Sợ Cưới

Chương 177

Phương Chi Viễn giật mình: “Không có mà, sao mình lại thấy cậu không còn thuần khiết được? Dĩ An cường hôn cậu là cậu ấy không đúng, nhưng cậu cũng đừng trách cậu ấy, cậu ấy thực sự thích cậu, bữa tiệc này, cậu ấy tỉ mỉ làm cũng là vì muốn bày tỏ với cậu!”

Liễu Nhạc Hạ hỏi ngược lại Phương Chi Viễn: “Cậu ấy thực sự thích mình, mà có thể sờ vào người mình, hôn mình khi không được mình cho phép? Chẳng lẽ thích ai đó, là muốn làm gì thì làm?”

Phương Chi Viễn bất ngờ, không biết nên trả lời thế nào, chẳng qua lặp lại như cái máy: “Khả Dĩ An từ lần đầu nhìn thấy cậu đã thích cậu rồi, cậu ấy vẫn luôn không dám tỏ tình với cậu. Hôm nay cậu ấy uống rượu, không kìm chế được đã ôm cậu, còn hôn cậu!”

Liễu Nhạc Hạ không hề báo trước mà nhón chân lên hôn lên mặt Phương Chi Viễn, sau đó nhìn Phương Chi Viễn khiêu khích: “Chi Viễn, mình cũng thích cậu ngay từ khi gặp cậu lần đầu tiên, cho nên mình cũng hôn cậu?”

Phương Chi Viễn ngây ngốc hồi lâu, há miệng ra mà không biết nói gì. Liễu Nhạc Hạ trợn mắt nhìn Phương Chi Viễn, xoay người đi vào cửa nhà, bỏ lại một mình Phương Chi Viễn. Phương Chi Viễn cảm thấy chỗ bị Liễu Nhạc Hạ hôn lên nóng bỏng đau rát, giống như đóng dấu lên đó, cùng lúc đó, cậu ngửi thấy mùi thơm đặc biệt của người thiếu nữ, hòa trộn cùng vị rượu nhàn nhạt.

Phương Chi Viễn không biết mình đứng trước cửa nhà họ Liễu bao lâu, cho tới khi ông Liễu về tới nhà, dừng xe trước cửa, phát hiện ra Phương Chi Viễn liền mở miệng hỏi: “Chẳng phải đây là bạn học Tiểu Phương à? Sao lại đứng ở cửa mà không đi vào?”

Phương Chi Viễn giật mình, nhìn thấy ông Liễu liền có chút bối rối: “ Chú Liễu, tối nay chúng cháu mở party ở KTV, cháu vừa đưa Nhạc Hạ về xong.”

“À, cháu đưa Nhạc Hạ về à? Cám ơn cháu nhé! Cái con bé này, cũng không biết mời cháu vào nhà uống nước. 11 giờ rồi, hết xe bus rồi, để chú đưa cháu về nhé?” Ông Liễu nói với Phương Chi Viễn.

“Chú Liễu, không cần đâu, cháu tự gọi xe về” Phương Chi Viễn uyển chuyển từ chối.

“Vậy cháu mau bắt xe về đi, về muộn ba mẹ cháu lại lo lắng!” ông Liễu dặn dò cẩn thận.

Phương Chi Viễn chào ông Liễu xong, đi như chạy trốn. Đi ra khỏi tầm mắt nhà họ Liễu rồi, mới từ từ đi chậm lại. Hành động của Liễu Nhạc Hạ, làm cho cậu bị giật mình. Giờ cậu mới nghĩ ra, Liễu Nhạc Hạ đối xử với mình và Khả Dĩ An quả thực là có chút khác biệt. Cậu vẫn cho là mình cá tính hướng nội, cho nên cô gái sáng sủa hoạt bát như Liễu Nhạc Hạ mới quan tâm tới mình hơn, giờ mới biết là, trái tim cô gái đó đã hướng về mình, cho nên mình mới có sự đãi ngộ đặc biệt hơn.

