Sở Hán Tranh Bá

Chương 341

Lâu Kính Lo Lắng giết chết Anh Bố sẽ giúp Hạng Trang nhặt được quả đào rơi xuống đất, cho nên đề nghị Hàn Tín thả Anh Bố đi, sau khi Hàn Tín trải qua trận chiến Tứ Thủy bất lợi, tâm tình trong lòng có chút biến đổi, vui vẻ tiếp thu gián nghị của Lâu Kính, lại cùng Lâu Kính thảo luận đường đi của Tề Quốc, nghiễm nhiên nghĩ lại quyết định trước đây của chính mình.

Tề Vường Hàn Tín đã suy nghĩ lại sai lầm của chính mình, nhưng Lâm Giang Vương Cộng Úy không vậy.

Lần trước đại quân Sở Quốc đi qua, Tướng Quốc Đỗ Hồng đã nhắc từng nhắc Cộng Úy, còn nói đến truyện mượn đường phạt Quắc trước kia. Hiện tại đại quân Sở Quốc đã từ Ba Thục trở về, Đỗ Hồng lại nhắc nhở trước mặt văn võ đại thần trong triều, lại nhắc nhở Cộng Úy đề cao cảnh giác, Cộng Úy cơ bản lại không đem lời Đỗ Hồn nói để ở trong lòng.

Cộng Úy không hề bế quan tỏa cảng, ngăn cản quân Sở đi qua, thậm chí còn lệnh cho quận huyện ven đường mở thương tiểu cung cấp lương thực, đồng thời chủ động gặp gỡ Giang Lăng Sở Quốc Thượng Đại Phu Vũ Thiệp, toát ra ý tứ muốn nhất ngộ chủ tướng Cao Sơ quân Sở, Cộng Úy có thể nhớ thương lúc trước quân Sở quá cảnh, khi đó Cao Sơ đồng ý, hắn muốn gấm Tứ Xuyên! Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Trải qua vài ngày hành quân gấp gáp, rốt cục quân Sở đã tiến tới ngoại thành Giang Lăng.

Lúc này, Hạng Trang triệu tập Bàng Ngọc, Vũ Thiệp, Bách Lý Hiền bàn chuyện tập kích bất ngờ Giang Lăng.

Hơn một tháng nay, Vũ Thiệp đã cho mấy thân binh đi thăm dò chi tiết về Lâm Giang Quốc, Lâm Giang Quốc cai trị Hạ Nam quận, Trường Sam Kiềm Trung cùng với Hành Sơn tứ quận, phạm vi vài nghìn dặm, nhân khẩu không tới một triệu người, tráng đinh Lâm Giang Quốc ước chừng ba mươi vạn, tuy nhiên trong thành Gia Lăng binh lính coi giữ chỉ có năm vạn, trong đó bao gồm Công Tôn Võ thống soái hai vạn cấm quân.

- Điều đáng ngại nhất là hai vạn cấm quân đóng quân tại hai sườn hoàng cung.

Vũ Thiệp chỉ đại doanh cấm quân Giang Lăng thành, nói:

- Chỉ cần khống chế được hai vạn cấm quân này, hạ Giang Lăng dễ như trở bàn tay, chỉ cần bất ngờ đánh chiếm Giang Lăng, toàn bộ Giang Lâm Quốc, bốn quận ba nghìn dặm, cộng thêm gần một triệu lê dân đều thuộc về Đại Sở.

Tấn Tương hiên ngang nói:

- Đại Vương, hai vạn cấm quân, hãy giao cho Hổ Bí doanh!

Tuy rằng đều là cấm quân, nhưng Giang Lâm Quốc có thể so sánh với Sở Quốc sao? Tuy Hổ Bí Doanh chỉ có mười nghìn, e rằng hai vạn cấm quân Lâm Giang Quốc còn chưa đủ cho bọn họ nhét hàm răng, chỉ có vậy mà hai vạn người đánh không lại, vậy tất thẩy Hổ Bí Doanh kia thì sao? Tấn Tương quả thực không để ý đến hai vạn quân của Công Tôn Võ.

- Không được.

Hạng Trang quả quyết nói:

- Không thể cứng rắn mà đến, không được đánh mà thắng.

