Số 13 Phố Mink ( Dịch Full T1/2024)

Chương 25 - Chương 439: Oanh (2)

Chương 439: Oanh (2)

Karen lần nữa lật ra cuốn vở kia, cầm bút lên, bắt đầu tô tô vẽ vẽ ở phía trên.

Anh trước tiên viết xuống tên của Piaget, bên cạnh lại viết thêm tên của Bertha, lại vẽ một vòng tròn xung quanh tên của Bertha, bên cạnh đánh dấu Quang Minh thần giáo.

Thời cơ ở bên cạnh của Piaget sao?

Là cái thời cơ gì?

Mặt khác, cô ta còn nói về một tấm hình trong ngăn kéo bàn làm việc trong phòng của Piaget?

Karen lâm vào trầm tư, nhưng bởi vì tất cả thông tin cơ bản mà mình biết được đều đến tự miệng của tiểu thư Bertha cho nên manh mối quá mức phiến diện, không có cách nào giúp mình phân tích một cách đa chiều được.

chỉ là, anh cũng không có ý định đi đào sâu vào tin tức này, dù sao tàn dư của Quang Minh thần giáo cũng không có ác ý gì đối với Piaget, hơn nữa còn muốn bảo vệ anh ta.

Điều mà Karen vẫn luôn tin vào đó là, anh ta sẽ cố gắng né tránh đi những việc phiền phức, sẽ không để cho lòng tò mò không đạt được lợi ích tuyệt đối của mình mà dây dưa vào chuyện lộn xộn nào;

Đương nhiên, có chút phiền phức là không cách nào tránh khỏi, nhưng đây chẳng qua là một phần của cuộc sống, cùng với việc mình chủ động đi tìm phiền phức là hai loại khái niệm khác nhau.

Lập tức, Karen xé mấy tờ giấy này ra, nhét ở trong túi.

Công việc ngày hôm nay của mình đã kết thúc rồi, có thể tan việc.

Nhìn xem thời gian, giống như vừa mới đến giờ cơm trưa, nhưng nghe ý của Bertha nói, buổi chiều là không có công việc, chỉ có thể chờ đợi lịch hẹn trước của khách hàng ngày mai.

Đi, vậy thì tan ca thôi.

Piaget sẽ không bởi vì mình mới sáng sớm đã đi làm mà cảm thấy cảm động, cũng như vậy, anh ta cũng sẽ không vì mình về sớm mà bực bội.

Mở ra cửa phòng làm việc của mình, Karen do dự một chút... Ảnh chụp?

Karen bỗng nhiên nghĩ đến lúc trò chuyện cùng với ông nội, đó chính là... nhà Inmerais, vĩnh viễn không để sự nghi ngờ qua đêm.

Cho nên, vì cái gì không trực tiếp đi vào phòng làm việc của Piaget mà xem thay vì đứng ở ngoài đây chơi đoán chữ nhỉ?

Karen không đi vào phòng tiếp khách mà tìm Alfred, mà là quay người đi về hướng phòng làm việc của ông chủ.

"Thưa ngài Karen?" Thư ký trước cửa đứng dậy chào hỏi Karen, "Ông chủ ở bên trong."

"Được rồi."

Karen trực tiếp đẩy cửa ra, thư ký thấy thế mà hơi kinh ngạc, lập tức chạy vòng qua bàn làm việc của mình, mà lúc này Karen đã đi vào văn phòng, Piaget đang ngồi ở sau bàn làm việc gọi điện thoại, thấy Karen đi đến thì nở nụ cười, sau đó đưa tay ra hiệu để thư ký chạy vào theo đi ra ngoài.

Thư ký đành phải đóng cửa phòng làm việc lại;

Piaget chỉ chỉ vào ống nghe của mình, Karen gật gật đầu, sau đó đi đến bên cạnh Piaget, bắt đầu giở ngăn kéo bàn làm việc ra.

Piaget nhìn Karen có vẻ hơi nghi ngờ, cuối cùng dứt khoát đứng người lên, tránh người ra để Karen tiếp tục tìm tòi, còn mình thì tiếp tục nói chuyện điện thoại.

Một cái ngăn kéo, hai cái ngăn kéo, Karen rốt cục kéo ra ngăn kéo có để một cuốn album ảnh.

Mở cuốn album ảnh ra, Karen lật xem từng trang, Piaget lại gần, vừa nói chuyện điện thoại vừa nhìn động tác của Karen.

Cuối cùng,

Karen tìm được tấm hình kia, ảnh chụp bên trong là Bede cùng với Lynda và Piaget lúc còn rất trẻ, bối cảnh là ở một quán cà phê.

Chắc là tấm hình này.

"Được rồi, cứ như vậy, có thể, chúng ta mong chờ có thể hợp tác thêm một bước với ngài, cảm ơn."

"Răng rắc."

Piaget rốt cục nói chuyện điện thoại xong, bỏ ống nghe xuống.

chỉ là, không đợi Piaget đặt câu hỏi, Karen trực tiếp chỉ vào ngài Bede ở trong tấm ảnh nói:

"Anh biết ông ta à?"

"Đúng thế." Piaget trả lời, "Năm đó lúc tôi đi cùng với Lynda đến triễn lãm ảnh thì gặp ông ta."

"Sau đó thì sao?" Karen hỏi.

"Sau đó cái gì?" Piaget cười nói.

"Tôi đang hỏi anh, nếu như anh tin tưởng tôi mà nói, thỉ hãy nói sự thật cho tôi biết, bởi vì anh cũng rõ ràng rằng, tôi sẽ không hại anh."

"Trong lòng tôi vẫn luôn có một âm thanh nói với tôi rằng, ở chỗ này, có thể đợi được sự xuất hiện của ông ta, mà ông ta, có thể chỉ dẫn tôi tiến vào thế giới mà Lynda đã đến."

"Trong lòng?"

"Cũng có thể nói là ở trong mơ, tôi vẫn luôn mơ đến cảnh tượng ở quán cà phê năm đó, tôi cũng có thể cảm giác được, khi ông ta giao tiếp với Lynda, có một cái khu vực thần bí mà cả hai người bọn họ đều đang hướng đến.

chỉ là, trong mộng nói cho ta biết là, ông ta sẽ cuồng loạn mà đến trước mặt tôi."

"Cuồng loạn?"

Karen trừng mắt nhìn.

"Đúng vậy, giống như chịu cú sốc gì đó rất lơn, lại giống như ngộ ra được điều gì đó."

"Được rồi, tôi đã biết."

"Karen, cho nên, anh đang làm gì?"

"Quan tâm anh thôi." Karen hồi đáp, "Còn có, anh có chấp niệm đối với ông ta không?"

"Tôi cũng không biết." Piaget lắc đầu, "Cuộc sống là cuộc sống, mơ là mơ, tôi có thể phân biệt rõ ràng sự khác nhau giữa mơ và hiện thật."

"Vậy là tốt rồi."

Karen chỉnh trang lại album ảnh xong, thả lại vào trong ngăn kéo.

"Xong rồi à?" Piaget hỏi.

"Làm việc cho tốt, sống thật tốt." Karen đưa tay vỗ vỗ bả vai Piaget, "Mặc dù tôi cảm thấy câu nói tiếp theo này rất cũ kỹ, trong phim ảnh thường xuyên dùng đến, nhưng tôi vẫn phải nói:

Không cần hỏi, không nên hỏi."

"Ha ha ha." Piaget nhịn không được mà bật cười.

"Mặt khác, tôi còn phải nói thêm một câu, không nên có lòng tò mò, và cũng đừng có."

"Được rồi, tôi đã biết."

"Nếu có giấc mơ gì mới, có lời dặn dò gì khác, lập tức nói với tôi, tôi giúp anh.."

"Giúp tôi giải mộng à?"

"Không, là trị liệu tâm lý giúp cho anh, Lynda đã đưa tôi một bức thư, nhờ tôi chăm sóc giúp cho anh, anh có biết không, Piaget, trên thế giới này, để có được một người bạn sẵn lòng giúp đỡ anh khi trong tay anh không có một xu dính túi mà tìm đến cửa xin sự trợ giúp, khó đến dường nào không?"

"Đúng, tôi biết, tôi cũng sẽ nghe lời anh, cũng nghe lời của Lynda."

"Ừm."

Karen duỗi ra hai tay, ôm cái ôm của tình anh em với Piaget, vỗ vỗ trên lưng anh ta.

"Ông chủ, đây là văn kiện mà hiệp hội quan sát tâm lý quân đội Wien gửi tới..." Bertha lúc này đẩy cửa ra đi vào, nhìn đến cảnh tượng trước mắt, lập tức lui ra ngoài.

"Tôi cảm thấy thư ký riêng của tôi, có vẻ như đã hiểu lầm cái gì rồi."

"Tôi cảm thấy việc anh nhận cô ta vào làm thư ký riêng, mới thật sự làm cho người khác hiểu lầm."

"Tôi sẽ không xem cô ta như Lynda, nhưng trông thấy người giống Lynda thường xuyên xuất hiện ở trước mặt tôi, cũng là một loại vui vẻ, tôi vì sao mà không giúp cho nội tâm mình cảm thấy vui vẻ đây?"

"Được rồi, tùy anh, tôi tan việc rồi, Bertha nói người bệnh sớm nhất phải đợi đến ngày mai mới có."

"Buổi chiều tôi có hai cái hội nghị không thể không tham gia, nếu không tôi sẽ đến nhà anh ngồi chơi một chút, mặt khác, anh thật sự không muốn căn nhắc đổi chỗ ở mới à, tối hôm qua tôi mới hỏi một vài người, khu dân cư Lam Kiều cách chỗ này thật sự quá xa."

"Vừa mua nhà ở, tiền vay còn chưa trả xong đâu, không có tiền đổi."

Karen vừa nói vừa đi ra ngoài hướng cửa phòng làm việc.

Piaget cười nói: "Tiền, không phải là vấn đề."

"Đừng nói câu làm cho người khác buồn nôn."

Karen quay đầu nhìn thoáng qua Piaget, dùng ngón tay chỉ chỉ anh ta,

"Tốt, ngày mai gặp."

Đi ra khỏi văn phòng, tiểu thư Bertha đứng ở cửa cười cười với Karen, Karen gật đầu nhẹ với cô, trực tiếp đi ra cửa phòng khám bệnh, Alfred lập tức đi ra khỏi phòng tiếp khách:

"Ông chủ, ăn cơm trưa à?"

"Không, là tan việc."

"Bây giờ đã tan ca rồi sao? Ùm, quả thật là một công việc tốt."

"Về nhà đi, tối hôm qua anh cũng không có đến cái cửa hàng điểm tâm kia phải không ?"

"Không có, bởi vì tối hôm qua tôi cần đưa Healy về nhà."

"Vậy thì chờ sau khi về nhà, xế chiều hôm nay anh đi đi."

"Được rồi thưa thiếu gia."

"Vất vả anh rồi."

"A, trời ạ, thiếu gia, là một người đàn ông, nếu như đi cửa hàng điểm tâm ăn điểm tâm thôi mà cảm thấy vất vả, chuyện này quả thực là một sự sỉ nhục."

"Ừm, để anh bị nhục rồi."

"Được rồi, thiếu gia." Alfred cười nhấn nút xuống thang máy.

Vừa lúc này cửa thang máy mở ra, từ bên trong có một người đàn ông nắm tay của một đứa bé trai, ông ta hỏi;

"Xin hỏi, tầng này chỗ điều trị chẩn đoán tâm lý Adams sao?"

"Đúng vậy, đi vào bên trong là được." Karen trả lời.

"Cảm ơn."

Chương 440: Oanh (3)

Karen đi vào thang máy, Alfred nhấn nút xuống lầu, lúc thang máy đi xuống, Alfred cảm khái nói:

"Tôi có hỏi qua, khoảng thời gian giữa trưa này, tàu điện cũng không quá đông đúc như lúc sáng."

"Rất tốt." Karen gật gật đầu.

"Nếu như có chiếc xe tang ở đây thì càng tốt, lúc tôi chở thiếu gia đi làm sáng sớm, thiếu gia còn có thể ngủ bù ở trên xe tang." Alfred nói đùa.

Karen cũng cười nói:

"Vậy thì đến lúc đó chọn một cái quan tài thoải mái dễ chịu một chút, quan tài tốt có hiệu quả giảm xóc rất khả quan đấy."

Karen nhớ kỹ lần kia lúc mình xuất viện, chú Mason bỏ mình vào trong quan tài mà chở về, nằm bên trong, thật đúng là dễ chịu.

Đi ra cao ốc, hai người lại đi đến trạm chờ tàu điện, bên cạnh trạm tàu điện có bày rất nhiều quầy ăn vặt, người bán đa phần đều có tóc màu tím.

"Thiếu gia thấy đói bụng sao, ngài có muốn một cái bánh kếp không?" Alfred hỏi.

Karen nhìn tàu điện từ đằng xa đang đến gần, nói: "Được rồi, ngồi trong tàu điện ăn uống cũng không tốt lắm."

"A, còn có chuyện này sao." Alfred yên lặng ở nhớ kỹ trong lòng.

Mua vé, lên tàu, lưu lượng khách buổi trưa cũng không phải rất lớn, Karen đi tới phần cuối toa tàu, tìm được chỗ trống rồi ngồi xuống, Alfred đứng ở bên cạnh.

"Ngồi?" Bên cạnh có còn có chỗ trống.

"Không được, ngồi rất lâu, muốn đứng một chút." Alfred nói.

Karen nhẹ gật đầu, sau đó anh phát hiện, trước mặt mình, phía sau, bên cạnh, đều có người đang ăn đồ ăn vặt, đều là loại đồ ăn gia vị rất nặng mùi, nhất là một cô bé vừa đang trên tàu, cô bé hình như một mình đi tàu điện, cầm trong tay một túi khoai tây chiên, bên trong túi khoai tây chiên còn có hai loại nước sốt, một là tương ớt còn lại là sốt cà chua.

Cô bé đi đếm trước mặt Karen, nhìn cái ghế trống ở phía trong chỗ ngồi của Karen nói:

"Anh ơi, em có thể ngồi ở trong sao?"

"Đương nhiên."

Karen nhích chân của mình ra.

"Cảm ơn anh."

Cô bé ngồi xuống, bắt đầu tiếp tục ăn khoai tây chiên.

Karen cố gắng giảm nhịp hít thở của mình xuống mức thấp nhất.

"Anh có muốn ăn một miếng không?" Cô bé dùng tay cầm lên một miếng khoai tây chiên, chấm đầy sốt cà chua đưa cho Karen.

"Anh không ăn, cảm ơn." Karen mỉm cười từ chối.

"Được rồi." Cô bé tiếp tục ăn một mình.

"Em đi tàu điện một mình sao, người trong nhà đâu?" Karen hỏi, cô bé có vẻ mới bảy tám tuổi.

An ninh ở Yorktown, không phải rất kém cỏi, nhưng cũng không được khả quan lắm, một cô bé còn nhỏ như vậy mà ngồi tàu điện một mình, vẫn rất không an toàn.

"A, em mới đi ra từ nhà của mẹ, bây giờ muốn về nhà của cha."

Cô bé lại giảm bớt âm lượng lại mà nói: "Cha kế vì để cho em đi về nhà sớm một chút, cho em thêm 1000 Rael tiền tiêu vặt."

Nói xong, cô bé lấy cùi chỏ của mình đụng đụng vào cái túi nhỏ bên hông.

"Về sau không thể nói với người lạ trong túi có tiền như vậy được, có biết không?" Karen nhắc nhở.

"Anh cũng không phải là người xấu mà." Cô bé vẻ mặt đương nhiên mà nói.

Ừ, đây là cô gái thứ hai trong hôm nay nói mình là người tốt.

"Vì cái gì?"

"Bởi vì nhìn anh đẹp trai như vậy, không cần đi làm chuyện xấu cũng có thể thoải mái mà kiếm được tiền rồi."

