Sợ Cưới

Chương 150

Lục Tử Minh thấy sắc mặt Cốc Thư Tuyết rất kém, liền không vội đi ra ngoài mua cơm, Cốc Thư Tuyết dường như tâm thần còn chưa ổn định lại, cố gắng trấn định, mỉm cười nói với Lục Tử Minh: “Em đói rồi, anh mau đi đi, em không sao đâu.”

“Thật không sao chứ? Thế anh đi nhé, có chuyện gì nhớ gọi y tá, đừng có sơ suất!” Lục Tử Minh cẩn thận đi.

Đoán là Lục Tử Minh đã đi tới cổng bệnh viện, Cốc Thư Tuyết gọi vào số điện thoại lúc trước: “Anh ta đi rồi, anh quay lại đi.”

“Hay là thôi đi, không lát nữa anh ta quay lại thì làm sao? Vừa nãy may mà anh ta vào phòng trước anh mới tới, suýt nữa bị bắt rồi.” Đối phương dường như cũng bị dọa không nhẹ.

“Đứa bé sắp không giữ được, trong lòng em hoảng loạn lắm. Anh mau tới đây, chúng ta cùng nhau nghĩ cách.” Âm thanh Cốc Thư Tuyết dường như có chút nức nở, người bên kia đầu dây dường như bị ép đồng ý với yêu cầu của Cốc Thư Tuyết.

Cốc Thư Tuyết cúp điện thoại, lo lắng nhìn chằm chằm cửa phòng bệnh, 10 phút sau thanh niên phố phường đó đi vào. Cốc Thư Tuyết vừa thấy người đó, nước mắt liền không nhịn được rơi xuống, những tủi thân mấy ngày nay không kìm chế được: “Mạch Tu Kiệt, em chịu không nổi, em sắp chết mất, những ngày tháng như thế này không phải là cho người sống mà.”

Mạch Tu Kiệt cẩn thận khuyên nhủ: “ Tiểu Tuyết à, em không thể thất bại trong lúc này mà, anh bây giờ còn đang thực tập, không kiếm được tiền, nếu em không ở nhà họ Lục, anh làm sao có tiền chăm sóc em và con cơ chứ? Em chịu khó nghe lời, chờ việc ở lại trường được chốt rồi, chúng ta sẽ ngả bài với Lục Tử Minh, được không? Sau đó để anh kiếm tiền nuôi hai mẹ con em?”

Cốc Thư Tuyết đập bụng: “Em không muốn có đứa bé này, nó hại em chịu khổ bao nhiêu như thế, để cho nó đi đi, chúng ta còn trẻ, về sau cũng có thể có con.”

Mạch Tu Kiệt ôm Cốc Thư Tuyết vào lòng: “Nghe lời mà Tiểu Tuyết, em không nghĩ là anh cũng muốn để em ở bên anh mỗi giây phút à? Giờ anh một tháng chỉ có 1500 tệ tiền thực tập, ngay cả bản thân anh còn nuôi không nổi, Lục Tử Minh cho là em mang bầu con của hắn ta, đây là cơ hội tốt, em nhất định phải giữ đứa bé lại!”

Ở trong vòng tay của Mạch Tu Kiệt, cảm xúc của Cốc Thư Tuyết dần ổn định lại: “Vậy chúng ta giao hẹn nhé, chờ sau khi chuyện ở lại trường được xác định, em sẽ chia tay với Lục Tử Minh, em không bao giờ muốn hầu hạ ông chú biến thái kia thêm nữa, hơn nữa, anh ta hoàn toàn không có tiền như chúng ta tưởng, người em rể có tiền của anh ta cũng trốn mất rồi, ngay cả tiền trả tiền hộ lý anh ta đều không trả nổi!”

“Được, được, được, em lại cố gắng chịu khó thêm một thời gian nữa, chờ chuyện ở lại trường ổn rồi, chúng ta cùng nhau rời đi, cùng nhau có cuộc sống hạnh phúc, không bao giờ thèm để ý tới ông chú biến thái kia nữa!” Mạch Tu Kiệt muốn cho Cốc Thư Tuyết bình tĩnh, thầm nghĩ chờ cô ta ổn định lại nói sau.

