Sợ Cưới

Chương 167

Sau giờ cơm trưa, ông Trình nhận được điện thoại của Tiểu Lý, sau khi hỏi rõ địa chỉ của họ, Tiểu Lý nói 40 phút sau sẽ tới.

Ông Trình lại quay lại hỏi Trình Mai Tây: “Tiểu Lý nói cậu ấy qua đây đưa thiết bị phục hồi công ty tặng.”

“Công ty tặng á? Làm sao có thể?” Trình Mai Tây có chút không tin, phúc lợi nhân viên của công ty Nam Thiên tuy là tốt, nhưng không tới mức nhân tính hóa đến vậy, trước kia chưa bao giờ có.

Trình Mai Tây không nói nhiều, có hàng loạt hành động lúc trước của Bộc Tấn, làm cô bắt đầu đoán đây lại là một lần ý tưởng của Bộc Tấn bộc phát, cô lầm bầm một mình “Có lẽ là lương tâm lãnh đạo công ty đột phát đi, họ sợ là nói con vì từ chức ở công ty mà bị bệnh chăng?”

Ông Trình nghe Trình Mai Tây nói vậy cũng tin tưởng, đồng thời với việc lại có hy vọng với sự quay lại thương mại Nam Thiên của Trình Mai Tây: “Xem ra lãnh đạo công ty con cũng không tồi, con bị ốm họ cũng vẫn quan tâm đấy thôi, còn cử Tiểu Lý mang thiết bị phục hồi tới!”

Khi Tiểu Lý gõ cửa, cả nhà họ Trình 3 người đã ở trong vườn, đều có những chờ mong bất đồng, ông Trình chạy tới mở cửa cho Tiểu Lý, Tiểu Lý không lái xe, mà là ngồi xe của công ty thiết bị. Công nhân công ty thiết bị chuyển máy tới trong sân, Tiểu Lý dẫn đường cho họ mang thiết bị tới nhà ấm trồng hoa.

Ông Trình có chút khó hiểu: “Thiết bị này lắp trong nhà chẳng phải là tốt hơn à?”

Tiểu Lý vội nói: “Có chuyên gia dặn dò ạ, thiết bị này phải lắp đặt ở nơi có hoàn cảnh tao nhã, như thế mới càng thêm có lợi cho sự phục hồi của người bệnh. Nơi này nhà ấm trồng hoa chính là nơi thích hợp nhất.”

Ông Trình nghe thấy thế liên tục gật đầu: “Chuyên gia lo lắng thật chu đáo, vậy lắp ở nhà ấm trồng hoa thôi.”

Thiết bị nhanh chóng được lắp đặt xong, Tiểu Lý mời Trình Mai Tây: “Chị Trình, chị mau tới thử xem?”

Trình Mai Tây dưới sự trợ giúp của Tiểu Lý, vui vẻ ngồi lên thiết bị, máy móc vận hành làm hoạt động cả tứ chi, ông Trình đứng nhìn rất vui vẻ: “Lãnh đạo công ty các cậu lo lắng thật là chu đáo, thiết bị này đúng là có ích hơn nhiều so với chúng ta làm thủ công!”

Tiểu Lý thấy thiết bị hoạt động bình thường, liền đứng dậy chào:”Chị Trình, tôi về đây. Mai công ty chính thức đi làm, ở nhà còn có việc cần sắp xếp chút.”

Trình Mai Tây mở miệng nói: “Tiểu Lý, thực sự cám ơn cậu, làm bao nhiêu việc vì tôi. Sau này tôi sẽ cảm tạ cậu cẩn thận!”

Tiểu Lý đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó mừng rỡ chạy tới trước mặt Trình Mai Tây nắm chặt tay cô: “Chị Trình, chị đã khỏe rồi? Chị có thể nói chuyện ư? Chị không cần cảm ơn tôi đâu. Chị mau khỏe lên, tới công ty xử lý những người đã bắt nạt chị là tôi vui mừng nhất!”

Trình Mai Tây nhìn Tiểu Lý đầy kiên quyết: “Cậu yên tâm, tôi sẽ cố gắng luyện tập, mau chóng quay về công ty. Những người đã chèn ép tôi, tôi nhất định cho họ đẹp mặt!”

Tiểu Lý dùng sức cầm tay Trình Mai Tây: “Chị Trình, chị nhất định phải cố lên, ngày mai khi đi làm tôi sẽ báo ngay cho Tổng Giám đốc Hướng Viên là đã tìm được chị rồi!”

“Tiểu Lý, cậu đừng vội. Bây giờ tôi vẫn chưa đi lại được. Chờ tôi đi lại được rồi, tôi sẽ tự mình trở về công ty!” Trình Mai Tây ngăn cản Tiểu Lý.

“Vậy được rồi, tôi sẽ báo với lãnh đạo công ty là chị còn chưa hoàn toàn khôi phục.” Tiểu Lý trả lời có chút chần chừ.