"Ha ha." Karen cười.

Trạm kế tiếp, có hai người trẻ tuổi tóc tím đi lên xe, bọn họ sau khi lên xe, hành khách ngồi ở trước đều tỏ vẻ xem thường.

Alfred nhỏ giọng nói: "Thiếu gia, tóc của bọn họ là vừa nhuộm, trên cổ và cổ áo còn có vết thuốc nhuộm để lại."

"Ừm."

Tàu điện, tiếp tục di chuyển.

Mà hai người trẻ tuổi "Tóc tím" kia chợt móc súng lục ra, bắt đầu bắn vào hành khách trên tàu.

"Ầm! Ầm! Ầm!"

Dưới tiếng sung, hành khách bị bắn phát ra tiếng kêu thảm, hành khách không bị bắn trúng thì phát ra tiếng thét còn lớn hơn.

Tàu điện rất dài, súng bắn ở toa phía trước, nhưng có một viên đạn lại bắn tới cửa sổ xe bên cạnh Karen;

"Thiếu gia, xoay người!"

Sau khi hô xong, Alfred ngay lập tức tiến lên, hai con ngươi bắt đầu hiện ra màu đỏ, anh ta muốn khống chế hai tên kia, giải quyết nguồn gốc nguy hiểm.

Karen thì lập tức cúi người, bờ môi nhanh chóng niệm chú thuật:

"Thần Trật Tự vĩ đại tối cao a, quyết định tất cả xiềng xích Trật Tự; xin lắng nghe sự kêu gọi chân thành của tôi, che chở cho tín đồ của ngài, thủ hộ trái tim hướng kiên định hướng về Trật Tự..."

Lúc niệm chú đến đây,

Karen nhìn cô bé còn đang ôm túi khoai tây chiên kế bên mình,

Trực tiếp đưa tay kéo cô bé vào trong ngực mình,

Tiếp tục nói:

"Trật tự sơ cấp Tí Hộ Ảnh Giáp!"

Tiếp tục,

"Thần Trật Tự vị đại tối cao a...

Mời lắng nghe...

Trật tự sơ cấp Hắc Vũ Hoàn Nhiễu!"

Vì thêm cảm giác an toàn,

Lại thêm đến,

"Thần Trật Tự vĩ đại tối cao a...

Xin lắng nghe...

Trật tự sơ cấp Diện Bích Chi Môn!"

Lúc này, Alfred đã khống chế được hai người trẻ tuổi đang nổ súng, bọn họ đã đứng yên ở đó với ánh mắt đờ đẫn;

Alfred quay đầu lại, nhìn thoáng qua đằng sau, vị trí của thiếu gia, đã bị từng cái lông vũ đen như mực, vách tường các loại vờn ở xung quanh.

Hô...

Thiếu gia không hổ là thiếu gia, luôn luôn giải quyết vấn đề cẩn thận như thế!

Lúc Alfred đang chuẩn bị "Điều khiển" hai người này mặt đối mặt cho nhau một phát súng l1uc,

Từ trong áo của một tên, bỗng nhiên có một cái kíp nổ trượt xuống, kíp nổ đã bị kích hoạt từ sớm, trong chớp mắt rơi xuống đất, kíp nổ kích hoạt ngòi nổ bên trong.

"..." Alfred.

"Oanh! ! !"

Chương 441: Quà tặng của Tà Thần (1)

"Oanh!"

Nổ tung.

Karen không rõ ràng vụ nổ xảy ra như thế nào, bị bao phủ xung quanh bởi quá nhiều lớp bảo vệ, anh thật ra cũng không nhìn rõ được tình hình bên ngoài.

Nhưng anh cảm nhận được làn sóng phát ra từ vụ nổ, chỉ là sức công phá của vụ nổ cũng không quá lớn, bởi vì đã được giảm bớt từ vô số lớp bảo vệ bên ngoài.

Ví như lớp giáp bảo hộ cũng bị phá vỡ, lông vũ màu đen cũng bị tróc xuống.

Nhưng sau đợt sóng xung kích của vụ nổ, Karen cảm giác được trời đất quay cuồng, mình giống như đang ngồi bên trong một cái thùng sắt sau đó bị quăng xuống, âm thanh "Cạch cạch keng keng" liên tục vang lên.

Cuối cùng, tất cả đều yên tĩnh trở lại.

"A..."

Trong cổ họng Karen phát ra một chút âm thanh, những chỗ khác bị thương cũng không quan trọng, chỉ là không may, chủ yếu nhất là đầu bị đập hai cái, làm ý thức của mình có chút mơ mơ màng màng;

Nhưng nhờ vào việc kiên trì luyện tập "Ngọn Giáo Trừng Phạt" ở trang viên Ellen mỗi ngày, đã hình thành cho mình thói quen với cảm giác bị "Va đập", cho nên khôi phục cũng rất nhanh.

Mở mắt ra, phát hiện mình đã bị nổ văng ra ngoài tàu điện, nằm ở bên ngoài đường.

Cúi đầu xuống, trông thấy cô bé kia vẫn nằm an toàn trong ngực mình, chỉ có điều là đống khoai tây chiên nát vụn rơi vãi trên mặt đất, nước tương văng đầy lên người của mình và cô bé.

Cũng may là, quần áo hôm nay mình mặc rất rẻ.

Cánh tay chống dậy, ngồi xuống, cô bé trừng tròng mắt, giống như là bị hù dọa, sau đó bắt đầu thút thít.

Karen không rảnh mà an ủi cô, anh ta phải đi tìm Alfred.

Tàu điện bị lật sang bên cạnh đường ray, ở phía trước còn có khói đen và tia lửa đang bốc lên, mà trong lúc xảy ra vụ nổ, Alfred đi về phía toa trước.

Tiến vào bên trong tàu điện, trên mặt đất có không ít người bị thương đang rên la, còn có người đầu rơi máu chảy nằm trên mặt đất không nhúc nhích, cũng không biết được là chết rồi hay là ngất xỉu.

Karen bắt đầu cẩn thận tìm kiếm, đồng thời bắt đầu la lên:

"Alfred, Alfred!"

Lúc này, phía trước xuất hiện một cái kiểu xe quen thuộc, ngay sau đó, cửa toa xe bị mở ra, từ bên trong nhảy xuống hai người, bọn họ khiêng cáng xe cứu thương trên vai, trên ghế lái có một người đàn ông trung niên đầu trọc bước xuống, bên trong miệng ngậm một điếu thuốc lá, vị trí kế ghế lái thì có một người phụ nữ mặc áo lông màu đỏ,

Bà ta gần như gầm thét lên:

"Nhanh đi tìm đi, tìm loại thi thể nhìn có vẻ có tiền ấy, chúng ta chở về nhà tang lễ trước!"

"Đúng, phu nhân!"

"Đã rõ, thưa phu nhân!"

Pieck và Dincom bắt đầu nhanh chóng tìm kiếm nằm thi thể trên đất.

Dưới sự đè ép của áp lực sinh tồn, xe tang của nhà tang lễ đến hiện trường sự cố còn sớm hơn cả xe của sở cảnh sát, cũng không phải là chỉ là đặc điểm riêng của thành phố La Giai.

"Cái này, cái này!" Pieck hô, "Tới, tới!"

Dincom chạy tới, bọn họ hợp lực nâng một người lên, phần lớn bộ phần trên người của người này đã bị đốt cháy khét, khi bị nhấc lên hai tay thõng xuống tự do.

Karen lập tức xông lên trước ngăn cản cáng xe cứu thương, đúng vậy, là Alfred!

Mặc dù quần áo trên người anh ta bị cháy khét một phần lớn, trên mặt cũng tất cả đều là cháy đen, nhưng vẫn như cũ có thể nhận ra đúng là Alfred.

"Đưa đi bệnh..."

Karen vốn định hô đưa đi bệnh viện, nhưng anh nhất thời lo lắng rằng tình trạng cơ thể của Alfred lúc này có thể đưa đến bệnh viện hay không? Hay là, bệnh viện có thể dùng phương pháp cứu chữa người bình thường để tiến hành chữa trị cho anh ta không?

Dị ma bị thương, rốt cuộc phải xử lý như thế nào?

"Thưa ngài, xin hỏi ngài là người nhà của anh ta sao, chúng tôi là nhà tang lễ Pavaro, xin ngài nén bi thương, cũng xin ngài yên tâm, chúng tôi sẽ cung cấp dịch vụ... A, là ngài sao?"

Pieck nhận ra Karen.

Sau đó cúi đầu xuống, nhìn người đang nằm trên cáng cứu thương này, giống như cũng có chút quen mắt.

"Đưa anh ta đi bệnh viện." Karen nói.

Karen quyết định, mặc kệ như thế nào, trước tiên đưa đi bệnh viện là ổn thỏa nhất, bởi vì anh ta nhớ kỹ Alfred từng trêu trọc bà Molly, nói trên người của bà ta không còn bộ phận thuộc về con người, đã coi như là dị ma tinh khiết rồi;

Nói cách khác, bộ phận trên người Alfred về người chắc vẫn còn rất nhiều.

"Anh ta giống như đã chết, thưa ngài." Pieck nhắc nhở.

"Anh ta còn sống!" Karen rất chắc chắn nói, "Bây giờ, ngay lập tức chở anh ta đến bệnh viện gần đây nhất, tiền tôi trả!"

Karen vừa nói vừa mò vào trong túi của mình, sau đó lại lập tức tìm kiếm trong túi của Alfred, lại phát hiện tiền mặt trong túi cũng đã bị đốt trụi.

"Tiền tôi trả, tôi sẽ phụ trách trả sau, bây giờ, chở anh ta đi bệnh viện!"

Karen chỉ về bà chủ đang đứng ở phía sau.

Bà chủ mím môi, tất nhiên, bà ta cũng không nguyện ý chỉ làm một đơn hàng xe cứu thương, lần này bọn họ đến đây sớm như vậy, ít nhất cũng có thể nhận được một cái đơn hàng bình thường về nhà.

Lúc này, ông chủ đầu trọc kia, cũng chính là người sở hữu của nhà tang lễ Pavaro đi tới, ông ta trước hết dùng tay để lên cổ của Alfred, cảm thụ một chút;

Sau đó,

Trên mặt ông ta lộ ra vẻ kỳ lạ,

Nói với hai tên nhân viên của mình:

"Đưa đi bệnh viện nhìn xem có thể cứu sống hay không."

"Vâng ông chủ!"

"Được rồi, ông chủ!"

Bên trong miệng của bà chủ thì không ngừng "thì thầm tút tút ", tựa như đang bày tỏ bất mãn với người đàn ông, nhưng người đàn ông chỉ là quay đầu nói với nàng:

"Là một thần quan."

Bà chủ miệng dừng lại, ngược lại lộ ra vẻ hưng phấn:

"Có thể thu chút vé làm thù lao?"

Alfred đã bị đặt lên xe tang, lúc Pieck chuẩn bị đóng lại cửa khoang xe, Karen đi qua yêu cầu đi cùng, Pieck đồng ý.

Pavaro ngồi lên vị trí lái, bà chủ ngồi lên chỗ ngồi kế bên tài xế.

Về phần Pieck và Dincom, thì bị yêu cầu ở lại đây để tiếp tục tìm kiếm "Khách hàng".

Xe tang khởi động, quẹo vào đường nhỏ bên cạnh, tránh khỏi chỗ phong tỏa giao thông do tai nạn, tiến về bệnh viện gần nhất.

Trên đường, bà chủ còn cố ý nghiêng đầu lại từ chỗ ngồi, nhìn về phía Karen:

"Chàng trai trẻ, anh ta là gì của cậu?"

"Anh ta là ông chủ của tôi."

May là Pieck và Dincom bây giờ không có ở trên xe, nếu không bọn họ sẽ nhớ lại Alfred lúc trước từng gọi Karen là thiếu gia đương nhiên, hai tên nhân viên thần phó bị mắc chứng ám ảnh cưỡng chế kia, cũng có thể đã quên mất chi tiết này.

Chương 442: Quà tặng của Tà Thần (2)

"Vậy anh có biết trên người của ông chủ anh có tiền mặt gì ngoài Rael sao?"

"Rupee sao? Có."

"Không phải Rupee..."

"Trong nhà cũng có loại ngoại tệ khác."

"Không phải ngoại tệ..."

Bà chủ thấy không hỏi ra được gì từ chỗ của Karen, chỉ có thể coi như thôi.

Pavaro thì vừa lái xe vừa nói:

"Lúc vụ nổ xảy ra, cậu không có ở trên tàu điện sao?"

"Tôi đứng mua bánh kếp cho ông chủ ở ngoài trạm, ông chủ nói ông ấy đói bụng."

"Vậy thì cậu rất may mắn đấy."

Pavaro nhìn thấy một đống tương dính trên quần áo của Karen.

Alfred bị thương rất nặng, bởi vì khoảng cách giữa anh ta và vụ nổ quá gần, trên cơ bản cũng không đủ thời gian để phòng ngự;

Cái này không liên quan đến mạnh hay yếu, nếu kiếm khách có kiếm thuật xuất thần đến mức nào nhưng mà không cẩn thận bị người ta chặt cái đầu xuống, như vậy cho dù kiếm thuật của anh ta có cao siêu đến mức nào đi chăng nữa, cũng không có cơ hội xuất chiêu ra.

Năng lực của bản thân Alfred thì nghiêng về phía khống chế và mê hoặc là phần nhiều, cường độ thân thể cũng không phải sở trường của anh ta;

Còn nếu tín ngưỡng Mặt Đất hoặc là những hệ thống tín ngưỡng gia tộc nghiêng về sức mạnh thể chất chủ yếu thì có thể sẽ có một chút ưu thế trong trường hợp như thế nào.

Đến bệnh viện,

Pavaro xuống xe, đi đến vị trí buồng sau xe, Karen và ông ta cùng nhau nâng cáng xe cứu thương xuống

"Anh lui về phía sau một chút, đừng nên đẩy, anh chỉ cần giữ thăng bằng là được."

"A, tốt, tôi đã biết."

Cáng xe cứu thương được đưa xuống mặt đất, nhân viên y tế rất nhanh đi tới, bắt đầu quá trình cấp cứu.

Karen thì bị yêu cầu tới trước chỗ đóng tiền, sau khi điền xong đơn nhập viện, Pavaro xuất hiện ở sau lưng Karen, lấy ra 2000 Rael từ trong túi tiền của mình để lên bàn.

"Cảm ơn."

Câu cảm ơn này là phát ra từ đáy lòng Karen.

Pavaro cười hai tiếng "Ha ha", nói:

"Hi vọng anh ta có thể được cứu về, được rồi, tôi phải trở về hiện trường sự cố để đón khách."

Do dự một chút, Pavaro lại móc ra một tờ danh thiếp từ trong túi tiền của mình, đưa cho Karen.

"Ngài yên tâm, tôi sẽ lập tức trả lại tiền xe và tiền ngài đã ứng viện phí."

"Không phải, nếu như tiền không đủ, liên hệ tôi." Pavaro nói xong thì khinh thường nhìn lướt qua cái bảng thanh toán tiền, "Bệnh viện ở Yorktown, đều là ma cà rồng mà đám tư bản nuôi."

Sau khi mắng xong, Pavaro xoay người rời đi.

Nộp tiền, cầm hóa đơn, Karen tới chỗ điện thoại trong bệnh viện, bấm số điện thoại nhà:

"Gâu!"

"Để Pall nghe máy."

"Gâu!"

"Healy đâu?"

"Gâu!"

"Đều không có ở nhà sao, chỉ một mình ngươi ở nhà à?"

"Gâu!"

"Alfred bị thương nhập viện rồi, ước chừng bệnh viện mấy hôm, ngươi đi vào phòng ngủ Alfred tìm xem, xem có tiền mặt không, sau đó chờ Healy trở về, để cô ta đưa tới."