“Hàng ngày khổ thân em phải hầu hạ ông chú biến thái kia, em không muốn thanh niên thanh xuân như anh đây hầu hạ em à?” Mạch Tu Kiệt trêu chọc Cốc Thư Tuyết.

Cốc Thư Tuyết có chút do dự, Mạch Tu Kiệt đã rúc đầu vào bụng dưới Cốc Thư Tuyết, răng cắn lấy điểm hồng hồng của Cốc Thư Tuyết, một trận tê dại đột kích Cốc Thư Tuyết, ngay sau đó, đầu lưỡi mềm mại cứ thế mà lên, cảm giác sung sướng như cá vẫy đuôi làm cho Cốc Thư Tuyết dường như ở trên mây, lý trí còn sót lại nói cho cô ta biết, sẽ làm ảnh hưởng tới đứa bé, lại bị nhấn chìm trong cảm giác khoái cảm mạnh mẽ.

Mạch Tu Kiệt lại rời khỏi đúng lúc Cốc Thư Tuyết hưởng thụ nhất, Cốc Thư Tuyết không muốn, Mạch Tu Kiệt nhẹ nhàng hôn lên phần bụng hơi nhô lên của Cốc Thư Tuyết: “ Tiểu Tuyết, những ngày tốt đẹp của chúng ta còn ở sau này, em chịu khó nhẫn nại một chút nhé.”

Mạch Tu Kiệt nhẹ nhàng chỉnh lại quần áo cho Cốc Thư Tuyết, chỉ cần 3 phút thời gian, hắn ta đã hoàn toàn an ủi được Cốc Thư Tuyết, lấy kinh nghiệm nhiều năm các loại quan hệ với phụ nữ, việc hoan ái như chuồn chuồn lướt nước thế này, sẽ làm cho Cốc Thư Tuyết khó mà dứt ra được, càng thêm một lòng một dạ với anh ta.

“Gần đây anh có đi mấy quán đêm không đấy? Có mang con gái về cái tổ nhỏ của chúng ta làm bừa không thế?” Cốc Tiểu Tuyết có chút không an tâm, vặn hỏi Mạch Tu Kiệt.

“Làm sao có thể? Em vất vả vì con của chúng ta, anh ở nhà thủ thân như ngọc chờ em khải hoàn trở về mà!” Mạch Tu Kiệt nghĩ rằng, anh đúng ta ngọc đây, là khối ngọc mỗi ngày cả đống phụ nữ tranh cướp đổi chủ.

Cốc Thư Tuyết “xí” một cái, sau đó lấy di động ra nhìn thời gian, lưu luyến không rời nói với Mạch Tu Kiệt: “Thời gian trôi đi nhanh quá, anh ta sắp trở lại rồi!”

Mạch Tu Kiệt nhéo nhéo hai má Cốc Thư Tuyết, cầm lấy mũ lưỡi trai trên bàn, vẫy tay với Cốc Thư Tuyết, liền đi ra khỏi phòng bệnh rất nhanh.

Cửa đóng chưa tới 1 phút, cửa phòng bệnh liền bị Lục Tử Minh đẩy ra, Lục Tử Minh đi vào, mũi ngửi ngữi mấy lần, cảm giác trong phòng có loại hương vị là lạ, lại không rõ ở đâu, anh ta nghĩ tới điều gì liền nhìn Cốc Thư Tuyết: “Vừa rồi anh lại gặp cái cậu đi nhầm phòng vừa nãy, thật là có duyên!”

Cốc Thư Tuyết không trả lời, giả bộ hưng phấn nhìn hộp cơm trong tay Lục Tử Minh: “Là thịt kho à? Em thèm quá!”

“Em muốn ăn thì ăn nhiều chút, bác sĩ Lâm chẳng phải nói em phải ăn nhiều đồ ăn có dinh dưỡng à?” Lục Tử Minh đưa cặp lồng cơm cho Cốc Thư Tuyết như là hiến vật quý.

Cốc Thư Tuyết nhanh chóng mở cặp lồng cơm, mùi thịt kho bay tới, Cốc Thư Tuyết biểu tình và hành động khoa trương, nhanh chóng làm cho Lục Tử Minh cũng sa vào niềm vui ẩm thực, lời nói phía trước liền dễ dàng bị quên đi.

