen chuẩn bị tốt một căn phòng chung cư nhỉ?
Karen có vào ở cùng trong trang viên nhà gái hay không là một chuyện, nhưng nếu đã tới sống tại Yorktown làm sao lại không có một chỗ nghỉ chân thuộc về mình?
Đến lúc đó lỡ như hai bên có chuyện gì cãi nhau, mâu thuẫn gì đó, Karen có thể ngay cả một chỗ để về cũng chả có, nó dù sao cũng là một người đàn ông."
"Anh, ngày mai anh đi hỏi cha một chút xem, không, anh bây giờ phải đi hỏi cha ngay, hỏi ông ấy xem ông ấy đang nghĩ gì, có phải thật sự muốn để Karen đến Wien hay không!"
Chú Mason xoay người xuống giường xỏ dép lê vào.
"Ai, anh đi làm cái gì đấy, việc mà cha đã quyết định thì anh làm gì mà can thiệp được?"
"Không, anh phải đi, anh đang rất bực bội!
Anh cả đã không còn, sao có thể để cho Karen đi Wien!
Nhà Inmerais chúng ta, còn chưa suy sụp đến mức độ này!"
"Vậy anh hãy đợi đến ngày mai rồi hỏi cũng được mà, bây giờ cũng quá muộn rồi, cha có lẽ cũng đã nghỉ ngơi rồi."
"Không được, nếu cha không ở trong phòng sách thì anh phải đến phòng ngủ để tìm ông ấy, cho dù ông ấy đã ngủ đi chăng nữa thì anh cũng phải đánh thức ông ấy dậy, bởi vì trước đó anh còn không biết, nhưng bây giờ anh đã biết, anh cũng không thể nào cho phép mình giả ngu nữa.
Mary, em có biết không, anh thật sự rất sợ hãi, sợ rằng cha là bởi vì chúng ta quay trở về, cho nên mới quyết định đem đưa Karen ra ngoài để cho anh đến kế thừa gia nghiệp."
"Ba!"
Mason tự tát mình một cái,
"Anh sao có thể làm ra loại chuyện như thế này, nếu thật sự là như vậy, anh vẫn xứng đáng để Karen gọi mình là Chú sao!"
"Cha... Sẽ không nghĩ như vậy đâu, cha luôn là một người hành xử rất công chính mà."
"Nhưng anh cũng không thể cho phép chuyện này xảy ra, tuyệt đối không cho phép, cái nhà này, cái công ty tổ chức tang lễ này, là của Karen!
Năm đó, cha gọi ba anh em bọn anh đến trước mặt, rất trịnh trọng mà hỏi qua ba người chúng ta ai sẽ kế thừa công việc làm ăn của gia đình.
Anh và Winnie đều từ chối, thứ bọn anh hướng tới là thế giới bên ngoài, bọn anh từ nhỏ lớn lên trong nhà tang lễ Inmerais này, bọn anh đối với công việc này đã sớm chán đến tận cổ!
Bọn anh cảm thấy nếu như sau này khi lớn lên còn phải tiếp tục xử lí cái nghề này, quả thực là đang tự mình lãng phí tuổi thanh xuân, lãng phí sinh mệnh, chà đạp cuộc đời của mình!
Anh cả sau khi thấy anh và Winnie đều từ chối, anh ấy đã lựa chọn nguyện ý kế thừa nhà tang lễ này.
Khi đó anh và Winnie đều còn quá trẻ, không hiểu chuyện, chỉ cảm thấy nếu anh cả đã đồng ý kế thừa công việc của gia đình thì anh cùng với Winnie có thể tự do làm điều mình muốn, nếu không chúng ta thật sợ rằng cha sẽ cưỡng ép mà chọn ra một người sau đó chọn đến bọn anh.
Nhưng khi ấy thật ra là do anh cả đã trao quyền lựa chọn cho bọn anh, anh ấy tác thành cho mong muốn của em trai và em gái của mình.
Công việc của anh sau này, khi đó lúc vẫn còn chưa gặp em, thật ra khoản tiền đầu tiên mà anh dùng để đầu tư cổ phiếu là do anh cả cho, một khoản tiền không nhỏ.
Winnie từ đâu mà có nhiều tiền riêng như thế mà đưa cho tên chó Parker kia mở nhà máy? Đó cũng là do anh cả cho.
Cho nên,
Anh cả vì bọn anh mà lựa chọn kế thừa sự nghiệp của gia đình, nhưng cùng lúc đó, anh ấy thật ra cũng đã phân chia gia sản cho anh và Winnie.
Kết quả hiện tại, con trai duy nhất của anh ấy lại bị đưa đến Wien.
Mary,
Anh rất xin lỗi,
Cho dù bây giờ anh phải dắt em và các con ra ngoài đường để ngủ, thì anh cũng không cho phép chuyện này có thể xảy ra!
Dựa vào cái gì mà lúc trước anh và Winnie đều lựa chọn được tự do, để anh cả ở lại;
Đợi đến lúc cánh chim của chúng ta gãy ở bên ngoài, sau khi trở về còn phải tranh giành tổ của con anh ấy?"
Nghe được chú Mason nói như vậy, thím Mary cũng không còn kéo chú ấy lại.
"Lúc trước khi cha nói chia cổ phần của nhà tang lễ ra cho mỗi người để dễ quản lý hơn, anh đã không đáp ứng, anh và Winnie trở về cũng chỉ cầu một nơi ở lại, nào có tư cách nắm giữ cổ phần, số cổ phần này, cái gia nghiệp này, vốn dĩ chính là của Karen.
Anh đi tìm cha để nói cho rõ!"
Chú Mason đi ra khỏi phòng ngủ, đi tới lầu ba, trước hết gõ gõ cửa phòng sách.
"Vào."
Chú Mason đứng ở trước cửa hít sâu một hơi, mở cửa, đi vào.
Đại khái một sau một khắc đồng hồ,
Chú Mason bước ra khỏi phòng sách.
...
"Kẹt kẹt..."
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, lộ ra khuôn mặt của chú Mason.
Karen đang ngồi trước bàn mà đọc sách ngẩng đầu: "Chú?"
"Karen, cháu ra đây một chút."
"Được rồi."
Karen đi theo chú xuống dưới cầu thang, đi đến lầu một.
Đèn ở lầu 1, chỉ mở ra một cái ở hướng Tây Bắc, là chỗ đặt ghế sô pha và bàn uống trà.
