Sô Cô La Đen

Chương 37

Ánh mắt của ông Trung giống như chim sợ cành cong, hốt hoảng bỏ chạy đi gom gọn cái bao tải của mình, miệng không ngừng cảm thán than thở "Sao con bé đó đến đây vào giờ này?" Trùng hợp lại đúng ngày ông về nhà mới khổ chứ...
Nhìn cái cảnh sư phụ mình giày dép còn chưa kịp mang, xách đồ lỉnh khỉnh chạy ra khỏi nhà, Dương Phong cũng lo lắng chạy theo ông. Cái ông già kia tại sao lại phải trốn như chạy giặc thế kia. Cha con gặp lại nhau không phải là nên vui mừng sao??
"Này .. này.." Hắn giữ tay ông Trung lại, khó hiểu hỏi "Tại sao lại phải chạy trốn??"
"Ta không muốn gặp lại con bé trong tình cảnh này, được chưa??" Ông Trung vùng vẫy cánh tay bị hắn kìm chặt "Buông ta ra.." Ông còn phải chạy trốn, không thể đứng đây nói chuyện được
"Vậy thì chừng nào?"
"Chuyện cha con ta, không cần cậu xen vào.."
Để lại một câu cuối cùng, ông chạy nhanh vào rừng cây phía sau căn nhà. Buổi tối không một ánh đèn khiến bóng hình ông biến mất không để lại một chút gì vương vấn. Dương Phong nhìn theo đó chỉ có thể lắc đầu thở dài, hắn xem như lần này bất đắc dĩ để ông rời đi nhưng lần sau nếu còn gặp lại hắn nhất quyết không để Hàn Nhi lâm vào cái cảnh cha con mỗi người một phía thế này được.
Hắn thu hồi tầm mắt, cũng tạm tắt đi cái quyết tâm trong lòng, vốn tưởng rằng bây giờ có thể bước vào nhà ngồi đợi Hàn Nhi đến, không nghĩ đến hắn vừa xoay người, liền nhìn thấy bóng người thấp thoáng sau bụi cây, còn có ánh đèn chiếu vào một gương mặt từ dưới góc cằm lên, góc độ này quả thật dọa người chết khiếp. Dương Phong cũng không ngoại lệ, hắn giật mình đến nỗi không có phản ứng...
"Tại sao.. lại đứng ngoài.. này?"
Hàn Nhi lên tiếng sau khi nhìn thấy Dương Phong. Tay chân lại cuống quít đi ra khỏi gốc cây mà cười ngượng ngịu. Đáng lẽ nó phải làm cho ra dáng là một người vừa từ dưới chân đồi đi lên, nay lại bị phát hiện thế này, không phải thê thảm quá sao??
Sau khi đã bình tâm lại, hắn lau mồ hôi lạnh bên thái dương, hít sâu một hơi:
"Cô thấy hết rồi sao?"
"Hỏi như vậy thì cậu và người đó đang có chuyện giấu tôi à?" Hàn Nhi không nhanh không chậm trả lời, tuyệt không có thái độ cuống quít giống lúc nãy
Dù biết rõ mọi chuyện, đã nghe hết mọi chuyện nhưng nó vẫn còn cảm thấy chút mơ hồ. Vốn dĩ đã cảm thấy có chút kì lạ đối với cái chết của ba mình, nhưng lại càng không phải đùng một cái lại có thể nhìn thấy ông còn sống khỏe mạnh như thế..
Thấy Dương Phong không có câu trả lời, Hàn Nhi cầm chiếc đèn pin trên tay không ngần ngại rọi thẳng vào mặt hắn. Tên này khi không lại ngây người, lời của nó nói đâu phải là chuyện gì gây sốc...
"Cô không đuổi theo ông ấy??"
Hắn không biết tâm trạng của Hàn Nhi bây giờ là gì. Nếu là cha con lâu ngày không gặp nhau thì ít nhất cũng phải cảm thấy mừng rỡ trong lòng. Thế nhưng cặp cha con này một người lại bỏ trốn, một người lại chỉ đứng nhìn từ xa. Dương Phong cho dù thông minh cũng bắt đầu khó hiểu rồi..
"Nếu người đó không muốn gặp tôi cũng sẽ không ép buộc" Nó nhất định sẽ chờ đợi đến lúc ba nó quay trở lại...
