Thời gian thấm thoát thoi đưa.
Quãng thời gian ngồi trên ghế giảng đường là chiếc tháp ngà cuối cùng đối với đại đa số mọi người. Ra khỏi cổng trường đại học, họ sẽ chia tay với sự thơ ngây, bắt đầu chào đón một cuộc sống đầy chân thực.
Trên thực tế, phần lớn sinh viên vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng. Ngoài một tấm bằng tốt nghiệp ra, họ cũng không hoạch định được bản thân cuối cùng sẽ làm gì.
Nhưng ngược lại, cũng có người thuận lợi hoàn thành toàn bộ chuyện lớn trong đời như thành gia – lập nghiệp ngay khi còn mài đũng quần trên ghế nhà trường. Đúng là người sinh ra ở vạch đích, khiến ai nhìn vào cũng ngưỡng mộ không thôi.
Đối với việc tốt nghiệp, Lâm Hử không có quá nhiều cảm xúc. Cậu vẫn tiếp tục học Thạc sĩ ở đại học Q, môi trường không đổi, người xung quanh vẫn như vậy.
Thực ra giáo viên hướng dẫn có thể đề cử cậu ra nước ngoài để đào tạo chuyên sâu, vì đúng là có một số phương diện, môi trường quốc tế vượt trội hơn trong nước nhiều. Dù có luyến tiếc cậu học trò này đến đâu, ông cũng không đành ngăn cản sự phát triển của cậu.
Chảy máu chất xám vẫn là vấn đề đang tồn tại, phần lớn những tài năng trẻ được cử ra nước ngoài học tập đều chọn ở lại trời Tây. Đây luôn là một loại tiếc nuối đối với các thầy cô giáo.
Khi nghe được tên trường đại học quen thuộc, Lâm Hử bỗng ngẩn ra trong chốc lát. Kiếp trước, cậu cũng học cao học ở đó.
Một khoảnh khắc thình lình xuất hiện giữa những ngày tháng bình thản hạnh phúc khiến cậu chợt nhớ thì ra mình đã từng tồn tại ở một thế giới khác.
Nhưng kiếp trước cậu đã được đào tạo đủ sâu, mà tiến độ nghiên cứu ở thế giới này cũng không bằng thế giới cậu từng sống, nên tạm thời cậu không có nhu cầu ra nước ngoài tu nghiệp, càng không định giẫm lên vết xe đổ ngày xưa.
Đương nhiên còn có một nguyên nhân rất quan trọng, thậm chí có thể nói là nguyên nhân mang tính quyết định: bây giờ cậu là người đã có gia đình.
Chi Chi đang làm sếp rất tốt, không cần thay đổi quỹ đạo cuộc đời vì việc học của cậu. Lâm Hử biết, chỉ cần cậu mở lời, chắc chắn Chi Chi sẽ đi theo cậu. Nhưng tiếng Anh của Chi Chi không tốt, hẳn là cuộc sống mới sẽ chẳng vui vẻ bao nhiêu.
Ăn uống càng là vấn đề phiền toái, Cố Cẩm Chi sở hữu cái bao tử của người Trung Quốc điển hình.
Tóm lại, vì một ít nguyên nhân vốn chẳng là gì trong mắt người ngoài này, Lâm Hử kiên quyết gạt bỏ ý tưởng ra nước ngoài tu nghiệp.
Cậu chọn ở lại trường, người vui vẻ nhất đương nhiên là các giáo viên, ai mà không muốn giữ được nhân tài chứ.
Dù mới tốt nghiệp nhưng Lâm Hử đã có tiếng trong giới học thuật rồi. Lúc còn là sinh viên, cậu đã có mấy bài viết được đăng trên tạp chí khoa học SCI, hơn nữa còn là tác giả thứ hai. (*)
(*) Tác giả thứ hai của SCI có nghĩa là mức độ đóng góp của việc tham gia bài viết thấp hơn một chút so với tác giả thứ nhất, nhưng nó có nét độc đáo riêng và sự phân chia trách nhiệm rõ ràng hơn.Phải biết, để theo đuổi con đường học thuật, nhiều sinh viên đã chăm chỉ nghiên cứu ngay từ năm thứ nhất, thậm chí còn phải thuê gia sư về để làm thí nghiệm cùng. Hoàn thành được ba, bốn thí nghiệm, đưa ra được vài ba phát biểu đã là tốt lắm rồi. Dù sao sinh viên chưa tốt nghiệp cái gì cũng chỉ có thể đọc lớt phớt, thực sự nghiên cứu còn xa vời quá, may mắn được mọi người biết đến đã rất trâu bò.
