Sở Hán Tranh Bá

Chương 227

Ngô Trung, cung Sở Vương.

Tuy rằng đã là đêm khuya, nhưng đèn đuốc trong cung vẫn để sáng trưng, chỉ hơn mười cây đèn cũng đủ để làm cung điện sáng như ban ngày, đồng thời cũng đủ chiếu sáng những gương mặt, Hạng Trang tọa nơi cao nhất, Hạng Tha, Hạng Đà, Hoàn Sở, Chung Ly Muội, Quý Bố, Ngu Tử Kỳ, Vũ Thiệp, Thúc Tôn Quán, Khuất Ý và các bá quan đại thần ngồi dọc hai bên sườn.

Trong cung bày ra một bức bình phong, trên bức bình phong là một chiếc bản đồ.

Bách Lý Hiền cầm chiếc quạt lông trên tay, đứng trước chiếc bản đồ nói:

- Theo tin tức được báo lại, Hành Sơn quốc thượng tướng quân Mai Quyên tại các phiên ấp đã tập kết tới năm mươi nghìn đại quân, hơn nữa, hiện tại rất nhiều tránh đinh đang từ Hành Sơn, Lư Giang hai quận, hơn mười huyện hướng các phiên ấp tới tập kết, xem ra, Hành Sơn quốc đang tính việc gây chiến.

Hạng Trang gật gật đầu, nhìn mọi người nói:

- Ai nắm rõ tình hình Hành Sơn quốc nhất?

-Lão thần có biết một phần!

Hạng Trang vừa dứt lời, Thúc Tôn Quán liền đứng dậy, chắp tay hướng Hạng Trang, cất cao giọng nói:

- Hành Sơn quốc thuộc Hành Sơn, Lư Giang, tổng cộng có hai quận ba mươi huyện, nhân khẩu tới gần triệu, những người nhập khẩu tới khoảng hơn hai trăm nghìn, nếu tập hợp tráng đinh cũng có thể lên tới số lượng là hai trăm nghìn quân.

- Hai trăm nghìn tráng đinh?

Hạng Đà ngồi dưới liền thay đổi sắc mặt.

Thúc Tôn Quán vuốt vuốt hàm râu dưới cằm, lại nói:

- Hành Sơn quốc có thể tập hợp hai trăm nghìn tráng đinh không có nghĩa là Mai Quyên có thể hình thành hai trăm nghìn đại quân, nhưng lão thần nghĩ trăm sáu mươi nghìn đại quân thì có khả năng, bởi vì Ngô Miêu ở Hành Sơn, Lư Giang có danh hiền từ lâu, rất được lòng dân.

- Một trăm sáu mươi nghìn đại quân? Không thể nào?

Vũ Thiệp nghe vậy kinh hãi nói:

- Ngô Miêu đột nhiên có thể triệu tập được số lượng đại quân lớn thế sao? Lúc trước Lưu Bang chiếu khiến thiên hạ chư hầu tiến tới Cai Hạ hội minh, cũng chỉ triệu tập được ba nghìn quân đội!

Thúc Tôn Quán nói:

- Ngô Miêu xưa nay trị quốc trọng dân chúng, ít khi khởi binh gây chiến, vì thế, khi Lưu Bang chiếu cho thiên hạ chư hầu tiến hội minh, y cũng chỉ dẫn theo ba mươi nghìn tinh binh, nhưng ba mươi nghìn tinh binh này đều rất trung thành với Ngô Miêu và từng công phạt hàng trăm chiến lão Quan Trung.

Hạng Trang gật gật đầu nói:

-Ba mươi nghìn tinh binh của Mai Quyên quả thật rất lợi hại.

Hai bên sườn, Hoàn Sở, Ngu Tử Kỳ, Quý Bố đều tỏ vẻ đồng ý.