Hắn lắc lắc đầu, thật không hiểu cha con nhà này suy nghĩ cái gì nữa…
Hàn Nhi im lặng, chỉ đứng nhìn chằm chằm vào Dương Phong. Nếu hôm nay không phải là nó vô tình đến đây để hỏi thăm tình hình cuả người bán căn nhà thì liệu có nhìn thấy được ba mình không. Nếu chính bản thân nó không nghe được toàn bộ câu chuyện này thì sẽ phải đợi bao lâu nữa để hắn có thể kể hết mọi chuyện. Không... hắn nhất định sẽ không nói, vì lúc nãy hắn còn giúp ông ấy chạy trốn cơ mà. Dương Phong chết tiệt….
Tức giận đối với hắn còn chưa bộc lộ ra ngoài lại trong nháy mắt dòng suy nghĩ cũng bị cắt đứt đột ngột bỏi một trận choáng váng. Sắc mặt Hàn Nhi trắng bệt, hơi thở nặng nề khiến tay chân mất cảm giác làm chiếc đèn pin trên tay rơi bộp xuống đất….
Dương Phong còn còn đang ngơ ngác ra không hiểu chuyện gì, ánh mắt lại đang nhìn theo đèn pin rơi xuống đất lăn đi vài vòng thì bất ngờ thân ảnh trước mặt cũng ngã khụy xuống theo
Sắc mặt hắn xám xịt, cố vươn tay tới đỡ lấy....
---
Dương Phong ngồi bên cạnh giường, hai mắt chăm chú vào từng nét mặt Hàn Nhi. Lúc nãy, thật khiến hắn sợ chết khiếp. Khi không lại đột nhiên ngất xỉu nhưng cũng may là hắn đã đỡ kịp. Nhưng chẳng những xỉu thình lình như thế, nó lại bắt đầu có dấu hiệu nói mớ, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở lại đứt quãng. Thật khiến hắn bồng nó trên tay mà lo lắng đến độ cuống quít không biết nên đem đi đâu...
Nhiệt độ trong phòng càng về tối lại càng giảm xuống, Dương Phong ngồi một bên, đôi mắt không hề rời khỏi thân ảnh nằm trong đống chăn ấm nhưng hai đôi lông mày thì vẫn nhíu chặt kia. Hắn vừa đem Hàn Nhi vào nhà, đặt lên giường thì thấy mọi thứ nhiều quay trở về như cũ.. từ hơi thở đứt quãng trở nên nhịp nhàng, cả vụ nói mớ cũng không còn, thay vào đó là nét mặt từ từ dãn ra, an hưởng nghỉ ngơi...
5 tiếng trôi qua, nó vẫn nằm im lặng trên giường, sắc mặt cũng trở nên khá hơn nhưng Dương Phong lại bắt đầu có dấu hiệu hai mắt khép lại, lờ đờ cả người...

Bước lại gần chỗ ghế sofa, đôi mắt hắn vẫn không muốn rời khỏi thân ảnh trên giường đằng kia, hắn thật mong muốn một lúc nào đó Hàn Nhi sẽ tỉnh lại...
---
Ngày đó, hai chiếc ôtô đâm xầm vào nhau, vang lên một tiếng thật lớn như muốn xé toạc cả bầu trời xanh trong không một gợn mây. Vụ tai nạn xảy ra ở ngoại ô thành phố, trên một đường cao tốc nên xung quanh không có ai chứng kiến được giây phút đó. Một hình bóng bé nhỏ do vụ va chạm mà phá đập cửa kính bay ào ra ngoài xa hơn 20m, chiếc xe trong phút chốc lại vang lên một tiếng nổ lớn rồi bốc cháy, cửa xe và một vài đồ đạc văng ra tung tóe...
"Ba ơi...ba ơi"
Khuôn mặt lem nhem vết máu, cô bé nhìn về hướng chiếc xe đang bốc cháy, không ngừng hét lớn...
"Ba ơi..."
Hàn Nhi choàng tỉnh, trên trán mồ hôi lấm tấm, ánh mắt hoang mang đảo khắp căn nhà. Nơi này, chính là hồi chiều, nó đã nhìn thấy...
thấy...??
.
.
.