Nói cụ thể thì khó khăn đầu tiên của việc viết bài cho tạp chí SCI chính là khả năng ngoại ngữ. Đưa ra một phát biểu mang tính học thuật bằng tiếng Anh thật sự đã làm khó rất nhiều người.
Bởi vậy, cái tên Lâm Hử chẳng những vang như sấm trong đám sinh viên cùng khóa mà còn có thể làm chấn động cả trường, một thiên tài trời sinh thực thụ.
Cũng vì lý do này mà cậu được bầu là sinh viên ưu tú, được chọn làm người rước đuốc trong lễ tốt nghiệp.
Bên cạnh năng lực nổi trội, ngoại hình của cậu cũng là một đề tài được bàn tán rất nhiều. Theo như lời của một bạn học nào đó thì chính là đẹp khủng khiếp, chỉ cần bước lên sân khấu nói bừa vài câu cũng có thể khiến lỗ tai người khác mang thai.
Những người ưu tú như cậu lại không trẻ đẹp bằng cậu, mà người đẹp hơn cậu… tạm thời chưa xuất hiện.
Đáng tiếc, lại kết hôn sớm… cực kỳ cực kỳ sớm… Giờ ảnh chụp giấy đăng ký kết hôn cậu up lên vòng bạn bè đã được lan truyền khắp diễn đàn trường.
Thôi xong, vừa đủ tuổi đã đi đăng ký kết hôn, thậm chí còn đăng ký đúng vào hôm sinh nhật… Chưa thấy ai vội vàng như thế. Thích đến thế hả? Không nghĩ lại thật sao?
Việc đối tượng kết hôn của cậu là ai vẫn là một câu đố không có lời giải. Lâm Hử rất ít khi đăng tin lên mạng xã hội, cậu không thích cuộc sống của mình bị người ngoài nhòm ngó.
Tuy thế, những lời bàn ra tán vào vẫn không ngớt, loại đồn đoán nào cũng có cả.
Có phải hoa khôi cùng khóa của khoa họ không? Hoa khôi nhanh chóng ra mặt bác bỏ tin đồn. Thế liệu có phải đàn chị trong nhóm thí nghiệm của cậu không? Đàn chị cũng nhanh chóng đứng ra bác bỏ tin đồn.
Tóm lại, tất cả nữ sinh xuất hiện trong cuộc sống của cậu đều bị đồn đoán, nhưng đến cuối cùng vẫn không có đáp án chính xác. Là nam sinh, hay là người ngoài trường nhỉ? Phạm vi rộng quá rồi.
Ngược lại với sự kín đáo của Lâm Hử, mấy năm gần đây, Cố Cẩm Chi rất chăm chỉ đăng bài lên trang xã hội. Giờ hình tượng trên mạng của giám đốc Cố chính là một tên cuồng khoe chồng.
Dù sao thì tám trên mười bài đăng trong vòng bạn bè của hắn là về vị hôn phu – nay đã chính thức trở thành chồng hắn. Đính hôn nhiều năm, cuối cùng cũng có thể bước vào lễ đường. Hôn lễ của cả hai tương đối gọn gàng, chọn một giáo đường đơn giản, mời một số bạn bè thân thiết. Có kinh nghiệm sau bữa tiệc đính hôn hoành tráng, hai người đều không muốn tổ chức long trọng nữa, rất phiền phức, còn ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi.
Giờ đã là hai tháng sau khi kết hôn, Lâm Hử sắp tốt nghiệp. Đây là một việc lớn đối với gia đình nhỏ của hai người bọn họ.
Vài năm nay đã có không ít chuyện xảy ra, chỉ là đôi chồng chồng mới cưới còn mải đắm chìm trong thế giới riêng, chưa chú ý đến. Sự kiện chấn động nhất thương giới bùng nổ vào lúc Lâm Hử đang học năm ba. Người sáng lập của tập đoàn bất động sản Bàng thị đi tù vì vi phạm luật Kinh tế. Đã rất lâu cái tên này không được nhắc đến thường xuyên, nhưng hơn mười năm trước, nó từng là doanh nghiệp bất động sản đứng đầu cả nước, cuối cùng lại dần suy yếu và lâm vào cảnh bị thâu tóm.