Phương Chi Viễn thất thểu đi về phía trước, ban đêm tháng 12 đã lạnh giá, nhưng cậu lại hoàn toàn không cảm giác được. Khi về tới nhà đã là 2 giờ đêm, khi cậu gõ cửa nhà, bà Phương còn chưa ngủ lên tiếng oán trách: “Cái thằng này, chạy đi chơi đâu thế? Làm mẹ giờ này còn chưa được ngủ, ôi trời ơi, da của tôi hỏng mất thôi!”

Phương Chi Viễn cũng không nói năng gì, bà Phương chỉ mặc mỗi áo ngủ tơ tằm rùng mình một cái, đóng cửa nhà: “Được rồi, Viễn Viễn, mau đi ngủ. Mẹ cũng sắp chết rét rồi!”

Đêm hôm đó, Phương Chi Viễn rất khuya mới ngủ. Cậu rửa mặt rất nhiều lần, nhưng cảm giác trên mặt nơi Liễu Nhạc Hạ hôn lên vẫn như đang bỏng rát, làm cậu cả đêm khó ngủ, cho tới khi trời gần sáng, cậu mới ngủ say, nhưng trong mơ, đều là bóng dáng của Liễu Nhạc Hạ.

Bà Phương thấy Phương Chi Viễn mỗi tuần đều đúng hẹn đi đánh cầu, hôm nay lại vô cớ không dậy đúng giờ, liền đứng bên ngoài gõ cửa: “Viễn Viễn, mau dậy đi, sắp muộn giờ đánh cầu rồi!”

“Hôm qua đi chơi về muộn, hôm nay con không đánh cầu nữa!” Phương Chi Viễn giấu mặt trong chăn, giờ cậu không biết làm sao để đối mặt với Khả Dĩ An và Liễu Nhạc Hạ.

12 giờ 30, Khả Dĩ An gọi điện tới: “Chi Viễn, hôm nay sao cậu còn chưa tới? Hôm nay cậu không đi đánh cầu à?”

Phương Chi Viễn trầm giọng nói: “Hôm qua tớ bị cảm, hôm nay không đi chơi cầu được đâu, cậu đi đi, tiện thì giải thích cho Liễu Nhạc Hạ luôn nhé.”

Khả Dĩ An nghe lời của Phương Chi Viễn, hớn hở đồng ý, cẩn thận hỏi thăm Phương Chi Viễn: “Chi Viễn, hôm qua cậu có giải thích giúp tớ với Nhạc Hạ không thế? Nói với bạn ấy là mình không phải định đùa bỡn bạn ấy đâu, mình thích bạn ấy thật!”

“Nói rồi, nhưng chuyện như vậy, người khác nói không có tác dụng, tốt nhất là cậu tự mình giải thích với bạn ấy.” Phương Chi Viễn nhắc nhở Khả Dĩ An.

“Chi Viễn, cám ơn cậu, mình sẽ giải thích với bạn ấy!” Khả Dĩ An đồng ý ngay.

Liễu Nhạc Hạ thấy có mình Khả Dĩ An tới sân cầu, rất thất vọng: “Chi Viễn đâu, sao hôm nay cậu ấy không tới?”

“Cậu ấy hôm qua bị cảm, hôm nay không tới. Hai chúng ta chơi đi.” Khả Dĩ An cẩn thận lấy lòng.

Tâm tình Liễu Nhạc Hạ chán chường vì hôm nay Phương Chi Viễn không tới, Khả Dĩ An lại hiểu lầm cô vẫn còn giận dỗi, liền tiếp tục cẩn thận nói: “Nhạc Hạ, ngày hôm qua mình sai rồi, mình quá vội vàng, cậu đừng giận mình nhé?”

Liễu Nhạc Hạ vẫn chìm đắm trong tâm tình của chính mình, không để ý tới Khả Dĩ An. Khả Dĩ An đưa tay kéo Liễu Nhạc Hạ một cái, Liễu Nhạc Hạ vội vàng hất tay Khả Dĩ An ra.