Thôi bỏ qua đi, ông ấy đã không muốn gặp, nó cũng không muốn nhớ đến nữa, một lúc nào đó sẽ thật sự gặp lại nhau chứ không phải như tình cảnh bây giờ...
Đưa tay lên lau những giọt mồ hôi trên trán thì lại chạm phải thứ vì đó mềm mềm, Hàn Nhi nhìn xuống trên tay nhìn là một chiếc khăn còn hơi ẩm do lúc nãy bật người dậy nhanh quá, chiếc khăn cũng theo chiều mà văng lên bàn tay nó...
Khăn sao?? Nó bị sốt sao??
Hàn Nhi đưa tay lên trán, sờ sờ xem nhiệt độ. Ừm, có cao hơn bình thường một chút...
Nhưng chẳng lẽ là Dương Phong đã đắp khăn cho nó sao? Một mặt do dự không dám tin, một mặt Hàn Nhi bắt đầu đi xuống giường tìm kiếm..
Nhìn thấy hắn nằm gọn cuộn người trên chiếc ghế sofa, Hàn Nhi mới chợt nhận ra hiện tại nhiệt độ rất lạnh, hắn lại một thân áo sơ mi mỏng manh trên người. Không chần chừ, nó đi nhanh lại giường, lấy chiếc chăn vừa nãy được đắp trên người mình đem đến choàng lên cho Dương Phong
Nhìn hắn ngủ ngon như thế. .. nó không tự thức nở ra một nụ cười đầy yêu thương
Căn nhà vẫn mở đèn sáng trưng, khiến Hàn Nhi rất tự do đi lại, có lẽ Dương Phong cũng biết điều này nên đã không tắt đèn. Nó nhanh chóng đi vào nhà tắm, muốn rửa mặt một chút, để giải tỏa than nhiệt. Hàn Nhi có cảm giác cả cơ thể mình như có một ngọn lửa bên trong, thật khó chịu…
Mỗi lần nhớ ra được một đoạn ký ức của tai nạn lúc xưa, nó lại phát sốt, chuyện này cũng xảy ra cách đây 2..3 ngày, nên nó cũng không lấy làm lạ nữa.Ngày đó, Hàn Nhi đang ngồi trong thư viện đ63 yên lặng suy nghĩ, đột nhiên trong đầu lại có những hình ảnh không rõ ràng hiện lên. Lại quá hiếu thắng, cố tập trung tìm hiểu thì xỉu xuống bàn lúc nào không hay. Khi tỉnh dậy, lại thấy trong phòng y tế của trường…
Hôm nay trong lúc nhìn thấy ba mình ngồi trong căn nhà này, đầu óc Hàn Nhi lại quay cuồng, phải cố vịnh chặt các gốc cây mới có thể đứng vững. Lại một lúc lâu sau, cả người lại bần thần, lặng đi khi nhìn thấy ông hốt hoảng rời khỏi căn nhà. Ông ấy không biết rằng từ khi ông “mất đi”, căn “ biệt thự trắng” tràn ngập tình yêu của ông thiết kế ra lúc trước trở nên lạnh lẽo đến mức nào sao…
Hai chân cứ bước đi, trong đầu đầy ắp suy nghĩ, lúc nhận ra thì nó lại đang ở trong căn phòng bên hông nhà..
Hôm nay nơi này sạch sẽ hơn lần trước Hàn Nhi bước vào, còn có những vệt nước mới lau còn chưa khô. Đây là lần thứ 3 nó đến đây. Đúng, là lần thứ 3 vì vào cái ngày xảy ra tai nạn, ông Trung và Hàn Nhi đã đến nơi này chơi đùa rất vui vẻ. Lúc ấy nó 3 tuổi, và đây là căn nhà mà ông mới mua. Nơi đây là nơi chưa kỉ niệm đầu tiên và cũng là cuối cùng của nó và ông Trung..
Trên vai bỗng dưng truyền đến một cỗ nhiệt ấm áp, nó bừng tỉnh quay sang thì lại nhìn thấy Dương Phong vào phòng này từ lúc nào..
