Sở Hán Tranh Bá

Chương 391

Ngoại ô Bành Thành, hoang dã cô quạnh.

Trước lúc đại quân nước Sở đến, bá tánh trong vòng mấy chục dặm đã lánh nạn vào trong Bành Thành. Lúc này, trên vùng ngoại ô hoang dã của Bành Thành đã sớm không một bóng người, chỉ để lại một đống hỗn độn, mấy con chuột nhắt đang chạy qua lại giữa đống đồ hỗn tạp do bá tánh chạy nạn để lại, thỉnh thoảng lại ngẩng cao cái đầu nhỏ nhọn hoắt nhìn quét tứ phía một cách cảnh giác.

Không hề có một dấu hiếu cảnh báo nào, trên vùng đất hoang dã bỗng nhiên vang lên một tiếng " tùng".

Chỉ trong chốc lát, mấy con chuột đồng đang tìm kiếm thức ăn trong đám đồ hỗn tạp liền phát ra tiếng kêu chít chít, sau đó với tốc độ nhanh nhất chúng trốn vào trong cái động cách đó không xa, một con chuột to gan, chỉ nửa người nấp vào trong động muốn quan sát tình hình một chút, ngay sau đó lại là "tùng" một tiếng vang lên, con chuột kia liền ù cái chạy vọt vào trong động.

----------------------------

Trên cánh đồng hoang vu hiu quạnh, hơn trăm con ngựa kéo đang chậm rãi kéo theo hai mươi cổ xe tiến thẳng về phía trước.

Trên các cổ xe lớn nặng nề, có hai mươi mặt trống trận hành quân với chiều cao hơn gấp hai lần người bình thường, hai mươi người đàn ông khỏa ngực khoe lưng, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn tựa như hai mươi tòa tháp sắt đang đứng trang nghiêm trước trống trận, ánh mặt trời vừa ló dạng chiếu rọi khắp muôn nơi, chiếu vào da thịt màu đồng cổ của đám đàn ông này, nhìn từ phía xa, cứ như hai mươi vị chiến thần hoàng kim.

Trong thoáng chốc, hai mươi người đàn ông cao to đồng loạt giơ cái dùi trống khổng lồ lên, nện thật mạnh vào mặt trống da trâu, từng làn sóng âm thanh sục sôi vang dội lập tức rền vang từ trên hai mươi mặt trống da trâu, xong lại tập hợp thành một âm tiết, tiếng "tùng" một cái vang lên, tưởng chừng như chấn động vỡ tan cả cánh đồng hiu quạnh, đồng thời cũng dễ dàng đốt cháy chiến lửa hừng hực trong đáy lòng tướng sĩ quân Sở.

Đứng trên giá trống cao ngất nhìn xuống, chỉ thấy trước sau trái phải, tứ phương tám hướng đều là binh giáp tràn lan vô cùng vô tận, phóng tầm nhìn từ dưới chân giá trống đến thẳng cuối đường chân trời, từng đội binh giáp hùng dũng kia, từng hàng trường mau cao vút kia, từng tấm khiêng chắn lạnh lùng kia, còn có từng cái tua màu hoa anh đào kia, chúng gần như che lấp cả cánh đồng hoang vu này.

Trong đám quân hơn trăm ngàn người, hai trăm gã lực sĩ thân thể cường tráng đang khiêng một trăm cái tù và cao hơn một trượng, chậm rãi di chuyển về phía trước, ngoài ra còn có một trăm gã đàn ông cường tráng tai to mặt lớn, bụng phệ nhô ra đang đi theo sau, cố hít hơi thật sâu vào hai má rồi ra sức thổi, trong thoắt chốc, tiếng tù và xa xăm tựa như vọng đến từ địa ngục ấy lập tức rền vang ngất trời.

- Tùng, tùng tùng, tùng tùng tùng, tùng tùng tùng tùng tùng…

- Ua, úa ua, úa ua ua, úa ua úa ua úa ua…..

Tiếng trống trận kịch liệt càng lúc càng dâng cao, càng lúc càng dày đặc, cứ như mưa gió bão táp gõ thẳng vào trong lòng của tướng sĩ quân Sở, từng tiếng tù và trầm thấp kia, tựa như tiếng triệu tập đến từ chín tầng địa ngục, thoáng chốc đã thấp sáng ngọn lửa chiến đấu sục sôi trong lòng tướng sĩ quân Sở, một luồng hơi thở khô cằn vô hình vô ảnh lập tức không ngừng lan rộng trên cánh đồng hoang vu.