Cô Winnie lúc này đã ngồi sẵn ở chỗ đó, vừa lau đôi mắt đã ửng đỏ vừa rót cà phê.
Chương 253: Bảo vệ (4)"Cô à, cô thế nào rồi?" Karen tiến lên dò hỏi, "Không đáng vì loại người như thế tức giận, thật đấy."
Karen cho là cô Winnie còn đang đau lòng vì chuyện của tên Parker kia lúc hồi sáng, nhưng bây giờ Parker đoán chừng đã lên trên trời mà sám hối với thần rồi, chẳng mấy chốc nữa Alfred sẽ trở về để báo cáo.
Chỉ là loại chuyện này, Karen cũng không muốn nói cho cô Winnie và Chris, cứ để tên kia rời đi thế gian này là do việc ngoài ý muốn mà thôi.
Thật ra thì, Karen đã hiểu lầm.
Cô Winnie sở dĩ ngồi lau nước mắt, là bởi vì cô vừa mới bị anh của mình, cũng chính là chú Mason trách mắng.
Chú Mason trực tiếp quát cô Winnie:
Mary không nói cho anh, anh còn có thể thông cảm được, có thể hiểu được, cô ấy không phải họ Inmerais, cô ấy khẳng định sẽ càng cân nhắc vì Minna và Lunt.
Còn em thì sao, em đã nhận ra được, vì cái gì mà không chủ động nói cho anh?
Chẳng lẽ em đã quên rằng mình đã ly dị với chồng và đổi họ trở lại thành Inmerais rồi sao?
Chúng ta làm như thế này, có xứng đáng với anh cả đã mất sao?
Dưới những lời chất vấn của chú Mason, cô Winnie cũng không cãi lại, chỉ là ngồi lau nước mắt.
"Ngồi." Chú Mason chỉ chỉ ghế sô pha.
Karen cảm giác không khí có chút kỳ lạ, cũng ngồi xuống theo.
Chú Mason cũng ngồi xuống, nhìn xem Karen, rất chân thành mà hỏi thăm:
"Karen, cháu nói thành thật cho chú nghe, cháu sẽ cùng với tiểu thư Eunice đi đến Wien sao?"
Karen sửng sốt một chút, nhưng vẫn gật đầu, nói: "Chắc là vậy."
"Cháu là tự nguyện sao? Ông của cháu nói, cháu là tự nguyện."
"Ông nội nói không sai, chính cháu tự nguyện, ông đã trưng cầu ý kiến của cháu mấy lần, cháu đều lựa chọn muốn đi Wien."
Chú Mason cũng cuống lên, nói thẳng: "Đây là đạo lý gì chứ, đây là nhà của cháu, Karen, nơi này là nhà của cháu, căn nhà này, nhà tang lễ này, tất cả chúng cũng là của cháu, cũng chỉ thuộc về cháu mà thôi.
Cháu hãy ở lại đi, trưởng thành thêm một chút... Không, cũng không cần trưởng thành, ngay tại lúc này."
Chú Mason nhìn về phía cô Winnie, cô Winnie lấy ra trước mặt một trang giấy vừa mới viết xong;
"Karen, chú và cô của cháu sẽ trả lại toàn bộ cổ phần, bao gồm cả một phần kia của thím Mary, cái nhà này, cái sản nghiệp này, chính là của cháu."
Karen cảm giác mình tựa như đã hiểu chuyện này là như thế nào, trong lòng như có một dòng nước ấm áp đang chảy qua.
Thật sự, anh ta đã từng thấy qua rất nhiều lần người thân trong gia đình vì tiền tài mà trở mặt với nhau, những người thân vẫn giữ được tấm lòng như cũ trước sự cám dỗ của tiền tài, quả nhiên là hiếm có vô cùng.
Karen đem tờ giấy này đẩy trở lại cho chú Mason và cô Winnie, cười nói:
"Chú, cô, cháu thật sự muốn đi Wien."
"Tin tưởng lời chú nói, đi làm con rể ở nhà người ta, khoảng thời gian này có thể sẽ rất khó chịu, mà cháu lại là người rất kiêu ngạo, chú có thể cảm nhận được."
"Không phải." Karen giải thích nói, "Chú à, cháu thật sự muốn đi xem một chút, thật, cháu muốn thăm quan thế giới bên ngoài. Chú cũng không thể cho phép mình lúc trẻ phiêu bạt đó đây, mà đến phiên cháu, thì tư cách ra ngoài cũng bị tước đoạt chứ?"
"Cái này không phải là cùng một chuyện!" Chú Mason phản bác.
"Cái này là một chuyện." Karen đi đến sau lưng chú Mason và cô Winnie, đưa tay, ôm bờ vai của bọn họ, "Cháu đã nghe ông nội nói qua..."
Nhưng thật ra là nghe Pall nói.
"Tình cảm của chú thím với cha cháu cũng rất tốt, vô cùng tốt."
"Cha của cháu, là một người anh cả rất tốt." Mason nói.
"Đúng thế." Cô Winnie nói.
"Năm đó, chú và thím đều từng ra ngoài xông pha, nhìn qua thế giới này, sau đó, lại về nhà, bởi vì nơi này, vẫn luôn luôn là nhà của chú và thím, bất cứ lúc nào, mọi người trở về, nơi này cũng sẽ rộng mở cửa lớn mà đón chào mọi người cả.
Cháu cũng giống như vậy thôi.
Nếu như cuộc sống của cháu ở Wien không được tốt đẹp, hoặc là cuối cùng không thể cùng với tiểu thư Eunice đến với nhau, cháu cũng có thể quay trở về nơi này.
Giống như chú và thím lúc trước vậy, bởi vì cháu biết rằng, nơi này vĩnh viễn sẽ là nhà của mình, một khi cháu quay trở lại, sẽ có chú thím, cô và đám anh em họ của mình đón tiếp nồng nhiệt.
Cho nên, ký cái tờ giấy này, có ý nghĩa gì sao?
Không có cổ phần, chú và cô cũng không thèm nhận đứa cháu này hay sao?
Có cổ phần, cháu cũng không phải là cháu của cô chú hay sao?
Chúng ta là người một nhà,
Những thứ này,
Không cách nào tách chúng ta ra, cũng không cách nào trở thành rào chắn giữa chúng ta."