Tuy rằng Lâm Giang Quốc là một tiểu quốc lực yếu, nhưng Giang Lăng cũng là một tòa thành kiên cố. Công diệt Lâm Giang Quốc một trận ác chiến, mặc cho kết quả cuối cùng thế nào đi nữa, quân Sở nhất định đều phải trả giá, thương vong không ít. Đối với quân Sở mà nói, hiện tại, Hạng Trang không thể chấp nhận sự tình xấu gì nữa, hơn nữa càng không thể để Hổ Bí doanh có tổn thất gì.

Lần này viễn chinh Ba Thục, Thiên Lang Doanh gặp hạn, Kiêu Kỵ Doanh cùng Tất Thư đi Hoài Nam còn không biết kết quả thế nào, nếu Kiêu Kỵ Doanh có điều gì sơ suất, mà Hổ Bí Doanh lại gặp chuyện không may, ba đại doanh cấm quân có thể đại thương nguyên khí.

Bách Lý Hiền phe phẩy cái quạt lông, bỗng nhiên mỉm cười:

- Đại Vương, thần có một kế, lấy Giang Lăng dễ như trở bàn tay.

Dứt lời, Bách Lý Hiền thì thầm vào tai Hạng Trang, Hạng Trang nghe vậy, hai mắt sáng ngời, liên tục gật đầu, nói:

- Mau thực hiện hảo kế quân sư nói.

Sáng hôm sau, Vũ Thiệp liền mang theo mấy chục cửu vạn, chịu trách nhiệm gánh hơn mười cái rương vào thành Giang Lăng.

Hơn mười rương đều là vàng bạc châu báu, kỳ trân đồ cổ, còn có gấm Tứ Xuyên mang từ Ba Thục tới.

Những lễ vật đó thực sự không phải Hạng Trang tự mình cống hiến, mà là hắn mượn đường viễn chinh Ba Thục. Sở Quốc chiếm được hai quận Ba Thục, thay mặt quốc gia đến tặng, Sở Quốc chiếm được hai quận Ba Thục, người thay mặt đến tặng, mặc kệ là đại tướng, hay là tiểu tốt, tất cả đều tới phủ kho Ba Thục tiếp nhận đầy chậu, đầy bát, trong đó chỉ có Sở Vương Hạng Trang là ngoại lệ.

Bản thân Hạng Trang quả thực không nhận một chút của cải nào tại Ba Thục.

Không phải Hạng Trang không đến, mà là hắn muốn đem tặng toàn bộ cho tướng sĩ Sở quân, cái gọi là thuận tâm, thuận lý, các tướng sĩ vào sinh ra tử, đẫm máu chiến đấu hăng hái, cầu cái gì? Ngoài trừ hưởng đặc quyền tước vị, vợ con ra, không phải tiền tài cua cải sao? Nếu như ngươi keo kiệt với tướng sĩ, vậy dựa vào cái mà bọn họ bán mạng thay ngươi?

Cho nên, lần này Vũ Thiệp mang mười hòm lễ vật đi gặp Lâm Giang Vương, quả thực là Hạng Trang tìm người viện cớ.

Nghe nói Sở Quốc mang theo trọng lễ vào thành, nguyên bản không phải suy nghĩ, Lâm Giang Vương khẩn trương triệu tập tất cả bá quan văn võ vào triều, tại đại điện hoàng cung long trọng tiếp kiến.

Sau nửa canh giờ, Văn Võ Lâm Giang Quốc thay nhau lui tới.

Ngay lập tức, Vũ Thiệp liền sai mấy chục người khiêng hơn mười hòm đại mộc đến đại điện.

Nhìn vào góc đại điện có hơn mười hòm đại mộc, Lâm Giang Vương Cộng Úy thất vọng, thậm chí hắn tiến đến mở ra cũng không có hứng thú, mấy thùng kia cho dù đều là vàng bạc châu báu năng lực có bao nhiêu? Cao Sơ thật đúng là đạt đến một trình độ nào đó, mong sao hắn mang tới mấy thất gấm Tứ Xuyên?

Lập tức Cộng Úy lãnh đạm hỏi Vũ Thiệp:

- Thượng Đại Phu, Cao Tướng Quân sao không trở về?

Vũ Thiệp khẻ mỉm cười, chăp tay đáp lễ:

- Hồi bẩm Đại Vương, Ba Thục vừa mới bình định, lòng người chưa yên, Cao Tướng Quân là Đại Tướng không thể trấn thủ, tuy nhiên, hắn xin Đại Vương hạ cấp, nói khi cục diện Ba Thục ổn định, nhất định hắn sẽ mang theo trọng lễ tiến đến Giang Lăng tạ lỗi với Đại Vương, ha ha.