"Gâu!"

Cúp điện thoại.

Người phụ nữ đang ngồi dệt áo lên ở trước cũng không ngẩng đầu lên nói:

"Tiền điện thoại 2 Rael."

Đưa tiền, Karen đi vào cửa phòng giải phẫu, ngồi xuống trên ghế dài.

Qua khoảng tầm nửa giờ, cửa phòng giải phẫu bị đẩy ra, bác sĩ đi ra, lấy xuống khẩu trang.

"Bác sĩ, thế nào?"

"Cấp cứu đã xong, vết thương mặc dù đã trải qua xử lý, nhưng diện tích bị bỏng rất lớn, cho nên còn chưa qua thời kỳ nguy hiểm, chuyển đến phòng bệnh để tiếp tục quan sát."

"Được rồi, cám ơn bác sĩ."

Alfred bị đẩy ra, anh ta lúc này, đã có thể mở mắt.

Karen cùng Alfred vào trong phòng, mà lúc này, những người bị thương năng từ tai nạn vừa rồi cũng được chuyển đến, trong bệnh viện bắt đầu trở nên vô cùng bận rộn.

Đây là chỗ tốt của việc đến sớm, nếu như tới chậm hoặc là vừa lúc, thì phải chờ đợi.

Sau khi tiến vào phòng bệnh, y tá dặn Karen một số điều cần phải chú ý quan sát rồi sau đó rời đi.

"Thiếu gia..."

"Anh cảm giác thế nào?"

"Vấn đề không lớn..." Alfred có chút áy náy nói, "Chủ yếu là tôi không nghĩ bọn chúng sẽ giấu thuốc nổ trong quần áo."

Nếu là cho thêm Alfred thêm mười giây đồng hồ thời gian để phản ứng, anh ta cũng không dính vào trong hoàn cảnh hiểm nghèo này.

"Do anh không may mắn thôi." Karen nói.

"Đúng, lại vừa đúng lúc kia, bị vụ nổ làm hôn mê, nhưng thật ra lúc lên xe tang kia thì tôi đã tỉnh, nhưng vẫn luôn không dám mở mắt, sợ bị cái tên quan thẩm phán kia biết được, ông ta vậy mà bảo tôi là thần quan đấy hắc hắc hắc."

"Anh vậy mà còn có thể cười được."

"May mà ta trên người tôi có sử dụng trận pháp mà ngài Hoven ghi trong bút ký, trên người tôi bây giờ cũng không có mùi vị của dị ma."

Karen xốc lên chăn mền của Alfred, nhìn xem phần lớn da thịt của anh ta đang bị băng bó, nhất là vị trí ngay giữa ngực hỏi:

"Anh có thể giống như bà Molly sao?"

"Trên lý luận mà nói, cũng không có vấn đề gì."

"Vậy cũng tốt."

"Nhưng tôi vẫn hy vọng có thể giữ lại phần lớn bộ phận của cơ thể này, nếu trở nên giống như bà Molly, thật ra sẽ tự giới hạn thiên phú và mức độ phát triển sau này của chính mình."

"Có ý gì?"

"Tựa như là khi uống rượu... Tác hại của cồn đối với cơ thể là không thể thay đổi, nhưng lúc trong băng tuyết lạnh giá, uống hai ngụm rượu có thể giúp cơ thể cảm thấy ấm áp, nó vẫn như cũ là có hại đối với cơ thể, nhưng trong hoàn cảnh kia, ích lợi sẽ nhiều hơn tác hại.

Cơ thể của dị ma chúng tôi cũng giống như vậy, trong bút ký của ngài Hoven để lại có nói, trên đời này chia làm hai loại dị ma, một loại là sinh ra tự nhiên, một loại khác, là con người sau khi bị ô uế mà biến thành dị ma.

Tôi thuộc về loại phía sau, cho nên, sự ô uế, có thể kích thích tiềm lực phát triển của cơ thể, thậm chí còn có thể khống chế nó, trở thành một hình thức... Tiến hóa.

Đây thuộc về quá trình phát triển của dị ma, ở trong quá trình này, cơ thể lúc đầu vẫn thích hợp nhất, ít ra, phải cố gắng gắn bó với cơ thể nguyên bản càng lâu càng tốt, nếu không chúng tôi sẽ dễ dàng bị lạc lối, hoặc là độ khó của việc tiến hóa tăng thêm một bậc.

Cái này cũng là nguyên nhân thật sự mà bà Molly lựa chọn ở lại thành phố La Giai mà không đi cùng đến Wien, bởi vì bà ấy cũng rõ ràng rằng sau khi mình đã dung hợp với cái cơ thể kia, giới hạn cao mức của bà ấy cũng đã bị cố định rồi.

Chỉ là, để bà ấy không tưởng tượng được là, thật ra còn có một con đường khác, đó chính là hình thành tín ngưỡng đối với thiếu gia.

Ha ha... Chỉ là, theo sự thông minh của bà ta, cũng rất khó làm được chuyện này."

Chương 443: Quà tặng của Tà Thần (3)

"Nhưng cái thân thể này của anh bây giờ, nếu như không đổi linh kiện mà nói, rất khó mà tiếp tục duy trì tiếp."

"Năng lực hồi phục của tôi mạnh hơn so với người bình thường." Alfred nói.

Nói xong, Alfred nhắm mắt lại, bắt đầu "Cảm giác" tình huống của chính cơ thể mình, lập tức, anh ta mở mắt ra, có chút bất đắc dĩ mà nói:

"A, trời ạ, lần này mức độ bỏng còn nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng của tôi nữa, cái cơ thể này xem ra khó mà chịu đựng tiếp."

Bị bỏng diện tích lớn như vậy, vết bỏng bị nhiễm trùng là điều tất nhiên, cho dù là giai đoạn y học phát triển ở đời trước cũng như vậy, cách xử lý khi gặp tình huống này, nhiều khi cũng chỉ có thể xem ý trời như thế nào mà thôi.

Đương nhiên, đối với Alfred mà nói, anh ta cũng không phải lo rằng mình sẽ "Tử vong", chỉ là cái cơ thể này, anh ta cũng không còn cách nào sử dụng tiếp.

"Thi thể sau khi được thanh tẩy phải không?" Karen hỏi.

"Đúng thế."

"Tôi đã biết, chúng ta sẽ liên hệ với trang viên Ellen, để bọn họ giúp sắp xếp."

"Thế nhưng nếu làm như vậy không phải là đã làm hỏng trình tự tu luyện của ngài rồi sao?" Alfred hỏi.

Alfred đương nhiên biết rõ vì cái gì mà Karen rời khỏi trang viên Ellen.

"Tình huống đã khác, đó là khi anh không có việc gì." Karen rất bình tĩnh nói.

"Thiếu gia, là do tôi xử lý không ổn thỏa, lúc ấy tôi không nên đứng trực diện, khuyết điểm của tôi vẫn là quá thiếu kinh nghiệm."

"Anh xử trí không có vấn đề, chỉ là không may mắn mà thôi."

Hai tên kia lúc móc súng ra mà bắn hành khách, lúc ấy Alfred xuất hiện ra tay khống chế bọn chúng, là lựa chọn rất bình thường.

Rốt cuộc, ai sẽ ngờ tới bọn chúng còn giấu kíp nổ ở trong quần áo trên người.

"Muốn uống nước sao?"

"Không cần, thiếu gia."

"Vậy tôi đi gọi điện thoại, để người nhà Ellen sắp xếp cho anh chuyển viện và chuẩn bị một cái cơ thể thanh tẩy."

"Cám ơn thiếu gia."

Karen đứng người lên, đi ra cửa phòng bệnh, hướng về chỗ điện thoại của bệnh viện.

Lúc đi ngang qua hành lang, Karen chợt nghe từng tiếng "Gâu gâu gâu!" phát ra trong bệnh viện.

Karen đi đến một bên cửa sổ, nhìn vào trong sân, phát hiện có một con chó lông vàng đeo một cái ba lô trên người đang đứng sủa, bảo vệ bệnh viện đang vây xung quanh nó.

Kevin?

Karen lập tức nhô người ra cửa sổ, phất tay với nó.

Kevin nhìn thấy Karen ở trên lầu, lập tức chui ra khỏi vòng vây của đám bảo vệ bệnh viện, sau khi chui vào vườn hoa trước mặt, lại lập tức rẽ vào, chạy đến lầu nằm bệnh.

Karen cũng không đi gọi điện thoại nữa, mà đi tới đầu cầu thang, Kevin nhanh chân chạy lên thang lầu, đi tới trước mặt Karen, lè lưỡi lộ ra ý cười.

"Pall và Healy đều không có ở nhà sao?"

"Uông ~ uông ~" (Healy dắt theo Pall đi siêu thị mua sắm, không có ở nhà.)

Karen ngồi xổm xuống, mở ra ba lô nhỏ trên lưng Kevin, từ bên trong lấy ra năm nghìn Rael, còn có một cái sổ ghi chép số điện thoại, bên trong có ghi mấy số điện thoại, một cái là của nhà Inmerais mình còn có một cái là của trang viên Ellen;

Mặc dù mấy cái dãy số này Karen đều sẽ nhớ, nhưng con chó này đúng là suy nghĩ rất chu đáo.

Mặt khác, con chó này chắc hẳn là chạy vội từ trong nhà đến tận đây, Karen trông thấy trên bốn cái đùi nó đều dính bùn đất, thậm chí còn có vết máu ở móng.

Karen trước hết dắt Kevin vào trong phòng bệnh, đẩy ra cửa phòng bệnh, Kevin đi tới một bên giường bệnh của Alfred đang nằm, nghiêng đầu, nhìn xem Alfred.

Alfred nhìn xem Kim Mao,

Nói:

"Ngài Tà Thần, buổi chiều tốt lành a."

Kevin a một tiếng tức giận, lui về phía sau mấy bước, sau đó nhảy vọt một cái, nhảy tới trên giường bệnh, dùng móng vuốt đặt lên trên chăn Alfred, trên chăn xuất hiện vết bẩn và máu.

Karen suy tư một chút nữa, đi lên trước, kéo tấm chăn trên người của Alfred ra, nói:

"Thân thể của anh ta bị bỏng diện tích quá lớn, cái cơ thể này khó mà giữ lại hoàn toàn, cần tìm cơ thể dự bị."

Kevin lắc lắc đầu, lại đem vuốt chó để lên chỗ vết thương bị băng bó của Alfred.

"Ngươi muốn nhìn vết thương?" Karen hỏi.

"Uông ~ "

Karen gật gật đầu, không có hỏi vì cái gì, cũng không lại giải thích kiến thức y học gì, mà là đi đến cửa phòng bệnh, khóa trái cửa lại trước, sau đó đi trở về, bắt đầu mở chỗ băng bó của Alfred ra.

Sau khi cởi ra từng vòng từng vòng, vị trí bị bỏng chính diện trông rất kinh khủng của Alfred hiện ra

"Ô ô..."

Nhìn xem cái vết thương vừa tàn khốc vừa có chút buồn nôn này của Alfred, Kevin hai mắt nhắm nghiền, lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.

Sau đó,

Kevin xoay người,

Nó giẫm một chân sau lên trên giường, một cái chân còn lại thì giơ lên, làm ra một cái động tác... mà bất cứ con chó bình thường khác đều biết làm.

Alfred vẻ mặt khổ sở nói: "Ngài Tà Thần, không nên đùa kiểu này a."

Karen lại hỏi: "Có tác dụng không?"

Kevin nhẹ gật đầu: "Uông ~ "

Alfred cũng ngây ngẩn cả người, nước tiểu của chó là bài thuốc dân gian, đó tất nhiên là để lừa người, nhưng nước tiểu của chó Tà Thần... Ai mà có thể biết được chứ!

Bất kỳ cái sự vật gì, dính vào cái chữ "Thần" này, đều sẽ có vẻ vô cùng thần bí!

Alfred lập tức thông suốt ý niệm, nói: "Ngài Tà Thần xin hãy nhắm chuẩn một chút."

Kevin quay đầu lại, rất khinh bỉ mà nhìn lướt Alfred đang nằm bên dưới, sau đó, bắt đầu xuỵt xuỵt.

Nước tiểu bắt đầu vẩy vào miệng vết thương của Alfred,

Karen đi lên trước, không để ý nước tiểu bẩn, đưa tay giúp Alfred xoay người, để nước tiểu có thể vẩy đều đến cái vị trí bỏng trên người của Alfred, thậm chí còn chủ động dùng tay để bôi lên giống như bôi thuốc lên vết thương của Alfred.

Alfred từ từ nhắm hai mắt, mí mắt run rẩy.

Kim Mao tiểu xong, còn lắc lắc, sau đó nhảy xuống giường bệnh, nằm gục xuống một bên bắt đầu thở, nó chạy một mạch từ nhà đến đây, thật là mệt muốn chết rồi.

Karen cũng không lo đi rửa tay, mà là yên tĩnh quan sát lấy vết thương của Alfred, kinh ngạc phát hiện, hiệu quả thật rất nhanh, vốn dĩ vị trí bỏng bắt đầu trở thành màu đỏ, thịt non màu đỏ đã xuất hiện.

"Alfred, anh lại cảm nhận thử một chút xem." Karen thúc giục nói.

"Thiếu gia, tôi cảm giác được miệng vết thương... Thật ngứa... Tê... Thật rất ngứa..."

"Kevin." Karen hô.

"Gâu!" Mặc dù rất mệt mỏi, cũng tiêu hao quá nhiều sức, nhưng Kim Mao vẫn là kiêu ngạo mà giơ lên đầu chó của mình, chuẩn bị chờ đợi khen ngợi.

"Về sau không cho phép ngươi dùng nhà cầu nữa, chỉ cho dùng bồn tiểu."

"..." Kevin.

Chương 444: Vị khách trong nhà (1)

Trong phòng vệ sinh bệnh viện, Karen đang rửa tay, anh ta cũng không cảm thấy quá bẩn, cũng không có gì cảm giác buồn nôn gì, người đã từng chăm sóc người già hoặc bệnh nhân bị liệt trong bệnh viện, đối với mấy cái này, chỉ có thể gọi là bình thường.

Đi ra phòng vệ sinh, trở lại phòng bệnh, Kevin đang chợp mắt, Alfred cũng ngủ thiếp đi.

Karen đứng dựa vào vách tường, cúi đầu, trong đầu nhớ lại cảnh tượng xả súng và vụ nổ trên tàu điện.

Bởi vì chính mình ngay từ đầu tự tạo ra nhiều lớp phòng ngự, cản trở ánh mắt, cho nên muốn nói hồi ức có kinh động đến mức nào thì cũng vô lý, nhưng từ sự kiện này cho thấy những thuật pháp mà Pall và Kevin lựa chọn để mình học tập trước đây, thực dụng đến mức nào.

Ngay cả Alfred đều bị nổ thành thế này, còn mình thì cũng chẳng bị gì, nhờ vậy thì cô bé ăn khoai tây chiên kia cũng không có vấn đề gì.

Rốt cuộc, so với việc nằm để được bôi thuốc, Karen càng muốn làm một người bôi thuốc giúp cho người khác hơn.

Duy trì cái tư thế này, Karen đứng ngây người một hồi lâu, cũng không phải mệt mỏi, mà chỉ đơn giản là muốn lơ đễnh một chút.

Sau khi tĩnh hồn lại, Karen mở cửa phòng bệnh ra, anh muốn ra ngoài mua một ít đồ ăn về, cũng không biết rõ bệnh viện này có nhà ăn hay không, trước tiên cần phải xác nhận một chút.

"Xin chào, cho hỏi phòng bệnh của ngài Alfred ở đâu?"

"Healy." Karen nói to về phía quầy trực y tá.

"Thiếu gia."

Healy gặp được Karen, lập tức chạy tới, trên trán cô nhễ nhại mồ hôi, Pall thì ngồi trên vai.