Tay níu lấy chiếc áo lạnh định kéo xuống thì hắn vội giữ lại, ánh mắt đầy yêu thương cùng sự nghiêm khắc nhìn đến bàn tay không yên phận của Hàn Nhi
“Mặc áo vào, cô đang bệnh, hiện tại cũng rất lạnh…” Giọng nói khàn khan vang lên làm xé tan bầu không khí tĩnh lặng. Người này lại tự xem thường bản thân nữa rồi. Tại sao lại có thể ở trong nhà choàng chăn lên người hắn mà khi bước ra ngoài trời lạnh thế này lại không mặc thêm áo ấm như thế..

“Ừm, cám ơn..” Không nói nhiều, Hàn Nhi ngoan ngoãn cầm lấy chiếc áo rồi mặc vào. Dương Phong đối với nó vẫn rất tốt, thật sự rất tốt, khiến nó không chú ý đã rơi vào hố sâu tình cảm của hắn rồi
“Vào nhà thôi…”
Nó khựng người lại, suy nghĩ một điều gì đó rồi quyết định
“Chúng ta nên về Lăng Tuyền…” Hàn Nhi bây giờ thật chất rất muốn về Lăng Tuyền, phải nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt..
Nó bước nhanh ra bên ngoài, nhưng Dương Phong lại đứng dậm chân bên trong..
“Ông ấy đã đi rồi”
Hắn hiểu Hàn Nhi đang muốn làm gì và đang suy nghĩ cái gì. Hẳn là nó đoán rằng ba mình vẫn đng ở quanh đây, đợi hắn và nó rời khỏi đi thì sẽ vào lại căn nhà này. Bên ngoài hiện đang rất lạnh, nó lại không muốn chần chừ khiến ông đứng bên ngoài đó bị lạnh quá mà chết đi..
Nhưng Dương Phong lại không nghĩ vậy. Mỗi khi ông Trung cần suy nghĩ một chuyện gì đó, ông sẽ đến một nơi của riêng khác, nói cách khác ông sẽ không quay về căn nhà này…
“Tôi chỉ muốn về Lăng Tuyền..” Hàn Nhi bác bỏ ý kiến của hắn
“Trời tối, đi lại không tiện” Huống hồ nó lại đang bệnh, hắn muốn Hàn Nhi nghỉ ngơi thêm chút nữa.
Nó lúc này cảm thấy bản thân mình ích kỷ quá. Rất muốn trở về Lăng Tuyền vì sợ ông còn ở bên ngoài, sẽ bị lạnh. Lại không thể giờ này rới khỏi đây một mình vì xung quanh vẫn đang chìm trong một màn đêm tĩnh lặng. Hàn Nhi chán ghét cái bệnh sợ bóng tối của mình. Tất cả cũng là di chứng của vụ tai nạn lần đó...
Bác sĩ lần đó bảo rằng tế bào nhìn trong bóng tối của nó bị hư hoàn toàn, không có cách nào chữa trị. Lại thêm việc não bộ bị ảnh hưởng trong lúc va chạm nên hiện tại hai bộ phận này lại như một điểm yếu của Hàn Nhi..
Nó do dự một chút, e ngại hỏi lại hắn:
“Đúng thật ông ấy sẽ không quay về đây sao?”
“Đúng vậy, sẽ không về” Dương Phong chắc chắn
“Vậy sang mai chúng ta phải đi về thành phố sớm”
“Được thôi..”
Lời nói của hắn, liệu có bao nhiêu đáng tin cậy Hàn Nhi không cần biết. Lúc này, nó chỉ có thể lẳng lặng ngầm đồng ý mà thôi…
Rất nhanh 2 tuần nữa lại trôi qua, sau kì thi tốt nghiệp, Hàn Nhi được tuyển thẳng vào một trường đại học chuyên ngành về Nhà hàng khách sạn - Du lịch ẩm thực danh giá của thành phố, đồng thời cũng bắt đầu đi làm thêm lại ở tiệm bánh.. Nhưng gần đây tung tích của Hàn Nhi rât bí ẩn, đến cả người ở cùng một nhà với nó như Dương Phong đây cũng hoàn toàn nằm ngoài kiểm soát.