Tiểu Lý gật đầu với ông bà Trình, rồi đi ra khỏi phòng. Đi tới sân, anh đưa tay lên không trung làm tư thế chiến thắng, ông Trình nhìn thấy tư thế quái dị của Tiểu Lý, khó hiểu lắc đầu: “Thanh niên bây giờ thật là!”

Tiểu Lý vừa đi ra khỏi cổng, điện thoại đã reo, bên kia Bộc Tấn vội vàng nói: “Tiểu Lý, tất cả thuận lợi chứ? Ba mẹ Mai Tây có nghi ngờ không? Mai Tây có đoán được là tôi không?”

“Ba mẹ chị ấy thì không nghi ngờ, nhưng mà tôi cảm giác chị Trình đã đoán được là anh đưa tới. Bởi vì chuyện bị ốm mà có thiết bị phục hồi này, hoàn toàn không giống tác phong làm việc của công ty chúng tôi. Chị Trình làm ở công ty nhiều năm như vậy, đã sớm hiểu rõ phong cách của công ty rồi.” Tiểu Lý cẩn thận phân tích.

“Chỉ cần họ nhận là được. Phải rồi, hiệu quả thiết bị thế nào?” Bộc Tấn hận chính mình không thể tự tới đó xem hiệu quả ra sao.

“Thiết bị 5-6 vạn đồng, hiệu quả có thể không tốt sao? Tổng Giám đốc Bộc, anh thật là hào phóng, thiết bị này dùng xong là vứt đó, thật là đáng tiếc.” Tiểu Lý nói.

“Tôi đã nợ cô ấy quá nhiều, chỉ cần Mai Tây có thể nhanh chóng khỏe lại, đừng nói 5-6 vạn, cho dù tôi táng gia bại sản cũng nguyện ý.” Bộc Tấn trầm giọng nói, âm thanh chứa đựng đau xót thầm kín.

“Tổng giám đốc Bộc, ngày mai công ty chúng tôi chính thức đi làm. Anh có tới công ty chúng tôi không? Nếu đi thì sáng sớm mai tôi tới đón anh.” Tiểu Lý xin chỉ thị của Bộc Tấn.

“Không cần, chuyện mấy ngày hôm nay, đừng nói cho người của công ty cậu, chỉ cần nói tôi đã tìm được Trình Mai Tây, tôi quay về Thượng Hải sắp xếp chuyện của mình rồi sẽ tới nói chuyện trực tiêp với giám đốc bên cậu.” Bộc Tấn dặn dò.

“Được, Tổng giám đốc Bộc, vậy mấy ngày này có chuyện gì cần, anh cứ dặn ạ. Tôi nhất định sẽ làm theo.” Tiểu Lý vội vàng đồng ý.

“Cũng không còn chuyện gì, chính là lúc rảnh nhờ cậu tới thăm Mai Tây.” Bộc Tấn vừa nghĩ tới phải rời xa Trình Mai Tây, âm thanh liền trầm hẳn xuống. Từ lúc gặp lại Trình Mai Tây, anh không muốn mất đi cô nữa, cho dù là chỉ có 3 ngày ngắn ngủi, đối với anh mà nói, cũng là không chịu nổi.

“Không có vấn đề, về công hay tư tôi cũng nên tới thăm chị Trình. Anh cứ yên tâm, có chuyện gì tôi sẽ liên lạc ngay.” Tiểu Lý hứa.

Bộc Tấn cúp điện thoai, si ngốc nhìn Trình Mai Tây đang tập luyện trong nhà ấm trồng hoa. Tối anh sẽ đi, dưới sự giúp đỡ của thiết bị này, hi vọng vài ngày sau, anh sẽ được nhìn thấy một Trình Mai Tây khỏe mạnh.

Ở công ty hậu cần Bác Thông tại Thẩm Dương, Lục Tử Khanh và Chu Anh Kiệt đang tiến hành các công việc chuẩn bị cuối cùng. Ngày mai chính là ngày công ty chính thức đi làm, vài công nhân được gọi tới làm sớm lúc trước đang bận rộn thông báo cho các công nhân khác, ngày mai cần đi làm đúng ngày, không ngờ, có nhiều công nhân đã nghe được thông tin Bác THông sắp đóng cửa, đều tính nước khác, kết quả, gần một nửa số công nhân cũng đã nghỉ việc, càng thảm hơn là, hơn nửa số lái xe của công ty đã bị các công ty khác thuê mất.

Khi Chu Anh Kiệt biết được tình hình rồi báo cho Lục Tử Khanh, Lục Tử Khanh vừa nghe đã tức đến tím mặt: “Cái chức Tổng Giám đốc của anh là làm như thế nào thế hả?

Chu Anh Kiệt lập tức không vui: “Bác Thông các người làm thành chuyện lớn như vậy, em còn muốn công nhân bán mạng làm việc à? Bọn họ đều có vợ con, còn phải lo cho chính mình chứ? Hơn nữa, Lục Tử Khanh, em phải làm cho rõ, hai chúng ta bây giờ là quan hệ hợp tác, bây giờ tôi mà ra đi, chẳng mấy chốc Bác Thông nhà các người sẽ đóng cửa!”