...

"Thiếu gia, ngài về nhà nghỉ ngơi trước đi, tôi ở lại nơi này chăm sóc cho ngài Alfred là được."

"Số tiền này, cô cầm đi, có lẽ còn phải đóng thêm vài khoản tiền, mặt khác, có thể mời một y tá đến để xoay ca giúp cô."

"Không cần thuê y tá đâu, tôi làm hầu gái mà, việc này nên để tôi làm."

"Vất vả cho cô rồi."

"Thiếu gia ngài nhanh về nhà nghỉ ngơi đi, trên quần áo của ngài..."

"À, là nước tương đấy."

"Nhưng nhìn cũng rất đáng sợ."

"Được rồi, để tôi về nhà”

Karen nhìn thoáng qua Alfred nằm ở trên giường bệnh, nước tiểu của Kevin không có khả năng có hiệu quả mạnh đến mức mọc ra lớp thịt mới nhanh đến thế, nhưng giải quyết vấn đề nhiễm trùng thì dư sức, tất nhiên, chỉ cần theo quá trình điều trị bình thường để dần hồi phục, bỏng diện tích lớn như vậy mà có thể trở thành "Bị thương ngoài da", đã là quà tặng của thần rồi.

Ùm, đúng thật là quà tặng của thần.

"Thiếu gia, tôi sẽ cố gắng tranh thủ xuất viện sớm một chút." Alfred nhìn xem Karen nói.

"Ở thêm mấy ngày đi, tịnh dưỡng cho khỏe, như anh nói đấy, tốt nhất đừng đổi một bộ linh kiện mới."

Karen đi ra phòng bệnh, Pall ngồi trên vai, Kevin đi theo dưới chân.

"Con chó ngu xuẩn để lại một tờ giấy ở nhà, mặc dù là chữ chó bò, nhưng miễn cưỡng cũng có thể xem hiểu." Pall nói, "Healy vậy mà còn biết chữ, tôi cũng không cần nói gì, trực tiếp đón xe tới."

"Ừm, lần này vất vả ngươi, Kevin."

"Gâu!"

Karen đi tới cửa bệnh viện, vừa lúc trông thấy hai chiếc xe tang đang giằng co ở phía bên ngoài, bà chủ mặc áo lông màu đỏ đang tranh cãi cùng với đối phương.

Pieck và Dincom thì vén tay áo lên, cãi nhau với nhân viên đối phương càng thêm ác liệt.

Chắc là cãi nhau liên quan đến khách hàng, nghe nội dung của cuộc cãi lộn là, nhà tang lễ Pavaro giành đơn hàng của người ta.

Thật ra thì, nhà tang lễ trong một thành phố, cũng giống như chó đi tiểu quanh một cây cột điện vậy, là có "Phạm vi thế lực" rõ ràng, nhất là mấy chỗ nhiều khách hàng tiềm năng như bệnh viện, viện dưỡng lão đều có cơ sở hợp tác làm ăn lâu dài.

Giữa những nhà tang lễ cũng sẽ có lúc cạnh tranh, nhưng sẽ rất ít xuất hiện tình huống tranh chấp đơn hàng này.

Bởi vì cái công việc tang lễ này, giá chót là đưa đến lò hỏa táng, mà nhà tang lễ vốn là kinh doanh vì lợi nhuận cao, dưới sự cạnh tranh rắc rối, làm cho lợi nhuận thấp đo, trái lại sẽ càng không có lời, cho nên, giữa hai bên đều sẽ có một sự ăn ý nhất định.

Nhưng rất hiển nhiên, nhà tang lễ Pavaro đang phá hư sự ăn ý giữa hai bên này, dựa theo cách nói của đối phương là, bọn họ đưa khách vào cấp cứu thất bại, xác nhận khách đã tử vong, kết quả vừa dạo một vòng quanh bệnh viện, nhà tang lễ Pavaro lại đến, trực tiếp dụ dỗ người nhà của "Khách hàng" rồi đẩy lên xe tang của mình.

Cãi nhau, vẫn còn tiếp tục;

Karen đang trông thấy bản thân ông Pavaro đang đứng cách đó một khoảng mà hút thuốc, cứ như rằng tất cả mọi việc đều không có gì liên quan đến ông ta vậy.

"Mọi người ở đây chờ tôi một chút." Karen nói.

Pall nhảy xuống bả vai Karen, lần này, không trực tiếp nhảy lên trên người của Kevin.

Karen thì đi đến trước mặt Pavaro, lúc trước Kevin mang đến năm nghìn Rael tiền mặt, Karen đưa cho Healy 2 nghìn, trong tay còn có ba nghìn.

Nhưng cân nhắc đến việc tiếp theo mình cần phải bắt xe về, Karen rút ra hai tờ tiền mệnh giá 100 Rael bỏ vào trong túi, cầm số tiền còn lại đi tới trước mặt của Pavaro.

"Ừm?" Pavaro nhìn thấy Karen đi tới.

"Đây là tiền mà ngài giúp tôi ứng viện phí lúc nảy, còn sót lại là tiền xe, người trong nhà vừa đưa tiền tới, cũng không phải rất nhiều, chờ mọi việc ổn thỏa, tôi sẽ đem lễ vật và tiền biếu đến cửa để hậu ta."

Mặc dù lúc trong xe phu nhân Pavaro có hỏi thăm và ám chỉ mình có phiếu vé của giáo hội hay không, nhưng bất luận như thế nào, là người ta hỗ trợ đưa Alfred đến bệnh viện để nhanh chóng xử lý vết thương.

Mặt khác, ngài Pavaro còn giúp mình ứng tiền viện phí.

Sự trợ giúp từ những người càng xa lạ, càng phải nhớ kỹ ân tình của người ta.

Ngài Pavaro trước hết liếc về phía vợ mình còn đang cãi nhau ở đằng kia, cả người hướng về phía trước che lại Karen, sau đó đưa tay, trực tiếp bắt lấy tiền trong tay Karen bỏ vào trong túi mình, bên trong miệng lẩm bẩm:

"Đây là tiền riêng mà tôi giấu vợ đi ăn vụng điểm tâm đấy."

Chỉ là, chỉ cầm thoáng qua xấp tiền, ngài Pavaro tựa như đã biết cụ thể số tiền, nói thẳng:

"Đủ rồi, đủ rồi, phí xe cứu thương đã đủ, anh cũng không cần lại cám ơn cái gì, quá phiền phức."

"Không được, vẫn cần phải cảm tạ chính thức một chút." Karen kiên trì nói.

Pavaro chẹp chẹp miệng của mình, ném tàn thuốc xuống dưới đất, lại yên lặng lấy gói thuốc lá ra, lấy ra hai điếu thuốc, kẹp lên miệng một điếu, điếu còn lại thì đưa cho Karen.

"Rất xin lỗi, tôi không hút thuốc lá."

"A."

Ngài Pavaro cười một tiếng, tự mình châm thuốc, nói: "Ông chủ của anh thế nào rồi?"

"Cấp cứu lại được."

"Không đủ đâu." ngài Pavaro thở dài, "Có thể nghĩ biện pháp liên hệ đến bạn bè của ông chủ anh, nói không chừng có thể có biện pháp nào khác."

"Đa tạ ngài đã nhắc nhở."

Bên kia vẫn còn tiếp tục cãi lộn, cùng lúc thì người nhà của khách hàng cũng đến đây.

Bà chủ hô lớn: "Cái gì mà gọi là cướp khách hàng của các người, ngươi biết ai là người đầu tiên đến hiện trường sự cố hay không, là xe của nhà tang lễ chúng ta, nhưng chúng ta không vội vã đi kiếm khách, mà là tìm những người đang hấp hối kia để nhanh chóng đưa họ vào bệnh viện cấp cứu!

Còn những người như các ngươi, trong mắt chỉ cần khách hàng, ta nhìn các người hẳn là ước gì khách mà mình chở chết giữa đường đấy!"

Chương 445: Vị khách trong nhà (2)

Karen chủ động đi lên trước, cúi đầu chào bà chủ:

"Cám ơn bà đã trợ giúp, mới để cho bác sĩ kịp thời cứu chữa."

Bà chủ nghe được câu nói này của Karen, ngược lại có chút ngượng ngùng.

Karen quay người mặt hướng về người nhà của người đã mất, nói: "Nhà tang lễ này lúc đến hiện trường tai nạn, việc họ làm đầu tiên là chở nạn nhân hấp hối đến bệnh viện cấp cứu, điều này tôi có thể làm chứng cho họ, người nhà của tôi cũng là một trong những người bị hại trong sự cố, bây giờ đang nằm trong phòng bệnh quan sát;

Cho nên, đây là một nhà tang lễ có tâm, tôi cảm thấy, nhà tang lễ có phẩm cách như vậy, tang lễ mà họ tổ chức, nhất định sẽ thoả đáng và không làm mọi người thất vọng."

"Vậy thì tốt, thế thì chọn nhà này đi."

Sau khi hỗ trợ kéo khách xong, Karen đi đến bên lề đường, Pall và Kevin cũng đi theo.

Lúc này, xe tang lái tới, bà chủ ngồi ở kế bên vị trí tài xế hỏi:

"Chàng trai trẻ, chuẩn bị đón xe à?"

"Đúng thế." Karen mỉm cười đáp lại.

"Ha ha, đáng tiếc, nếu như không phải đang chở khách, tôi thật muốn tiễn cậu một đoạn về nhà."

Karen nhìn cái đường nhỏ trước cổng bệnh viện, có vẻ rất khó mà bắt được xe, dứt khoát nói thẳng với bà chủ:

"Tôi ở Khu dân cư Lam Kiều, chung cư Ellen."

Tiện đường.

"A." Pavaro ngồi trên ghế lái cười ra tiếng.

Bà chủ bấm eo chồng mình một cái, cuối cùng vẫn ngoắc nói: "Lên xe đi."

Dưới sự mời mọc “Nhiệt tình” của bà chủ, Karen ngồi vào xe tang.

"Thú cưng của anh đấy à?" Pieck tò mò hỏi.

"Ừm, lúc trước người trong nhà đến thay ca chăm sóc, vừa lúc dẫn bọn chúng ra cửa hàng thú cưng tắm rửa, sau khi biết tin cũng lập tức chạy đến đây, cho nên bây giờ phải dắt bọn nó về."

"A, thì ra là như vậy, con mèo rất đáng yêu." Pieck nói.

"Tôi cảm thấy con chó lông vàng này mới dễ nhìn." Dincom nói.

"Ngồi vững vàng, về nhà." Pavaro hô một tiếng.

Trước đó lúc ngồi xe tang đưa Alfred vào bệnh viện, Pavaro lái xe rất nhanh, Karen cho là ông ta nóng vội muốn cứu người hoặc là muốn về sớm một chút rồi quay lại rước khách, bây giờ, Karen đã rõ, ông ta lái xe vốn là rất nhanh, mà lại thích rẽ vào đường nhỏ mà đi, cái xe tang sau khi cải tiến thường xuyên bị ông ta thể hiện kỹ thuật trượt bánh sau.

Bởi vì ở giữa không có cái lỗ nhỏ để giúp "Khách hàng" nằm cố định, cho nên Pieck và Dincom cần dùng tay vịn vào cáng cứu thương phòng ngừa khách hàng trượt xuống hay lăn ra ngoài.

Kevin và Pall một trái một phải vịn vào người Karen duy trì thăng bằng cho cơ thể, cứ như vậy, xe tang chạy đến trước cổng chung cư Ellen.

Karen xuống xe, lúc chuẩn bị cảm tạ vợ chồng Pavaro, ngài Pavaro đưa tay ra lắc lắc, sau đó liền trực tiếp lái xe rời đi.

"Đây chính là vị Quan Thẩm Phán bị cách chức tạm thời kia sao?" Pall hỏi.

"Đúng thế."

"Tôi cảm thấy con người của ông ta cũng không tệ."

"Ừm."

Karen không đi thẳng vào trong chung cư, mà là đi đến phía bên đường đối diện, cửa hàng môi giới của Allye lúc này đang mở cửa, ông ta đang dùng kéo cắt mấy tấm áp phích, đợi chút nữa cần dán vào trước cổng.

Ngẩng đầu, trông thấy Karen đi tới, Alleye bận bịu bỏ đồ vật trong tay xuống mà đi tới mở cửa, nghi ngờ nói:

"Thiếu gia, trên người của ngài là..."

"Có vài việc xảy ra, hôm nay lúc ngồi tàu điện có người tấn công, có một vụ nổ, Alfred bị vụ nổ làm bị thương nên phải đưa vào bệnh viện."

"Ngài Alfred không có sao chứ?" Alleye ân cần nói.

"Cấp cứu lại được, bây giờ vết thương cũng ổn định rồi, nhưng cần phải ở lại bệnh viện quan sát một chút, ngài Alleye, xe của ông có chìa khóa dự phòng không."

"A, có, có."

"Rất xin lỗi, Alfred sau khi bị vụ nổ làm bị thương, quần áo cũng bị hư hại rất nhiều, túi tiền cũng bị cháy rụi, chìa khóa xe tôi cũng không thể tìm tới, có thể là đã bị mất trong vụ nổ.

Xe của ông bây giờ đang đỗ ở quán cà phê nhỏ phía tây trạm tàu điện, chỉ có thể làm phiền ông đến chạy xe về."

Hai ngày rước đó Karen vẫn luôn dùng xe của Alleye;

"Được rồi, tốt, không có việc gì, đợi chút nữa tôi sẽ đi lấy xe, thiếu gia, ngài không có bị thương chứ?"

"Tơi không sao, đây chỉ là vết bẩn."

"Ngài Alfred bây giờ đang ở cái bệnh viện nào? Bây giờ tôi vừa lúc qua thăm ngài ấy."

"Không cần, bây giờ anh ta đang nghỉ ngơi, qua mấy ngày sau chắc là có thể xuất viện, đúng, ngài Alleye, sau khi lấy xe xong có thể quay lại nhà tôi một chuyến không."

"Đương nhiên không có vấn đề, thiếu gia, ngài còn có chuyện gì sao?"

"Tôi muốn nhờ ông giúp mua một cái xe đã qua sử dụng về, tôi sẽ đưa tiền cho ông, còn về thủ tục, trước hết cứ ghi tên của ông đi, có thể sao?"

"Tôi có gì mà không thể chứ, quan trọng là thiếu gia tín nhiệm tôi."

"Được rồi, cảm ơn."

"Thiếu gia, ngài quá khách khí."

Karen nhìn vào cửa hàng bên trong một chút, hỏi: "Vợ của ông và Hande đâu?"

"Hande đòi ăn bánh gatô, Jane dẫn nó đi mua rồi."

"Thật tốt, đúng, việc trị liệu của Hande có gì tiến triển sao?"

"Ai." Alleye thở dài, "Thật ra, tôi đã lâu không còn hy vọng gì."

"Sẽ có hi vọng." Karen an ủi, "Tôi về trước đây, ông cũng thấy đấy, tôi cần dọn dẹp bản thân một chút."

"Được rồi, thiếu gia, ta đi trước lấy xe, sau đó tới cửa tìm đến ngài."

"Ừm."

Chương 446: Vị khách trong nhà (3)

Karen đi trở về chung cư, đi vào lầu ba, mở ra cửa nhà mình.

Ở trên bàn trong phòng khách có để khá nhiều nguyên liệu nấu ăn, trong phòng cũng bị quét dọn đến không còn hạt bụi.

Karen trước tiên cởi áo khoác trên người ra, đi vào phòng tắm, nhưng không vội vã đi tắm rửa ngay, mà là dùng một cái bồn đựng nước nóng, gọi Kevin đến, ôm nó, giúp nó thanh lý bàn chân.

Sau khi tắm rửa xong, Karen dặn dò: "Đừng nhúc nhích."

