Sợ Cưới

Chương 171

Trình Mai Tây đang ốm, hơn nữa lúc trước đối với mình cũng không thiện ý, giờ phút này nếu mình có chút sơ ý thì sẽ là thua hết tất cả, có thể khiến Phương Chi Viễn có hiểu lầm đối với mình. Lâm Như Sơ không dám hành động lỗ mãng, chính là lặng yên đứng bên giường Trình Mai Tây. Trình Mai Tây chính là đang ảo não chuyện biểu hiện của mình vừa nãy, hai người đều có tâm sự, nên cả hai đều lặng im không nói.

Phương Chi Viễn cầm túi khám bệnh đi vào, cảm giác không khí giữa hai người có chút xấu hổ, liền mở miệng gọi Lâm Như Sơ: “Bác sĩ Lâm, túi khám bệnh đây rồi, chúng ta bắt đầu đi thôi?”

Lâm Như Sơ ý bảo Phương Chi Viễn bắt đầu trước, Phương Chi Viễn cũng không từ chối, bắt đầu từ phần đầu của Trình Mai Tây, sau đó tới mắt, mũi. Lâm Như Sơ lúc đầu chỉ đứng yên quan sát, cho tới khi khám tới khoang miệng, Lâm Như Sơ vô cùng đúng lúc đưa tới một thanh đè lưỡi, hai người nhìn nhau cười. Sự phối hợp ăn ý giữa bác sĩ với nhau thể hiện rõ ràng như thế. Phương Chi Viễn quay lại kiểm tra răng của Trình Mai Tây, không khỏi kêu lên sợ hãi: “Răng của cô ấy đều sắp rụng hết cả rồi!”

Phương Chi Viễn cảm thấy đau lòng vô cùng cho Trình Mai Tây. Cô bị bao nhiêu đả kích mới có thể tự biến hàm răng đều như hạt ngô của mình thành ra như vậy. Lâm Như Sơ ngồi xuống đưa tay gõ vào răng Trình Mai Tây, trong lòng cũng vô cùng không đành lòng. Cô không tưởng tượng được Trình Mai Tây đã gặp phải đau đớn như thế nào, mới có thể nghiến răng mình thành ra như vậy?

Lâm Như Sơ nhìn Phương Chi Viễn, sự đau đớn của anh ấy cô có thể cảm nhận được. Nhìn người đàn ông mình yêu thích đau khổ vì người phụ nữ khác, đúng là địa ngục trần gian. Lâm Như Sơ cắn răng chịu đựng, giống như đem toàn bộ tim gan của mình ném vào chảo dầu sôi rán đi rán lại.

Phương Chi Viễn nhíu mày, dùng đôi bàn tay linh hoạt theo đúng trình tự cởi cúc áo ngủ của Trình Mai Tây, lộ ra chiếc cổ trắng ngần. Làn da vì bệnh lâu ngày mà nõn nà tỏa ra ánh sáng dịu dàng, Phương Chi Viễn nhẹ nhàng đẩy áo sang hai bên, lộ ra xương quai xanh duyên dáng, lộ ra hai ngọn núi hơi phập phồng, Phương Chi Viễn ngừng thở, dùng ngón tay thon dài bắt đầu kiểm tra vùng gáy.

Lâm Như Sơ nhìn chằm chằm động tác như đánh đàn Piano của Phương Chi Viễn, mỗi lần gõ đều làm lòng cô run lên, hận không thể gạt bỏ Phương Chi Viễn tự mình tới làm. Trong phòng yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy hơi thở dồn dập của Phương Chi Viễn. Phương Chi Viễn dừng động tác, quay lại nhìn Lâm Như Sơ: “Việc kiểm tra phía dưới nhờ cô.”

Lâm Như Sơ nghe lời đi tới bên cạnh Trình Mai Tây. Phương Chi Viễn lùi lại, nhưng không quay đi. Lâm Như Sơ liếc nhìn Phương Chi Viễn một cái, Phương Chi Viễn mới bừng tỉnh, đỏ mặt đi ra bên ngoài. Ông bà Trình đang đợi ngoài cửa phòng thấy vậy chạy tới: “Kiểm tra xong rồi à?”

Phương Chi Viễn toát mồ hôi: “Còn chưa xong ạ, còn một số hạng mục kiểm tra do bác sĩ Lâm làm.”

Bà Trình đưa cho Phương Chi Viễn một cốc trà nóng: “Tiểu Phương, cháu mệt lắm rồi, mau uống cốc trà đi.”

Phương Chi Viễn không chú ý hình tượng nữa, đưa tay lên trán lau lung tung, nhận cốc trà liền uống cạn, cảm giác miệng lưỡi khô nóng mới có chút giảm bớt.

Trong phòng ngủ, Lâm Như Sơ tiếp tục cởi áo của Trình Mai Tây, lại mở khóa áo lót, hai ngọn núi mềm mại cứ thế hiện ra, giống như con chim bị giam cầm đã lâu đột nhiên được tự do. Lâm Như Sơ hơi kinh ngạc khi thấy sự đầy đặn của Trình Mai Tây, cô không khỏi cúi đầu nhìn hai chiếc bánh bao nhỏ trước ngực mình, vô cùng xấu hổ.