Khả Dĩ An cuống quýt thu tay về: “Nhạc Hạ, chúng ta đi vào sân cầu đã, đừng đứng ở đây!”

Liễu Nhạc Hạ nghe lời đi vào sân cầu, Khả Dĩ An vội vàng chạy đi mua nước uống: “Nhạc Hạ, cậu đi vào trước đi, mình đi mua nước.”

Khi Khả Dĩ An mồ hôi đầm đìa chạy vào sân cầu, Liễu Nhạc Hạ đã ngồi bệt xuống đất, dựa vào tường, Khả Dĩ An đi tới, mở chai nước chanh đưa cho Liễu Nhạc Hạ, chính mình lại mở chai nước quýt, uống một hơi hơn nửa chai, rồi mới ngồi bên cạnh Liễu Nhạc Hạ, lấy hết can đảm mở miệng nói: “Nhạc Hạ, chuyện hôm qua mình hôn cậu, cậu không nói cho ba cậu biết chứ?”

Liễu Nhạc Hạ ngẩng lên nhìn Khả Dĩ An: “Cậu sợ ba tôi đánh cậu một trận à?”

“Không phải sợ hay không, mình sợ nói ba cậu sẽ lo lắng mà.” Khả Dĩ An yên lòng.

“Phương Chi Viễn không nói cho cậu chuyện hôm qua à?” Liễu Nhạc Hạ rất muốn biết phản ứng của Phương Chi Viễn.

“Cậu ấy nói cậu ấy nói với cậu là mình thực sự thích cậu. Nhạc Hạ, mình thực sự thích cậu, chỉ là mình đã không kìm chế được, chứ mình không có ý định sàm sỡ cậu đâu. Sau này cậu không cho phép, mình sẽ không bao giờ… dám tùy tiện hôn cậu!” Khả Dĩ An thấy Liễu Nhạc Hạ không kiên quyết từ chối mình, trong lòng lại có hy vọng.

Xem ra Phương Chi Viễn không nói cho Khả Dĩ An chuyện mình hôn cậu ấy. Liễu Nhạc Hạ cảm thấy thoải mái, đồng thời cũng buồn bã, không biết Phương Chi Viễn có ý gì với mình hay không. Tóm lại là thích mình, hay là không thích? Nếu cậu ấy thích mình, nói thẳng cho Khả Dĩ An biết chuyện ngày hôm qua, cậu ấy chắc là có thể hiểu chứ? Nếu cậu ấy không thích mình, thì cần gì giấu Khả Dĩ An chuyện hôm qua?

Thực ra trong lòng Phương Chi Viễn cũng không biết mình có thích Liễu Nhạc Hạ hay không. Hoặc là nói, Phương Chi Viễn cũng có ấn tượng tốt về Liễu Nhạc Hạ. Cô gái hoạt bát đáng yêu như Liễu Nhạc Hạ, dường như là người yêu trong mộng của hầu hết các cậu thiếu niên. Phương Chi Viễn cũng không phải ngoại lệ, nhưng mà, sự yêu thích của Phương Chi Viễn đối với cô dường như cũng chỉ hời hợt, cũng không phải là sự yêu thích độc nhất vô nhị như trong tiểu thuyết vẫn hay viết.

Trong đầu Phương Chi Viễn loạn cào cào, cô gái đáng yêu như Liễu Nhạc Hạ cứ như thế đột nhiên xông vào cuộc sống của cậu, cô ấy tuyên bố thích Phương Chi Viễn bá đạo như vậy, làm cho Phương Chi Viễn hoàn toàn bị bối rối, lại không biết nói với ai. Nếu như là người khác, Phương Chi Viễn nhất định sẽ nói cho Khả Dĩ An, nhưng mà lại là Liễu Nhạc Hạ, nếu như Phương Chi Viễn nói cho Khả Dĩ An, người Liễu Nhạc Hạ thích là mình, Khả Dĩ An chắc điên lên mất.