Dưới sự thuyết phục và khuyên bảo của Karen, chú Mason cuối cùng cũng không cưỡng cầu Karen ký vào giấy chuyển nhượng;
Karen đẩy chú và cô lên lầu hai, để bọn họ sớm đi nghỉ ngơi một chút.
Chờ lúc Karen trở lại lầu ba, trông thấy Dis đang đứng ở cầu thang nơi lầu ba.
"Mason tới tìm ông, nó thậm chí còn muốn ầm ĩ với ông một trận, cái này trước kia dường như chưa bao giờ xảy ra."
"Chú có chút quá kích động." Karen nói.
Dis mở miệng nói:
"Cho nên, từ quá khứ đến bây giờ, có người nhà như vậy, ông rất tự hào."
Karen nhẹ gật đầu, nói:
"Cháu cũng rất tự hào, từ nay về sau, có thể bảo vệ cho người nhà."
Chương 254: Dạ hành (1)Trời mới vừa tạnh không được mấy ngày, mưa lại rất ganh tỵ mà kéo nhau bu đến.
Mưa lúc ngày đông có thể xem là một loại hình phạt, nếu ở ngoài trời, hạt mưa có ở khắp nơi sẽ len lỏi theo khe hở trên áo quần, nếu ở trong phòng, cái không khí lạnh lẽo kia sẽ mang đến cho người ta một loại cảm giác rằng mình đã nằm trong quan tài.
Karen ngồi ở phòng khách, đang cầm trong tay một quyển sách lật xem, đây là một quyển sách mà Eunice đưa cho mình, tên sách gọi là « nhật ký cuồng tưởng ».
Tác giả tên gọi là "Robert", nhân vật chính cũng tên là Robert.
Robert bên trong quyển sách là một tên có đam mê lõa thể, rất thích thân thể trần truồng chạy trong đêm tối, là loại không mảnh vải che thân, bởi vì trong sách nhân vật chính được tác giả diễn tả hai bên đùi trên người anh ta lúc nào cũng có cảm giác đang bị quất roi;
Câu chuyện được kể lại theo hình thức nhật ký, ở trong ghi lại nội dung rất nhiều ngày, những câu chuyện ly kì mà ban đêm nhân vật chính trải qua trong lúc chạy bộ.
Ví như, có một ngày lúc anh ta chạy ngang qua một quầy hàng ban đêm, trông thấy một đôi vợ chồng già đang nấu chính đầu của họ trong nồi, trong nồi vừa bốc lên hơi nóng vừa truyền đến tiếng chào hàng mời khách của họ, mời anh ta đến nếm thử hương vị mới ra mắt của cửa hàng.
Có một đêm anh ta chạy ngang qua một cây cầu nhỏ, phía Tây của cầu nhỏ là dung nham đang nhấp nhô, phía đông chính là mặt sông băng giá;
Có một đêm, anh ta chạy qua một bưu điện, trông thấy một đám người đưa thư như những kẻ mất trí mà điên cuồn nhét những bức thư vào trong miệng mình, từng cái bụng phình to ưỡn ra, giống như là một đống núi nhỏ, sau đó những nhân viên bưu điện khác đang cùng nhau cố gắng ép nhét những người đưa thư đã nuốt đầy thư vào trong hòm thư.
...
Một ngày cuối cùng của quyển nhật ký trong quyển sách này đó là,
Đêm đó lúc Robert chạy bên ngoài gặp phải không ít người, sau đó những người đi đường này nhìn thấy anh ta đang trần truồng, từng người ngượng ngùng kêu gào lên rồi cởi bỏ quần áo trên người mình, cứ như việc mặt quần áo là một chuyện vô cùng thiếu văn minh và không đạo đức vậy, mặc quần áo mới cần lén lút trốn trốn tránh tránh không thể để lộ ra ngoài ánh sáng.
Sau một ngày nhật ký cuối cùng này, là lời kết thúc của quyển sách:
Sau ngày hôm đó, ta đột nhiên cảm giác được không còn ý nghĩa, cũng không biết là chạy trong đêm không có ý nghĩa, hay là lõa thể ở bên ngoài là không có ý nghĩa.
Lúc lần thứ nhất Karen xem hết quyển sách này, cảm thấy có điểm giống với « Thần Khúc » của Dante;
Bởi vì bên trong sách diễn tả rất nhiều cảnh tượng, đều không giống như cảnh tượng ở nhân gian.
Nhưng có thể nhìn ra từ bên trong rất nhiều ẩn dụ, chỉ có điều đây có phải do tác giả thật sự cố ý ám chỉ hay vẫn là do độc giả gượng ép giải thích, thì cũng không ai biết cả.
Bởi vì sau khi quyển sách này vừa phát hành được một năm, lúc sách vẫn đang bán rất chạy, tác giả Robert đã lựa chọn treo cổ tự sát, làm cho quyển sách này lại tăng thêm rất nhiều sắc thái thần bí, thậm chí còn có rất nhiều phân tích liên quan tới « nhật ký cuồng tưởng ».
Lúc này, Minna, Lunt cùng Chris, ba đứa trẻ che ba cây dù trở về.
Bọn chúng hôm qua vừa hoàn thành kỳ thi cuối kỳ, buổi trưa hôm nay vào trường học nhận phiếu điểm, không thể không nói, tốc độ chấm bài của giáo viên trong trường thật sự rất nhanh.
Từ trên nét mặt đến xem, Minna vẻ mặt bình tĩnh, thành tích của cô bé vẫn luôn rất tốt, thi cuối kỳ cũng chỉ dễ dàng như bước ngang qua sân khấu;
Chris mặt mỉm cười, chắc thành tích cũng không tệ;
Lunt thì có vẻ hơi... trầm mặc.
Con cái thế hệ này của nhà Inmerais, thành tích học tập của nữ có vẻ tốt hơn nam, trước đó thành tích học tập của cái "Karen" kia cũng rất bình thường.
Chỉ là bây giờ Karen đều không cần đi học, Lunt đã mất đi một đồng chí cùng chiến tuyến, không thể không một mình đón nhận áp lực học tập.
"Thi không được tốt sao?" Karen hỏi Lunt.
Lunt nhẹ gật đầu.
"Vậy em nhanh lên một chút mà đi nói cho thành tích lần này cho mẹ em đi, sau đó lại hứa với mẹ sẽ cố gắng hơn vào lần sau, thừa dịp mấy ngày nay tâm trạng của thím vẫn còn đang tốt."