Đến khi Lâm Như Sơ đưa tay cầm lấy chúng lại càng bị kinh ngạc bởi sự mềm mại của chúng. Sự mềm mại ấy khác với sự đàn hồi thông thường, dường như chỉ có người phụ nữ đã trải qua vô vàn tình ái mới có. Nếu như chính mình là một đôi chim câu mới ra ràng, vậy thì của Trình Mai Tây chính là một đôi hùng ưng có thể bay lượn.

Lâm Như Sơ kiểm tra ngực Trình Mai Tây từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, sau đó cầm lấy ống nghe nghe tim phổi, rồi lại kiểm tra xuống tới bụng. Sau khi kiểm tra xong, Lâm Như Sơ mới yên lặng đóng cúc áo cho Trình Mai Tây, khóa chặt phong cảnh trước mặt, đề phòng vạn nhất, sau đó mới ra cửa gọi Phương Chi Viễn: “ Bác sĩ Phương, anh có thể vào.”

Phương Chi Viễn còn chưa hoàn toàn khôi phục từ những chấn động trước đó, khi đi vào sắc mặt vẫn có chút không được tự nhiên. Lâm Như Sơ không thể tưởng tượng được, ngày hôm nay nếu người làm kiểm tra là bác sĩ Phương, liệu anh có bị mất đi lý trí hay không? Lâm Như Sơ bắt đầu có chút hiểu được sự trầm luân của Phương Chi Viễn đối với Trình Mai Tây. Trình Mai Tây dường như một trái đào mật, có sức hút mãnh liệt, làm cho người đàn ông nhiệt huyết như Phương Chi Viễn không thể cưỡng lại được.

Phương Chi Viễn nhẹ hỏi Lâm Như Sơ: “Cô ấy có ổn không?”

“Chị ấy khỏe lắm.” Lâm Như Sơ nói một câu hai nghĩa.

“Vậy là được rồi.” Phương Chi Viễn nói ngắn gọn, sau đó phối hợp cùng Lâm Như Sơ tiến hành kiểm tra tiếp. Trình Mai Tây vẫn không đi lại bình thường được, nên việc kiểm tra tứ chi là quan trọng nhất. Sau khi kiểm tra, Phương Chi Viễn và Lâm Như Sơ đều nhất trí rằng cơ năng của Trình Mai Tây là hoàn toàn bình thường, sau đó tới bệnh viện làm các kiểm tra tương ứng là được.

Sau khi xong xuôi đã là hơn 10 giờ tối, ông bà Trình vô cùng khách khí nói cảm ơn với Lâm Như Sơ, Phương Chi Viễn mỉm cười nhìn Lâm Như Sơ: “Để tôi đưa cô về.”

“Xa quá, chờ anh đưa em về tới nhà quay lại thì muộn quá, em tự bắt xe về cũng được.” Lâm Như Sơ khéo léo từ chối Phương Chi Viễn.

“Muộn thế này cô về một mình tôi lo lắm. Cứ để tôi đưa cô về đi?” Phương Chi Viễn không cho nói nhiều, nhét Lâm Như Sơ vào xe, chính mình đi qua phía bên kia.

Lúc hai tay Phương Chi Viễn tiếp xúc với vòng eo của Lâm Như Sơ, cả người cô như bị điện giật. Hai tay Phương Chi Viễn nắm lấy eo cô hơi chần chờ, rồi buông ra, hai người đều giật mình.

Đây là lần ở chung riêng tư đầu tiên của hai người từ sau khi Phương Chi Viễn rõ ràng ý tứ của Lâm Như Sơ, lần đầu tiên hai người có sự tiếp xúc thân thể. Cảm giác này làm cho hai người đều có chút say mê, đối với Phương Chi Viễn mà nói, tình yêu đơn thuần sau khi đã trải qua hàng vạn hoan ái. Đối với Lâm Như Sơ, đó là sự thể nghiệm tình yêu đầu tiên, sau khi lên xe, hai người đều bị không khí có chút ám muội bao phủ.

Lâm Như Sơ im lặng thật lâu mới nói: “Bác sĩ Phương, ngày mai anh bắt đầu nghỉ, có phải sẽ không tới bệnh viện nữa không?”

“Đúng thế, bệnh viện cho nghỉ 1 tuần, vừa hay tự cho mình kỳ nghỉ.” Phương Chi Viễn cười nói.

“À, vậy sẽ có 1 tuần không được gặp anh rồi.” Lời nói của Lâm Như Sơ có nỗi thất vọng rõ ràng.

“Giờ chẳng phải biết nhà tôi rồi sao? Có rảnh qua đây chơi.” Lâm Như Sơ vừa giúp mình, Phương Chi Viễn dù có cứng rắn hơn nữa cũng không thể làm như không biết.

“Anh nói thật chứ?” Lâm Như Sơ cuối cùng vẫn cứ là trẻ tuổi hồn nhiên, không hiểu được kìm chế, cũng không dễ dàng che giấu tâm ý của mình.