Nói cho ba mẹ, chắc chắn là cũng không được. Bọn họ mặc dù vô cùng dân chủ, nhưng mà, đối với chuyện yêu sớm chắc chắn không thể đón nhận. Rồi chắc chắn sẽ bóp chết từ trong trứng nước, thiếu niên 15 tuổi như Phương Chi Viễn rơi vào sự khổ sở, đến nỗi ăn không nổi, ngủ không ngon.

Ông Phương gọi Phương Chi Viễn chơi cùng một ván cờ vây, Phương Chi Viễn ánh mắt không tỏa sáng như ngày thường, lắc đầu có một cái, bà Phương tới đây sờ sờ đầu cậu, có vẻ hơi nóng, nhưng chưa tới mức nóng sốt.

Bà Phương lắc đầu: “Cũng không nóng mà, sao con có vẻ nóng thế? Nóng đỏ cả mặt với tai rồi, cơm cũng không muốn ăn. Chắc là hôm qua chơi khuya quá rồi, lại ngủ không ngon giấc.”

Bà Phương hâm cho cậu một cốc sữa tươi rồi đẩy cậu vào phòng: “Mau ngủ một giấc, chắc chắn là hôm qua con chơi ghê quá, bị mệt mỏi rồi, mau nghỉ ngơi đi.”

Phương Chi Viễn mừng rỡ đi vào phòng, như thế này có thể yên tĩnh mà suy nghĩ chuyện tối qua. Phương Chi Viễn bắt đầu nhớ lại từ lúc gặp Liễu Nhạc Hạ, ngày đó, Liễu Nhạc Hạ cũng như mình, uống nước chanh, màu xanh biếc chiếu lên chiếc áo màu vàng chanh trên người cô, làm cho người ta có cảm giác vô cùng mát mẻ dễ chịu, mình còn nhìn thêm một chút, chẳng lẽ, uống nước chanh giống nhau làm cho Liễu Nhạc Hạ thích mình?

Vốn là một chi tiết mà Phương Chi Viễn cho rằng vô cùng bình thường, hôm nay nhớ lại, dường như lại có ý nghĩa đặc biệt. Ngày đó ở nhà họ Liễu, lúc chơi trò chơi, Khả Dĩ An hỏi cậu là các vấn đề linh tinh như màu sắc cậu thích này kia, Liễu Nhạc Hạ lại bắt lấy cơ hội hỏi cậu có người mình thích chưa? Có lẽ, lúc đó Liễu Nhạc Hạ đã thích cậu rồi.

Phương Chi Viễn hỏi mình, tóm lại là mình có thích Liễu Nhạc Hạ hay không, nhưng cậu không tìm được đáp án. Nhưng cậu có thể khẳng định, mình đối với Liễu Nhạc Hạ, không thích, nhưng cũng không ghét. Ít nhất, lúc Liễu Nhạc Hạ hôn cậu, cậu không có chút chán ghét nào, ngược lại coi như sự hưởng thụ ngọt ngào, nhưng lấy điều này mà phán xét xem có thích Liễu Nhạc Hạ hay không, thì cậu cũng cảm thấy có chút khiên cưỡng.

Phương Chi Viễn hôm nay không đi đánh cầu, cũng là vì bản thân mình còn chưa hiểu rõ cảm giác của cậu đối với Liễu Nhạc Hạ. Cũng may là cậu, Khả Dĩ An và Liễu Nhạc Hạ không học cùng trường, cũng không cần lo lắng ngày mai gặp Liễu Nhạc Hạ phải làm sao. Cậu có thời gian 1 tuần để cảm nhận rõ lòng mình, làm rõ tình cảm của mình.

Một tuần chỉ có 7 ngày, nói dài cũng dài, nói ngắn cũng ngắn. Phương Chi Viễn nằm mơ cũng không nghĩ được, trong 1 tuần này, cậu đã trải qua những sự đau khổ nhất của cuộc đời này. Đối diện với tại nạn khủng khiếp cùng đau đớn tột cùng, tình cảm nặng nề như núi Thái Sơn của Liễu Nhạc Hạ đối với anh, cũng thành nhẹ tựa lông hồng!
Bình Luận (0)
Comment