- Lại mang trọng lễ sao?

Cộng Úy vừa tức giận rồi vui vẻ, nói:

- Quả nhân thực sự không dám nhận. Lần này Cao Tướng Quân bận, Thượng Đại Phu mang lễ vật tới đã rất là quý trọng, hơn mười hòm lớn như vậy, quả nhâ chưa từng nhìn thấy nhiều đồ quý như vậy, trọng lễ quý như vậy, Cao Tướng Quân khách khí như thế, quả nhân thực sự có phần không kiềm chế được.

Vũ Thiệp cười nói:

- Đại Vương thật biết nói đùa, đại lễ của Cao Tướng Quân, cũng không chỉ co thế này.

- Ồ, vậy sao?

Cộng Úy có phần ngạc nhiên, lại nói:

- Thật không biết, Cao Tướng Quân để lễ vật ở đâu, ở chỗ nào?

Vũ Thiệp lấy trong ống tay áo ra một danh mục lễ phẩm, hai tay dâng lên Cộng Úy, nói:

- Lần này viễn chinh Ba Thục, Đại Sở ta có thể được thành đại sự, là nhờ sự ủng hộ của Lâm Giang Quốc, vì vậy, Cao Tướng Quân đặc biệt thác tại hại dâng năm nghìn hòm lễ vật, số lượng rất lớn, tại hạ không dám tùy tiện mang vào thành, bởi vậy chỉ mang theo hơn mười hòm vào trong.

- Thượng Đại Phu ngươi nói cái gì?

Cộng Úy nghe vậy vui mừng quá đỗi, nói:

- Năm nghìn hòm?!

- Đúng, năm nghìn hòm!

Vũ Thiệp mỉm cười nói:

- Tất cả đều là kỳ trân dị bảo, gấm Tứ Xuyên, Cao Tướng Quân mang từ Ba Thục đến.

- Trời ạ, năm nghìn hòm?

Cộng Úy liên tục xoa tay, nói:

- Tất cả đều là gấm Tứ Xuyên, cần có vài gian phòng mới có thể chứa được?

Vũ Thiệp nghe vậy mỉm cười, lại nói:

- Đại Vương, năm nghìn hòm lễ vật, là ngài phái binh ra ngoài thành lấy hay là khiến Bàng Ngọc tướng quân phái binh mang vào thành cho ngài?

- Ủa, như thế thật không biết xấu hổ, khiến Bàng Tướng Quân phái binh mang vào thành sao? Quả nhân tự mình đi.

Cộng Úy xoa tay nói:

- Tướng sĩ Sở quân viễn chinh Ba Thục vất vả như vậy, quả nhân không có công sức gì, lần này cũng có chút thịt rượu mang ra ngoài thành ủy lạo quân đội, xử lý như vậy nhé.

Vũ Thiệp khẽ mỉm cười, nói:

- Thật là ngại quá, khiến Đại Vương phải đại giá sao?

- Có gì đâu.

Cộng Úy không nghĩ ngợi, nói:

- Đây là việc quả nhân phải làm, phải làm.

- Không được Đại Vương.

Tướng Quốc Đỗ Hồng vội la lên:

- Nếu chẳng may quân Sở đột nhiên nhân cơ hội này làm khó dễ, ta có thể làm gì sao?

Cộng Úy nghe vậy đờ người, Vũ Thiệp lại mỉm cười nói:

- Tướng Quốc lời này rất buồn cười, quốc gia ta và Lâm Giang Quốc dù chưa kết minh, lại có Tần Tấn chi hảo, lần này quốc gia ta có thể chiếm được Ba Thục, toàn bộ cũng dựa vào Lâm Giang Vương mở lãnh thổ một nước cho đại quân ta thông hành, há Đại Vương ta có thể vong ân phụ nghĩa, không phân biệt được tốt xấu, lấy oán trả ơn sao?

Nói xong Vũ Thiệp còn đưa mắt nhìn Á Tướng Bộ Bị.

Á Tướng Bộ Bị không thể làm gì hơn, nói:

- Tướng Quốc, ngươi đã quá lo lắng rồi, quân Sở lúc này đã ở trên đất của ta, bọn họ lại không dám gây bất lợi cho Đại Vương?