Sau đó đi đến phòng khách, tìm được cái hộp thuốc nhỏ mà Jane chuẩn bị giúp khi dọn nhà, xách lên phòng tắm, dùng bông gòn để sát trùng cho Kevin, cuối cùng lại dùng băng vải bọc bốn cái bàn chân lại giúp nó.

Kevin đứng ở nơi đó, có chút không quen.

Pall tới gần nó, duỗi ra vuốt mèo nhẹ nhàng vỗ vỗ trên bàn chân nó.

"Hai ngày nữa sẽ tháo ra cho ngươi." Karen nói.

"Gâu." Kevin nhẹ gật đầu.

Sau đó, Karen bắt đầu tắm rửa.

Healy có một thói quen rất tốt, cô hay đem quần áo sạch sẽ đặt vào cái sọt trong phòng tắm, Karen chọn một bộ quần áo sạch để thay, lúc đi ra khỏi phòng tắm, vừa hay nghe được tiếng chuông cửa vang lên, chắc là Alleye tới.

Karen đi xuống lầu, vào phòng ngủ của Alfred trước, trong tủ có một cái hộp bị mở ra, bên trong là tiền mặt mà Kevin lấy đi lúc trước, lúc này ở trong có để giấy tờ chứng minh của Alfred và một cuốn sổ tiết kiệm.

Cầm sổ tiết kiệm, Karen mở cửa, Alleye đứng ở cổng:

"Thiếu gia, đây là bánh gatô."

"Cảm ơn." Karen nhận lấy bánh gatô, "Làm phiền ông ra ngân hàng rút tiền giúp tôi."

"Không cần, chỗ tôi cũng có tiền, bây giờ trời đã tối rồi, thiếu gia ngài cần nghỉ ngơi, ngày mai tôi đi mua xe trước là được."

Cũng không biết vì cái gì, Alleye chắc chắn trước người sống ở khu dân cư phổ thông này, vị "Thiếu gia" mua nhà còn cần vay tiền này rất có tiền, mà lại cũng sẽ không lừa mình.

"Thật là làm phiền ông."

"Không cần khách khí đâu, thiếu gia; nếu như không có chuyện gì khác, tôi đi về trước, xế chiều ngày mai tôi sẽ lái xe đến nhà ngài."

"Được rồi, làm phiền."

Đóng cửa lại, Karen đem sổ tiết kiệm bỏ lại chỗ cũ, cầm lấy cái túi bánh gatô kia, ngồi cạnh bàn yên lặng ăn, sau khi ăn được một chút, lại đem phần bánh còn thừa để lên bàn, anh ta tin rằng Pall và Kevin lát nữa có đói bụng, sẽ tự mình cầm ăn.

Lên lầu, lúc đi ngang qua phòng tắm, Karen do dự một chút, vẫn là đi vào, đem quần áo mình mới thay ra giặt, bởi vì nước tương dính ở trên, không thể đơn giản dùng tay vò một chút là xong, cần phải nghiêm túc giặt sạch nó;

Sau khi giặt sạch xong, Karen bưng thau quần áo lên sân thượng, treo quần áo lên phơi.

Lúc từ sân thượng bước xuống, nghe tiếng điện thoại dưới lầu vang lên, Karen đi xuống nhận điện thoại, đầu điện thoại bên kia truyền đến âm thanh của Bertha:

"Ngài Karen, ngày mai có một cái hẹn trước, là một cậu bé tám tuổi có vẻ mắc chứng rối loạn ảo tưởng, cha của cậu ta hôm nay dẫn cậu ấy đến khám bệnh, vấn đề có chút khó giải quyết, chúng ta đề cử ngài cho họ, thời gian là trưa mai, xin hỏi ngài có thời gian sao?"

Karen nghĩ đến hai cha con mình gặp ở thang máy lúc tan tầm hồi trưa, trả lời:

"Có."

"Tốt, vậy tôi sẽ đặt lịch hẹn cho ngài."

"Ừm."

Cúp điện thoại, Karen đi vào phòng ngủ của Alfred, lấy hai bộ quần áo dùm cho Alfred, gấp gọn lại, cất vào trong túi, chuẩn bị ngày mai trước khi đi làm thì đem đến bệnh viện cho Alfred.

Làm xong những việc này, Karen rót cho mình một ly nước đá, lên lầu đi vào phòng ngủ.

Pall đã nằm ở bên trong chăn, trông thấy Karen đi vào, nói;

"Thiếu gia, tôi đã giúp cậu làm ấm chăn."

"Ha ha."

Radio bật lên, tờ báo cũng đặt ở chỗ tủ đầu giường.

Karen hơi mệt một chút, anh tự mình tắt radio, sờ lên đầu Kevin đang nằm trong ổ chó, lại tự mình đi tắt đèn, sau đó nằm lên giường, cầm lấy ly nước, uống một hơi cạn sạch.

"Ngày mai còn phải đi làm a?" Pall hỏi.

"Ừm."

"Thật vất vả a, sau khi phải tự làm nhiều việc như vậy, còn phải đi làm."

Karen lơ đễnh nói:

"Không có gì vất vả, phần lớn người trên thế giới đều sống như thế này."

Không quan tâm trong cuộc sống hàng ngày gặp phải ảnh hưởng, khó khăn trắc trở, ngoài ý muốn, có thể giải quyết thì giải quyết, không có cách giải quyết ngay thì để ở đó, trời đất bao la, "Ngày mai còn phải đi làm" là quan trọng nhất.

"Ta đã hạnh phúc hơn so với rất nhiều người, vì đến giữa trưa tôi mới cần đi làm, ha ha.

Tốt, mệt rồi, ngủ thôi."

Pall nằm trên gối của Karen, duỗi ra tay mèo, khẽ vuốt vuốt nhẹ tóc Karen, giúp anh dễ ngủ.

Karen ngủ thiếp đi;

Ở trong mơ, anh lại "Trông thấy" tình cảnh trên tàu điện hôm nay, lần này, lúc Alfred muốn tiến lên bị Karen quần áo kéo lại, cùng lúc, Karen lại kéo cô bé đang ăn khoai tây chiên bên cạnh vào trong ngực mình,

Bắt đầu ngâm xướng:

"Thần Trật Tự vĩ đại tối cao, xiềng xích của Trật Tự phán quyết tất cả..."

Bộ giáp màu đen, xuất hiện ở trên người Karen, chậm rãi rơi xuống, giống như là cái chăn trùm lên người lúc ngủ đông;

Lông vũ màu đen, lơ lửng ở phía trên, nhẹ nhàng tung bay;

Bức tường màu đen, chia làm ba khối, đứng ở ba phía quanh giường, giống như là một tấm màn;

Kevin nằm trong ổ chó ngẩng đầu lên, nhìn một màn trước mắt này, lại yên lặng nằm xuống.

Pall nằm ở trên giường thì trừng mắt nhìn, nó biết, đây là biểu hiện của Karen đang cảm thấy thiếu thốn cảm giác an toàn.

Nhưng mà, hình như khí thế của Trật tự ở trong phòng, sinh ra một ít ảnh hưởng, bảo lưu sự hoàn chỉnh của đồ dùng trong phòng sách, cái chuông gió treo trước bàn, dưới điều kiện cửa sổ đã đóng chặt, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Sau khi giấc mơ của Karen đến cảnh phát nổ, bốn phía trở lại bình thường;

Sau đó, anh phát hiện mình đang đứng ở một chỗ rất quen thuộc, ngắm nhìn bốn phía, phát hiện là nhà mình, trong lầu hai của căn nhà mình mua lại, sau lưng, là phòng ngủ, mà trước mặt, đúng lúc là phòng sách đang đóng hờ cửa.

Xuyên thấu qua cửa khe hở, Karen nhìn thấy bên trong có bóng người của một ông lão đang ngồi, ông ta đang ngồi sau bàn đọc sách, xem sách.

Tựa hồ là đã nhận ra bên ngoài phòng sách có người, ông lão ngừng động tác lật sách, không quay đầu, mở miệng cười nói:

"Muốn vào tâm sự không?"

Karen nhẹ gật đầu,

Đưa tay bắt lấy nắm cửa phòng sách,

"Ầm!"

Trực tiếp đóng lại cửa phòng sách, đồng thời nhanh chóng cầm chìa khóa trên tay, khóa trái cửa.

"Trò chuyện con khỉ."

Chương 447: Đứa bé trai hoảng sợ (1)

Đóng cửa, là một loại ám chỉ với tâm lý của chính mình, động tác khóa cửa tiếp theo, thì là làm cho loại ám chỉ này sâu thêm một bước.

Đây là một giấc mơ, hoặc là nói, mối liên hệ và tạo dựng của "Ý thức tinh thần" này, đều có chất môi giới là giấc mơ, điều tối kỵ nhất trong tình huống này đó chính là mặt mũi ngơ ngác tràn đầy sự nghi ngờ mà lại mơ mơ màng màng đi theo cảnh tượng mới hiện ra trước mắt, sau đó trực tiếp bước vào sự sắp đặt sẵn của người khác, bỏ quên quyền làm chủ của mình.

Ngay sau đó,

Karen quay người về tới phòng ngủ,

Nhìn thấy chính mình đang nằm say giấc trên giường.

Trong lòng Karen thở phào một cái, điều này có nghĩa rằng địa vị của mình và ông lão kia trong giấc mơ này là ngang hàng với nhau, đối phương đưa ra lời mời tâm sự, tự mình lựa chọn từ chối.

Trong phòng ngủ, mình đang nằm ngủ, điều này đã không còn gọi là ám chỉ, mà đã cho thấy rõ ràng, mình có quyền tự chủ trong giấc mơ này.

Karen nhắm mắt lại,

Vào lúc lại mở mắt ra lần nữa,

Karen trực tiếp ngồi dậy từ trên giường.

Ngoài cửa sổ đã hơi sáng, bình minh đã đến.

Pall bị bừng tỉnh, vừa dùng vuốt mèo xoa xoa ánh mắt của mình vừa nói:

"Karen, cậu tỉnh rồi à."

Kevin cũng bò dậy từ trong ổ chó, bốn chân giang rộng ra, bắt đầu duỗi người.

Karen bước xuống giường, đi ra mở cửa phòng ngủ, nhìn xem cửa phòng sách đang đóng chặt, chìa khóa vốn cắm vào trong ổ khóa, lúc này rơi xuống đất.

Cúi người, nhặt chìa khoá lên cắm trở vào, mở cửa phòng sách ra, bên trong rất yên tĩnh, cũng rất sạch sẽ.

Karen đi đến trước bàn sách, phát hiện có một quyển sách được để ở trên bàn sách.

Cầm quyển sách lên, nhìn xem trang bìa, tên sách là « Chỉ có Ánh Sáng, mới có thể soi rọi quá khứ của ngươi. »

Phần tên tác giả của quyển sách này bị bỏ trống;

Karen nhớ kỹ lúc mình đọc qua đống sách cũ được để lại trên giá, phát hiện qua quyển sách này, nhưng lựa chọn bỏ qua nó.

Hôm qua lúc mình đi vào phòng sách, trên bàn sách là trống không, cũng không thể nào là Pall hay Kevin nổi hứng giữa đêm, mà đi vào phòng để đọc sách giữa đêm khuya được, hơn nữa là đi đọc quyển sách này.

Chỉ là, vì cẩn thận, Karen vẫn là hỏi:

"Hai người hôm qua có ai vào phòng sách hay không?"

"Tôi không có."

"Gâu!"

"Nó cũng nói không có."

"A, tối hôm qua tôi có một giấc mơ khi ngủ, ở trong mơ trông thấy có một ông lão đang ngồi đọc sách trong phòng sách này, bây giờ bước vào tôi lại phát hiện ở trên bàn có để quyển sách này, ở trong mơ, ông ta còn gọi tôi đi vào cùng tâm sự."

Pall nghiêng đầu: "Vậy hai người tâm sự cái gì?"

"Uông?"

"Tôi đóng cửa lại, không trò chuyện."

"Ồ, lựa chọn sáng suốt." Pall gật đầu.

"Gâu!" Kevin cũng gật đầu.

"Có phải ông ấy là chủ nhà trước hay không?" Pall hỏi.

"Không biết, trong số đồ đạc mà chủ nhà trước để lại, cũng không có một tấm hình nào cả, chờ đến lúc tan làm về tôi lại đến hỏi Alleye hình dáng của chủ nhà trước vậy."

"Cho nên, trong nhà có thêm một thứ gì đó, cậu vẫn muốn đi làm à?" Pall hỏi.

"Ý cô nói là có quỷ ở trong nhà à?" Karen hỏi ngược lại.

"Cũng không khác nhau lắm..."

"Cô tự nhìn xem mình, rồi nhìn đến Kevin, tôi còn cần lo rằng trong nhà có quỷ à?"

"Tôi thấy cậu nói vậy cũng rất có lý!"

"Gâu!"

"Hai người hôm nay ở nhà, nhớ kiểm tra từ trên xuống dưới một lần, quan trọng nhất là cái phòng sách này, tốt, tôi bây giờ phải đến bệnh viện thăm Alfred một chút, có đồ ăn trong nhà bếp, trên bàn ăn còn có điểm tâm, đều là những thứ hợp cho cả hai ăn đấy."

"A, Karen, cậu cũng không cần lo lắng cho bọn tôi, cho dù hai bọn tôi có ngu đến mức nào nữa thì cũng sẽ không chết đói ở trong nhà."

"Vậy thì tốt, tôi đi đây."

Karen cầm lấy cặp tài liệu của mình, lại xách cái túi của quần áo của Alfred lên rồi bước ra khỏi chung cư.

"Có nên ngồi tàu điện hay không nhỉ?" Karen do dự một chút.

Anh ta do dự cũng không phải bởi vì ám ảnh từ sự cố trên tàu điện vào hôm qua, mà là sợ bởi vì chuyện ngày hôm qua cho nên tuyến tàu điện kia vẫn còn trong tình trạng sửa chữa.

Chỉ là, cũng khá may mắn là, Karen trông thấy có một chiếc xe taxi đang ngừng ở phía trước, lái xe đang ngồi ở cửa xe ăn từng miếng bánh kếp phết sốt vừa mới mua từ cửa hàng điểm tâm gần đó.

Người Wien rất thích các loại nước sốt, các loại tương sốt với khẩu vị khác nhau là thứ không thề thiếu trong cuộc sống hàng ngày của họ, cũng bởi vì vậy, người Wien lại rất thích kếp, bởi vì nó rất dễ ăn kèm với các loại tương sốt.

"Chào ngài, ngài muốn đi xe phải không ạ?"

"Đúng thế."

"Được rồi, mời ngài ngồi."

Tài xế đem nửa miếng bánh đang ăn dở bỏ vào trong túi.

"Không vội, anh cứ ăn xong điểm tâm đi."

"Không được, không thể làm chậm trễ hành trình của khách hàng, ngài muốn đi nơi nào?"

"Đến bệnh viện Kangyo."

"Được rồi."

Chương 448: Đứa bé trai hoảng sợ (2)

Bởi vì là vẫn còn rất sớm, trước giờ cao điểm buổi sáng, cho nên đường xá rất thông thoáng, gần như không bị trở ngại chút nào thì đã đến bệnh viện, tiền trả xe taxi vẫn là từ 200 Rael giữ lại từ hôm qua.

Sau đó, Karen bỗng nhiên nhớ lại, mình quên đem sổ tiết kiệm theo ra ngoài, vốn dĩ hôm nay anh ta định ra ngân hàng rút tiền.

Không vội đi vào bệnh viện, Karen tới trước quầy bán hàng lưu động ở cửa bệnh viện.

Được rồi,

Quầy bán bánh kếp!

"A, quý ngài đẹp trai, ngài muốn ăn chút gì không?"

Người phụ nữ bán hàng, mặc tạp dề lên rồi nhìn Karen, liếm môi một cái. Mới sáng sớm, bà bị gió thổi đến mức đôi môi hơi bị nứt ra.