Nghe được lời anh mình nhắc nhở, con mắt của Lunt lập tức sáng lên, lập tức chạy về phía tầng hầm đi tìm thím Mary.
Không bao lâu, Lunt cười mà quay lại, tất nhiên, thành tích thi cuối kỳ không tốt đã trốn qua được, mẹ cũng không mắng, cũng không đánh cậu ta, càng không tịch thu đống thẻ bài của cậu ấy, mà giống như lời anh đã nói, dặn dò cậu học kỳ sau phải cố gắng hơn.
"Ha ha, anh."
Lunt sau khi “thoát nạn” thành công cuối cùng cũng vui vẻ mà nghỉ đông.
"Lunt, đến lau sàn đi!" Minna trên lầu hai kêu tên em mình.
"Tới đây !"
Lunt chạy lên trên lầu.
Karen biết tâm trạng của thím Mary mấy ngày hôm nay rất tốt, hôm trước là sinh nhật của thím, Karen giúp thím chuẩn bị một bữa tối sinh nhật rất thịnh soạn, đương nhiên, những điều này cũng không phải quan trọng nhất;
Quan trọng nhất chính là, lúc trên bàn ăn, Dis tự mình nâng chén nói với thím Mary:
"Con đã vất vả rồi, bởi vì việc làm ăn trong nhà, bởi vì Mason, bởi vì bọn nhỏ trong nhà."
Thím Mary nhận được sự công nhận từ cha chồng mình, một hơi uống cạn sạch rượu đỏ trong chén, sau đó vùi đầu, khóc rống thật lâu.
Thật ra thím ấy muốn cười, nhưng có đôi khi hình thức thể hiện của sự vui sướng ngược lại đó chính là khóc.
Địa vị của Dis ở trong lòng của mọi người rất khác biệt, cho nên được Dis mở miệng khẳng định ngay trước mặt có ý nghĩa rất trọng đại đối với thím Mary.
Chương 255: Dạ hành (2)Hai ngày hôm nay sau buổi tối sinh nhật đấy, thím Mary lúc đi đường đều như đang bay, thì thầm khúc nhạc vui vẻ mà mình thích, sáng nay phu nhân Mark theo thường lệ đến nhà phàn nàn về việc hoa nhà bà ấy lại bị khách phúng viếng hái mất, thím Mary vậy mà chủ động xin lỗi bà ấy và ngỏ ý bồi thường;
Sự chuyển biết đột ngột này ngược lại làm cho Mark phu nhân bất ngờ mà có chút không biết làm sao, bà ta cũng không muốn thím Mary bồi thường, mà là quay đầu tức giận tự mình ngắt vài cành hoa, có lẽ, bà ấy cũng chỉ kiếm cớ để cãi nhau mà thôi.
Khép sách lại, ngoài bìa in một câu:
"Chính mình chạy theo sự thật, lại không cách nào nhìn thấy được sự chân thật."
Karen yên lặng dùng ngón tay tính toán thời gian, không tính cả ngày hôm nay, 7 ngày mà Dis nói tới, cũng chỉ còn lại hai ngày.
Sinh nhật của thím đêm đó Eunice cũng đến; hôm qua, Karen cũng đi qua nhà Eunice uống trà chiều.
Karen rõ ràng cảm giác được, phu nhân Jenny đang chuẩn bị dọn nhà, mà bà ấy còn cố ý hỏi rằng mình có say sóng hay không.
Tóm lại, thời gian, đang từng bước tới gần.
"Đinh linh linh..."
Chuông điện thoại vang lên.
Karen đi qua, nhận điện thoại:
"Xin chào, đây là nhà tang lễ Inmerais."
"Xin chào, tôi muốn tìm Karen. Inmerais."
Đầu dây điện thoại bên kia là một âm thanh ôn hòa của đàn ông.
"Xin hỏi tìm anh ta có chuyện gì?" Karen hỏi.
"Có thể để cho Karen nghe máy không, chỗ này của tôi có một phần quà sinh nhật muốn tặng cho cậu ta."
"Thật có lỗi, Karen bây giờ không ở nhà."
Karen cúp điện thoại.
Bây giờ đã bắt đầu xuất hiện gọi điện thoại lừa đảo rồi sao?
Lúc này, Minna đi tới, cầm lấy một phong bì thư mà đưa cho Karen:
"Anh, vừa nãy lúc về em quên mất, đây là thư có người đưa cho anh đấy."
"Ai đưa cho anh vậy?" Karen nhận phong bì thư, phát hiện phía trên phong bì mà không viết tên của người nhận.
"Là một vị giáo sĩ tên gọi là Simon, lúc ở trạm tàu điện có đến tìm chúng em bảo rằng anh ta là bạn tốt của ông nội, hỏi trong nhà chúng ta ai là người thông mình nhất, sẽ được ông ta tặng cho một món quà.
Em lúc đầu cũng không tính trả lời, bởi vì em cảm thấy người này rất kì lạ.
Nhưng Lunt nói trong nhà anh Karen là người thông mình nhât, sau đó Chris cũng lập tức gật đầu phụ họa theo.
Cái vị giáo sĩ đã đưa cho chúng em phong bì thư này, để chúng em đem về giao cho anh.
Anh à, cái tên giáo sĩ kia có phải là kẻ lừa đảo không?"
"Có khả năng." Karen dặn dò, "Lần sau em phải cẩn thận hơn một chút."
"Ừm, nhưng anh ta chỉ đưa một phong bì thư là bỏ đi."
"Được rồi, để anh xem thử, đúng rồi, trong tủ lạnh có sữa chua anh làm đấy, em bảo Chris với Lunt cùng ăn đi."
"Được rồi, anh."
Minna ôm Karen, hôn một cái trên mặt Karen rồi chạy đi.
Minna luôn luôn bình tĩnh hiểu chuyện bỗng nhiên trở nên vui mà biểu hiện tình cảm, đó cũng không phải bởi vì Minna thay đổi, mà là bởi vì tâm tư cẩn thận của cô đã nhận ra được điều gì
Karen một lần nữa ngồi xuống, mở ra phong bì thư:
"Xin chào, khi đọc được bức thư này, chúc mừng bạn, bạn là người may mắn đã được vận mệnh lựa chọn.
Tôi sẽ dẫn dắt bạn bước lên nấc thang thật sự của thế giới này, thưởng thức cảnh vật thật sự của nó.