Ngày tốt nghiệp cũng đã trôi qua được vài hôm, dạo này Dương Phong hắn lại hoàn toàn rãnh rỗi, rãnh đến độ gặp ai cũng muốn sinh sự, tính tình nóng lạnh thất thường, khiến BLACK lại một phen ảo não
"Phong ca à, Kỳ Nhiệm nhà ca dạo này không có gì làm hay sao mà lại đến đây phá đám bọn này hoài thế"
Một thành viên trong BLACK lên tiếng, suy nghĩ chán chường đến viễn cảnh đen tối nhất của mình, có lẽ sắp đến chuỗi ngày sự tự do trong BLACK hoàn toàn biến mất rồi...
Một thành viên khác lại vừa nghĩ ra một ý tưởng, muốn đuổi hắn về nhà với chị dâu tương lai:
"Thông báo, giờ này là 10h tối, thành viên trẻ tuổi nhất của BLACK cũng qua 19t, chẳng lẽ đêm nay không định làm gì hay sao?”
Cả hội nghe xong lại cười rộ lên. Dương Phong hắn mang tiếng là đứng đầu BLACK nhưng tần suất hắn bị đem ra làm trò cười dạo này ngày càng cao. Hắn cũng cười góp vui, nhưng cái đám người này vẫn không hiểu được trong nụ cười đó luôn chỉ có một ý nghĩa rất định và chứa hàng trăm mũi dao găm

Lạc Thiên ngồi trên bộ sofa, tiêu sái hai chân bắt chéo nhau kiểu cách. Anh vừa làm hết việc ở công ty và qua đây chơi một chút. Không ngờ lại gặp ông chủ Kỳ Nhiệm ngồi đây. Hắn mặt mày xám xịt, nhiêu đây cũng đủ để anh hiểu ở nhà lại xảy ra chuyện rồi
"Này, tôi khó hiểu một chút, chẳng lẽ hai người ở chung một nhà lại không hề xảy ra chuyện gì hay sao?"
Một người đang thừa theo tiếng cười của mọi người mà đưa tay ý kiến, chẳng ngờ chốc chốc nói xong lại xảy ra một trận trầm mặc, tiếng cười không hẹn mà cùng nhau tắt ngúm. Chỉ chừa lại sự lạnh lẽo của buổi đêm tràn vào nhà.
Ngón tay lướt vu vơ trên mặt bàn bằng thủy tinh bỗng biến thành một nắm đấm to lớn..
"Haha... thằng bé nó bất lực một chút.."
Khang Luân ngồi bên cạnh, chủ ý phá tan bầu không khí nặng nề đó bằng một câu nói đùa "vô hại"
Kết quả, chỉ vài giây sau, sự nguy hiềm tràn ngập căn nhà, lần lượt từng thành viên từ từ rời khỏi. Bên ngoài ai nấy đều cố giữ bình tĩnh, nhưng trong tâm lại muốn giẫm đạp nhau chạy ào ra ngoài..
Xung quanh trở lại im ắng như cũ, Lạc Thiên hơi dịch chuyển người, thay đổi tư thế, nhìn Dương Phong đang lửa giận bốc lên đỉnh đầu, nhẹ giọng lên tiếng:
"Có chuyện gì sao?" Anh dám cá 98% là chuyện Hàn Nhi, 1% tò mò muốn hỏi cho vui, 1% anh nghi ngờ chỉ là do hắn có "nhu cầu"
Hắn uể oải vươn vai rồi thở dài, tự than thở trong lòng tại sao bản thân hắn yêu bao nhiêu người, lại đều luôn luôn bị liệt vào danh sách bất lực thế này. Hắn là người đứng đầu BLACK, cũng là người điều khiển Kỳ Nhiệm, trên vạn người, chỉ dưới 3 người là 2 vị phụ mẫu ở nhà và chị gái Kỳ Anh, nay chẳng hiểu thế nào mà lại thêm một Dương Hàn Nhi. Điều đáng nói là cái người này lại có quyền hành cao hơn cả 3 người kia, điều khiển tâm trí của hắn..
Khang Luân ngồi một bên, nhìn vậy cũng liền hiểu ra vấn đề, anh lấy tay xoa xoa 2 bên thái dương, tỏ vẻ mệt mỏi
"Vì Hàn Nhi thật sao?" Anh thật là mệt mà, toàn giải quyết chuyện người khác. Nhưng bản tính lương thiện có sẵn trong người, anh không làm trái bản thân được
"Ừm.."
"Chuyện gì?"
