Sở Hán Tranh Bá

Chương 495

Ngay ngày hôm đó, đại chiến cuối cùng cũng hạ màn, hơn ba nghìn hộ quân Hung Nô gần toàn bộ chết trận tại chỗ, chỉ có mấy trăm kỵ binh Hung Nô nhìn tình thế đã mất mới lựa chọn chạy trốn, nhưng không hẳn là bọn họ khiếp đảm mà không chiến, mà là chạy đi tìm Mặc Đốn báo tin, dù sau, Mạc Bắc xảy ra biến cố lớn như vậy, cũng cần có người tiến đến báo tin.

Người Hung Nô liều chết phản công lại liên quân Sở Yến đã tạo thành một trận thương vong rất lớn, nhất là toàn bộ ba nghìn hộ quân Hung Nô được trang bị binh khí chế tạo tốt, càng khiến cho chiến lực của bọn họ tăng rất nhiều. Ác chiến qua đi, ba nghìn kỵ binh nước Yến xung phong liều chết ở phía trước gần như bị giết toàn bộ, Kiêu Kỵ nước Sở cũng thương vong hơn nghìn người!

Hơn ba nghìn hộ quân Hung Nô lại giết thương được hơn bốn nghìn liên quân!

Đây là do Kiêu Kỵ quân Sở cùng tinh kỵ binh quân Yến tạo thành liên quân, mặc dù vừa mới trải qua hơn một tháng hành quân gấp đường dài liên tục, lại đã trải qua huyết chiến Thiền Vu đình, nhưng dù nói như thế nào, bọn họ đều là tinh kỵ binh trải qua trăm trận chiến, hơn nữa binh lực vây công ưu thế tuyệt đối mà thương vong nhiều như vậy, điều này nói rõ điều gì?

Điều này nói rõ, vũ khí người Hung Nô được trang bị rất sắc bén, vô cùng đáng sợ!

Thấy đại mạc toàn máu cùng với thi thể đầy đất nằm ngổn ngang, trong lòng Tất Thư không khỏi run sợ, sự thật chứng minh, Đại vương lo lắng không phải là thừa, một khi người Hung Nô được trang bị binh khí sắc bén, quả thực giống như hổ mọc thêm cánh, vừa đó là kỵ binh dũng mãnh cấm quân sắc bén, một mình đấu dã chiến không ngờ cũng không phải đối thủ người Hung Nô.

Lại thấy ở phía trước hơn trăm tòa bếp lò thợ rèn, Tất Thư cũng phải thừa nhận, tầm nhìn chiến lược của Đại vương tuyệt đối không ai bằng. Khi người khác căn bản còn không có cảm giác, Đại vương lại từ trong nhỏ nhặt mà xem xét tới sự uy hiếp của Hung Nô, và không tiếc tiêu hao thực lực của một nước, không tiếc bỏ qua cơ hội nhân lúc nước Hán cháy nhà mà đi hôi của để mà lại muốn liên kết nước Hán cùng san bằng Hung Nô.

Cái gì là xem xét vạn dặm, đây là xem xét vạn dặm, cái gì là nhìn xa trông rộng, đây là nhìn xa trông rộng!

Tất Thư xúc động không ngừng. Phía trước chợt phát ra một tiếng ồn ào rất lớn, vội quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Yến Thái Tử Tàng Diễn dẫn theo hơn ba trăm kỵ binh còn lại đang điên cuồng giết hại thợ rèn ở Tá Thiết Thành. Hơn hai mươi nghìn thợ rèn Trung Nguyên đang sống chết chạy trốn về bốn phía.

Hiển nhiên, Tàng Diễn đã nổi cáu đỏ mắt, vì thế mang hết tức giận chút lên trên đầu thợ rèn Trung Nguyên đến nơi này.

Việc này thật ngu xuẩn. Tất Thư không nhịn được ở trong lòng mắng Tàng Diễn một câu, không nhìn ra hiện tại là lúc nào, nơi này là ở đâu sao? Phải biết rằng nơi này là Tá Thiết Thành ở sâu trong đại mạc, một khi quân Yến giết chóc làm những thợ rèn đó kinh hãi, sau đó để cho bọn họ chạy vào trong núi Yến Nhiên, muốn thu gom bọn họ lại sẽ rất khó khăn!

Nếu để cho những thợ rèn này ở lại đại mạc, Hung Nô vừa khó có thể thoát khỏi kiếp nạn này, suy yếu dần, tiếp theo dân tộc du mục chiếm cứ đại mạc cũng sẽ dựa vào những thợ rèn đó nấu sắt kỹ thuật mà lớn mạnh lên nhanh chóng, và lại tạo thành thế uy hiếp trí mạng tới vương triều Trung Nguyên, kể từ đó, liên quân Sở Yến cày đình quét huyệt trở nên không có chút ý nghĩa nào!

Lập tức Tất Thư chỉ bảo Hô Diên nói:

- Hô Diên, ngươi mang binh tới ngăn cản Thái Tử Tàng Diễn, phái ra một số lượng lớn thám báo phong tỏa Tá Thiết Thành, không để một thợ rèn nào ra khỏi thành!