Cũng không ít văn võ đại thần cũng đều nói thêm vào.

Vũ Thiệp khóe miệng vẫn mỉm cười, từ khi đại quân vào đất Thục đến này, trong thời gian ngắn Vũ Thiệp sẽ không quay lại Phất Lăng, mà vẫn ở lại Giang Lăng, hơn nữa rượu trắng, thư tịch, giấy Công Thâu, và lễ vật quý trọng vẫn thường dùng thuyền chuyển đến, như vậy phải trả giá rất đắt, kinh doanh nhiều ngày, có thể thấy được không có hiệu quả.

Đỗ Hồng tức giận, thiếu chút nữa hộc máu, lập tức chỉ vào Bộ Bỉ và văn võ bá quan, lạnh lùng nói:

- Các ngươi là một lũ ngu xuẩn, một đám tiểu nhân mưu lợi!

Ngừng lại một chút, Đỗ Hồng bỗng nhiên quay lại phía Cộng Úy nói:

- Đại Vương, người không thể đi, Sở nhân lòng dạ muông thú, ý đồ không nhỏ, Đại Vương đi sẽ không quay được về.

Cộng Úy cũng có chút do dự, quay đầu lại hỏi Công Tôn Võ, nói:

- Thượng Tướng Quân, ngươi nghĩ sao?

Công Tôn Võ mỉm cười nói:

- Đại Vương, tuy rằng quân Sở có được Ba Thục, nhưng cũng tổn hao binh tướng, thân xét thấy, tàn binh quân Sở từ Ba Thục trở về cũng không đến hai vạn, lãnh thổ Lâm Giang Quốc rộng mấy nghìn dặm, có mấy chục vạn quân, nếu sợ tàn binh Sở Quốc, truyền ra ngoài chẳng phải khiến kẻ khác nhạo báng sao?

- Được!

Cộng Úy nhẹ nhàng gật đầu, dù sao cũng chỉ là hai vạn tàn binh Sở quân, có gì đáng sợ sao?

Đỗ Hồng vội vàng la lên:

- Thượng Tướng Quân, quân tử phòng thân, mặc dù hai vạn quân Sở không đáng sợ, nhưng nếu một mình Đại Vương thân lâm vào trong đó, chỉ sợ mấy chục vạn đại quân muốn cứu cũng đã muộn.

Công Tôn Võ, nói:

- Nếu như thế, thần có thể dẫn ba nghìn quân tinh nhuệ theo sau.

Đỗ Hồng nhíu mày không nói gì thêm nữa, Công Tôn Võ đã nói như vậy, hắn nói thêm khiến Lâm Giang Vương mất hứng, hơn nữa, thật sự có ba nghìn quân tinh nhuệ của Công Tôn Vỗ đi theo, cảm thấy cũng sẽ không có chuyện gì, quân Sở muốn gây rối, nhưng chỉ cần ba nghìn quân tinh nhuệ bảo vệ có thể chống đỡ được một thời gian, khi đó đại quân trong thành lập tức tới, là có thể bảo vệ Lâm Giang Vương bình yên vô sự.

Cộng Úy nói:

- Vậy quyết định như thế, Thượng Tướng Quân dẫn ba nghìn quân tinh nhuệ theo quả nhân.

- Rõ!

Công Tôn Võ ầm ầm hô lớn, Vũ Thiệp khóe miệng nổi lên một tia cười thản nhiên, sự tình đã thành, chỉ cần Cộng Úy ra khỏi thành Gia Lăng, coi như Lâm Giang Quốc xong rồi.

Ngoại thành Giang Lăng, đại doanh quân Sở.

Hạng Trang hỏi Bách Lý Hiền, nói:

- Quân sư, đều chuẩn bị tốt rồi sao?

Bách Lý Hiền lắc lắc quạt lông, mỉm cười nói:

- Đại Vương yên tâm, mọi thứ đã chuẩn bị tốt, dù cho là năm nghìn hòm lớn vào thành, hay Lâm Giang Vương ra khỏi thành, tóm lại chỉ cần Lâm Giang Vương nhận trọng lễ, thành Giang Lăng nhất định về tay chúng ta, bốn quân Lâm Giang Quốc cũng thuộc lãnh địa của Đại Sở.

Bình Luận (0)
Comment