Dưới ánh nắng gay gắt, hai mươi ngàn đại quân nước Sở cứ như đoàn kiến vô tận vô biên, tràn qua vùng đất hoang dã khô cằn, ngập qua núi non thấp bé, nghiền qua khắp các bờ ruộng ngang dọc, hung hãn tiến lên trước, phía trước, nơi tận cùng của đất hoang vu, một tòa thành khổng lồ đã mơ hồ hiện nên dáng hình, đó chính là Bành Thành, từng là thủ đô nước Sở, nay là thủ đô Hoài Nam.

------------------------------

Bành Thành, trên lầu quan sát ở cửa Nam.

Vẻ mặt Anh Bố trầm lặng như tờ, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào vùng đất hoang vu rộng lớn vô cùng ở phía Nam. Trong thoáng chốc, một hồi trống như có như không truyền đến bên tai của y. Đám người đứng sau lưng Nghiêm Lập Anh Bố là Phì Thù, Chu Kiến, Trương Mãi, Mã Nghiệp vân vận đều đồng loạt biến sắc. Quân Sở, đại quân nước Sở rốt cục cũng đã đến rồi.

Trên mặt Anh Bố lộ ra vẻ đau khổ, nước Hoài Nam của ông ta, chỉ e là khó qua khỏi nạn kiếp này.

Tuy nhiên rất nhanh, sắc mặt đau đớn trên gương mặt của Anh Bố đã biến mất, thay vào đó lại là vẻ hung tợn lạ lùng, trong mắt càng lộ vẻ điên cuồng, tuy rằng quả nhân đã đến tuổi buông màn, nước Hoài Nam tuy rằng mệt mỏi, nhưng cũng không phải ai cũng có thể tùy tiện tiêu diệt được, đến đi, Tất Thư, để quả nhân xem rốt cuộc ngươi có bản lĩnh gì?

-----------------------------

Phía trước vùng hoang vu, bộ mặt Bành Thành nguy nga tráng lệ đã nằm trong tầm nhìn.

Trong đoàn quân trăm ngàn người, tay phải của Tất Thư bỗng nhiên chậm rãi đưa lên, thoắt chốc, hàng trăm lệnh kỳ từ sau lưng Tất Thư phóng như bay ra theo bốn phương tám hướng.

Thượng tướng quân có lệnh, toàn quân ngừng tiến tới trước!

Tiếng hiệu lệnh liên hồi, đoàn đại quân nước Sở đang hung hăng tiến về phía trước, liền lần lượt dừng lại ngay.

Tiếng vó ngựa dồn dập, chư tướng Tử Xa Sư, Tây Khất Liệt còn có Ngu Tử Kỳ đã thúc ngựa đến sau lưng Tất Thư, Tử Xa Sư ngồi trên lưng ngựa chắp tay thụ lễ, cất cao giọng nói:

- Thượng tướng quân, sĩ khí quân ta đang hăng, nhân cơ hội này tấn công vào thành đi!

- Không.

Tất Thư thì lại lắc đầu, thản nhiên nói:

- Truyền lệnh xuống dưới, toàn quân đóng quân cắm trại tại chỗ. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Chư tướng ngơ ngác nhìn nhau, Ngu Tử Kỳ do dự một lúc, vẫn nói rằng:

- Dụng binh chi pháp, gấp mười vây lấy, gấp năm tấn công, gấp đôi chiến đấu, nay quân ta gấp hai lần so với quân Hoài Nam, lại có vũ khí sắc bén, tại sao lại không chiến?

Tất Thư phẫy phẫy tay, thản nhiên nói:

- Quân Hoài Nam tuy binh lực không bằng quân ta, nhưng có lực lượng viện trợ mạnh mẽ bên ngoài, trước hy vọng không bị mất trắng, bọn họ chắc chắn sẽ liều chết chiến đấu, quân ta trong lúc gấp gáp chắc hẳn khó lòng công phá được tường thành, nếu miễn cưỡng tấn công thành, sẽ chỉ tốn công vô ích, càng làm sụt giảm nhuệ khí, không ổn.