Cùng ngày hôm đó, hai ông anh trai Lâm – Cố hẹn nhau ra ngoài uống rượu. Đợi chờ và toan tính thật lâu, rốt cuộc cũng được thấy kết quả này.
Hai đứa em trai yêu đương, đính hôn rồi kết hôn… Thương tổn lúc trước đã được chữa lành, nhưng làm anh trai, bọn họ mãi không thể yên lòng trước trái bom hẹn giờ mang tên Bàng thị.
Cũng may có Cố Khởi trợ giúp, sự tình thuận lợi hơn nhiều. Lại nói, bên kia đúng là đã làm nhiều chuyện bẩn thỉu, kết cục này thực sự vô cùng thích đáng.
Về sau hai em trai ngốc có thể thoải mái hưởng thụ cuộc sống rồi.
*
Lễ tốt nghiệp của Lâm Hử vô cùng quan trọng đối với hai nhà Lâm – Cố. Tuy bản thân Cố Cẩm Chi không mấy để ý đến ngày tốt nghiệp của mình, nhưng lễ ra trường của chồng yêu thì lại không như vậy!
Hắn không những xin nghỉ làm mà còn nhất quyết kéo Từ Châu cùng đám bạn thân tới cùng.
Từ Châu vẫn chưa kết hôn. Mẹ hắn đã thúc giục nhiều năm, bản thân hắn cũng muốn tìm đại một người thích hợp để kết hôn. Hắn luôn nghĩ vậy, mà bạn bè cùng trang lứa xung quanh hắn cũng có suy nghĩ này. Hôn nhân thương mại chung quy vẫn được ưu tiên hơn tình yêu chân thành.
Nhưng mỗi lần nói chuyện này với Cố Cẩm Chi, thằng nhãi kia đều châm chọc tư tưởng của hắn, còn nói nếu không phải chơi thân từ bé thì đã chẳng thèm qua lại với hạng đàn ông cặn bã như hắn rồi.
Một người sa vào vũng lầy yêu đương, sẽ kéo cả đám xung quanh sa lầy theo…
Dần dà, Từ Châu không còn chê bạn thân ngây thơ nữa, vì hắn cũng bị đồng hóa rồi… Giờ suy nghĩ trong đầu hắn là thà không kết hôn còn hơn kết hôn với người mình không yêu, như thế, đối với ai cũng không công bằng.
Như thường lệ, Lâm Hử lại được giao nhiệm vụ diễn thuyết. Phần mở đầu và kết thúc trong các bài diễn thuyết của cậu đương nhiên có thể tận dụng nhiều lần, nhưng cậu không phải người lười biếng, lần nào cũng viết lại một bài mới tinh, và bài nào cũng cuốn hút, trình tự đầu cuối rõ ràng, gãy gọn.
Cố Cẩm Chi ngồi dưới khán đài, chống má nhìn chồng mình bằng ánh mắt đầy chờ mong. Hôm nay hắn ăn mặc đơn giản, trông rất trẻ, không khác gì so với mấy năm trước.
“Còn nhớ lần đầu nghe A Hử diễn thuyết là lúc em ấy tốt nghiệp phổ thông trung học.” Cố Cẩm Chi vui vẻ hồi tưởng. Giờ A Hử đã sắp tốt nghiệp đại học rồi, cảm giác được sở hữu trọn vẹn tất cả năm tháng thanh xuân tươi đẹp của đối phương khiến hắn vô cùng hạnh phúc.
Từ Châu im lặng nghe bạn thân kể chuyện yêu đương đến mức lỗ tai sắp đóng kén. Thỉnh thoảng hắn cũng mong có thể gặp được tình yêu đích thực của đời mình, còn cảm thấy nếu bản thân cũng ngây thơ như hai người thì tốt quá.
Vài năm trôi qua, nỗi lo trong lòng hắn dường như ngày một trôi xa. Lâm Hử chẳng những không bị nam nữ sinh viên tươi trẻ trong trường mê hoặc, mà sinh hoạt hàng ngày còn lành mạnh và lạc hậu hơn hắn nhiều. Mỗi ngày, ngoài học tập thì thời gian của cậu đều dành cho Cố Cẩm Chi, suốt ngày quanh quẩn trong nhà như thể không biết chán là gì vậy.
