Sợ Cưới

Chương 210

Thấy vậy Cốc Thư Tuyết đắc ý cười, Lục Tử Minh đã có chút hoảng, nếu ông Lục cứ như vậy về, Lục Tử Khanh nhất định sẽ ầm ĩ với mình, mình còn đang trông cậy sau này Lục Tử Khanh mua nhà cho, hiện tại đắc tội nó dù sao cũng không phải thượng sách.

Lục Tử Minh vào nhà khuyên ông Lục: "Ba, Tiểu Tuyết mang thai tính tình không tốt, ba cũng đừng chấp nhặt với cô ấy, hiện tại chỗ Tử Khanh cũng một đống chuyện, ba trở về cũng không có ai chăm sóc, con lo lắng!"

"Đừng nói những lời hư tình giả ý thế này, tao ở chỗ này mày chăm sóc tao, hay là tao phải chăm sóc cho Cốc Thư Tuyết, nó còn kém xa Trình Mai Tây. Lúc mày ở cùng với Trình Mai Tây, đều là Trình Mai Tây lo trong lo ngoài!" Ông Lục thốt lời.

"Ba, giờ ba nói những thứ này có ích lợi gì? Con đã ly hôn với  Trình Mai Tây rồi, cho dù ba có tức giận hơn nữa, cũng nể mặt đứa bé trong bụng Tiểu Tuyết đừng so đo với cô ấy, chờ cô ấy sinh con xong, xem  con dạy dỗ cô ấy như thế nào!" Lục Tử Minh khuyên ông Lục.

Cốc Thư Tuyết ở bên ngoài phòng nghe được lời của ông Lục, vọt tiến vào: "Ông nói Trình Mai Tây tốt, vậy để cho con trai của ông tìm Trình Mai Tây về đi, chỉ sợ người ta giờ bám được cành cao rồi, chướng mắt Lục Tử Minh nhà các ngươi rồi!"

"Mày nói cái gì, Trình Mai Tây bám được cành cao, nó là hoa tàn ít bướm, lại là thứ gà mái không biết đẻ trứng, còn có ai muốn nó?" Ông Lục trừng to mắt.

"Bây giờ chị ta đang ở cùng với bạn trai mối tình đầu đấy, Lục Tử Minh con trai ông hóa ra cũng chỉ là người thứ ba mà thôi, giờ chính thất nhà người ta trở lại, con trai của ông cũng chỉ có suất phải ly hôn bị đá, vẫn còn mang nhà cửa chắp tay nhường cho người ta." Cốc Thư Tuyết không ầm ĩ long trời lở đất không chịu bỏ qua.

Ông Lục nghe vậy trước mặt tối sầm, vốn cho là Lục Tử Minh cùng Trình Mai Tây ly hôn là vì Lục Tử Minh tìm được Cốc Thư Tuyết càng tuổi trẻ xinh đẹp, nào biết Trình Mai Tây đã sớm âm thầm như thế, ông Lục lảo đảo, Lục Tử Minh vội vàng đỡ lấy ông: "Ba, ba nhất định đừng để trong lòng, lát nữa huyết áp lại tăng, con và Trình Mai Tây ly hôn là vì kết hôn với Cốc Thư Tuyết, vì ẵm cháu trai cho ba, ba cứ chờ ôm cháu trai thôi!"

Dưới sự khuyên nhủ của Lục Tử Minh, khó khăn lắm ông Lục mới ổn định được tinh thần, Cốc Thư Tuyết thấy ông Lục sắc mặt rất kém, không dám mở miệng nữa, sợ hãi đi tìm thuốc giảm huyết áo cho ông Lục, rót một chén nước đưa cho ông, ông Lục mắt liếc Cốc Thư Tuyết, nhận thuốc uống vào.