Nếu như bạn nguyện ý,
Tám giờ tối nay,
Có thể đến cổng giáo đường của phố Mink, tôi sẽ chờ bạn ở đó.
Người tiếp dẫn của bạn—— Simon."
"Ha ha."
Karen sau khi đọc hết tin, nở nụ cười.
Hình thức của bức thư này, tự nhiên để anh ta nhớ đến kiếp trước, trong lúc nhận hàng, bên trong còn có mấy bức thư lừa đảo trúng thưởng.
Nhưng mà,
Sau khi cười xong,
Vẻ mặt của Karen cũng theo đó mà nghiêm túc xuống.
Vừa gọi điện thoại vùa gửi thư, mà vị trí địa điểm vẫn là cái giáo đường nơi ông nội đang làm việc, trêu đùa thì có thể, nhưng xem nó là lừa đảo thì quả thật đang tự mình lừa dối mình.
Và,
"..."
Karen xé bức thư.
"A, đồ đần mới đi."
Karen đi đến lầu hai, đúng lúc này, anh trông thấy Dis đi xuống.
Hai ông cháu ánh mắt vừa mới giao hội,
Karen lập tức mở miệng nói:
"Ông nội, có một tên giáo sĩ thông qua Minna gửi cho cháu một bức thư, lúc trước còn có một cú điện thoại gọi đến tìm cháu, nói cháu là người may mắn được vận mệnh lựa chọn, trong thư còn hẹn cháu đến gặp mặt 8 giờ tối nay tại trước cổng giáo đường phố Mink. Người viết ký tên là Simon."
Thông báo hoàn tất.
Dis nhẹ gật đầu, ra hiệu mình đã biết rồi.
Karen thì nhẹ nhàng duỗi lưng một cái, đến giờ, anh nên chuẩn bị bữa tối.
"Bữa tối cháu cũng không cần chuẩn bị."
"Ừm?"
"Theo ông đi ra ngoài một chuyến."
"Được rồi, ông nội, cháu đi lấy chìa khóa xe... A không, ông nội, chú Mason đã lái xe tang đi rồi, hôm nay có nghiệp vụ cần làm."
"Đi bộ là được rồi."
"Được rồi, ông nội."
Karen đi theo Dis xuống lầu một, bên cạnh cửa phòng khách có đặt mấy cây dù, toàn bộ là màu đen.
Đằng nào thì dù của nhà tang lễ, có quá nhiều màu sắc phong phú cũng không thích hợp.
Dis che dù đi ở phía trước, Karen che dù theo ở phía sau, hai ông cháu đi vào trong màn mưa.
Karen không có hỏi Dis muốn đi đâu, dù sao chỉ cần đi theo là được, chỉ có điều, không phải hướng về giáo đường.
Đi đến đầu đường, Dis ngừng lại, Karen cũng ngừng lại.
Một chiếc xe taxi chạy qua, Dis ngoắc xe, xe dừng lại trước mặt hai ông cháu.
Karen tiến lên mở cửa sau xe ra cho ông mình bước lên trước, sau đó mình ngồi vào chỗ ghế lái phụ.
Thì ra, ông nội nói đi bộ, ý là đi bộ ra ngoài mà đón xe.
Địa điểm mà ông nói, là nghĩa trang ở phía tây.
Chương 256: Dạ hành (3)Sau hai mươi phút, xe taxi dừng lại trước cổng nghĩa trang, đây là khu nghĩa trang nhỏ, mà cũng đã sớm "Đầy ngập khách", vị trí của nó không tính là ở trong trung tâm thành phố những cũng không phải ngoại thành.
Cùng với nhận biết của mọi người trong đời trước về những điều kiêng kị về nghĩa trang không giống nhau, dân cư của thành phố La Giai cũng không có gì quá ghét bỏ về việc gần nhà mình có một cái nghĩa trang, trên một trình độ nhất định khoảng cách nhà gần nghĩa trang một chút ngược lại sẽ càng được yêu thích, đương nhiên, điều kiện đầu tiên là cái nghĩa trang này phải được xử lý tốt, cũng không phải giống như một cái bãi tha ma.
Đứng ở cổng nghĩa trang có thể thấy một cái nhà gỗ nhỏ, chắc là nhà của người giữ vườn, chỉ là bây giờ cửa đang đóng, người giữ vườn bây giờ cũng không có trong nhà.
Dis dọc theo đường nhỏ lát đá đi vào, sau đó, mang theo Karen cùng đi tới chỗ một bia mộ hợp táng chung.
Đây cũng là một đôi vợ chồng hợp tang cùng nhau, họ là Smith.
"Hôm nay, là ngày giỗ của cha mẹ cháu."
Karen giữ im lặng.
Theo lý thuyết, lúc này anh nên quỳ xuống, tình cảm dạt dào mà kêu rằng "Cha me, con trai tới thăm hai người đây."
Nhưng cách biểu đạt tình cảm ra vẻ quá mức này, Karen không làm được, hơn nữa còn phải làm trước mặt Dis, cái này cũng không phù hợp phong cách của mình.
Nhưng,
Karen vẫn là giơ dù, lui lại một bước, cúi đầu trước bia mộ.
Sau khi cúi đầu, Karen hỏi: "Thi thể của họ, mai táng ở chỗ này?"
Dis lắc đầu.
A, vậy thì là mộ quần áo.
Karen nhớ kỹ Pall đã từng nói qua, thi thể của nhân viên thần chức sẽ bị các đại giáo hội thu hồi về, bởi vì đây là một trong những vật liệu quan trọng, bà Molly lúc trước từng ngỏ lời xin mình một thân xác đã được thanh tẩy.
Dòng họ trên bia mộ là Smith mà không phải Inmerais, là vì che giấu tai mắt người khác, sợ bị quấy rầy sao?
Khóe mắt Karen liếc nhìn Dis một chút, cha mẹ của "Karen", là do Dis tự tay giết chết, bởi vì lúc ấy bọn họ đã bị ô uế rất nghiêm trọng, đã không còn là người, thậm chí không còn tỉnh táo;
Cho nên ngày giỗ của bọn họ, cũng là ngày mà Dis rất đau lòng, một người xem trọng người thân như ông, tự tay giết chết hai người nhà của mình.
Dis không nói một lời đứng ở nơi đó, đứng yên thật lâu.
Karen ở bên cạnh cùng, cúi đầu, nhìn xem hạt mưa rơi xuống vũng nước mưa trước mặt.