“Đương nhiên là thật chứ. Cô Trình làm món ăn ngon lắm, tan làm cô có thể qua ăn tối.” Phương Chi Viễn mời.

“Thật à? Em thích ăn món cay Tứ Xuyên nhất!” Phương Chi Viễn liếc nhìn Lâm Như Sơ. Xem ra cô bé này dù là đơn thuần, nhưng cũng chuẩn bị không ít, còn biết Trình Mai Tây là người Trùng Khánh.

Xe dừng ở ngõ Học Phủ, Lâm Như SƠ liền bảo Phương Chi Viễn dừng xe: “Em dừng ở đây thôi. Nếu ba mẹ em biết là đàn ông đưa về, tối nay cũng đừng nghĩ tới chuyện ngủ!”

Phương Chi Viễn kinh ngạc, thời nay vẫn còn có các cô gái gia giáo nghiêm khắc như vậy cũng thật là hiếm. Lâm Như Sơ vội vàng nhìn Phương Chi Viễn: “Bác sĩ Phương, anh mau đi đi. Ba em ở ngay cửa nhà nghe động tĩnh ấy, lát nữa ông ấy ra đón em, nhìn thấy anh lại thắc mắc đấy.”

Phương Chi Viễn dù hôm nay có tăng vài phần cảm giác tốt với Lâm Như Sơ, nhưng mà tâm lý trò chuyện với cha mẹ Lâm Như Sơ vẫn là chưa có. Huống chi trong lòng Phương Chi Viễn vẫn đang vướng bận nhất là Trình Mai Tây, nghe thấy thế vội vàng quay đầu xe như chạy trốn.

Dù Phương Chi Viễn có đi nhanh, cũng vẫn nghe thấy âm thanh ông Lâm hỏi Lâm Như Sơ: “Sơ Sơ, sao ba nghe thấy tiếng xe ô tô mà, sao giờ không thấy, con ngồi xe gì về?”

“Con đi taxi về.” Lâm Như Sơ tuy rằng là con gái ngoan, nhưng công lực nói dối cũng không kém.

“Đi taxi à? Sao ba chưa nhìn thấy cả bóng dáng xe taxi thế?” ông Lâm có chút nghi ngờ.

“Ba cũng không đi xe nữa, lái xe làm sao còn đứng đây chờ được ạ? Có thời gian đó người ta đi cuốc thứ 2 rồi!” Lâm Như Sơ bỏ lại ông Lâm, đi vào trong nhà.

“Hôm nay là Lễ Tình nhân, sao con về muộn thế? Không phải là đón lễ Tình nhân với lại đàn ông à?” ông Lâm bỏ lại vấn đề lúc trước, vứt củ khoai nóng khác vào tay Lâm Như Sơ.

“Con cũng muốn được hẹn hò với đàn ông, tiếc là chẳng ai hẹn con!” Lâm Như Sơ nhìn về phía ông Lâm, bất đắc dĩ mà giơ hai tay đầu hàng. Cô cười khổ, lễ Tình nhân này, đúng là ở bên cạnh đàn ông, nhưng mà, là cùng người đàn ông đó đi kiểm tra sức khỏe cho người phụ nữ khác.

Nghe được lời nói của Lâm Như Sơ, ông Lâm không đồng ý: “Sơ Sơ của ba xinh đẹp lại học giỏi, có tài có mạo, bọn con trai không thích con là do chúng không có mắt nhìn!”

“Đúng thế, đàn ông toàn thế giới này đều không có mắt, đều không nhìn ra ưu điểm của Sơ Sơ của ông!” Thấy hai cha con vừa đi vừa tranh luận, bà Lâm buông cuốn sách, trách móc ông Lâm.

“Vốn phải là như thế, tìm được Sơ Sơ nhà chúng ta, là phúc phận anh ta phải tu luyện 8 đời mới có!” ông Lâm than thở.

Lâm Như Sơ lắc đầu, đi vào phòng ngủ. Ngày hôm nay tiếp xúc thân thể với Trình Mai Tây, làm cho cô hận không thể biến thành người phụ nữ quyến rũ như cô ấy trong nháy mắt, rồi bắt được trái tim của Phương Chi Viễn. Nhưng mà cô gái trong gương, ánh mắt vẫn trong trẻo như cũ, dáng người mảnh dẻ, cô biết, lấy sự hiểu biết về phụ nữ của Phương Chi Viễn, liếc mắt một cái đã hiểu rõ bản thân mình, bao gồm cả trái tim lẫn thân thể.

Cầm lấy áo ngủ như công chúa mà mẹ mua cho mình, Lâm Như Sơ đi vào phòng tắm. Đóng cửa xong, cô cởi từng cái từng cái quần áo, đứng ở dưới vòi hoa sen, tưởng tượng nếu dùng đôi bàn tay nhẹ nhàng mà linh hoạt của Phương Chi Viễn xẹt qua gáy, ngực, bụng, khe ngực rồi đi xuống. Loại cảm giác rung động không biết tới từ nơi nào này, làm cô thấy cả người vô cùng thoải mái, cơ thể thiếu nữ dần dần thức tỉnh dưới đôi bàn tay.
Bình Luận (0)
Comment