Sợ Cưới

Chương 179

“Chính là ở khu vực cách nhà họ không xa, cậu muốn đi thì lần sau chúng mình cùng đi đi.” Khả Dĩ An trả lời có chút trầm ngâm.

“Vậy hôm nay sau khi cậu nghỉ, chúng ta cùng đi qua xem.” Phương Chi Viễn có chút khó mà chờ đợi được.

“Hôm nay không được, chúng ta vừa mới chính thức đi làm lại, nhiều việc lắm, phải đợi sau đợt này tính sau.” Khả Dĩ An vô cùng quả quyết từ chối.

“Vậy cũng được.” Phương Chi Viễn bất đắc dĩ.

Về nhà, Khả Dĩ An sau khi tắm, thay âu phục liền đi làm, để lại một mình Phương Chi Viễn ở nhà. Phương Chi Viễn đột nhiên không có việc làm, lại cũng không cần lo lắng cho Trình Mai Tây, trong lúc nhất thời, có chút không biết nên làm gì.

Phương Chi Viễn đột nhiên nhớ tới chuyện người giúp việc nhà họ Liễu, nếu Khả Dĩ An không chịu dẫn anh đi, anh tự mình đi một lần xem sao, nói không chắc có khi lại gặp được người giúp việc đó.

Phương Chi Viễn thay đồ xong liền ra cửa, từ nhà họ Khả tới nhà họ Liễu cũng không xa. Phương Chi Viễn đi từ từ, sau khi tới được nhà họ Liễu đã là 1 tiếng đồng hồ. Anh đi tới trước cửa nhà họ Liễu, nhìn cổng và xung quanh, nhà cửa dù nhiều năm không có người ở, nhưng mà vẫn được quét dọn rất sạch sẽ.

Phương Chi Viễn giật mình, lẽ nào nhà họ Liễu năm đó chuyển đi, nhưng mà không bán nhà này, vẫn nhờ người quét dọn, vì thế Phương Chi Viễn thử gõ cửa, mấy phút sau, cửa “chi” một tiếng mở ra.

Bên trong có một ông cụ gày gò, lưng hơi còng, sắc mặt có vẻ tái nhợt vì lâu không thấy mặt trời, ánh mắt âm u nhìn Phương Chi Viễn, làm anh có chút sởn da gà.

Ông lão mở miệng mà chỉ phát ra âm thanh “a a”, Phương Chi Viễn mới biết ông là người câm, Phương Chi Viễn cố gắng hỏi chuyện nhà họ Liễu: “Ông ơi, đây là nhà họ Liễu phải không?”

Ông lão nhìn Phương Chi Viễn mơ hồ, miệng phát ra âm thanh không rõ ràng, Phương Chi Viễn thấy ông lão hỏi cũng chẳng biết gì, chẳng qua chỉ là trông nhà, mà không rõ chuyện nhà họ Liễu, càng không thể biết chuyện con gái nhà họ Liễu 15 năm trước được.

Phương Chi Viễn muốn đứng dậy đi, ông lão lại kéo tay anh ý bảo đừng đi, Phương Chi Viễn nhìn ông lão không hiểu, ông lão đứng dậy vào nhà, lấy một gói đồ đưa cho Phương Chi Viễn, rồi chỉ vào cây sơn tra trong vườn.

Phương Chi Viễn mở túi ra, trong túi là bánh sơn tra vàng óng ánh. Nhớ năm đó Liễu Nhạc Hạ thích ăn nhất chính là bánh sơn tra, túi bánh sơn tra này cuối cùng là do Liễu Nhạc Hạ cố ý sắp xếp, hay chỉ là cử chi vô tình của ông lão đây?

Phương Chi Viễn xách theo túi bánh sơn tra đi ra khỏi nhà họ Liễu. Anh đã đi rất xa rồi, ông lão câm vẫn đang đứng đó ra hiệu nói chuyện với anh. Phương Chi Viễn lắc lắc đầu, chỉ cho là ông lão câm đã quá lâu không gặp ai, vừa thấy anh liền vô cùng ngạc nhiên mà thôi.

Anh đi vòng quanh một vòng, không gặp được người giúp việc nhà họ Liễu, Phương Chi Viễn nghĩ một lát cũng hiểu được, ở nơi thành phố đông người như thế này, muốn gặp được người cũ đã bao năm là chuyện khó khăn tới mức nào, làm sao có xác xuất nhỏ như vậy xảy ra?

Phương Chi Viễn lấy ra miếng bánh sơn tra nhỏ từ trong túi, bỏ vào miệng. Lúc ăn miếng bánh sơn tra ngọt ngào, nhổ ra hạt quả sơn tra, Phương Chi Viễn trong lòng đột nhiên bừng tỉnh, lẽ nào, cây sơn tra này chính là nhiều năm trước đây lúc cùng ăn quả sơn tra với Liễu Nhạc Hạ, nhổ hạt xuống mà thành cây này? Nếu thế tất cả cũng quá trùng hợp rồi! Một cái hạt của nhiều nhiều năm trước, đã thành quả ngọt của ngày hôm nay.