Lúc đó tại Triệu địa, tàn quân sở của Hạng Trang đã từng giao phong với hai mươi nghìn tinh binh của Mai Quyên, nhất là trận chiến ở Cức Bồ, quân của Mai Quyên đã để lại ấn tượng rất sâu sắc cho Hạng Trang và Ngu Tử Kỳ, người này có lẽ đã là vua các trận chiến chứ không phải bọn nông phu, kẻ tiều phu hoặc thợ săn bắn bình thường. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Hạng Tha nhíu nhíu mày nói:

- Ngô Miêu xưa nay coi trọng dân chúng, ngay cả khi Lưu Bang hạ chiếu, cũng chỉ phái ra hai mươi nghìn tinh binh, vậy lần này, tại sao y lại có thái độ khác thường vậy? Triệu tập tráng đinh toàn quốc? Hay là do chúng đã bị điều gì đó kích động, dám nghĩ Đại sở ta dễ bắt nạt chắc?

-Việc này, ta cũng không rõ.

Thúc Tôn quán nói xong liền trở về chỗ ngồi.

Bách Lý Hiền lắc chiếc quạt lông trên tay, nói:

-Điều này theo tại hạ thấy, Hành Sơn Vương Ngô Miêu đã bệnh cao qua đời, hiện tại việc triều chính do thái tử Ngô Thần quyết định, tuy nhiên Ngô Thần tuổi còn nhỏ, quyền hành thực chất nằm trong tay Tướng quốc Ngô Trung và thượng tướng quân Mai Quyên, việc điều động tráng đinh chắc chắn là chủ ý của Ngô Trung, Mai Quyên.

-Nói như vậy, chúng đã sẵn sàng một sống một chết với quân ta?

Hạng Trang cũng có chút kinh hãi, thật không ngờ, Hành Sơn quốc thế lực lại hùng mạnh như vậy.

Trải qua ba năm đại loạn cuối đời nhà Tần, năm năm Sở Hán tranh bá, toàn bộ nhân khẩu Hoa Hạ giảm mạnh, ngay cả Hán vương Lưu Bang cũng chỉ miễn cưỡng khởi binh hai trăm nghìn quân đội, nhân khẩu đông đúc như Tề quốc cũng chỉ có ba trăm nghìn quân đội, thế nhưng Hành Sơn quốc nhỏ bé như vậy, nhanh chóng có thể triệu tập được hai trăm nghìn tráng đinh? Thật ra nghĩ lại, tình huống này cũng rất hợp lí mà thôi!

Tần Mạt đại loạn, Sở Hán tranh chấp, chiến trường chỉ tập trung ở phía Bắc Trường Giang, nhân khẩu thất thoát nhiều nhất cũng chỉ ở các quận Quan Trung và Trung Nguyên, nam Trường Giang có Lâm Giang quốc và Hành Sơn quốc, Giang Đông kỳ thực cũng không bị tàn phá nhiều, thậm chí còn tiếp nhận những dân chạy nạn từ Trung Nguyên tới, nhất là Giang Đông, nhân khẩu cũng tăng gần gấp đôi.

Hành Sơn quốc trước đây không thể hiện sức mạnh cũng vì Ngô Miêu quá khiêm tốn mà thôi.

Khuất Ý mới từ Đan Dương chạy về Ngô Trung nói:

-Đại vương, Ngô Miêu ở Hành Sơn quốc nhiều năm, lương thảo đầy đủ, thực lực đất nước hùng hậu, nếu chiêu binh tới đánh Sở quân ta, triệu tập được trăm năm mươi, trăm sáu mươi nghìn đại quân là hoàn toàn có thể, thần đã sớm cho Đại Sở ta phòng ngừa chu đáo, chuẩn bị kịp thời, nếu không, khi quân của Hành Sơn quốc tiến tới, chúng ta sẽ bị động.

Hạng Trang nghe xong, quả quyết nói:

-Nếu Hành Sơn quốc muốn liều mạng với chúng ta, sao chúng ta không nhiệt tình nghênh chiến chứ?

Nói một lúc, Hạng Trang tiếp:

-Có câu, hạ thủ trước lấy uy, kẻ hạ thủ sau sẽ gặp họa, nếu muốn đánh, vậy thì hãy thừa dịp Hành Sơn quân chưa hoàn thành việc tập kết, chiếm thế thượng phong.