"Mất tích rồi"
Lạc Thiên cùng Khang Luân nhìn nhau rồi cười bí ẩn, đúng là Hàn Nhi, chỉ có nó mới có thể chạy trốn khỏi tầm tay của Dương Phong. Thật khác hẳn Du Y mà..
Còn chưa nói hết, từ cách cửa đã truyền một tiếng rầm thật lớn, theo sau đó là một đám người...
"Phong à..."
"Anh yêu ơi..."
"Chào anh Phong.."
Là Ann, Ivy và Coral. 3 người đều là thành viên nữ trong số 7 người duy nhất của BLACK.
Cả ba người đều cùng lúc ào đến bên Dương Phong, ngồi xuống ghế đủ cả mọi tư thế, Coral người ngồi hẳn trên bàn, Ann thì ngồi bên cạnh choàng lấy tay hắn, còn Ivy lại sà hẳn vào lòng Dương Phong hai tay choàng qua cổ hắn…
Lạc Thiên lắc đầu, quay sang chỗ khác, xem như mắt mình vừa nhìn thấy cái cảnh không đáng xem. Khang Luân thì rất háo hức, anh nhìn chằm chằm ba người con gái kia liền liên tưởng tới cảnh đụng độ với Hàn Nhi. Chắc chắn sẽ có chuyện rất đáng xem nha
"Về đây hồi nào?"
Hắn tháo hai đôi tay đang không yên phận kia kia ra khỏi cổ mình, uể oải lên tiếng..
"Tụi em mới về thôi, đáp chuyến bay hồi 9h.." Coral háo hức lên tiếng trả lời, cũng thuận tiện muốn thay đổi tư thế, bước đi uyển chuyện đi tới chiếc ghế trống còn lại ngồi xuống..
"Sao thế, nhìn Phong không vui nhỉ?"
Đuôi mắt Ivy khép lại như muốn quan sát nét mặt Dương Phong, nhìn hắn thật tiều tụy, làm cô cũng nhói trong lòng
"Ừm, đang không vui..."
Hắn nhiệt tình trả lời, nhưng đôi mắt cứ nhìn vào khoảng không trống rỗng...
"Sao thế?"

Ivy ngồi trong lòng Dương Phong, hai bàn tay trắng ngọc giữ mặt hắn kéo đến nhìn thẳng vào mặt mình. Gương mặt cô rất đẹp, một vẻ đẹp cá tính khiến người con trai nào nhìn vào cũng không thể rời, cả Dương Phong cũng không ngoại lệ
Hắn chăm chú nhìn gương mặt xinh đẹp đó nhưng lòng lại không chút gợn sóng. Kể cả khi đưa mắt lướt khắp cơ thể với nhiều đường cong thu hút nam giới của cô, cũng chẳng mảy may nảy sinh tà niệm.
Dương Phong cứ nhìn như thế đến mức thất thần khến cô nàng bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng, khó chịu. Là một cô gái trẻ trung năng động lại bị ánh mắt sâu như không thấy đáy của nam giới nhìn chằm chằm mình mà không có cảm giác gì thì đúng là thế giới này giới tính nam nữ sẽ đảo lộn hết
Cả ba cô nàng dời tầm mắt đến hai người ngồi bên cạnh là Khang Luân và Lạc Thiên. Hai anh nhìn nhau cười trừ, trong lòng thật sự rất hâm mộ Dương Hàn Nhi..
"Buồn tình đó.."
Khang Luân cầm tách trà nhỏ trên bàn nhấp nhấp vài ngụm, bộ dáng thật thong thả. Dương Phong hắn có ngày hôm nay thật khiến anh rất vui, tâm tình trở nên tốt hơn nhiều
"Buồn tình??" Cả ba nàng đồng thanh một lượt, mắt to mồm há hốc đến độ cằm muốn đụng đất
Thật sự là có chuyện này sao? Chẳng phải mới nửa năm trước, cả 3 cô đều đang ở bên nước ngoài thì nhận được tin chuyện của Dương Phong và Du Y sao?? Thú thật thì là thành viên nữ của BLACK, không ai thích được Du Y kia, nàng ta thật sự rất phách lối, trước mặt các cô đây còn ra vẻ này nọ. Nhắc đến Du Y, thật khiến tâm trạng người ta chùn xuống một bước
Vậy nên khi nghe tin giữa Dương Phong và Du Y, ba nàng ở nước ngoài đều rất muốn bay ngay về nước bắt lấy cơ hội nhưng lại đang trong quá trình học tập dở dang, thật không thể bỏ lỡ. Bây giờ, vừa kịp về, lại chưa giở mánh khóe câu dẫn hớp hồn Kỳ Dương Phong thì lại nghe cái tin sét đánh "vô" tai như thế này, khiến đầu óc cũng mụ mị theo
“Tình nào? Phong.. cậu có bạn gái rồi sao?”