Rốt cục,
Dis xoay người, xem bộ dáng là đang dự định rời đi, Karen bận bịu đi theo.
"Hôm nay mỗi năm ông đều sẽ đến nơi này sao?" Karen hỏi.
Ở bên trong ký ức của "Karen" trước, cũng không có ký ức cùng ông nội đến cúng bái cha mẹ mình.
"Ừm." Dis lên tiếng, "Hàng năm đều sẽ chọn một bia mộ, dừng lại, đứng một lúc."
"Ừm, hả?" Karen mở to hai mắt nhìn, "Cho nên, cái bia mộ mà ông đứng lúc nãy là?"
"Vợ chồng Smith, trên bia mộ không phải có viết sao?" Dis hỏi ngược lại.
Cho nên, cũng chả phải là mộ quần áo gì, cũng không phải dùng tên giả để che mắt người khác như mình tự suy diễn, dươi cái bia mộ kia chôn, thật là vợ chồng Smith chẳng quen biết!
"Thật bất ngờ sao?" Dis hỏi.
Karen mím môi, nói: "Là có chút ngoài ý muốn, nhưng có thể giải thích được, trong lòng có niềm thương nhớ mà nói thì cho dù chỉ là một tấm hình, một đóa hoa, một tia ánh nắng, cũng có thể gửi gắm sự tưởng niệm.
Ông nội cố ý tìm một cái nghĩa trang, lại chọn một cái bia mộ, trên cảm giác hình thức đã rất đầy đủ."
"Cảm giác hình thức, cảm giác nghi thức." Dis nghiền ngẫm hai chữ này, "Đúng, nói không sai."
"Vậy kế tiếp..." Karen hỏi, "Lại chọn thêm một cái bia mộ?"
Dis lắc đầu, nói:
"Mưa càng lớn rồi, vẫn nên về nhà thôi. Cảm giác hình thức quá nặng, cũng không tốt."
Karen và Dis cùng đi ra khỏi nghĩa trang, điều đáng được ăn mừng chính là, lúc trước tài xế xe taxi có vẻ mắc bệnh nấm chân, đang đậu ở chỗ đó mà... Móc chân.
Nhưng trời mưa xuống đón xe vốn cũng không dễ dàng, Karen giúp Dis mở ra cửa sau xe, chờ sau khi Dis ngồi vào, Karen chạy đến bên cửa còn lại ngồi vào.
"Số 13 phố Mink."
"Được rồi, thưa ngài."
...
Về đến nhà, đứng trước cửa nhà.
Dis đưa tay, đặt ở trên bờ vai Karen, vỗ vỗ, nói:
"Về nhà đi."
Cảnh tượng này, đã từng xuất hiện một lần, chỉ lag khi đó Dis, có sát ý, bây giờ thì tràn đầy hiền lành.
Nhưng mà, ngay lúc Dis vừa đẩy cửa ra...
Karen bỗng nhiên ngừng lại bước chân,
Anh bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, không đúng!
Cảnh tượng ngày đó lần nữa hiện lên ở trong đầu của Karen, mình dắt con chó vàng, Dis đứng ở bên cạnh mình;
Sau đó, Dis đưa tay khoác lên trên bả vai mình, hỏi mình một vấn đề: Phía trước là nơi nào?
Mình lúc ấy đương nhiên cho rằng, đây là bài kiểm tra cho mình, chỉ còn cách nói ra “nhà” để làm Dis mềm lòng mà từ đó bảo toàn tính mạng của mình;
Nhưng đây là trước khi xảy ra sự việc của ngài Hoven, cho nên tạo cho mình suy nghĩ đấy.
Trên thực tế, Dis từ vừa mới bắt đầu, cũng không có ý muốn giết mình.
Cho nên...
Cảnh tượng trong đầu óc của Karen, bắt đầu dịch chuyển, thị giác bắt đầu kéo dài ra, hướng tới đằng sau.
Phía trước,
Từ trái đến phải, cũng đồng dạng là từ trước ra sau,
Theo thứ tự là con chó bị dắt bằng dây thừng ngồi xổm ở bên trái ngoài cùng,
Đứng ở đằng sau con chó là mình đang cầm dây thừng,
Đứng tại đằng sau mà nghiêng người đặt tay khoác lên bả vai mình là Dis;
...
"Karen."
"Ông nội..."
"Karen, nơi này, là nơi nào?"
"Nhà! ! !"
Lúc mình dùng giọng khản khàn mà nói lên đáp án này,
Bên trong cảnh tượng lúc đó,
Tay Dis khoác lên trên bả vai mình, thật ra đang làm một động tác bảo vệ mình, đồng thời, Dis nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía sau lưng, ánh mắt bên trong chứa sát ý,
Sát ý không phải dành cho mình,
Mà là một cái bóng đen mơ hồ đang đứng ở phía sau lưng mình, thậm chí là ở bên kia đường!
Chương 257: Tà thần, lễ vật (1)Đi vào phòng khách,
Khép dù lại,
Cài chốt lên,
Sau đó nắm cán dù mà vung về phía sau ba lần:
"Bạch!"
"Bạch!"
"Bạch!"
Động tác của hai ông cháu, cùng một nhịp.
Dis đi đến cầu thang, phía sau bờ môi Karen bỗng nhúc nhích, không nói chuyện, nhìn xem Dis lên lầu.
"Meo..."
Âm thanh Pall truyền đến từ trên ghế sa lon trong phòng khách.
Karen đi qua. Ngồi xuống, rất quen thuộc mà ôm Pall lên đặt ở trên đầu gối của mình.
"Hỏi cô 1 chuyện."
"Hỏi đi."
"Alfred có nói qua, anh ta từng đánh nhau với Dis một lần, nhưng đánh ngang tay, đương nhiên, anh ta nói là Dis chỉ dùng thuật pháp từ cấp Quan Thẩm Phán trở xuống."
"A, cái này cũng rất bình thường mà, điều này nói rõ ngay từ đầu Dis cũng không có ý định vờn chết con yêu tinh radio kia."
"Cho nên, có khả năng hay không, trong lúc Dis vờn với Alfred, dựa trên điều kiện trên hết đó là cố ý khống chết sức mạnh của mình, khiến mình bị thương? Ví dụ như, trên cánh tay bị thương rất nặng."
Pall trừng lớn mắt, nhìn xem Karen.
"Thế nào?"