Hạng Đà bỗng nhiên đứng dậy, nói:

-Đại vương, đánh tới mức độ nào?

Một tia lửa lóe ra từ con ngươi Hạng Trang:

-Hắn nghĩ diệt được ta, vậy ta sẽ diệt hắn trước!

Lời nói vừa dứt, hai bên quan thần tả hữu Hạng Tha, Hạng Đà, Hoàn Sở, Quý Bố, Chung Ly Muội, Ngu Tử Kỳ, Vũ Thiệp, Thúc Tôn Quán, Khuất Ý đều thay đổi sắc mặt, chỉ có Bách Lý Hiền đứng trước tấm bình phong bình thản nhất. Từ lúc ở huyện Sơn Âm, Hạng Trang cũng đã có ý định muốn tiêu diệt Hành Sơn quốc, chỉ có điều lúc đó chưa hạ được quyết tâm thôi.

Tuy nhiên lần này, Hạng Trang đã quyết định thực hiện ý đồ của mình.

Hạng Tha bỗng dưng đứng dậy, chắp tay về phía Hạng Trang, tỏ vẻ lo lắng nói:

-Đại vương, nếu muốn tiêu diệt Hành Sơn quốc quả thực khá khó, hơn nữa còn có đại quân viễn chinh bên ngoài, một khi Anh Bố, Chu Ân, Cận Sấu, Lý Tả Xa, Nô Than Diêu, và các lộ chư hầu khác kéo tới Giang Đông, chúng ta nên làm thế nào?

Hạng Trang nói với Bách Lý Hiền:

-Tử Lương, ngươi nói xem!

-Vâng.

Bách Lý Hiền ôm chiếc quạt lông, chắp tay hướng phía Hạng Trang, nhìn quanh quan văn võ một vòng, nói:

-Nếu muốn tiêu diệt Hành Sơn quốc, có hai điểm mấu chốt, thứ nhất, tập kết toàn bộ quân tinh nhuệ, nhân trước khi các lộ chư hầu kéo tới, nhanh chóng công hãm Lư Giang, đánh tan đại quân Mai Sách, thứ hai, thuyết phục Lâm Giang vương góp sức, liên kết tấn công Hành Sơn quốc.

Lúc trước, Hạng Trang và Bách Lý Hiền cũng đã bàn bạc qua, việc tiêu diệt Hành Sơn quốc vẫn có khả năng.

Theo tin tình báo, Mai Quyên, Anh Bố, Chu Ân, Cận Sấu, Lý Tả Xa, Nô Sồ Diêu đều tập kết quân đội, bên Nô Vô Chư tuy rằng không có tin tức gì, nhưng y cũng sẽ không án binh bất động được, bảy lộ chư hầu giờ vây quanh Giang Đông, nhìn thanh thế thì lớn, kỳ thực chẳng đáng lo nghĩ, quân Sở vẫn có thể lợi dụng thời gian tiêu diệt từng bộ phận một.

Bách Lý Hiền còn chưa dứt lời, trong đại điện vang lên những tiếng xì xào, đại đa số đang hoài nghi ý kiến của Bách Lý Hiền, tuy nhiên, cũng có người còn thật sự cân nhắc khả năng trong đó.

Một lúc lâu sau, Khuất Ý mới nói:

-Quân sư, việc nhanh chóng công hãm Lư Giang, đánh tan quân Mai Quyên, quả thực không dễ chút nào?

-Đúng là không dễ, nhưng không phải không có khả năng.

Bách Lý Hiền lại phe phẩy chiếc quạt lông, mỉm cười nói:

-Chỉ cần thực hiện được hai điểm mấu chốt này, mọi việc sẽ dễ dàng hơn, thứ nhất, triệu tập đủ đại quân theo hướng Đan Đồ, Khúc A tiến công Hoài Nam. Thứ hai, triệu tập tinh binh, tiến đánh các phiên ấp.

