Sợ Cưới

Chương 200

Ông bà Trình vì dành chút không gian cho người trẻ tuổi nên ở ngoài đến đã khuya mới về, sau khi mở cửa, phát hiện trong vườn bừa bừa bãi, mà mấy người trẻ tuổi kia đều đã về, bà Trình tiến vào sân tiện bắt đầu thu thập tàn cục.

Ông Trình vào nhà là thấy Phương Chi Viễn đang nằm trên ghế sofa, tựa hồ đang ở trải qua chuyện gì đó vô cùng đau lòng, trong mơ mà hai hàng lông mày cũng nhăn lại, ông Trình đau lòng đưa tay vuốt lông mày Phương Chi Viễn, sau khi vuốt xong, ông cúi xuống, Phương Chi Viễn cao hơn ông Trình nửa cái đầu, ông Trình cầm cánh tay Phương Chi Viễn khoác lên trên vai mình, dùng hai vai đỡ lấy sức nặng cơ thể anh, cảm giác có chút quá sức, ông cố gắng đỡ anh lên tầng 2.

Bà Trình đang dọn đồ thấy thế, vội vàng bỏ lại đồ trong tay chạy tới giúp đỡ, hai người đồng tâm hiệp lực đem Phương Chi Viễn đỡ lên phòng ngủ của anh ở trên lầu. Bà Trình nhanh chóng sắp xếp chăn đệm để ông Trình đặt anh lên trên giường, Phương Chi Viễn lại xoay người nắm lấy tay ông Trình: “Ba ba, ba ba, ba đừng đi, đừng rời khỏi con!”

Tiếng khóc thê lương của Phương Chi Viễn làm cho ông Trình đau lòng không thôi, ông cầm ngược lấy tay Phương Chi Viễn: “Ba ba không đi, ba ba không đi, con mau ngủ đi!”

Trên lông mi Phương Chi Viễn mang theo nước mắt, dưới ánh đèn phát ra ánh sáng. Ông Trình đau lòng nhìn đứa con trai lòng đầy khúc mắc này, hận không thể ôm an vào trong ngực, xoa dịu tất cả đau xót của anh, bà Trình đứng bên cạnh che miệng im lặng khóc, bởi vì từng nhìn thấy sự bất lực và mờ mịt của Phương Chi Viễn, bà so với ông Trình càng yêu thương Phương Chi Viễn gấp trăm lần.

Bà Trình quay người xuống lầu rót một cốc nước lọc đặt ở trên bàn của Phương Chi Viễn, nửa đêm tỉnh rượu, chắc chắn phải tìm nước uống, ông Trình thử rút tay ra, nhưng Phương Chi Viễn lại bị giật mình tỉnh giấc: “Ba ba, không phải ba đồng ý với con là không đi sao?”

Ông Trình đành ngồi xuống trên giường: “Ba ba không đi, ở đây cùng con!”

Phương Chi Viễn ôm lấy cánh tay ông Trình, giống như tìm đến một chỗ dựa dẫm, bình yên mà ngủ, không còn nói mớ nữa.

Ông Trình phất tay ý bảo bà Trình xuống lầu trước, bà Trình đi vào phòng Mai Tây. Trình Mai Tây vẫn đang đắm chìm trong hạnh phúc và ngọt ngào như cũ, vẻ mặt mỉm cười, bà Trình cười nói: “Có chuyện gì mà vui vẻ như vậy! Miệng cũng không khép lại được!”

Trình Mai Tây cười: “Hôm nay mọi người chơi thật vui vẻ, cho nên con cũng vui mà!”

Bà Trình lắc đầu: “Chi Viễn uống rượu, giờ kéo ba con không cho đi, gọi ba ba, đứa bé này, ngẫm lại cũng thật đáng thương, lúc còn nhỏ như vậy đã mất ba mẹ, cũng không biết đã chịu bao nhiêu khổ mới lớn lên!”