Mà bạn thân của hắn còn khủng khiếp hơn, một người vốn thích mới mẻ và náo nhiệt nay bỗng trở nên ngoan ngoãn hẳn. Mấu chốt là ánh mắt của thằng bạn này ngày một khôi hài, nhìn chồng mình mà cứ như càng nhìn càng yêu vậy, đúng là rất trái với quy luật tự nhiên.
Không chỉ có bọn họ chuyện trò về Lâm Hử mà những sinh viên tốt nghiệp hoặc đến góp vui bên cạnh cũng đang thảo luận về cậu.
“Đàn anh này siêu trâu bò nhé, lại còn rất đẹp trai, tao trúng tiếng sét ái tình rồi! Tao tha thiết muốn có một người bạn trai theo con đường học thuật!”
“Tỉnh lại đi, người ta kết hôn rồi… Vừa tròn 22 là đi đăng ký ngay lập tức.”
“Á đù! Sớm thế, thất tình rồi…”
“Vì sao những người ưu tú đều thích kết hôn sớm vậy, vợ anh ấy đẹp cỡ nào đây.”
“Chưa chắc đâu, tao đi hóng thấy rất nhiều anh trai ưu tú cưới sớm đều chọn vợ hết sức bình thường. Nhưng đàn anh này đúng là ưu tú thật, bất kể bằng cấp hay khí chất.”
“Nghe nói nhà đàn anh rất giàu, chẳng biết có phải thật không nữa. Nhưng dù sao thì tao cũng không thể tưởng tượng ra người xứng đôi với anh ấy, còn có thể khiến anh ấy khăng khăng trước sau như một. Nếu có, vậy chỉ có thể là người đã cứu mạng anh ấy mà thôi!”
Nghe mấy lời bàn tán ngây ngô của đám nữ sinh, Từ Châu thoáng nhướng mày, thầm nghĩ bọn họ nói cũng không sai. Lại nhìn Cố Cẩm Chi đang điên cuồng quay chụp ở bên cạnh, hắn không khỏi liếc mắt xem thường, ai không biết sẽ nghĩ là biến thái đấy.
“Ồn quá, nếu không tao đã có thể ghi âm hết lại rồi.” Cố Cẩm Chi hơi thất vọng.
“Ghi âm làm gì? Về nhà bảo chồng mày đọc lại cho nghe không phải là xong à?” Từ Châu oán giận.
Nói cũng phải, nhưng nhìn Lâm Hử sắp xuống sân khấu, Cố Cẩm Chi vẫn tiếc nuối thở dài, còn sờ cái bụng căng tròn sau khi ăn hai tô cơm to của mình: “Nếu tao có thể mang thai, sau này không cần băn khoăn việc dạy dỗ con cái nữa.” Thật đáng tiếc!
Nhà hắn có một siêu học bá nhưng lại hoàn toàn không có đất dụng võ, giảng cho hắn nghe chẳng phải lãng phí lắm sao?
Từ Châu vừa uống một ngụm nước, giờ bị sặc đến suýt phun ra.
“Đệt mợ, có cần nói năng ẩu tả thế không…” Chồng chồng bọn họ bình thường đều nói giỡn cuồng dã vậy à?
Đối với vấn đề này, Lâm Hử tỏ vẻ mình đã quen rồi, thỉnh thoảng còn phối hợp hùa theo nữa.
Sau khi hiệu trưởng xoay tua rua (*) cho từng học sinh tốt nghiệp, Lâm Hủ rước đuốc xong, buổi lễ đã gần như kết thúc.
(*) Xoay tua rua là một nghi thức của sinh viên đại học khi tốt nghiệp. Quy trình là trưởng khoa hoặc lãnh đạo nhà trường xoay tua trên mũ cử nhân của sinh viên từ phải sang trái, sau đó trao bằng tốt nghiệp. Lâm Hử xuống đài, thấy Chi Chi đang vẫy tay với mình thì vội vàng chạy tới, trên mặt cũng rạng rỡ nụ cười.
“Có phải hơi nóng không?” Hôm nay nắng quá, Lâm Hử lấy khăn ướt mang theo ra, lau mồ hôi cho Cố Cẩm Chi.
“A Hử, lát về đọc lại bài diễn thuyết hôm nay cho bé cưng nhà chúng ta nghe nhé.” Cố Cẩm Chi mở to mắt nhìn người trước mặt.