"Karen, trong lúc cậu chơi đùa với một con kiến, có thể không cẩn thận mà bị cái càng của con kiến đó cắn ra một cái lỗ to trên tay của mình hay sao?
Hay là,
Cho dù con kiến kia thật sự có thể rạch ra một cái lỗ lớ trên tay của cậu đi chăng nữa, cậu sẽ còn nhân từ độ lượng mà thả con kiến kia đi hay là ngay lập tức dùng chân giẫm chết nó?"
"Tôi hiểu được."
"Cậu vì sao lại hỏi vấn đề kì quặc này, Dis đánh nhau với con yêu tinh radio kia, chắc còn cần phải cẩn thận từng ly từng tí khống chế sức lực, meo meo meo, sợ không cẩn thận mà bóp nát tên kia."
Cả người Karen ngửa ra sau, tựa vào trên ghế sa lon.
Cho nên, ngày đó khi ngồi xe tang trở về từ chỗ bệnh viện của ngài Hoven, vết thương trên tay Dis do da bị đốt cháy mà mình đã giúp ông ấy xử lý, cũng không phải là do Alfred tạo thành?
Trước đó, Karen vẫn cho là lần bị thương đó của Dis, có quan hệ với Alfred.
Sở dĩ hiện tại sẽ cảm thấy không thích hợp, cũng là bởi vì hôm nay đã ý thức được ngày hôm đó sát ý của Dis cũng không phải đối với mình, như vậy, một vài nhận biết cố định của mình trước đây, phải chăng cũng không phải thật?
Cũng giống như không ngừng hiểu rõ thêm về Dis, và thái độ thay đổi của Alfred dành cho Dis, nhất là đêm đó đi đến viếng thăm nhà của Morff và bọn người kia, tư thái của Alfred đối với Dis trở nên vô cùng khiêm tốn.
Ở chung quen biết càng lâu, thì càng có thể cảm giác được Dis rất mạnh.
Cho nên...
Trong đầu Karen hiện ra cảnh tượng ngày hôm đó đứng cùng với Minna cạnh cửa sổ lầu ba, Dis vào phòng ngủ thay quần áo dắt theo vali xách tay ra khỏi cửa.
Lần kia, Dis cũng không phải đi số 128 phố Mink để tìm bà Alfred và bà Molly.
Vậy đến cùng thì lần kia Dis đi tìm ai, đánh nhau với ai, lại đến cùng là ai, có khả năng làm cho Dis bị thương?
"Karen, cháu đi lên đây một chút." Thím Mary đối diện ở lầu hai ngoắc Karen.
"Được rồi, thím."
Karen đi đến lầu hai, sau đó thím lại tiếp tục đi lên, lên đến lầu ba.
Bình thường mà nói, người trong nhà nói chuyện, đều ở là ở phòng ăn lầu hai, rất ít đi đến lầu ba, bởi vì lầu ba có phòng sách và phòng ngủ của Dis.
Ngày bình thường cho dù hiếu động như Lunt, lúc đi trên lầu ba cũng sẽ cố gắng nhẹ bước một chút.
"Chú đang chờ cháu lên đấy." Chú Mason đứng trước cửa phòng sách của ông nội, cửa phòng sách là đang mở.
Karen đi vào, Dis ngồi sau bàn đọc sách, bưng chén, uống trà.
Cô Winnie thì đứng cạnh bàn đọc sách, cầm trong tay một chồng tài liệu, chú Mason và thím Mary thì đứng bên cạnh Karen.
"Cháu qua đây nhìn cái này một chút, đây là do chú thím cháu sắp xếp." Dis nói với Karen.
"Được rồi."
Karen đi tới, hai tay chú Mason đặt ở hai bên bả vai Karen: "Đến, ngồi xuống từ từ mà xem."
"A, tốt."
Karen ngồi xuống, đầu tiên, đặt ở trước mặt anh ta là một sổ tiết kiệm, con số ở trên là 100 nghìn Rael.
Rael là tiền tệ của Wien, không chỉ được lưu thông sử dụng ở Wien và thuộc địa của Wien, tại trong mắt của không ít người dân quốc gia khác, địa vị so với đồng tiền chính của quốc gia còn cao hơn.
Tỉ lệ quy đổi của Rael và Rupee, đại khái là 100 Rael có thể quy đổi thành 150 Rupee, bởi vì Ruilan có gần giống như nước phụ thuộc của Wien, tài chính gần như vị Wien khóa chặt, mặc dù bởi vậy mà đánh mất phần lớn quyền tự chủ về tiền tệ, nhưng Rupee và Rael ở Ruilan, chênh lệch quy đổi giữa chính phủ và chợ đen biên độ cũng rất nhỏ.
Cũng bởi vậy, sổ tiết kiệm của ngân hàng quốc gia Wien này, đã có tương đương với 150 nghìn Rupee tiền tiết kiệm.
"Đây là hợp đồng chấp thuận." Cô Winnie đưa tờ tài liệu phía dưới cho Karen nhìn, "Chúng ta lấy danh nghĩa của nhà tang lễ Inmerais, vay tiền ngân hàng, thủ tục cũng đã làm xong.
Chương 258: Tà thần, lễ vật (2)Sau đó, chờ khi đến Wien, sau khi chọn xong nhà ở, có thể liên hệ nhân viên ngân hàng quốc gia Wien ở đó mà vay tiền.
Hạn mức vay lớn nhất có thể đạt tới 3 triệu Rupee, nói cách khác, lúc cháu ở đó, giá phòng và các loại phí thủ tục khác, tốt nhất đừng vượt qua 2 triệu Rael."
Thím Mary cũng nói: "Ừm, 100 nghìn Rael bên trong cái sổ tiết kiệm này, là tiền để cháu dùng phòng thân, cháu không nên tính vào tiền nhà ở, càng không nên thêm vào đó, đây là tiền để cháu dùng trong trường hợp khẩn cấp.
Vay, do chúng ta phụ trách trả, còn có tiền hoa hồng mỗi tháng từ cổ phần của cháu, mỗi tháng sẽ được chuyển vào trong tấm thẻ này của cháu.
Chỉ có một vấn đề duy nhất đó chính là, tên chủ hộ của căn nhà mà cháu mua kia vẫn là nhà tang lễ Inmerais, phải đợi sau khi chúng ta thanh toán xong tiền nhà, mới có thể thay đổi thành tên của cháu."