“Phong, nói rõ xem nào…”
3 cô gái không thể chịu đựng được sự đả kích như thế, liền nhanh chóng đứng lên chống hông, giận dữ trước mặt Dương Phong. Hắn gầm gừ quay sang nhìn Khang Luân, ánh mắt sắc lẻm quét qua người anh như muốn nói “Cho dù anh có lập nhiều công, là bạn của tôi thì từ bây giờ cũng đừng mong sẽ sống trong yên ổn”
Khang Luân chột dạ, anh nhổm người dậy, giải thích rõ hơn:
“Là tình cảm không được người khác đáp lại..” lại cảm thấy lạnh sống lưng, anh chuyển sang cách giải thích khác “À không, là bạn gái tên này đã mất tích, hắn đang lo lắng..” Nói xong câu như thế này, anh muốn nín thở với ánh mắt ngập tràn sát khí của ai kia
“Mất tích sao?”
“Ừ..” Thấy Dương Phong không có ý định trả lời, Khang Luân liền bất đắc dĩ tiếp chuyện
“Là ai vậy?”
Là ai đủ trình cao siêu đến độ có thể câu dẫn được Kỳ Dương Phong trước cả cô, Ivy đây sẽ không tha thứ
“Ivy, cô không phải đối thủ của Hàn Nhi đâu”
Lạc Thiên chắc chắn như thế. Người như Ivy đây rấ háu thắng, cô ta rất tôn trọng, và yêu thích thằng nhóc này như thế thì sớm muộn gì cũng sẽ đi tìm Hàn Nhi “ nói chuyện”. Chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, chỉ là anh thông báo trước cho về sau khỏi giật mình ngạc nhiên mà thôi
Lời nói cuả Lạc Thiên thật có giá trị, cả ba người nhìn nhau như đang đối thoại bằng ánh mặt. Ba người bọn họ từ nhỏ đã là bạn thân, rất hiểu rõ nhau. Trong BLACK nếu nói về thì 3 người này luôn đứng đầu.
“Tớ không phải đối thủ của cô ta? Sao chưa thử mà đã nói như thế?”
Đôi môi được sơn màu anh đào nhàn nhạt hé mở, Ivy nở một nụ cười tươi rói ngọt ngào, thậm chí có vài phần thánh thiện. Thua người khác không phải là quy tắc của cô. Và kì này không những có cô mà còn cả Coral và Ann nữa, làm sao mà cái người tên Hàn Nhi, Hàn Nho gì đó có thể thắng được…
Ann nãy giờ ngồi một bên im lặng, cô cũng bắt đầu cảm thấy thích thú, lên tiếng hồ hởi:
“Chúng ta cá cược được không?”
“Chuyện gì?”
Dương Phong bây giờ mới lên tiếng, hắn tò mò muốn biết kế hoạch của 3 người này. Hàn Nhi cũng không phải là dễ đối phó, nhưng thật sự mà nói chính hắn còn sợ khi 3 người này ra tay…
“Tổ chức một chuyến du lịch đi, đến lúc đó cậu sẽ hiểu”
Coral cũng rất hào hứng, lúc nãy khi “ đối thoại” bằng ánh mắt với hai cô bạn, cô đã thấy kế hoạch lần này rất thú vị. Nó không quá cao thâm, cũng không khắc nghiệt hay nguy hiểm đến tính mạng, chỉ đơn giản là vài trò đùa, muốn cho cô Hàn Nhi gì đó cảm thấy sợ mà thôi. Dù gì các nàng cũng cũng vừa mới ở nước ngoài về, xem như đây là cuộc mở màn cho sự trở lại của “tam cô nương” BLACK vậy…

Bình Luận (0)
Comment