Nói xong, Tất Thư bỗng nhớ lại trận chiến đầu tiên ở Hoài Nam.

Trận chiến đầu tiên của Hoài Nam, Hàn Tín vốn dĩ có đủ cơ hội để tấn công Bành Thành, nhưng vẫn phải chờ viện binh quân Sở đến mới động thủ, chỉ sợ cái lo ngại cũng chính là giống y như vậy. Bởi vì trước khi chưa tiêu diệt được viện binh, quân thủ thành sẽ nuôi hy vọng, chắc chắn sẽ liều chết giữ thành, khó tránh khỏi sẽ tạo nên tổn thất to lớn cho quân Tề, vì thế Hàn Tín chọn cách án binh bất động.

Lần này, Tất Thư đồng dạng lựa chọn cách án binh bất động, y muốn đợi viện binh của nước Tề đến.

Trên thực tế, sở dĩ Tất Thư chọn cách án binh bất động, bên trong còn có sự suy xét sâu xa hơn nữa. Lần cứu viện nước Hoài Nam này, nước Tề thật sự chỉ phái ra một đường viện quân hay sao? Hàn Tín dụng binh, xưa nay chưa bao giờ chừa đường lui cho địch, đóng vai trò là một đại binh gia hiếm có đương thời, y há không biết trận chiến Hoài Nam này trên thực tế chính là trận đại quyết chiến chiến lược giữa Tề và Sở ư?

--------------------------

Lâu Kính vội vội vàng vàng đi vào trong thẩm cung của Hàn Tín, trong ánh mắt ngập tràn sự u uất buồn bã, Túc Vệ Lang truyền chiếu chỉ gọi Tào Thọ đêm khuya vào cung, khiến y hỏa tốc vào cung kiếm giám. Lâu Kính không thể không lo lắng, chẳng lẽ Đại vương biết mình sắp băng hà, cho nên muốn phó thác chuyện hậu sự? Vừa nghĩ đến đây, Lâu Kính càng sốt ruột như lửa.

Nước Tề lúc này có thể nói là loạn trong giặc ngoài, thật sự không thể rời Đại Vương được đâu!

Lâu Kính ba bước đi thành hai bước vội vã đi vào tẩm cung, nhưng thấy đại vương đang nằm sấp trên chiếc giường mềm mại, thái y Công Dương đang châm cứu cho người, nghe thấy tiếng bước chân vang lên, Hàn Tín khẽ nghiêng đầu, mỉm cười với Lâu Kính nói:

- Đến rồi à?

Nhìn vẻ mặt hồng hào lúc có lúc không của Hàn Tín, Lâu Kính bất giác thở phào một hơi, sau đó chắp tay lạy tới đất, cung cung kính kính mà làm ra mắt Hàn Tín nói:

- Thần, tham kiến đại vương.

Vừa đúng lúc thái y Công Dương vừa châm cứu xong, liền đỡ Hàn Tín ngồi dậy, lại đắp thêm cẩm bào cho ông ta.

Hàn Tín nhẹ nhàng thở ra một hơi nặng nhọc, nói với Lâu Kính rằng:

- á tướng, quả nhân thâu đêm triệu ngươi đến đây, chỉ vì một chuyện, sáng sớm ngày mai quả nhân sẽ thống lĩnh đại quân xuất trận, tất cả những việc trong nước thì nhờ cả vào ngươi.

- Hả?

Lâu Kính nghe vậy trước tiên là sửng sốt, tiếp sau đó là sắc mặt tái nhợt nói:

- Đại vương muốn thân chinh ư?

Hàn Tín gật gật đầu, than thở nói:

- ôi, suy cho cùng thì thái tử vẫn còn nhỏ, tuy rằng có Tử Căng phò trợ, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của Tất Thư, nếu quả nhân không thân chinh, thì trận chiến Hoài Nam tất sẽ bại.

- Nhưng …

Lâu Kính e ngại nói:

- Sức khỏe của đại vương người?

Hàn Tín phẫy phẫy tay, nói:

- Có thái y Công Dương đi cùng, không sao.

Lâu Kính trầm tư một lúc sau mới nói tiếp:

- Đại vương, nước Triệu là đồng minh của nước Sở, trog thành Lâm Truy hiện giờ chỉ còn xót lại năm mươi ngàn quân, không biết đại vương dự tính dẫn theo bao nhiêu binh mã ạ?