Hạng Trang chậm rãi đứng lên, nhìn văn võ đại thần một lượt:

-Quả nhân quyết định sẽ tự mình dẫn ba mươi nghìn tinh binh đánh các phiên ấp, thượng tướng quân Hạng Đà triệu tập binh mã cả nước, hướng phía Đan Đồ, Khúc A chống đỡ đại quân Hoài Nam, thiếu đại phu Vũ Thiệp mang lễ vật tới Lâm Giang quốc, thuyết phục Lâm Giang Vương liên hợp xuất binh, tấn công Hành Sơn quốc.

-Vâng.

-Vâng.

Hạng Đà, Vũ Thiệp đồng nhất đứng lên, chắp tay nhận lệnh.

Ánh mắt Hạng Trang chuyển về phía Hạng Tha, nghiêm nghị nói:

-Lương thảo, khí giới, điều phối, triệu tập phu dịch cùng với các việc lớn nhỏ trong nước giao cho Tử Dực ngươi.

Hạng Tha đứng dậy nói:

-Đại vương yên tâm, thần nhất định hoàn thành tốt….

Lũng Tây, đại bản doanh quân Hán.

Lưu Bang đang cùng Trương Lương, Trần Bình thưởng rượu, Hạ Hầu Anh bỗng kích động đi lên, cất cao giọng nói:

-Đại vương, tin tốt tới, tin tức từ Hành Sơn quốc truyền đến, Mai Quyên tại các phiên ấp đang tập hợp sáu mươi nghìn đại quân, và rất nhiều tráng đinh khác, xem ra, Hành Sơn quốc quyết liều mạng với Sở quốc.

-Ồ?

Lưu Bang ngạc nhiên, nói:

-Ngô Miêu từ khi nào trở lên hiếu chiến vậy?

Trương Lương, Trần Bình cũng có vẻ ngạc nhiên. Trần Bình hỏi:

-Hạ Hầu tướng quân, Mai Quyên tập kết nhiều quân dội như vậy, Hành Sơn vương Ngô Miêu không ngăn cản hắn sao?

Hạ Hầu Anh vỗ ta, nói:

-Tiên sinh có lẽ chưa biết, Ngô Miêu bệnh nặng, mọi việc trong nước đều do tướng quốc Ngô Trung và thượng tướng quaanMai Chì định đoạt.

-Thì ra vậy.

Lưu Bang cười lớn:

- Ha ha, thật đúng là trời giúp ta rồi!

Lưu Bang xưa nay chỉ biết Ngô Miêu đối nhân xử thế khiêm tốn, không hề hiếu chiến, cho nên việc xuất binh sang Giang Đông nhiều nhất cũng chỉ phái ra hai mươi, ba mươi nghìn đại quân là nhiều, như trận chiến ở Cai Hạ, Ngô Miêu cũng chỉ phái tới ba mươi nghìn tinh binh, không ngờ sau khi ngã bệnh, mấy tên tướng quốc lại hiếu chiến đến vậy, đúng là trời giúp Lưu Bang ta rồi!

Việc này sẽ làm khó Hạng Trang kia, bảy lộ liên quân, lại thêm Hành Sơn quốc dốc toàn bộ lực lượng, tên nghịch tặc Anh Bố hơn phân nửa sau đó cũng sẽ kéo người xuống Lần này không tiêu diệt được Sở quốc cũng phải đánh cho chúng hồn bay phách lạc, như vậy, ba năm sau đợi khi Lưu Bang xuất quan, thằng nhãi Hạng Trang lấy gì mà chống đỡ lại y chứ?

Lập tức Lưu Bang tu một hơi hết chén rượu, đứng lên, hướng phía Trương Lương, Trần Bình nói:

-Tử Phòng, Trần Bình, Lạc Giáp từ Nguyệt Thị đem về năm nghìn con ngựa tốt, đi, theo quả nhân cùng đi xem sao, nhân tiện, chọn cho hai ngươi hai tuấn mã làm vật cưỡi, ha ha

Bình Luận (0)
Comment