Thấy ông Lục cùng Cốc Thư Tuyết không hợp tính tình, Lục Tử Minh sợ sớm muộn gì cũng khiến ông Lục tức giận hỏng mất, Cốc Thư Tuyết mang thai hắn lại là không dám nói nặng với cô ta, nghĩ đi nghĩ lại đành phải gọi cho Lục Tử Khanh thương lượng chuyện của ông Lục.

Lục Tử Minh trốn vào phòng ngủ, gọi điện cho Lục Tử Khanh.Bên kia giọng Lục Tử Khanh mỏi mệt, Lục Tử Minh chu đáo hỏi: "Tử Khanh, công ty sao rồi?"

Lục Tử Khanh im lặng một lúc lâu: "Công ty bây giờ đã đưa vào hoạt động, nhưng là bởi vì ảnh hưởng việc lúc trước, lượng việc đã xuống dốc không phanh, muốn khôi phục tình hình như trước kia chỉ sợ là không có khả năng."

Lục Tử Minh nghe xong cảm thấy trĩu xuống: "Vậy em hợp tác với Chu Anh Kiệtthế nào? Không vấn đề gì chứ?"

"Anh ta vô cùng thất vọng với tình hình công ty, đang không muốn hợp tác với em nữa rồi, đang đòi em trả lại số vốn đã đầu tư, giờ em chỉ có cách cố gắng duy trì, ngay cả lương của công nhân cũng không trả được, làm gì có tiền trả cho anh ta?" Lục Tử Khanh thở dài.

"Thế giờ làm sao, còn có cách nào khác à?" Lục Tử Minh nghe vậy cũng chẳng có cách nào.

"Chẳng có cách nào, tất cả bạn bè đều tránh né, chỉ sợ em mở miệng vay tiền, ngân hàng không cho vay, giờ em chỉ có cách xem có thể vay nặng lãi hay không thôi." Lục Tử Khanh nặng nề tâm sự.

"Tử Khanh à, vay nặng lãi là không thể được, đó là cái hang không đáy." Lục Tử Minh dặn dò.

"Em biết, nhưng nếu không có cách nào, cũng chỉ có cách đi con đường đó. Anh với chị dâu sao rồi? Bệnh của chị ấy đỡ chưa?" Lục Tử Khanh cuối cùng cũng nhớ tới Trình Mai Tây.

"Ly hôn rồi, là khởi tố ly hôn, nhà cửa cho cô ấy, xe thuộc về anh. Bộc Tấn từ Mỹ về rồi, giờ đang ở cùng cô ấy." Lục Tử Minh nói qua loa mấy câu.

"Bộc Tấn ư, anh ấy trở lại khi nào vậy, sao anh ấy lại ở cùng Trình Mai Tây?” Lục Tử Khanh nghe vậy hỏi.

"Cụ thể về khi nào anh cũng không biết, lần trước nhìn thấy anh ta đi thăm chị dâu em, chắc là đang qua lại rồi." Lục Tử Minh ấp úng trả lời.

Cho dù đã cách năm tháng cùng thời gian đằng đẵng, nhưng biết Bộc Tấn và Trình Mai Tây vẫn cùng nhau, trong lòng Lục Tử Khanh lại vẫn khó chịu như cũ, cô trăm phương ngàn kế tính toán, xem ra vẫn chỉ là một trò cười.

Lục Tử Khanh không rõ là, nếu hai người đó gặp lại, chắc chắn sẽ nói lại chuyện năm đó, như thế Trình Mai Tây chắc chắn đã biết chuyện mình làm năm ấy vì sao Trình Mai Tây lại chẳng hề nói gì, lẽ nào Bộc Tấn không hề nói cho cô ấy?

Lục Tử Minh thấy Lục Tử Khanh bên kia trầm mặc, cuối cùng cũng mở miệng: "Có tin tức của Bác Tùng không?"

"Không, nhưng căn cứ theo tài liệu bọn em có được, anh ta bị mắc mưu con đàn bà kia, bị nó cướp hết tiền bạc của công ty, nhưng mà bọn em không tìm được là anh ta đi đâu, cảnh sát cũng chưa bắt được hai người kiat." suy nghĩ của Lục Tử Khanh từ quá khứ về tới hiện tại.