"Ba cái bánh kếp."

"Được rồi, nước sốt vị gì?"

"Một cái không cần nước sốt, một cái thì tương ớt còn một cái thì sốt cà chua."

"Tôi đoán cái người bạn của ngài mà không muốn ăn nước sốt là một người quái gở dị đoan." Người phụ nữ nói.

Karen nhẹ gật đầu, anh là người không ăn tương sốt.

"6 Rael, có một cái không cần tương thì 5 Rael là được rồi."

"Đây."

"Được rồi, của ngài đây."

Karen cầm theo ba cái bánh kếp đi vào bệnh viện, lên cầu thang, bước vào phòng bệnh.

Trong phòng bệnh, Healy đang cho Alfred ăn bánh nhân chà bông.

"Thiếu gia." Alfred mỉm cười nhìn xem Karen.

"Thiếu gia, ngài tới rồi." Healy đứng người lên.

Karen đưa bánh kếp cho cô;

"Ha ha, bánh kếp!" Healy rất vui vẻ, "Thiếu gia, ngài ăn không, ngài chọn loại tương vị gì?"

"Để tôi ăn bánh thịt đi."

"Được rồi, thiếu gia."

"Đây là quần áo của Alfred, trong nhà không có quần áo của cô." Karen nói.

"Thiếu gia, tôi không sao, tôi đã nhờ người chuyển lời về nhà, nói rằng tôi phải ở lại bệnh viện chăm sóc ông chủ, lúc buổi sáng cha và em của tôi cũng đã đem giúp quần áo đến, bánh mì chà bông cũng là nhờ họ mua giúp."

Tất nhiên, Healy bởi vì có công việc hầu gái thu nhập cao này, địa vị của cô ở nhà cũng được tăng lên rõ rệt.

"Mặt khác, tình trạng của ngài Alfred cũng đã rất tốt, tối hôm qua lúc bác sĩ đến kiểm tra lúc cũng đã than thở rằng đây là kỳ tích y học đấy, ông ấy nói mình làm bác sĩ nhiều năm như vậy, chưa thấy qua trường hợp bỏng diện tích lớn mà có thể hồi phục nhanh đến như vậy, nói rằng đây là cơn mưa phúc lành của Thần."

"Khục..."

Nghe được lời này, Alfred đang ăn bánh xém chút bị nghẹn.

Healy lập tức mớm nước giúp cho anh ta.

Karen sau khi ăn xong bánh mì chà bông trong tay, dặn dò: "Tôi đi làm trước đây, anh dưỡng thương cho tốt."

"Được rồi, thiếu gia."

"Yên tâm đi thiếu gia, ở đây cứ giao cho tôi."

Karen gật gật đầu, đi ra phòng bệnh, trước vào phòng vệ sinh rửa tay một cái, sau đó ra khỏi khu nằm viện, lại một lần nữa nhìn thấy xe tang của nhà Pavaro.

Cửa sau cuả xe tang đang mở ra, Pieck và Dincom đang vận chuyển thi thể, thi thể lần này không phải mập mạp, chuyển lên rất nhanh.

Karen đi tới chào hỏi: "Sớm như vậy?"

"Ha ha, lại gặp anh rồi." Pieck cười đáp lại, "Buổi sáng lại nhận thêm một đơn, vừa có giấy báo tử, nhờ ơn của anh, người nhà nạn nhân bởi vì xe của chúng tôi đưa người hấp hối đến bệnh viện trước cho nên đã lựa chọn nhà tang lễ của chúng tôi."

"Lại chỉ có hai người làm chuyến này à, ngài Pavaro đâu rồi?"

"Ông chủ đi ăn điểm tâm rồi, lúc sáng sớm chúng tôi vừa nhận được điện thoại thì lập tức chạy đến đây, ông chủ nửa đường lại xuống xe, tôi cảm thấy mấy vị tiểu thư lúc ấy còn chưa rời giường đâu, lúc chúng tôi đi tiếp thì ông chủ vẫn còn đang gõ cửa đấy."

"Cơ thể của ngài Pavaro tốt thật đấy, tinh thần cũng rất phấn khởi."

Dincom nhìn xem Karen, nói: "Anh cũng ở gần nhà tang lễ của chúng tôi mà phải không, có thời gian rảnh thì đến làm khách."

"Được rồi, nhất định, sau khi giải quyết xong vài việc, tôi sẽ chủ động đến nhà để cảm ơn, các anh cứ lo việc đi, tôi đi trước."

"Anh tính về nhà à?"

"Không, tôi đến cao ốc Santor."

Dincom mở miệng nói; "Dù sao cũng không xa, để chúng tôi đưa anh đến, Pieck, đi nổ máy xe."

"Được rồi."

"Có thích hợp không?" Karen hỏi.

"Có cái gì mà không thích hợp, ở chỗ này rất khó mà bắt xe đấy."

"Nếu vậy thì thật cảm ơn."

"Đừng có khách khí như vậy, tất cả mọi người đều là bạn bè mà."

Lúc này, Pieck lại nhảy xuống từ chỗ vô lăng:"Dincom, ở đây còn có một cái đơn hàng còn chưa đánh dấu."

"Vậy thì anh đi đóng dấu đi."

"Được rồi." Pieck lại cười cười nói với Karen, "Tôi sẽ quay trở lại ngay."

Sau khi chờ Pieck chạy đi, Dincom nhìn về phía Karen, bỗng nhiên mở miệng nói:

"Nghe bà chủ nói, cái người mà chúng tôi đưa vào bệnh viện kia, là ông chủ của anh à?"

Karen nhìn xem Dincom, không vội vã trả lời.

Anh biết, trong hai tên nhân viên này, Pieck thì tùy tiện hơn, còn Dincom thì tâm tư kín kẽ hơn một chút, cho nên ngày hôm đó sau khi Pieck hô lên "Ca ngợi trật tự" thì Dincom còn nhắc nhở anh ta.

Thấy Karen không nói lời nào, Dincom tiếp tục nói: "Thế nhưng ngày hôm đó tôi nghe thấy người kia lại gọi anh là... Thiếu gia?"

Quả nhiên, anh ta nhớ kỹ cái chi tiết này.

Chương 449: Đứa bé trai hoảng sợ (3)

"Bà chủ vốn dĩ còn muốn kiếm được ít vé điểm từ chỗ của anh đấy, ha ha."

Đây là nhắc nhở mình, thần quan là người hầu của mình.

Karen nhẹ gật đầu.

Lúc này, ngược lại Dincom làm sao lại có thể bỏ qua dễ dàng như vậy khi mình chỉ gật đầu mà không nói gì về việc xảy ra?

Trên mặt Karen không có chút nào sợ hãi vì lời nói dối bị vạch trần, ngược lại rất bình tĩnh mà nhìn Dincom.

"Anh rốt cuộc là ai?" Dincom hỏi.

Trẻ tuổi như vậy, đã có tôi tớ là thần quan, rốt cuộc là thân phận như thế nào.

"Anh vẫn chưa đem việc này nói cho ngài Pavaro biết chứ?"

"Không có, cũng vừa lúc này nhìn thấy anh, tôi mới nhớ lại xưng hô ngày hôm đó."

"Ừm, xin hãy giữ kín bí mật này."

"Ha ha, dựa vào cái gì?"

Karen lộ vẻ mặt nghiêm túc, hai tay khoanh lại, đặt trước ngực:

"Ca ngợi trật tự."

"..." Dincom.

"Lúc những kẻ giữ gìn Trật Tự bị ăn mòn, cần đại diện cho Đòn Roi Kỷ Luật, tiến đến quất roi."

"Ngài... Ngài là người của Đòn Roi Kỷ Luật!"

"Xuỵt." Karen ra dấu tay im lặng cho Dincom, "Anh chỉ là một tên thần phó nho nhỏ mà thôi, chúng tôi đang tiến hành điều tra Pavaro, mặc kệ là kết quả gì cũng sẽ không liên quan đến anh, trừ phi anh chọn nhất định phải dính líu vào việc này."

"Không, tôi sẽ không, việc của ông chủ làm, không liên quan gì đến tôi."

"Được rồi, thật ra thì Pavaro chắc hẳn cũng đã đoán ra được thân phận của chúng tôi, cho nên hôm qua mới sẽ chủ động như thế."

"Tôi cảm thấy ông chủ có lẽ không có... Ông chủ vẫn luôn, vẫn luôn rất hiền lành." Dincom nói.

"Điều này cần phải dựa vào sự phán đoán của chúng tôi, mà không phải là anh."

"Vâng, vâng, vâng, tôi đã biết, cái gì tôi cũng sẽ không nói, tôi sẽ giữ bí mật."

"Ừm."

"Đóng dấu xong rồi." Pieck chạy trở về, "Các người đang nói việc gì đấy, nhìn có vẻ rất nghiêm túc."

"Dincom nói muốn mời tôi đi ăn điểm tâm, tôi từ chối."

"Ha ha ha, tên ngốc Dincom này, dung mạo của anh đẹp trai đến thế thì làm gì cần tiền đi ăn điểm tâm nữa chứ."

"Tôi cũng nói như vậy với anh ta, cho nên anh ta mới nổi giận đấy."

"Ha ha ha ha ha."

Pieck vừa cười vừa ngồi lên trước vô lăng.

Lúc Karen bước lên xe, Dincom đưa tay muốn đỡ, Karen từ chối, tự mình ngồi xuống ở buồng xe sau.

Sau khi Dincom lên xe, ngồi đối diện với Karen, ngồi thẳng người rất nghiêm túc.

Pieck ngâm nga bài hát lái xe, không chú ý tới tình huống phía sau.

Nửa đường, sau vụ nổ trên tàu điện ngày hôm qua, một đám người đang tụ tập diễu hành, biểu ngữ băng rôn cũng đã chuẩn bị xong, trên cơ bản đều là "Phản đối dân di cư bất hợp phát" "Lũ quỷ tóc tím cút khỏi Wien" các loại quảng cáo.

Chỉ là, để Karen có chút ngoài ý muốn đó là đứng trước mặt đám người diễu hành, còn có một đám người tóc tím ăn mặt trang trọng, giống như là đang thương lượng cái gì đó với đám người diễu hành, đối mặt với sự chửi rủa hoặc thậm chí là xô đẩy của đám người diễu hành, đám người tóc tím kia hoàn toàn không phản kháng, cho dù là thể trạng của họ cao lớn hơn.

Pieck thổi một tiếng huýt sáo, thừa dịp lúc giao thông còn không có bị đám người diễu hành quấy rối, vẫn không quên trêu chọc nói:

"Vậy mà không đánh nhau, nói chuyện lý lẽ với nhau cơ đấy."

Xe rất nhanh đã đến cao ốc Santor, xe dừng hẳn, Dincom chủ động đưa tay mở cửa sau xe giúp cho Karen:

"Ngài cẩn thận một chút."

Karen xuống xe, vẫy tay về hướng bọn họ tạm biệt.

Cái tên thần phó nho nhỏ như anh...

Ha ha,

Còn vị thần khải cao cao tại thượng như tôi.

"Karen."

Một âm thanh quen thuộc vang lên, Karen xoay người, phát hiện ra là Piaget.

"Chiếc xe mà anh vừa bước xuống lúc nãy, nhìn rất quen mắt."

"Xe tang."

"Nhà tang lễ bây giờ làm ăn cạnh tranh kịch liệt đến thế à, xe tang cũng đi giành khách của taxi rồi?"

"Gần nhà tôi có một nhà tang lễ, tôi có quen biết với họ một chút, vừa lúc gặp mặt nên tiễn tôi đi một đoạn."

"A, thì ra là như vậy, cho nên, anh đang làm khảo sát nghiệp vụ đấy à?" Piaget trêu chọc nói, "Tôi còn tưởng rằng cậu đinh mở một nhà tang lễ ở Yorktown này cơ đấy."

"Từng có ý nghĩ này, nhưng bây giờ còn không thực tế, trước mắt mà nói thì làm bác sĩ tâm lý có vẻ thích hợp với tôi hơn."

"Nghe được lời nói này của cậu, người làm ông chủ kiêm bạn thân như tôi đây, quả thật rất vui mừng đấy."

"Ha ha."

"Chỉ là nếu bây giờ anh có dự định, có thể liên hệ với tôi, tôi đầu tư cho anh."

"Ừm, đầu tư trước mắt thì không cần, nhưng tôi cần chi trước một khoản tiền."

"Bao nhiêu."

"Hai mươi nghìn Rael, lúc đầu tôi hôm nay định ra ngân hàng rút tiền, nhưng quên mang sổ tiết kiệm."

"Tôi sẽ để Bertha chuẩn bị rồi đưa đến văn phòng của anh, tiền mặt, phải không?"

"Ừm."

"Không có vấn đề."

"Ngày mai tôi sẽ trả lại cho anh."

"Trực tiếp khấu trừ từ tiền lương của anh là được rồi, khỏi phải phiền phức như vậy."

"Vậy cũng được."

Karen và Piaget cùng bước vào thang máy, lúc thang máy đang đi lên, Piaget mở miệng nói; "Hôm nay anh có lịch hẹn trước đấy."

"Vâng."

"Anh đến sớm."

"Cũng chẳng sớm bao nhiêu đâu, chắc cũng phải cần chuẩn bị một chút."

Chương 450: Đứa bé trai hoảng sợ (4)

Đến tầng, sau khi đi ra thang máy, Karen chỉ vào vị trí phòng tiếp khách, phát hiện hai cha con gặp mặt hôm qua đã chờ sẵn ở đó.

"Không đến sớm, trái lại là đến trễ."

"Vất vả." Piaget cười cười, đi về phòng làm việc của mình.

Bertha đi tới, nhỏ giọng nói:

"Ngài Karen, khách hàng đã đến, sớm hơn thời gian hẹn trước rất nhiều."

"Không có việc gì, sau mười phút để khách vào trong phòng làm việc của tôi."

"Được rồi, thưa ngài Karen."

Karen đi vào phòng làm việc của mình trước, ngồi xuống, bởi vì cha của đối tượng cũng đến, cho nên Karen vẫn lựa chọn mặc đồng phục vào.

"Run... Run..."

"Mời vào."

Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Bertha dẫn hai cha con kia vào phòng, đưa cho Karen một phần bệnh án, cùng lúc thì thư ký theo sau cầm theo một dĩa trái cây và nước trà, trước mặt Karen là một ly nước đá.

Cửa bị đóng lại;

"Tôi có cần phải ra ngoài hay không?" Người cha nhìn về phía Karen.

Karen đang ngồi xem bệnh lịch, nói:

"Ngài Tadel?"

"Đúng, là tôi."

"Mời ngài ngồi, ngài có thể ngồi đây cùng với con mình, nhưng lúc tôi chưa có việc hỏi đến ngài thì xin phép ngài hãy giữ im lặng."

"Được rồi, bác sĩ."

Karen đặt bệnh án xuống, nhìn về phía bé trai đang ngồi trước mặt mình, nói:

"John, chào buổi sáng."

"Ngài khỏe, thưa bác sĩ, rất xin lỗi, chưa đến giờ hẹn đã tới đây làm phiền ngài rồi, là do cha rất lo lắng cho tình hình của em, cho nên đã đưa em đến đây từ rất sớm."

Một đứa bé rất chững chạc, mới tám tuổi thôi sao?

Theo lý thuyết mà nói, còn chưa tròn tám tuổi.

"Không có việc gì, anh rất thích công việc của mình, mẹ của em đã qua đời, nhưng em vẫn có thể nhìn thấy mẹ của mình như cũ, với lại, còn có thể tương tác với mẹ của mình sao?

Ý của anh là, cùng nhau chơi đùa."

"Đúng thế."

"Em cảm thấy thế nào trước sự qua đời của mẹ mình, rất xin lỗi, anh hỏi có hơi trực tiếp."