Xem ra hôm nay anh cũng chưa tới đây vô ích, ít nhất cũng biết được nhà họ Liễu cũng không phải là không có ai. Sau này mình có thể thường xuyên tới thăm, nếu quả thực nhà họ Liễu không bán căn nhà này, có lẽ ngày nào đó sẽ quay lại đây ở, ít nhất mình cũng sẽ thu được dấu vết gì đó, hoặc là có được tin tức của Liễu Nhạc Hạ.

Phương Chi Viễn trở lại nhà Khả Dĩ An, đem túi bánh sơn trà để lên bàn ở phòng khách, cầm lên chìa khóa xe và đi ra ngoài. Anh vẫn luôn lo lắng cho bệnh tình của Trình Mai Tây, coi như là chuyển ra ngoài, anh cũng phải về nhà một chuyến, thấy Trình Mai Tây bình yên vô sự anh mới yên lòng.

Ông Lục không chịu về nhà nghỉ ngơi, muốn ở lại bệnh viện chăm bà Lục. cuối cùng thành ra cô Lý phải chăm sóc thêm cho ông, giường bệnh trống cũng bị ông chiếm mất, cô Lý chỉ có thể nghỉ ở sàn phòng bệnh. Được hai đêm, cô Lý cả người mệt mỏi, liền nói với Lục Tử Minh: “Tiểu Lục à, ba cháu cũng tới rồi, cháu và ba cháu có thể chăm sóc cho bà ấy, cô xin nghỉ nhé?”

Lục Tử Minh vừa nghe liền cuống, ông Lục tính cách không tỉ mỉ, chưa bao giờ biết chăm sóc người khác, hơn nữa ông còn có bệnh cao huyết áp. Nếu để ông ấy ở lại chăm sóc bà Lục vài ngày, chắc chắn mình cũng đến bệnh theo: “Cô Lý, có chuyện gì chúng ta thương lượng đi, cô đừng đi như thế mà.”

“Không phải cô muốn đi, mà là, công việc nhà cháu như thế này, cô không làm được!” Cô Lý cũng làm khó.

“Cháu biết tính ba cháu, cô cứ mặc ông ấy nói gì thì nói, cô cứ làm việc của cô.” Lục Tử Minh hiểu rõ tính tình ông Lục.

“Cháu mời cô vốn là chăm sóc cho mẹ cháu, điều này là đương nhiên, nhưng cô không những phải chăm sóc cho mẹ cháu, còn phải chăm cho ba cháu. Cô đang lau người cho bà ấy, ông ấy sai gọt táo, cô đang giặt đồ, ông ấy nói đói bụng sai đi mua cơm. Cô đây là hộ lý lại kiêm chức giúp việc, việc như thế cô không làm nổi!” Cô Lý đầy bụng tức giận.

“Cô Lý, để cháu nói ba cháu về nhà, đừng ở đây nữa. Giờ cô không làm, thì cháu biết làm sao?” Lục Tử Minh cố gắng thuyết phục cô Lý.

Lục Tử Minh khó khăn lắm mới thuyết phục được cô Lý không đi nữa, nhưng ông Lục lại không chịu về nhà: “Mẹ con đã thành ra như thế, con và Tử Khanh lại không chăm bà ấy được, còn phải nhờ người ngoài chăm bà ấy, ba cũng không thể để bà ấy như vậy được.”

“Ba, chúng ta mời cô Lý tới chăm sóc cho mẹ, sao lại nói là chúng con không quan tâm tới bà ấy? Ba còn chê con chưa đủ bận à? Ba về nhà chính là giúp con việc lớn rồi, ba nghe con về nhà đi có được không?” Lục Tử Minh khổ sở khuyên ông Lục.

Thuyết phục mãi rồi ông Lục cũng đồng ý về nhà, Lục Tử Minh đưa ông ra cổng bệnh viện, vẫy một cái taxi nhét ông vào đưa về nhà.

Ông Lục đi, Lục Tử Minh thở phào một hơi, xoay người đi vào bệnh viện, liền đi ngang qua một cậu thanh niên. Trong chớp mắt, Lục Tử Minh cảm thấy người thanh niên này có chút quen mặt, nhưng hắn vốn bao nhiêu chuyện phải lo, hơi thoáng nghi ngờ rồi bỏ qua luôn.

Cốc Thư Tuyết mấy ngày nay đột nhiên vô cùng hiểu chuyện, cũng không ầm ĩ chuyện Lục Tử Minh không ở cạnh cô ta, hơn nữa, còn vô cùng hiểu lòng người, nói mình không có việc gì, để Lục Tử Minh đi chăm bà Lục nhiều hơn. Lục Tử Minh đi khỏi phòng bệnh của Cốc Thư Tuyết đã hơn 2 tiếng, cuối cùng mới có rảnh quay lại nhìn Cốc Thư Tuyết một lát.

Vào tới phòng bệnh, Cốc Thư Tuyết bị âm thanh mở cửa của Lục Tử Minh dọa cho hết hồn: “Anh mở cửa sao không nhẹ tay chút, làm em giật hết cả mình!”