"Vậy em cố gắng cẩn thận, cũng đừng quá vội vàng. Tình hình của mẹ cũng ổn định, Tiểu Tuyết đã xuất viện về nhà, nhưng mà ba và Tiểu Tuyết không hợp, ba nói ông muốn về Thẩm Dương, anh lạu sợ em không rảnh chăm sóc ông ấy, em xem làm thế nào mới được?" Lục Tử Minh trưng cầu ý kiến  của Lục Tử Khanh.

"Ba muốn về thì về đi, dù sao ba ở bên kia cũng không giúp đỡ được gì, lại còn thêm phiền, ba đi rồi anh cũng có thể chuyên tâm chăm sóc mẹ và Tiểu Tuyết." Lục Tử Khanh vô cùng hiểu rõ ông Lục, biết ông không phải người dễ bắt nạt.

"Được rồi, nhưng giờ anh cũng không tiện bảo ba về, em gọi điện thoại cho ba đi, cứ nói Ngữ Hoan Ngữ Nhạc cần người chăm sóc?" Lục Tử Minh cầu cứu Lục Tử Khanh.

"Được, để lát em gọi cho ba." Lục Tử Khanh đồng ý.

Lục Tử Minh đút di động vào trong túi, đi ra khỏi phòng ngủ, Cốc Thư Tuyết đang nằm ở trên sofa xem tivi, ông Lục trốn trong phòng khách hờn dỗi.

Đột nhiên, ông Lục từ trong phòng khách lao ra nói: "Tử Minh, ba muốn về Thẩm Dương, Ngữ Hoan Ngữ Nhạc chúng nó không ai chăm sóc, em gái con bảo ba trở về giúp nó chăm hai đứa, người này ba không hầu hạ nữa rồi.”

Lục Tử Minh giả vờ giữ lại: "Ba, ba có thể ở lại thêm vài ngày không, ba đi rồi  một mình con làm sao bây giờ!"

"Con có giữ thế nào ba cũng phải đi, con đi đặt vé xe cho ba đi, Ngữ Hoan Ngữ Nhạc chỉ có ô sin chăm sóc là không thể được, ô sin bây giờ không đáng tin chút nào, không có người nhà ở bên cạnh nhìn chằm chằm, ba lo Ngữ Hoan Ngữ Nhạc phải chịu thiệt thòi." Ông Lục đắc ý nói.

Lục Tử Minh thấy thế, bất đắc dĩ đồng ý yêu cầu về Thẩm Dương của ông Lục, giúp ông đặt vé xe, lại giúp ông đóng gói đồ đạc, tuy Cốc Thư Tuyết không nói gì thêm, nhưng trong nội tâm cũng âm thầm vui mừng.

Lục Tử Minh lại vội vàng vào phòng bếp làm cho ông Lục rang mấy món đồ ăn, một bát mì thịt băm, lại con lấy ra một bình nhỏ rượu  tới, rót cho ông Lục một chén, hai cha con vừa uống vừa nói chuyện, ông Lục còn có chút lo lắng về bà Lục: "Tử Minh à, mẹ con vất vả cả đời, giờ lại bị bệnh này, con phải cố gắng chăm sóc bà ấy, bà ấy nuôi lớn hai anh em con không dễ dàng gì, con cũng không thể vong ân phụ nghĩa!"

"Ba, chuyện của mẹ ba cứ yên tâm đi, con sẽ chăm sóc mẹ, giờ Tử Khanh cũng khó khăn, ba về giúp đỡ nó chút." Lục Tử Minh dặn dò ông Lục, dưới tác dụng của chất cồn, hai cha con vui vẻ hòa thuận, bất mãn được xóa tan.