"Em rất thích phương thức trực tiếp như thế này." John cười nói, "Bác sĩ hôm qua vẫn xem em chỉ là con nít, còn nói nhảm rất lâu."

"Đương nhiên, chúng ta đang giao tiếp bình đẳng với nhau."

"Được rồi, để em trả lời câu hỏi, em cũng biết mẹ mình đã qua đời rồi, em qua đời lúc em còn năm tuổi, em còn nhớ rõ lễ tang của mẹ mình."

"Cho nên, đối với sự xuất hiện lại của mẹ mình, là một loại cảm giác như thế nào? Bà ấy... sống lại sao?"

"Không có, mẹ đã chết."

"Vậy bà ấy bây giờ ở đâu?"

"Là mẹ của em."

"Mẹ của em sao?"

"Đúng vậy, em biết mẹ mình đã chết, nhưng trong lúc ở nhà một mình em cảm thấy rất cô đơn, cho nên, em cần một người mẹ, vào lúc em cần, bà ấy bỗng xuất hiện, bà ấy sẽ giống như một người mẹ bình thường mà chơi đùa với em."

"Em có nhận biết rõ được, ngoại trừ lúc ở trong nhà, ở những chỗ khác, em có thể nhìn thấy mẹ của mình sao?"

"Em hi vọng cha có thể đi ra ngoài một chút." John nói.

"Ngài Tadel." Karen nhìn về phía Tadel.

"Được rồi." Tadel tiên sinh rất thẳng thắn, đứng dậy, đi ra khỏi văn phòng, đóng cửa lại.

"Hiện tại, em có thể nói sao?" Karen hỏi.

"Có thể."

"Lúc nào?" Karen hỏi.

"Bây giờ."

"Ở chỗ này?"

"Đúng thế."

Karen mặt mỉm cười nhìn chung quanh, hỏi:

"Bà ấy ở đâu?"

"Mẹ đang ngồi trên đùi của anh đấy."

"Trên đùi sao?"

"Đúng vậy, mẹ nói rằng vẻ ngoài đẹp trai của anh hấp dẫn qua nhiều người, cho nên bà ấy không chịu được mà đến gần anh, chỉ là những lời này, không tiện để cho cha nghe thấy, ông ấy sẽ đau lòng."

Karen cúi đầu xuống, nhìn nhìn hai chân của mình, lắc đầu, nói:

"Anh không có cảm giác đến."

"Hai tay của bà ấy, đang vuốt ve ngực của anh đấy."

"Anh cũng không có cảm giác đến."

"Môi của bà ấy đang nhích lại gần mũi của anh, bà ấy nói mùi trên người anh, rất dễ chịu."

"Anh vẫn là không có cảm giác đến."

"Mẹ đang thổi hơi vào tai trái anh đấy."

"A, vẫn như cũ không có cảm giác gì."

John thở dài,

Nói:

"Ngài quả thật tỉnh táo hơn vị bác sĩ tâm lý hôm qua nhiều, vị bác sĩ hôm qua bị dọa sợ đến mức nấp ở dưới bàn mà run cầm cập."

"Ha ha ha." Karen cười, "Cho nên, em vừa mới có ý đồ thôi miên anh sao?"

John nhẹ gật đầu, nói: "Lớp phòng ngự của tâm lý anh, rất ghê gớm."

"Anh cảm thấy em là một thiên tài đấy." Karen nói, "Nhưng em nên học được cách để khống chế thiên phú của mình."

"Cha có một xưởng may, rất có tiền, em trả nổi tiền chữa trị."

"Cho nên?"

"Em muốn đến đây tâm sự thường xuyên với anh, có thể sao?"

"Đương nhiên có thể."

"Me, con khát nước." Lúc này John mở miệng nói.

Cái này,

Ly nước lúc đầu vốn đặt trước mặt Karen bỗng nhiên lơ lửng trên không, được đưa đến bên miệng John, John hé miệng, từng chút nước một được móm vào miệng, dường như thật sự có một người phụ nữ vô hình đứng đó, đang móm nước cho con của mình.

Uống nước xong, John thè lưỡi, cười với Karen.

Ly nước lại được đặt xuống bàn làm việc làm việc,

Sau đó,

Karen dường như nghe được tiếng giày cao gót gõ xuống sàn nhà, đi tới bên cạnh mình.

Ngay sau đó, “bà ta” ngồi trên đùi mình vuốt ve, lập tức, hai tay của bà ta bắt đầu vuốt ve ngực của mình, cổ của mình, cũng cảm thấy hơi thở, từ từ hướng lên trên, một luồng khí ấm áp, nhẹ nhàng thổi vào tai mình;

Cuối cùng, vành tai của mình dường như có gì đó ấm ấm đang bao phủ, răng, đang nhẹ nhàng cắn.

John nhún vai, nói: "Em có thể nhắm mắt lại, nếu anh không gọi cha của em vào, ông ấy cũng sẽ không tiến vào, cho nên, anh bây giờ có thể cùng với mẹ của em, làm một vài việc vui vẻ."

"Em không để ý sao?" Karen hỏi.

"Bà ấy quả thật là mẹ của em, nhưng mẹ của em đã chết." John hoạt bát mà lung lay đầu, "Em tin tưởng anh có nghe hiểu ý của câu nói này."

Karen nhẹ gật đầu, ngón tay, từ từ đứng lên, nhẹ nhàng vạch thành vòng tròn, trong lòng mặc niệm:

"Thần Trật Tự vĩ đại a, xiềng xích Trật Tự phán xét tất cả;

Xin cho phép ta mượn nhờ lực lượng của ngài, trừng phạt hành vi vi phạm đến Trật Tự..."

Hay tay John che khuất ánh mắt của mình,

Nói:

"Anh và bà ấy bây giờ có thể bắt đầu, coi như em không tồn tại là được, anh nhìn xem, em tốt đến chừng nào, dùng tiền đến tìm anh khám bệnh, anh có thể nhận được không ít tiền khám bệnh, còn có thể hưởng thụ được vui vẻ, hắc hắc.

Em rất tốt với anh, cho nên, anh cũng mau mau hưởng thụ đi..."

Đột nhiên,

Những cảm giác kỳ lạ kia trên người của Karen hoàn toàn biến mất,

"Phù phù!"

John trực tiếp bị dọa ngã từ trên ghế xuống đất, vẻ mặt hoảng sợ lại không dám tin ngẩng đầu nhìn Karen đang ngồi phía trước mình:

"Anh... Anh... Anh vậy mà muốn giết em ngay lập tức!"

Chương 451: Anh có muốn một miếng không (1)

John cũng không phải giả vờ sợ hãi, cậu ta thật sự cảm thấy sợ, bởi vì cậu ta đã cảm nhận được một luồng sức mạnh kinh khủng đang từ từ hội tụ lại trong căn phòng này, mặc dù nó còn chưa biến thành vật chất, nhưng nó quả thật đang diễn rar.

Bản ý của cậu ta chỉ muốn đùa Karen một chút, một trò đùa mà cậu ta cho rằng rất thú vị;

Giống như lúc đám trẻ con vui đùa ầm ĩ, giơ súng bắn nước lên, lúc bắn trúng quần áo của đối phương, chúng sẽ cười đùa rất vui vẻ, nhưng vấn đề là, chỉ sau một lúc, đối phương vậy mà giơ súng thật lên chĩa vào đầu mình.

Nòng súng đen ngòm, đang kê trước trán của mình.

Mặc dù trong lúc trò chuyện vừa này, cậu nhóc cho thấy một sự chững chạc và trưởng thành vượt xa đám trẻ cùng lứa, nhưng cho dù là một người trưởng thành thật sự, lúc đối mặt trực tiếp với cái chết đang đe dọa cận kề, lại có mấy người có thể giữ mình bình tĩnh được?

Trực giác cảm nhận mạnh mẽ, giúp cậu ta dự trù được tình huống rõ ràng, cậu ta theo bản năng mà quỳ gối xuống trước mặt Karen, giơ hai tay của mình lên.

"Bác sĩ Karen, tôi sai rồi, tôi sám hối, tôi thật sai rồi, van cầu ngài, van cầu ngài, van cầu ngài!"

Lúc trước cậu ta phách lối đến bao nhiêu, bây giờ cũng bối rối đến bấy nhiêu;

Vẻ cẩn trọng không còn lại một chút nào, chỉ còn lại bản năng sinh tồn cơ bản.

Trên thực tế,

Thuật pháp mà Karen đang niệm thầm trong lòng đó chính là "Ngọn Giáo Trừng Phạt".

Ở giai đoạn hiện tại, đây là thuật pháp mang tính tấn công duy nhất mà Karen biết, có thể sử dụng để ném về phía xa, tạo ra một vụ nổ.

Đương nhiên, kích nổ cũng chỉ là một trong những hiệu quả mà thuật pháp mang lạo, tóm lại, khu vực mà Karen từng dùng để luyện tập "Ngọn Giáo Trừng Phạt" ở trang viên Ellen, dù sau này bọn người hầu ở đó dùng thảm cỏ mới để lấp lại bãi đất trong kia, thì trong khoảng khu vực ấy thảm thực vật lại không thể nào tiếp tục sinh trưởng được nữa.

Cũng là do địa vị của Karen ở trang viên Ellen rất cao, cho nên gia tộc Ellen mới có thể cho phép và thừa nhận việc trang viên luôn xanh tươi bốn mùa quanh năm của nhà mình bị lõm ra một miếng “đồi trọc”.

Có lẽ, thứ mà John thật sự sợ hãi, cũng không phải là vụ nổ nó tạo ra.

Mặc dù bị vụ nổ ảnh hưởng chỉ một chút, cậu ta cũng chết chắc, hoặc bị bắn trúng vào chỗ trí mạng, cậu ta cũng sẽ chết;

Nhưng dựa trên góc độ cảm nhận,

Những thứ khác bám vào trên "Ngọn Giáo Trừng Phạt", mới là thứ kích động lên đại não của cậu ta tạo ra cảm giác sợ hãi thật sự.

Trước mắt, Karen đang mặc đồng phục màu trắng ngồi sau bàn làm việc, trong mắt của cậu ta, giống như là một vị Quan Thẩm Phán đang tiến hành phán quyết cậu ta.

Sự uy hiếp khủng khiếp, vẫn đang còn tăng lên;

Hay tay của John ngay lập tức ghép lại thành hình chữ thập, nói với Karen:

"Van cầu ngài, van cầu ngài, xin hãy bỏ qua cho tôi đi, xin hãy bỏ qua cho tôi đi, tôi đã biết sai, thật, ta đã biết sai rồi..."

Karen ngừng việc niệm thuật pháp trong bụng, hậu quả của việc gián đoạn một thuật pháp làm đại não của anh cảm giác sự đau đớn như bị xé rách ra, cảm giác như bị xé rách này, đã làm cho cơ bắp trên người của anh co rút một hồi, khiến cho Karen không thể không cúi đầu xuống, cắn chặt răng.

Sau thật lâu,

Anh mới vượt qua được cảm giác đau đớn khó chịu này, ngẩng đầu lên một lần nữa.

John cảm nhận được luồng khí thế chết chóc ki đã biến mất, thì co quắp ngồi dưới đất, mái tóc màu đỏ của cậu ta được chải chuốt rất kỹ lưỡng, vào giờ phút này đã bị mồ hôi thấm ướt hoàn toàn, dính bết xuống da đầu;

Miệng của cậu ta há rộng, tựa như vẫn còn đang tiêu hóa nỗi sợ hãi trong lòng lúc naỹ.

"Ngồi xuống đi." Karen mở miệng nói.

Hai chân của John như bị nhũn ra, vì vậy mấy lần cậu ta muốn cố đứng dậy cũng không được, nhưng cậu ta bây giờ cũng không dám vi phạm lời nói của Karen, cũng chỉ có thể giống như là một con cá vừa mới lên bờ vậy, liên tục bay nhảy nhiều lần;

Cuối cùng, cậu ta dùng tay nắm lấy cái ghế, mới ổn định được cơ thể của mình, bò lại lên trên ghế, lấy dũng cảm, quay người, ngồi xuống đối mặt với Karen.

Hai tay đặt ở trên đầu gối, cúi đầu, chỉ dám ánh mắt thoáng qua mà quan sát Karen.

Karen duỗi tay ra, ly nước đá của anh bị John uống, cho nên lúc này anh ta chỉ có thể cầm ly hồng trà mà uống một ngụm, hai ngụm, ba ngụm... Mãi cho đến uống xong.

Ở trong mắt của John, Karen đang dùng phương pháp “quay chậm" này để chèn ép và tra tấn tinh thần của cậu ta lâu hơn;

Nhưng thực tế là, hai người ngồi trước và sau cái bàn này, đều cảm thấy rất khó chịu.

Lúc Karen cảm nhận được trên người mình những thứ mà John đã nói ra, anh ta cũng không cách nào xác định được việc này là do yếu tố tâm lý ảnh hưởng hay là thật sự có thứ gì đó đang dính vào trên người của mình;

Vì lý do an toàn,

Anh cũng chỉ còn cách rút ra thanh kiếm của mình.

Rốt cuộc, anh cho phép bản thân mình có thể xảy ra ngoài ý muốn, nhưng không cách nào cho phép sự ngoài ý muốn của mình không rõ ràng.

Chỉ chỉ là vấn đề lớn nhất là, không phải Karen muốn ra tay bằng thuật pháp mạnh nhất của mình, mà là bởi vì...

Anh ta trên cơ bản cũng chẳng có thuật pháp bình thường nào khác.

Cho nên, bỏ một cây súng lục vào ngăn kéo trong bàn làm việc thì thuận tiện hơn, nhưng tiếc là yêu cầu này không thể nào nói với Piaget được, bởi vì cho dù là mình có quan hệ rất tốt với ông chủ, đại khái cũng rất giải thích thậm chí là cho phép mình trong lúc xem bệnh, còn phải dự bị thêm một khẩu súng bên người, đến cùng thì anh muốn làm cái gì?

Chỉ có thể tự nghĩ biện pháp đi kiếm một khẩu súng mà thôi, cũng không biết được Alleye có quan hệ liên quan đến việc này không.

"Ngẩng đầu."

John nghe lời mà ngẩng đầu lên, thậm chí, còn ép mình nở một nụ cười thuần khiết thuộc về trẻ con lứa tuổi này.

Trong lòng Karen hồi tưởng đến câu nói lúc nãy của John: "Bà ấy quả thật là mẹ của em không sai, nhưng mẹ của em đã chết rồi."

Chương 452: Anh có muốn một miếng không (2)

Chốc lát,

Anh ta mở miệng nói:

"Mẹ của cậu, trên cơ bản cũng không tồn tại."

"Đúng thế..."

Vốn dĩ cũng không có người phụ nữ vô hình nào tồn tại cả, lúc trước đút nước cho cậu ta uống, và cũng không có người phụ nữ nào ngồi ở trên đùi mình.

Người mẹ mà John nói đến hoàn toàn không tồn tại, tất cả, đều là cảnh tượng giả do John tạo ra mà thôi;

Nhưng không giống tình trạng tâm thần phân liệt hay là "Gặp quỷ", cậu ta vốn là "Người sáng tạo", cũng biết rõ một điều đó là người mẹ này không tồn tại.

Chỉ là, cậu ta dùng một loại tư duy nghịch đảo, để tạo ra bà ta;

Đó chính là, để người chung quanh đều cảm thấy, mẹ của cậu ta vẫn còn sống, để người chung quanh cảm giác được dấu vết tồn tại của mẹ mình, lại dựa trên phản ứng của những người xung quanh, tạo ra cảm giác “A, mẹ mình có tồn tại”.

Cậu ta không phải đang gạt mình lừa người, cậu ta đang thông qua việc lừa dối người khác, để tạo ra bầu không khí mà mình mong muốn.