“Gan em sao tự dưng lại nhỏ như vậy? Anh vừa vào phòng bệnh đã dọa em sợ rồi?” Lục Tử Minh đi tới xoa mái tóc Cốc Thư Tuyết, Cốc Thư Tuyết cúi đầu né tránh.

“Sao thế? Anh không ở đây làm em không vui à?” Lục Tử Minh ôm vai Cốc Thư Tuyết hỏi.

“Em làm sao không vui đây? Mẹ anh bị bệnh, anh đi chăm bà ấy là đương nhiên mà?” Cốc Thư Tuyết cả người cứng ngắc, ánh mắt nhìn về phía chiếc mũ lưỡi trai ở trên tủ đầu giường.

“Sao thế? Sao mặt lại trắng bệnh thế kia? Có phải có chỗ nào khó chịu không?” Lục Tử Minh ân cần hỏi, đưa tay sờ trán Cốc Thư Tuyết.

“Không có khó chịu mà, chỉ là hơi mệt!” Cốc Thư Tuyết chui vào trong chăn, trong đầu nghĩ cách khẩn cấp làm cho Lục Tử Minh đi ra ngoài.

“A, đây là mũ của ai thế?” Cốc Thư Tuyết còn chưa nghĩ ra biện pháp, Lục Tử Minh đã phát hiện ra cái mũ trên tủ.

Cốc Thư Tuyết trả lời: “Em cũng không rõ, chắc là của cô y tá nào làm rơi!”

“Y tá không đội mũ y tá? Lại mang mũ lưỡi trai à? Em nói cho anh biết, cuối cùng là ai đến đây?” Lục Tử Minh cơ bản là không tin chuyện hoang đường mà Cốc Thư Tuyết nói.

“Làm gì có ai đến đây? Em còn muốn hỏi anh đây này, anh vứt em một mình ở trong phòng bệnh, nhỡ đâu có người xấu tới thì phải làm sao?” Cốc Thư Tuyết liều một phen.

Lòng nghi ngờ của Lục Tử Minh đã thức tỉnh. Trong tình yêu và hôn nhân chính là như vậy, mình đã từng có bồ nhí, sẽ nghi ngờ tất cả mọi người cũng có bồ nhí, một khi từng ngoại tình, sẽ thấy không tin nổi bất kỳ kẻ nào nữa.

Cốc Thư Tuyết khẩn cấp suy nghĩ, làm sao mới có thể xóa tan sự nghi ngờ của Lục Tử Minh, nhưng lại không có cách nào, đang lúc không có biện pháp gì, thì cửa phòng bệnh lại mở ra, một thanh niên mặc áo choàng trắng đi vào, giả vờ nhìn vào thiết bị theo dõi của Cốc Thư Tuyết, sau đó cầm lấy mũ lưỡi trai ở trên tủ đầu giường, gật đầu với Lục Tử Minh rồi đi ra khỏi phòng bệnh.

Lục Tử Minh thấy cảnh này, vội vàng ôm lấy vai Cốc Thư Tuyết: “Tiểu Tuyết, hóa ra cái mũ đó là của bác sĩ kia, anh vừa rồi trách nhầm em, xin lỗi em.”

Cốc Thư Tuyết nhăn mặt: “Em đã nói với anh là không biết mũ của ai, anh cũng không tin em!”

“Tiểu Tuyết, là lỗi của anh, em đừng tức giận nữa, muốn ăn gì anh đi mua cho?” Lục Tử Minh lấy lòng Cốc Thư Tuyết đang trên giường bệnh, có chút quá sức.

“Trừ ăn ra, anh còn biết cái gì? Anh chỉ quan tâm tới đứa bé trong bụng em. Anh xem mặt em đây này, mập thành thế nào rồi?” Cốc Thư Tuyết đưa tay nắm lấy khuôn mặt đã phù thũng của mình.

“Tiểu Tuyết, anh cảm thấy giờ em mới là xinh đẹp nhất. Đẹp hơn cả trước kia, chính là tình mẹ phát ra ánh sáng long lanh!” Lục Tử Minh ca ngợi thật lòng.

“Thật không? Mà chồng ơi, chuyện ở lại trường của em thế nào rồi? Anh đã nói với viện trưởng hay chưa?” Cốc Thư Tuyết có chút khó mà kìm chế.

“Trước khi nghỉ anh đã nói chuyện với viện trưởng Cát rồi, ông ấy cũng nói có ấn tượng tốt về em. Chờ hết kỳ nghỉ, chắc chuyện ở lại trường của em cũng không có vấn đề gì rồi!” Lục Tử Minh chắc chắn nói.

Cốc Thư Tuyết hai tay ôm mặt Lục Tử Minh, hôn lên mặt Lục Tử Minh một cái: “Chồng, anh là tốt nhất. Em thay mặt con cảm ơn anh!”

“Tiểu Tuyết,em là mẹ của con anh, đây là việc anh phải làm. Để cô gái chưa có gia đình như em phải chịu nhiều thiệt thòi như vậy, việc anh làm được cho em còn quá ít!” Lục Tử Minh ôm chặt lấy Cốc Thư Tuyết, cả hai người đều đang bị ảo tưởng này mê hoặc.
Bình Luận (0)
Comment