Lâm Hử thoáng rung động, xoa bụng đối phương, bình tĩnh hỏi: “Có phải hôm nay bé cưng ăn quá nhiều không?”
Nghe giọng nói dịu dàng của chồng, trong phút chốc, Cố Cẩm Chi không phân rõ được đối phương đang nói về bé cưng thật sự của hai người bọn họ hay là nói bản thân hắn nữa.
“Hai tô lớn.” Cố Cẩm Chi giơ hai ngón tay.
“Thế hơi no rồi, tha cho bé cưng đi, đừng thôi miên nó.” Lâm Hử mỉm cười.
“Đồ xấu xa, em đang chê cười lần trước anh ngủ quên khi đang đọc sách với em đấy hả?” Cố Cẩm Chi chợt nhận ra vấn đề, đấm vào ngực người kia hai cái rồi mới lặng đi một chút, hơi ngẩng đầu, mở to đôi mắt lấp lánh ngàn sao: “A Hử, mừng em tốt nghiệp~”
Lâm Hử không kìm được cảm xúc, xoa mặt hắn, gật đầu: “Cảm ơn anh.”
“A! Ngày nghỉ chúng ta có thể đi hưởng tuần trăng mật!” Ngay sau đó, Cố Cẩm Chi lại chu môi huýt sáo, rõ ràng đang hưng phấn cực kỳ.
Kế hoạch trăng mật hắn đã chuẩn bị cả rồi, vẫn luôn chờ đấy, thậm chí nghỉ đông hắn cũng để dành đến tận hôm nay.
Trước khi quen Lâm Hử, hè nào Cố Cẩm Chi cũng ra đảo phơi nắng cho đen. Về sau trọng tâm cuộc sống có nhiều thay đổi, lại có vị hôn phu nên đã nhiều năm hắn chưa đi rồi.
Hắn rất muốn, nhưng có lẽ A Hử không thích da nâu.
Mãi đến hôm trước, hắn thăm dò mở một tấm ảnh chụp lúc da nâu cho đối phương xem. Sau đó hắn phát hiện ánh mắt Lâm Hử thay đổi một chút. Nếu có thiết bị cảm biến thị giác, hẳn nó sẽ bị khóa ở một số vị trí tương đối nhạy cảm.
Nhìn ánh mắt sâu thẳm đầy kìm nén của chồng, Cố Cẩm Chi cảm thấy lòng mình tê tê, ngay cả chân cùng bắt đầu mềm nhũn.
“Rất… nuột, gợi cảm, cực kỳ gợi cảm.” Mặt Lâm Hử nóng lên, nhưng vẫn đưa ra đánh giá chân thật nhất.
Nhìn qua cảm giác còn mượt mà hơn cả socola nữa, sờ vào hẳn sẽ thích lắm.
Nhưng trong lòng cậu, những lúc Chi Chi không nói lời nào đều vô cùng gợi cảm, mà lúc mở miệng thì chính là một cục cưng biết dỗ người ta vui vẻ.
Thật xấu hổ, hiện giờ trong đầu Lâm Hử, ngoài lý tưởng học tập còn có một số suy nghĩ không trong sáng khác, chẳng qua mặt cậu trông vẫn ngây thơ như trước. Thế nên, rõ ràng là vấn đề của cả hai nhưng Cố Cẩm Chi lại thường xuyên cảm thấy chỉ có mình hắn mờ mắt vì sắc dục thôi.
“Ừ, vé máy bay và khách sạn đã đặt xong cả rồi.” Lâm Hử rất mong đợi tuần trăng mật của hai người, nhất là một Chi Chi socola.
Có lẽ cậu sẽ không nhịn được mà thừa dịp Chi Chi ngủ sâu để ôm hôn hắn.
Đây chính là món quà tốt nghiệp mà cậu thích nhất.
Năm nay Lâm Hử hai mươi hai, còn Cố Cẩm Chi đã bước sang tuổi hai tám. Cả hai vẫn trẻ trung, thậm chí là ngây thơ như đứa trẻ, chẳng qua trong đầu có nhiều suy nghĩ đen tối hơn thôi.
Phương diện này đúng là Lâm Hử không thể giúp Cố Cẩm Chi tiến bộ, bởi vì chính cậu cũng dần sa đọa.