Ăn cơm xong, Lục Tử Minh lại đi cùng ông Lục đến bệnh viện thăm bà Lục một chuyến Lục. Tuy bà Lục không có cảm giác, ông Lục lại vẫn cầm tay bà Lục thao thao bất tuyệt hồi lâu: "Mẹ nó à, bà bị cái bệnh này, không nói một lời, để lại tôi một mình làm sao bây giờ? Tử Minh ly hôn rồi, chồng Tử Khanh cũng không biết đi đâu, bà lại thành như vậy, tôi phải làm sao bây giờ!"

Nhưng mà mặc kệ ông Lục có khóc lóc kể lể như thế nào, bà Lục vẫn không có một chút phản ứng. Bà Lục vất vả cả đời, cuối cùng dưới sự tác động của bệnh tật, cũng vĩnh viễn an tĩnh nghỉ ngơi. Lục Tử Minh sợ ông Lục quá kích động, cùng ông Lục nói một lúc xong khuyên ông: "Ba, con sắp kết hôn với Cốc Thư Tuyết, công ty Tử Khanh hiện tại cũng đưa vào hoạt động tốt, toàn bộ đều sẽ từ từ khá hơn, ba cũng đừng quá mức khổ sở!"

Khi lên xe taxi, ông Lục đột nhiên thốt lên một câu: "Nếu thời gian quay lại 2 tháng trước thì thật tốt."

Lục Tử Minh không nói gì, hắn hiểu ông Lục là hi vọng có thể quay lại như lúc Trình Mai Tây còn đó, thực ra là ông hy vọng mọi chuyện đều không xảy ra, người một nhà vẫn sống bình an như trước.

Kỳ thực ở nháy mắt đó, khi bị áp lực hiện tại chèn ép tới mức không còn chút vui vẻ, Lục Tử Minh cũng từng có suy nghĩ nếu mọi chuyện chưa xảy ra, nhưng hắn biết chắc chắn, mất đi rồi, sẽ không còn có thể có lại, rời đi rồi, sẽ không còn trở về.

Ông Lục không có mở miệng nói một câu, trở về nhà vẫn trầm mặc như cũ, vào phòng khách đi ngủ. Sáng sớm hôm sau, Lục Tử Minh đánh thức ông Lục, đưa ông ra ga, ông Lục lên xe trước, trầm mặc nhìn Lục Tử Minh sau một lúc lâu, thở dài, đưa tay vỗ vỗ bả vai Lục Tử Minh: "Tử Minh, con cũng phải chú ý chính mình.”

Từ trước đến nay ông Lục vốn thô lỗ, đây là lần đầu tiên ông biểu hiện ra sự thương cảm trước mặt Lục Tử Minh. Lục Tử Minh gật gật đầu, mở miệng dặn dò ông Lục: "Ba, ba về nhà cũng cần chú ý sức khỏe của chính mình, Tử khanh nhiều việc, ba chăm sóc được bản thân chính là giúp cho nó rồi."

Tiễn ông Lục rồi, Lục Tử Minh đi ra khỏi ga, trong nháy mắt lúc ngồi trên xe, Lục Tử Minh đột nhiên nhớ tới, chiếc xe này hiện nay chính là tài sản duy nhất của mình. Tuy ông Lục đã về nhà, nhưng còn Cốc Thư Tuyết, hắn không thể để cho Cốc Thư Tuyết mỗi ngày ngủ trên xe, xem ra còn phải đi tìm nhà, Lục Tử Minh thật không ngờ, Cho đến giờ, hắn còn phải sống những ngày đi thuê nhà, nhưng đây đều là do hắn tự chuốc phiền, cũng oán trách được người nào.

Lục Tử Minh quyết định tìm một phòng nhỏ bên giữa học viện và bệnh viện, như vậy hắn đi làm cũng tiện, lại tiện chăm sóc bà Lục, sau khi đi tới chỗ giao dịch bất động sản nộp phí, lại đưa ra các yêu cầu của mình về nhà cửa, Lục Tử Minh vội vàng chạy tới bệnh viện.
Bình Luận (0)
Comment