Cho nên, hai ngày hôm nay vì sao ngài Tadel cha của cậu ta liên tục vội vàng đưa cậu ta đến phòng khám, hôm nay càng sớm hơn so với thời gian hẹn trước, nguyên nhân dường như cũng là vì điểm này.

John chắc là không ít lần dùng “mẹ của mình”, tiến hành tương tác với cha mình.

Có lẽ, người thật sự cần được xem bệnh, không phải là John, mà là ngài Tadel dạo gần đây bị con trai mình đùa giỡn đến quá sức.

"Vì cái gì phải làm như vậy?"

"Không có mục đích sâu xa gì, tôi cũng không dám lừa gạt ngài, chẳng qua là cảm thấy... Chơi vui mà thôi."

Khuỷu tay Karen chống ở trên bàn, hai tay khoanh, nhìn xem John:

"Cậu có năng lực khiến cho cảm giác trở nên cụ thể hóa? Không, là nắm giữ một loại lực, lực ý niệm?"

"Trước đó đến giờ tôi chưa từng nghe đến danh từ mà ngài vừa nhắc đến, nhưng tôi có một loại cảm giác, nhận biết và sự miêu tả của ngài về nó, hẳn là chính xác."

"Loại năng lực này, cậu lấy được như thế nào?"

"Trong một năm sau khi mẹ của tôi mất, tôi đã có loại cảm giác này, chỉ chỉ là trong năm nay, bắt đầu trở nên càng ngày càng điều khiển dễ dàng."

"Cậu có tin vào tông giáo sao?" Karen hỏi.

"Cha đôi khi cũng sẽ dắt tôi đến tu viện, nhưng tôi biết, ông ta đến là vì gặp gỡ tình nhân của mình."

Ý của câu nói chính là, trong nhà cậu ta cũng không tin giáo.

Nếu như không phải tin giáo mà nói, đây chả nhẽ là hệ thống tín ngưỡng gia tộc?

Nhưng lại không nên, bởi vì nếu như là thể hệ tín ngưỡng gia tộc mà nói, Tadel không đến mức hoàn toàn không biết gì về năng lực của con trai mình;

Cho dù là mẹ của John đội nón xanh cho ngài Tadel đi nữa,

Đứa bé mang thai có thể hệ tín ngưỡng gia tộc, khi chưa trải qua "kiểm tra huyết mạch", thì năng lực của John cũng sẽ không thức tỉnh.

Mặc dù Karen cũng không dám hoàn toàn phủ định sự tồn tại của những người "Dị loại” không cần khảo thí huyết mạch cũng có thể tự mình thức tỉnh năng lực, nhưng bất kể là hệ thống tín ngưỡng tôn giáo hay là thể hệ tín ngưỡng gia tộc đi chăng nữa, đều là có sự tồn tại của "Tín ngưỡng", không đến mức giống như John thế này, chỉ đơn giản là để chơi đùa.

Cho nên, cũng chỉ còn sót một lời giải thích, đó chính là John... Bị ô uế, bây giờ cậu ta đã trở thành dị ma.

"Lúc cậu sử dụng sức mạnh của mình, bộ phận nào trên cơ thể sẽ cảm thấy sự khác thường?"

John chỉ chỉ vào lồng ngực mình, vị trí trái tim:

"Ở chỗ này có tính không, mỗi lần lúc tôi sử dụng năng lực của mình, nó đều sẽ đập rất nhanh, vô cùng nhanh."

Là trái tim sao?

Karen cũng không cách nào xác định.

Nếu như lúc này có Pall, Kevin hoặc là Alfred ở đây, đối mặt với tình huống của John, bọn họ có thể nhìn ra được nhiều manh mối hơn mình, bởi vì bất kể mình học bổ túc những thứ trên lý thuyết, kinh nghiệm của mình trên phương diện này, không thể nào tăng lên chỉ trong một khoảng thời gian ngắn được.

Trong văn phòng, rơi vào yên tĩnh.

John cũng không dám hành động, chỉ là ngoan ngoãn mà ngồi ở đó;

Bây giờ Karen cũng không biết mình nên nói cái gì cho phải, anh cũng không có đủ năng lực hay tư cách để sắp xếp cho John.

"Thật ra cậu cũng không phải là người đặc biệt trên thế giới này."

"Trước lúc tôi gặp được ngài, tôi cảm thấy mình rất đặc biệt, nhưng bây giờ, tôi quả thật đã xác định rằng mình không phải."

"Cậu có biết nếu như cứ tiếp tục sử dụng năng lực của mình một cách vô tội vạ, lại tiếp tục sử dụng năng lực của mình chỉ để tiếp tục chơi đùa như thế này, đến cùng sẽ gặp phải hậu quả gì không?

Cậu sẽ thu hút sự chú ý của một vài người, hoặc là một vài nhóm người, thế lực chú ý.

Nếu như như lời của cậu vừa nói, nơi phát ra năng lực là từ trái tim của cậu, như vậy trái tim của cậu chính là vật liệu mà họ hứng thú nhất."

John nuốt một ngụm nước bọt.

Karen có một loại cảm giác, đó chính là năng lực đặc biệt này của John, hẳn là cùng cấp bậc với Ánh mắt Mị Ma của Alfred.

Mà Ánh mắt Mị Ma của Alfred, thế nhưng là thứ mà ngay cả Rasma đều muốn sưu tầm, nếu như không phải xem ở trên mặt mũi của Dis, Alfred đã sớm đeo lên một cái bịt mắt Độc Nhãn Long rồi.

Thế giới này là thực tế như vậy, thi thể của thần quan đều sẽ được xem như vật liệu mà thu hồi về, chớ nói chi là những tên Dị ma không biết che giấu chính mình mà cứ nhảy tới nhảy lui.

Không, cậu ta thậm chí còn chưa biết rằng mình đã biến thành dị ma.

"Những lời này của ngài, đánh nát sự kiêu ngạo của tôi." John nói, "Thì ra tôi cũng chỉ là một tên đang vẫy vùng bên cạnh chuồng heo thể hiện ra sự ngu đần của mình."

"Cách ví von của cậu rất không tệ, nhà cậu không phải là mở xưởng may à, còn đầu tư trại nuôi heo?"

"Tôi có đọc khá nhiều sách."John nói, "Đương nhiên, chắc chắn sẽ không nhiều bằng ngài."

"Cố gắng che giấu năng lực của mình cho tốt, nếu như cậu vẫn muốn sống tự do lâu một chút."

"Vậy còn ngài thì sao, ngài không có hứng thú đối với trái tim của tôi sao?" John hỏi.

Karen nâng ly trà lên, uống một ngụm trà, không trả lời.

"Ngài... Vì sao không trả lời?"

"Ta chỉ là đang tự nghĩ theo câu hỏi của cậu vừa rồi, nếu như cho ta trái tim của cậu thì ta nên dùng nó để làm gì đây."

John cười, nói: "Tôi có thể cảm nhận được, câu trả lời của ngài, rất chân thành, mặc dù mới vừa nãy ngài quả thật muốn giết tôi ở đây, đây vốn dĩ là một cảm giác làm cho người ta cảm thấy rất mâu thuẫn, nhưng đặt vào trường hợp của ngài, lại có vẻ rất tự nhiên."

"Cậu rất có tài năng, dù là không có loại năng lực đặc biệt kia, cậu vẫn như cũ rất thông mình, mà lại có một tương lai khá tốt để phát triển, cho nên, hãy cố gắng quý trọng đi"

Chương 453: Anh có muốn một miếng không (3)

Karen không có hỏi cậu ta vì sao để “mẹ mình” làm chuyện này với mình, trên thực tế, anh thật ra đã sớm có câu trả lời, bởi vì mẹ của cậu ta trên cơ bản cũng không tồn tại, cậu ta lúc trước, chỉ đang đơn giản là chơi đùa với mình, từ sự biểu cảm của mình mà đạt được một loại cảm giác vui vẻ nào đó.

Cậu ta khác với Judea, sự cố chấp của Judea dựa trên ý nghĩa thực tế, mà cậu ta, thì giống như một đứa bé đang cầm đao hơn, chỉ cảm thấy cầm nó sẽ rất ngầu, nhưng trên căn bản cũng không rõ ràng rằng cây đao này sẽ đem đến cho mình cái gì.

"Cảm ơn ngài."

Karen ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường một chút, nói; "Đã hết giờ chẩn đoán điều trị rồi."

"Tôi còn có thể lại tiếp tục tìm ngài sao?" John hỏi.

"Đặt lịch hẹn trước đi."

"Được rồi."

John rời khỏi cái ghế, mở cửa phòng làm việc ra, cha của cậu ta là ngài Tadel lập tức bước đến, John bắt đầu khóc thút thít, lao vào lòng cha mình:

"Cha cha, mẹ mẹ đi thật rồi, rời khỏi con thật rồi, con không có mẹ, con không có mẹ..."

"Con trai, con còn có cha, con còn có cha mà."

Hai cha con cùng ôm nhau rồi rơi lệ, bởi vì là đang ở trước cửa phòng làm việc, cho nên một cảnh này thu hút ánh mắt của không ít người, cùng lúc có thể xem thấy kết quả trực quan của việc điều trị, rất giống với khi bị cảm mà đổ mồ hôi.

"Cảm tạ ngài, bác sĩ, tôi muốn tiếp tục đặt lịch hẹn, xin hỏi ngài chúng ta khi nào.."

"Ngài Tadel, việc này ngài có thể đến nói chuyện với quầy tiếp tân, chúng ta sẽ giúp ngài sắp xếp thời gian ổn thỏa." Bertha đi tới mỉm cười nói.

"Được rồi, tốt." ngài Tadel dắt tay con trai mình chuẩn bị rời khỏi.

John vừa lau nước mắt vừa quay đầu về phía Karen mà phất phất tay:

"Anh bác sĩ, hẹn gặp lại."

Karen cũng phất phất tay với cậu ta.

Bertha đóng cửa phòng làm việc lại, cười nói: "Ngài có biết rằng, vị bác sĩ tiếp cậu bé đó hôm qua, sau một lúc trò chuyện đã tự co mình xuống dưới bàn làm việc, hôm nay còn không thể đi làm."

"Cảm xúc nội tâm của đứa trẻ này rất phong phú, rất dễ dàng lan tỏa sang người khác." Karen nói rất mơ hồ.

Anh lo rằng mình nói lộ ra quá nhiều lời ám chỉ, sẽ để cho Bertha cảm thấy đây là một mầm mống tốt, sau đó đi thử kết nạp cậu ta vào tông giáo.

Cái này mới là điên thật, dù là gia nhập tín ngưỡng của các giáo hội khác, cũng tốt hơn rất nhiều lần so với việc vừa gia nhập vào Quang Minh Thần Giáo đã biến thành tàn dư bị người ta vây quét.

Bertha cũng không tiếp tục truy hỏi về việc của John, mà là lấy ra một cái bao thư thật dày đặt lên trên bàn làm việc của Karen:

"Ông chủ muốn tôi mang đến cho ngài, sẽ khấu trừ vào trong tiền lương tháng này của ngài."

"Được rồi." Karen nhận phong bì, trong này có tiền để mua xe, ùm, còn có tiền sinh hoạt phí.

"Ông chủ đối xử với ngài thật sự rất tốt, ngài đối với ông chủ, cũng rất thật lòng." Bertha có chút ghen ghét nói.

"Đều là bạn bè."

"Ừm, thật là một mối quan hệ bạn bè khiến cho người khác phải cảm thấy ghen tỵ."

Bertha nhìn xem khuôn mặt của Karen, trong đầu lại hiện ra khí chất khi làm việc của ông chủ;

Cô là một người phụ nữ, vào lúc này sinh ra một loại cảm giác của một người đàn ông nhìn thấy hai người phụ nữ xinh đẹp ở cùng nhau mà cảm thấy tiếc nuối... Thật sự là, lãng phí và xa xỉ quá.

Karen cũng không rõ ràng trong đầu Bertha đang suy nghĩ gì, bởi vì anh ta cũng chưa nghĩ đến thế giới nội tâm của vị tàn dư Quang Minh Thần Giáo này lại phong phú đến như vậy.

"Bây giờ tôi có thể tan ca sao?"

"Đương nhiên, lịch hẹn trước hôm nay của ngài đã xong rồi."

"Được rồi."

Karen cởi áo đồng phục ra, dọn dẹp đồ đạc của mình:

"Ngày mai gặp, Bertha."

"Vậy phải xem ngày mai ngài có lịch hẹn trước hay không, chỉ là ngài cứ yên tâm đi, phí xem bệnh của ngài rất cao."

"Được rồi."

Karen đi ra khỏi văn phòng, không chào hỏi Piaget, trực tiếp đi ra ngoài phòng khám, nhưng lúc đi ngang qua phòng tiếp khách, anh chậm bước chân của mình lại một chút, bởi vì anh trông thấy một đám bảo vệ nữ đang tụ tập lại phát biểu gì đó.

Nhớ kỹ Alfred lần trước có nói qua, lúc anh ta ngồi trong đó, có một bảo vệ nữ không ngừng đi qua đi lại trước mặt anh taa, dùng thuật thăm dò cấp thấp "Cà đến cà đi" trên người.

Lại quay đầu, nhìn thoáng qua phía bảng hiệu ở lối vào phòng khám bệnh;

Cho nên, cái phòng khám bệnh này của Piaget, trên một mức độ lớn đã biến thành chi nhanh của tàn dư Quang Minh Thần Giáo rồi à?

Lúc bước vào thang máy, đi ngang qua cửa sổ, có thể trông thấy cao ốc Curtis ở phía đối diện, đó là địa điểm hội nghị mà con quạ truyền tin lần trước thông báo, thật sự rất thuận tiện a.

Ban ngày hoạt động ở chỗ này, ban đêm thì hoạt động bí mật ở phía đối diện.

Hả?

Chờ một chút.

Ban ngày mình đi làm trong hang ổ bí mật của tàn dư Quang Mình Thần Giáo, ban đêm ở lại trong nhà cũ của tàn dư Quang Minh Thần Giáo, nhất là người chủ nhà trước kia còn muốn tâm sự với mình, vậy mình bây giờ tính là cái gì?

Lắc đầu, Karen đi thang máy xuống dưới lầu, lúc vừa đi ra khỏi cao ốc, thì đụng phải một cô gái mười tám mười chín tuổi dáng người cao mặc ủng da, trong tay đang ôm một túi khoai tây chiên to vừa đi vừa a9n.

Nhất là bên trong túi khoai tây chiên kia, hai đống tương sốt to, rất dễ nhận thấy.

Người Wien quả thật rất chung thủy với các loại sốt tương, bất kỳ món ăn gì đối với họ đều có thể dùng với các loại tương hoặc sốt.

Karen đứng ở ven đường, chuẩn bị đón xe về nhà, không có gì bất ngờ xảy ra, ngày mai thì mình có thể tự lái xe đi làm và đến bệnh viện.

Cô gái cao gầy kia cũng đứng bên người Karen, cũng cùng lúc đang chờ xe taxi, mùi nước hoa trên người cô rất dễ chịu, là mùi hương của cơ thể, bởi vì cơ thể của cô đang lúc tuổi trẻ, là thời kì giàu thanh xuân và sức sống nhất.

Một chiếc xe taxi từ từ ngừng lại, lái xe hỏi;

"Quý ngài, tiểu thư, hai người đi cùng nhau sao?"

Karen lắc đầu, lui lại nửa bước, ra hiệu cho cô gái lên xe trước.

"Cảm ơn."

Cô gái nói một tiếng cảm ơn với Karen, ngồi vào trong xe taxi, thò người ra nói điểm đến cho xe taxi, lúc xe taxi nổ máy chuẩn bị di chuyển, cô gái bỗng nhiên thò đầu khỏi cửa sổ xe, trong tay cầm một miếng khoai tây chiên, cười gọi Karen:

"Anh có muốn ăn một miếng không?"

Bình Luận (0)
Comment