Karen hiểu rõ ra, thì ra cô chú đây là đang thương lượng mua nhà cho mình ở Wien.
Thật ra Karen cũng rõ ràng rằng, trong nhà bởi vì trước đó không lâu mua lại lò hỏa táng và xe tang mới mà sử dụng rất nhiều tiền, trong sổ kế toán công chắc hẳn cũng không có bao nhiêu tiền, tiền của chú thím cũng đã đổ rất nhiều vào trong quỹ tiền công kia.
Cho nên, khoảng vay 3 triệu Rupee, khẳng định là dùng nhà tang lễ... Thậm chí có lẽ là dùng căn thự của nhà Inmerais để thế chấp xin vay.
"Cảm ơn chú thím, cũng cảm ơn cô, nhưng cháu cảm thấy cháu không..."
"Coi như là lấy danh nghĩa gia đình đi khởi nghiệp ở Wien đi, để trong cũng không được, cháu chỉ ở đó trước mà thôi." Chú Mason nói.
Vào lúc này Dis cũng buông chén trà xuống,
Lên tiếng:
"Ừm, cứ làm như vậy đi."
Ông nội đều đã lên tiếng, Karen cũng không còn tiếp tục già mồm từ chối, đang chuẩn bị đứng dậy cảm ơn mọi người, lại bị chú Mason th đè bả vai xuống một lần nữa:
"Người một nhà, đừng làm như người xa lạ vậy."
Thím Mary cũng cười nói: "Thành tích học tập Minna và Chris đều rất tốt, về sau đại khái cũng sẽ thi đến đại học ở Wien, đến lúc đó bọn chúng cũng cần chỗ ở, có nhà nhà cũng mình dù sao cũng sẽ tốt hơn là đi thuê nhà."
"Được rồi, sổ tiết kiệm và hợp đồng cháu cất kỹ đi." Cô Winnie đem những thứ này đặt trong một cái bóp da, đưa cho Karen.
"Được rồi, cháu đã biết."
"Nếu mọi việc đã xong xuôi, mọi người trước hết xuống dưới phòng nghỉ ngơi đi, cha còn có ít lời muốn nói cùng với Karen." Dis nói.
Chú thím và cô đều rời khỏi phòng sách, gài cửa lại.
"Ông không lo lắng chút nào về năng lực thích nghi của cháu."
"Xin ông nội hãy yên tâm, bất kể là ở đâu đi chăng nữa, cháu đều sẽ để mình thoải mái tắm trong ánh nắng." Karen nói.
"Rất tốt." Dis cười cười, "Lúc đầu lời ông muốn nói cũng không có bao nhiêu, một câu 'Ánh nắng' của cháu, làm cho những lời mà ông chuẩn bị dặn dò, cũng đã nói xong rồi."
"Ông nội cứ nói, cháu thích nghe."
"Không nói."
"Ông nội, có chuyện..."
Dis ngẩng đầu, nhìn Karen một chút, hỏi:
"Thế nào?"
"Ông nội, ngày đó khi ngồi xe tang trở về từ chỗ bệnh viên của ông Hoven, lúc trước cửa nhà, phía sau của chúng ta, có phải có thứ gì đó hay không?"
Vẫn như cũ là truyền thống của nhà Inmerais, nghi vấn không để qua đêm.
Ánh mắt của Dis chăm chú, nhìn xem Karen.
"Là người của Trật Tự Thần Giáo sao? Trật Tự Thần Điện phái người tới?" Karen suy đoán nói.
Dis lắc đầu, nói: "Không phải bọn họ."
"Vậy đó là..."
"Ông cũng không muốn giấu diếm cháu, nhưng việc này, ông cho rằng cháu có biết cũng không có tác dụng gì, cháu không biết ngược lại càng tốt hơn, cho nên lần này xem như là một ngoại lệ, ông không có ý định nói cho cháu nghe.
Mặc dù nó có chút phiền phức, nhưng ông có thể xử lý tốt, đây là lời hứa của ông."
"Phiền phức?" ngón tay Karen vuốt nhẹ trên ví da, thử tiếp tục hỏi, "Còn phiền phức hơn so với Trật Tự Thần Giáo sao?"
"Thật ra thì, Trật Tự Thần Giáo kể cả bao gồm Trật Tự Thần Điện, cũng không phải là phiền phức." Dis nói, "Khách quan mà nói, thật ra ông của cháu, mới xem là phiền phức mà bọn họ phải cảm thấy nhức đầu để giải quyết."
"Vậy còn cái này?"
"Ông vẫn như cũ không có ý định nói cho cháu biết, nhưng phiền phức của nó, sẽ kết thúc."
"Vào... Hai ngày sau?"
"Đúng vậy, hai ngày sau, tất cả phiền phức đều sẽ bị kết thúc, tất cả đều sẽ bị sắp xếp như ý. Lúc cháu đến Wien, có thể cùng tiểu thư Eunice cùng nhau đứng trên khoang hạng thương gia của du thuyền, vừa uống rượu nho vừa thưởng thức cảnh biển.
Ông cũng sẽ không để cho cháu của mình, dùng phương thức như chạy nạn để du lịch nước ngoài đâu."
"Thật... Không thể nói cho cháu sao, ông nội?"
"Đây lần thứ 3 cháu hỏi, đây cũng là lần thứ ba ông trả lời, ông không có ý định nói cho cháu."
"Được rồi, ông nội."
Karen cầm ví da đứng người lên, chuẩn bị trở về phòng ngủ.
Dis mở miệng nói: "Ngồi xuống."
"Ừm?"
Karen một lần nữa ngồi xuống.
Dis từ phía dưới bàn sách lấy ra một ngọn nến, nến là một khối hình lập phương màu đen, Dis dung que diêm đốt lửa, đốt ngọn nến này lên, ngọn lửa là màu da cam bình thường.
"Cháu ngồi yên ở đây, nhìn xem nó, chờ nó sau khi đốt xong, cháu lại đi ra ngoài."
"Được rồi, ông nội."
Mặc dù không biết vì cái gì, nhưng nếu là do Dis yêu cầu, vậy chỉ cần làm theo.
Dis đứng người lên, đi ra thư phòng.
"Ba."
Trong nháy mắt cửa đóng lại, Karen trông thấy ánh nến màu da cam trước mặt, biến thành màu xanh lam.
Không khí bên trong phòng sách, lập tức trở nên... Có chút ngột ngạt.