Lâu Kính không thể không lo lắng, nếu Hàn Tín dẫn đi đại bộ phận quân lính của thành Lâm Truy, một khi đại quân nước Triệu vượt sông tập kích, quân Tề phải chống đỡ thế nào đây?

Hàn Tín khẽ mỉm cười nói:

- Năm mươi ngàn binh tốt trong thành Lâm Truy, quả nhân sẽ không mang theo một binh một tốt nào.

Nói xong một hồi, Hàn Tín lại nói:

- Không giấu gì á tướng, quả nhân đã lệnh cho thượng tướng quân đến Lang Tà chiêu mô quân lính, giờ phút này đây, số binh lính ở hai quận Giao Đông và Lang Tà ắt hẳn đã được triệu tập đủ rồi.

Lâu Kính nghe vậy lập tức giật mình trong lòng, chẳng trách lúc đầu sau khi lệnh triêu binh được ban xuống, chỉ có binh lính các quận Tể Bắc, Lâm Truy, Tiết Quận và cả đất Lương chạy đến tập kết ở huyện Lỗ, còn binh tốt ở hai quận Lang Tà và Giao Đông thì lại án binh bất động, thoặt đầu Lâu Kính cũng có chút buồn bực, hiện giờ xem ra, quả là đại vương đã sớm có sự sắp xếp chu đáo.

-----------------------------

Ngoại ô phía nam Bành Thành, đại doanh quân Sở.

Năm bức bình phong trải ra một hàng ngang trong lều của Tất Thư, trên mỗi bức bình phong đều treo một tấm bản đồ, trên bản đồ có đánh dấu những mũi tên ngang dọc đan xen lẫn nhau, mặt dưới bản đồ còn có lượng lớn các chú thích bằng chữ, nếu Hàn Tín trông thấy chắc chắn sẽ giật nảy cả người, bởi vì cái mà năm bức bình phong này đang miêu tả thoặt nhiên ch1inh là chiến dịch ngũ tràng mà cả đời ông ta tâm đắc nhất.

Bức thứ nhất: Vờ đi sạn đạo, thầm vượt Trần Thương.

Bức thứ hai: Vờ công Bồ Phản, thầm vượt Dương Hạ

Bức thứ ba: Đường cùng dàn trận, đại phá quân Triệu

Bức thứ tư: Bế tắc Duy Thủy, nước ngập Long Thả

Bức thứ năm: trận chiến Cai Hạ, bá vương bại vong.

Tất Thư khẽ cong lưng, dừng chân quan sát trước năm bức bình phong, mặc dù y đã xem qua năm bức bình phong này không dưới ngàn lần, thậm chí là nhắm mắt lại cũng có thể tưởng tượng được thế trận trên năm bức bản đồ này, nhưng cho dù là như vậy, mỗi lần quan sát bản đồ, Tất Thư đều vô cùng tỉ mỉ, cứ như là lần đầu tiên quan sát chúng vậy.

Quan sát năm bức bản đồ thật kỹ, Tất Thư lại lần nữa đấm chìm vào trong suy tư.

- Đạo dụng binh, chẳng qua là dùng sự chính hợp, sự kỳ lạ mà thắng.

Tất Thư vừa trầm tư, vừa thì thào nói,

- Cho dù Hàn Tín là một đại binh gia hiếm có từ trước đến giờ, cũng không khỏi lối dùng binh này, lấy sự chính hợp, sự kỳ lạ mà thắng?

Ước chừng trầm tư hết một hồi lâu, Tất Thư đột nhiên quay người sải bước lớn đi đến trước mặt bức bình phong lớn nhất ở hướng Bắc, cái treo trên bức bình phong đó không phải là chiến tích huy hoàng của Hàn Tín, mà là một bức bản đồ khổng lồ của Hoài Nam, Tất Thư đưa ngón trỏ bên tay phải lên, thuận theo Lâm Truy trượt một mạch xuống, qua khỏi huyện Lỗ, Hồ Lăng, Lưu Huyện, Bành Thành, cuối cùng dừng lại ở chỗ này.

Sau đó ánh mắt của Tất Thư bỗng nhiên phát sáng, đúng rồi, chính là nơi này rồi!

Bình Luận (0)
Comment