“Mẹ với ba nhận nó làm con nuôi, về sau yêu thương nó nhiều hơn là được rồi!” Trình Mai Tây an ủi bà Trình.

“Cũng phải, về sau phải yêu thương nó, con cũng đừng ghen!” Bà Trình xoa xoa lệ nơi khóe mắt, mỉm cười mà khóc.

“Con cũng không thèm ghen, nó là con nuôi của ba mẹ, cũng là em trai của con, con yêu quý nó còn không kịp, làm sao có thể ghen.” Trình Mai Tây thoải mái cười.

“Con nằm một lát, mẹ dọn dẹp trong vườn một chút, rồi vào vệ sinh cho con.” Bà Trình dặn dò Trình Mai Tây.

“Mẹ mau đi đi, đừng lo cho con, con không sao.” Trình Mai Tây thúc giục bà Trình.

Tới lúc bà Trình sắp thu dọn xong, ông Trình mới từ lầu hai đi xuống, bà Trình nhẹ giọng hỏi: “Chi Viễn ngủ rồi hả? Sao ông không ở cùng với nó một lát, lát sau lại tỉnh rồi!”

“Tôi đợi nó ngủ say mới đi xuống, bà cứ yên tâm đi, đứa bé này suy nghĩ nặng nề, cảm tình nhẵn nhụi, về sau chúng ta phải quan tâm nó nhiều hơn!” Ông Trình đưa tay bưng một chồng bát đĩa từ trên bàn nướng lên, cùng bà Trình bưng vào phòng bếp.

Đặt bát xuống bàn, ông Trình thúc giục bà Trình: “Mẹ nó, hôm nay Mai Tây cũng chơi cả ngày rồi, chắc chắn mệt mỏi, để tôi thu dọn, bà mau rửa mặt cho nó, để nó đi ngủ sớm một chút!”

Bà Trình buông ra công việc trong tay xuống, nghe lời ông đi ra khỏi phòng bếp. Bà Trình đỡ Trình Mai Tây đến nhà vệ sinh, giúp cô lấy kem đánh răng, đang muốn giúp cô chải răng, Trình Mai Tây nhận lấy bàn chải: “Mẹ, tự con làm đi, con cũng cần phải rèn luyện nhiều mới được, bằng không sẽ không khôi phục được!”

Tay Trình Mai Tây còn có chút vụng về, nhưng cũng có thể hoàn toàn tự đánh răng, đối với cô mà nói là vô cùng đáng quý, con người chính là như thế, khi còn mạnh khỏe sẽ không lĩnh hội được tầm quan trọng của nó, khi có vấn đề rồi, mới giật mình cảm giác được mỗi bộ phận của thân thể con người đều là không thể thiếu.

Đối với Trình Mai Tây mà nói, cảm giác này còn mãnh liệt hơn, sau khi bị bệnh, tất cả các bộ phận trên thân thể cô đều không thể tự hoạt động, từng bộ phận đều giống như không thuộc về chính mình nữa, bây giờ mỗi bộ phận khôi phục được động tác, đều như đã có một lần trùng sinh.

Bà Trình rưng rưng nhìn Trình Mai Tây, bà cùng Trình Mai trải qua toàn bộ quá trình này, nhìn thấy Trình Mai Tây bi bô học nói, tập tễnh học đi, mỗi ngày đều có biến hóa, tiến bộ, giống như nhìn thấy Trình Mai Tây lớn dần một lần nữa vậy.

Bà Trình giúp Trình Mai Tây lấy nước xong, cô cũng muốn thử tự mình làm, lúc cô bị bệnh đã đơn giản hoá toàn bộ quá trình dưỡng da trước đây, chỉ dùng nước sạch rửa mặt, làn da ngược lại còn tốt hơn trước, đủ thấy là nước có tác dụng chữa trị cho làn da.