Lục Tử Khanh nghe Chu Anh Kiệt nói vậy, thái độ mềm mỏng đi: “Anh Kiệt, cho dù là trước kia, hay là bây giờ, công ty đều phải dựa vào anh chống đỡ, em nói chuyện không dùng đầu óc, anh đừng để bụng.”

Thấy thái độ Lục Tử Khanh mềm mỏng hơn, Chu Anh Kiệt liền không tức giận nữa. Lục Tử Khanh đi về văn phòng mình, lấy ra danh sách công nhân, tự mình gọi điện cho mỗi công nhân, sau khi được biết công ty đã đổi chủ, Chu Anh Kiệt trở thành đại cổ đông của công ty, có một số công nhân cũng đã đồng ý quay lại công ty đi làm.

Cuối cùng công ty ngày hôm sau cũng có thể đi làm bình thường, Lục Tử Khanh vừa mới hơi chút yên tâm, cô Tiểu Tống bảo mẫu lại gọi điện tới. Tiểu Tống bình thường sẽ không gọi điện, nếu gọi chắc chắn là có chuyện. Điện thoại vừa kết nói, đã nghe thấy âm thanh Tiểu Tống nức nở bên kia đầu dây: “ Bà Trương, hỏng rồi, Ngữ Nhạc bị hôn mê bất tỉnh!”

Đầu Lục Tử Khanh “oanh” một tiếng: “Cô nói cái gì? Ngữ Nhạc sao lại hôn mê bất tỉnh?”

“Nó đang chơi đùa cùng Ngữ Hoan trong phòng khách, tự nhiên ngã xuống, tôi và Ngữ Hoan gọi thế nào cũng không tỉnh!” Tiểu Tống nói năng lộn xộn, đầu bên kia còn nghe thấy tiếng Ngữ Hoan khóc gọi Ngữ Nhạc.

Cả người Lục Tử Khanh lạnh như băng, tự trách mình mấy ngày nay bận rộn chuyện công ty, không chăm sóc được cho hai chị em Ngữ Hoan, Ngữ Nhạc mới xảy ra chuyện như vậy, cô cố gắng trấn tĩnh, nói: “Tiểu Tống, gọi 120 chưa? Mau gọi 120, tôi cũng chạy qua bệnh viện luôn.”

Lục Tử Khanh chạy vội ra bên ngoài, Chu Anh Kiệt thấy cô bộ dạng hồn bay phách lạc, vội đuổi theo: “ Tử Khanh, sao em cuống lên thế? Xảy ra chuyện gì à?”

“Là Ngữ Nhạc đột nhiên bất tỉnh, em phải chạy tới bệnh viện đây!” Lục Tử Khanh cuống quýt chạy tới bệnh viện, lúc xuống cầu thang, giày cao gót không vững, liền ngã nhào.

May mà Chu Anh Kiệt ở ngay sau, đưa tay ôm lấy Lục Tử Khanh. Lục Tử Khanh sau khi đứng vững lại muốn chạy đi, Chu Anh Kiệt dịu dàng nói: “Tử Khanh, em đừng vội. Nếu em cũng bị thương, thì Ngữ Hoan, Ngữ Nhạc phải làm sao bây giờ?”

Ở trong lòng Chu Anh Kiệt, sự cô đơn tủi thân mấy ngày hôm nay đột nhiên bạo phát: “ Anh Kiệt, em làm sao bây giờ? Trương Bác Tùng bỏ nhà đi không về, mẹ em sống chết chưa rõ, nay Ngữ Nhạc lại bị bệnh, em thực sự không chống đỡ được nữa!”

“Tử Khanh, em đừng ép chính mình, cố gắng thoải mái chút, em còn có tôi!” Chu Anh Kiệt ôm lấy Lục Tử Khanh, giấc mộng dịu dàng đã bao năm dường như đã thành.

Lục Tử Khanh và Chu Anh Kiệt chạy tới bệnh viện thì Tiểu Tống và Ngữ Hoan Ngữ Nhạc còn chưa tới, đứng đợi ở cổng bệnh viện một lát, xe cấp cứu 120 mới đưa Ngữ Nhạc tới, Lục Tử Khanh ôm lấy thân thể mềm nhũn của Trương Ngữ Nhạc khóc lớn: “ Mẹ xin lỗi, là lỗi của mẹ, mấy ngày nay mẹ bận tới mức quên cả hai đứa!”

Bác sĩ cấp cứu đẩy Lục Tử Khanh ra: “Chị tránh ra đi đã, đừng làm ảnh hưởng tới bác sĩ khám bệnh!”

Lục Tử Khanh chỉ có thể trơ mắt nhìn bác sĩ đưa Trương Ngữ Nhạc vào phòng cấp cứu, từng người thân lần lượt ốm, làm cô nghi ngờ, liệu có phải mình làm ông trời tức giận rồi hay không, mới để cô phải chịu báo ứng này. Làm người mẹ, cô cầu khấn ông Trời buông tha cho Ngữ Nhạc của mình, để mang tất cả sự trừng phạt đều về bản thân mình.
Bình Luận (0)
Comment