Sau khi ăn xong, Lục Tử Minh bất đắc dĩ nhìn Cốc Thư Tuyết, đứng dậy mở cửa đi sang chỗ bà Lục, Cốc Thư Tuyết vừa có được sự an ủi về cả thể xác lẫn tinh thần, đối với việc Lục Tử Minh đi sang bên kia đều đặn đã không quan tâm, Lục Tử Minh bởi ví sự thấu hiểu của Cốc Thư Tuyết mà cũng thấy nhẹ nhõm.

Tình hình của bà Lục đã có xu hướng nặng hơn so với trước, Lục Tử Minh vừa tới, y tá khoa não liền mời hắn tới văn phòng chủ nhiệm khoa. Chủ nhiệm Lý ánh mặt nặng nề nhìn Lục Tử Minh: “Anh là người nhà của bà Tống Xuân Lệ? Hôm nay xem hình ảnh chụp CT não của bà ấy, tình hình có vẻ không tốt lắm, não liên tục xuất huyết, nếu tiếp tục như thế này, khả năng phải giải phẫu lần 2, không khả quan lắm.”

Lục Tử Minh kinh ngạc hô: “Mẹ tôi không phải phẫu thuật rất thành công à? Vì sao còn phải làm lần 2?”

“Phẫu thuật của bà ấy đúng là rất thành công, nhưng ở độ tuổi này, kết hợp với tình hình sức khỏe của bà ấy, tần suất phát sinh xuất huyết lần 2 quả thực lớn, người nhà các anh phải có tư tưởng chuẩn bị đầy đủ.” Chủ nhiệm Lý giới thiệu qua về tình huống của bà Lục.

“Chúng tôi còn cần chuẩn bị tâm lý như thế nào? Đã nói cho chúng tôi bà ấy có thể sẽ bị liệt toàn thân, chẳng lẽ vẫn còn tình huống xấu hơn nữa?” Lục Tử Minh gào lên như sấm.

“Toàn thân tê liệt là còn có ý thức, tình huống càng nghiêm trọng hơn chính là trở thành người sống hoàn toàn đời sống thực vật” Chủ nhiệm Lý lấy thái độ nghề nghiệp khách quan bình tĩnh để phân tích lợi hại cho Lục Tử Minh.

“Nếu không mổ thì sao? Mẹ tôi có phải cũng sẽ là người thực vật không?” Lục Tử Minh dường như vô cùng phản cảm với việc càng phẫu thuật càng nghiêm trọng.

“Tình huống của mẹ anh đang rất nghiêm trọng, nếu không làm phẫu thuật, sợ là 1 tuần đều không sống nổi, các anh phải thận trọng suy nghĩ.” Biểu hiện của chủ nhiệm Lý rất nghiêm trọng.

“Chủ nhiệm Lý, tôi hiểu rồi. Tôi bàn bạc với người nhà đã, sau đó lại quyết định.” Lục Tử Minh như con gà trống bị đánh bại, cúi thấp đầu rời khỏi văn phòng của chủ nhiệm Lý.

Trở lại phòng bệnh, Lục Tử Minh mặt co mày cáu, cô Lý vừa nhìn thấy sắc mặt Lục Tử Minh, liền biết lành ít dữ nhiều: “Làm sao thế? Tình hình mẹ cháu không ổn à?”

“Đúng thế, bác sĩ Lý nói còn phải mổ một lần nữa, nếu không, mẹ cháu có thể không qua nổi!” Lục Tử Minh nhìn bà Lục sắc mặt ảm đạm, khó có thể hạ quyết tâm cuối cùng.

Cô Lý thấy mặt Lục Tử Minh lúc đỏ lúc trắng, thăm dò hỏi: “Thời gian phẫu thuật định ra chưa? Khi nào thì mổ?”

Lục Tử Minh đang làm đấu tranh tư tưởng, hoàn toàn không nghe được câu hỏi của cô Lý, cô Lý lấy từ túi ra một cái thẻ, cầm lấy điện thoại vụng trộm đi ra ngoài phòng bệnh.
Bình Luận (0)
Comment