Trình Mai Tây hao hết sức lực toàn thân, mới hoàn thành quá trình rửa mặt dường như vô cùng bình thường này. Bà Trình đau lòng không thôi, Trình Mai Tây An an ủi bà: “Mẹ, con có thể tự mình rửa mặt, mẹ nên mừng thay cho con mới đúng, mẹ nghĩ xem, một đứa con trưởng thành mà không thể tự mình tắm rửa, còn cần mẹ hỗ trợ, trong lòng sẽ khổ sở thế nào cơ chứ!”

Bà Trình quay lưng đi, lau lệ nơi khóe mắt: “Mẹ không phải là khổ sở, mẹ là vui mừng, mẹ vui mừng Tây Tây của mẹ cuối cùng cũng khôi phục, không cần mẹ chăm sóc rồi!”

Trình Mai Tây đứng lên, làm nũng ôm lấy bà Trình: “Mẹ con xấu hổ quá, luôn thích khóc, nước mắt nước mũi tùm lum!”.

Hai mẹ con từ bên trong ôm nhau đi ra, ông Trình đã dọn dẹp xong bát đũa, vội vàng đi tới, thấy ánh mắt bà Trình hồng hồng, khóe mắt vẫn có nước mắt, hỏi Trình Mai Tây: “Mẹ con làm sao vậy? Không phải là vừa nãy vẫn ổn sao? Sao lại khóc rồi hả?”

“Không có chuyện gì, không có chuyện gì, tôi chỉ là vui mừng thôi!” Bà Trình cố gắng tươi cười.

Ông Trình đỡ Trình Mai Tây nằm xuống giường, ông Trình bảo bà Trình đi sang phòng bên cạnh ngủ, bà Trình có chút chút chần chừ: “Ba nó, đêm nay ông ở đây với Mai Tây đi!”

“Làm sao vậy, chẳng phải mấy ngày nay Mai Tây đều tự mình ngủ sao, không cần người ngủ cùng sao?” Ông Trình có chút nghi ngờ.

“Hôm nay trong lòng tôi cứ loạn loạn, chỉ sợ Mai Tây có cái gì sơ xuất, ông vẫn cứ ở lại chỗ này cùng nó đi!” Bà Trình thuận miệng tìm cớ.

Ông Trình thấy bà Trình nói có lý, cũng đồng ý: “Được, đêm nay tôi ở đây với Mai Tây, thế bà đi thu dọn rồi đi ngủ sớm đi!”

Trình Mai Tây nói: “Làm sao hôm nay luật sư Khả tới mà lại không nói chuyện nhỉ, ngày mai vẫn còn tới đây chứ, mẹ mau đi nghỉ ngơi đi, ngày mai chắc lại bận rộn rồi.”

Bà Trình đứng dậy đi sang phòng cách vách nghỉ ngơi, lúc đóng cửa, bà chần chừ một chút, nhưng vẫn chỉ đóng cửa lại, chứ không khóa trái như lời Phương Chi Viễn nói.

Nửa đêm, Phương Chi Viễn lại đến giường bà Trình trong trạng thái mộng du, cũng vẫn như cũ ôm lấy bà Trình: “Mẹ, con rất nhớ mẹ!”

Bà Trình cũng không nhúc nhích, tùy ý Phương Chi Viễn ôm bà, Phương Chi Viễn gục đầu vào ngực bà, như một đứa bé sơ sinh đang tìm sự bảo vệ của mẹ, không ngờ, ông Trình nghe được tiếng động lại mở cửa vào, ông cảnh giác hỏi: “Là ai thế?”

Bà Trình thấp giọng quát ông Trình ngừng lại: “Ba nó, ông nói nhỏ chút, Chi Viễn gặp ác mộng, nó lại mơ thấy mẹ nó, để nó ở đây ngủ với tôi, ông về về nghỉ ngơi đi!”

Ông Trình nghe vậy đóng cửa đi ra ngoài, Trình Mai Tây nghe được âm thanh ông Trình trở về, mơ mơ màng màng hỏi: “Ba, ba đi đâu vậy? Đã mấy giờ rồi, vẫn còn chưa ngủ!”

“À..., không có gì, ba vừa đi vệ sinh.” Ông Trình nhẹ nhàng nằm cạnh Trình Mai Tây, Trình Mai Tây lật người lại, lại ngủ thật say.

Ba người Khả Dĩ An sau khi đi ra ngoài liền gọi xe taxi, lái xe thấy ba người không cùng hướng đi, có chút bất khoái, Phương Chi Viễn đặt tờ 100 tệ lên trên tay bác tài: “Anh cầm trước, không đủ tôi lại bù cho anh!”

Lái xe nhận lấy tiền, Khả Dĩ An đưa Tiểu Thiên về nhà trước, đợi sau khi Tiểu Thiên xuống xe rồi, Khả Dĩ An cuối cùng cũng có thể ở cùng Lâm Như Sơ, mà lại ngại có tài xế ở đây, chỉ có thể hỏi một chút tình hình cơ bản của Lâm Như Sơ. Lâm Như Sơ biết quan hệ của Khả Dĩ An cùng Phương Chi Viễn, đối với câu hỏi của Khả Dĩ An, cũng không tiện không trả lời.

Đến khu nhà Lâm Như Sơ, Khả Dĩ An đi theo Lâm Như Sơ xuống xe, dường như muốn nhìn nhiều chút phong phạm của gia đình học thức nhiều năm, cố ý đứng ở trước cửa đánh giá xung quanh, Lâm Như Sơ muốn thúc giục Khả Dĩ An đi, nhưng hai người lại không quá quen thuộc, có chút không tiện mở miệng.

Đang lúc Lâm Như Sơ do dự, ông Lâm lên sân khấu giống như trinh thám, thấy Khả Dĩ An liền sửng sốt: “Cậu là ai? Sao không phải là bác sĩ Phương?”

Sự rèn luyện hàng ngày của công việc luật sư của Khả Dĩ An lúc này đã có tác dụng, anh lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp, cung kính khom người đưa cho ông Lâm: “Chào chú, cháu là Khả Dĩ An, là luật sư của văn phòng luật sư!”

Ông Lâm nhận danh thiếp, mắt sáng lên: “Khả Dĩ An, cháu là luật sư Khả đại danh đỉnh đỉnh à? Thật sự là tuổi trẻ đầy hứa hẹn mà!”

Lâm Như Sơ đối với phản ứng quá độ của ông Lâm có chút bất mãn: “Ba, sao ba cứ giữ chặt người ngoài tán gẫu cái gì thế! Ba không thấy phiền sao?”

“Con bé này, luật sư Khả đưa con về nhà, làm sao lại là người ngoài? Đi nào, luật sư Khả, vào nhà uống ly cà phê đi?” Khả Dĩ An nghe vậy đi theo ông Lâm vào nhà.

Bà Lâm đang ở trong thư phòng đọc sách, nghe được động tĩnh bỏ sách xuống đi tới phòng khách, vừa thấy Khả Dĩ An tuấn tú lịch sự, Bà Lâm mắt sáng lên, phá lệ đưa tay về phía Khả Dĩ An: “Xin chào, cô là mẹ của Lâm Như Sơ!”

“Cháu chào cô ạ. Cháu là bạn của bác sĩ Lâm, trách nào bác sĩ Lâm xinh đẹp có khí chất như vậy, hóa ra đều là di truyền của cô!” Khả Dĩ An khen ngợi.

Phụ nữ cho dù già hay trẻ đều thích nghe lời khen, lời của Khả Dĩ An làm bà Lâm mặt mày hớn hở: “Mọi người đều nói Như Sơ nó giống cô lúc trẻ!”

“Bác sĩ Lâm diện mạo hay khí chất là xuất chúng so với những người đồng lứa, nhưng mà so với cô, vẫn là kém rất xa!” Công phu nịnh hót của Khả Dĩ An là tương đối siêu phàm.
Bình Luận (0)
Comment