- Vâng!

Hô Diên ầm ầm trả lời, lĩnh mệnh đi.

Tất Thư thở nhẹ một hơi. Chậm rãi đi xuống đầu thành chưa xây, bây giờ nên xử trí thế nào với hơn hai mươi nghìn thợ rèn, còn có một số lượng lớn phụ nữ trẻ em người Trung Nguyên ở Thiền Vu đình, nếu có thể làm, đương nhiên Tất Thư không ngần ngại mà dẫn bọn họ trở về, nhưng mà, nếu muốn dẫn theo hơn ba trăm nghìn phụ nữ trẻ em và thợ thủ công trở về, thật sự có thể làm điều này sao?

Nếu đại quân Mặc Đốn nhanh chóng trở về, lại cướp những phụ nữ trẻ em và thợ thủ công trở lại, hậu quả thật là không thể tưởng tượng nổi!

Trong khoảng thời gian ngắn, Tất Thư lâm vào cảnh đấu tranh bên trong, lý trí nói cho y biết, nhất định phải không được do dự quyết định xử ác nghiệt với tất cả phụ nữ trẻ và thợ thủ công đã bị người Hung Nô bắt đến Mặc Bắc, nhưng, nhưng bây giờ Tất Thư không hạ được quyết tâm, nếu là người Hung Nô nhất định sẽ giết, nhưng mấy trăm nghìn người này đều là đồng hương.

*****

Cư Diên Trạch, đại doanh Hung Nô.

Dưới sức tấn công mãnh liệt của hơn ba mươi nghìn Phiêu Kỵ quân Hán, hơn mười nghìn kỵ binh Hung Nô chiến đấu lần lượt rất nhanh không chống đỡ nổi lập tức lui. Kỵ binh Hung Nô tuy này chỉ có hơn mười nghìn người, binh khí trang bị lại không nhiều, bởi vậy trên chiến trường không thể bằng hộ quân Hung Nô ở Tá Thiết Thành, trên cơ bản cũng không uy hiếp quá lớn với Phiêu Kỵ quân Hán.

Ở thời đại chiến tranh này, ảnh hưởng đến sức chiến đấu một đội quân có rất nhiều yếu tố, quan trọng nhất chính là yếu tố huấn luyện, tiếp theo mới là sĩ khí, chính là ý chí chiến đấu, cuối cùng mới là trang bị đầy đủ, nhưng khi hai bên chiến đấu, yếu tố huấn luyện, sĩ khí đều không kém nhau nhiều, thì lập tức yếu tố trang bị thành nhân tố quyết định cuộc chiến.

Trước tiên nói đến huấn luyện, Kiêu Kỵ quân Sở, Phiêu Kỵ quân Hán tất cả đều huấn luyện có tố chất, người Hung Nô thì từ khi nhỏ đã sinh hoạt trên lưng ngựa, cưỡi ngựa bắn cung đối với bọn họ là bản năng, bởi vậy ở phương diện này ba đội quân không kém nhau nhiều, nếu muốn so cao thấp mà nói… hẳn là người Hung Nô hơi chiếm thế thượng phong, nhưng là tương đối ít.

Về phương diện sĩ khí, ba đội quân cũng gần giống nhau, cũng không thiếu ý chí quyết đánh một trận tử chiến.

Nhưng ở phương diện trang bị, không thể nghi ngờ Kiêu Kỵ quân Sở được trang bị hoàn thủ đao là mạnh nhất, tiếp theo là Phiêu Kỵ quân Hán sử dụng trọng kiếm hai lưỡi, cuối cùng mới là kỵ binh Hung Nô sử dụng mã xiên chế tạo bằng gỗ hoặc là kiếm đồng, nhưng sự chênh lệch giữa hai quân Sở Hán là không nhiều, người Hung Nô so sánh với hai quân Sở Hán thì đúng là kém một trời vực, rõ ràng hoàn cảnh không tốt.

Bởi vì như vậy, khi Kiêu Kỵ quân Sở đối mặt với quân Hung Nô bảo vệ được trang bị binh khí bằng sắt, thắng được rất khó khăn, nhưng Phiêu Kỵ quân Hán chỉ đối mặt với quân Hung Nô được trang bị binh khí bằng đồng thau, lại tương đối thoải mái giành chiến thắng.

Chu Quan Phu máu nhuộm trọng giáp, cưỡi ngựa Xích Long tới trước mặt Bạch Mặc, vừa đem song kích đầy máu cắm lại sau lưng, vừa hưng phấn không thôi nói:

- Thừa tướng, lúc này chúng ta có lời quá rồi, mạt tướng vừa đoán chừng, nơi này ít nhất cũng có trên mười triệu đầu dê bò súc vật, còn có hơn trăm nghìn con chiến mã, ha ha ha…

Bạch Mặc khẽ mỉm cười, nói:

- Chiến mã có thể mang đi, chỉ sợ dê bò không mang đi được.

Thấy bộ dạng Chu Quan Phu ngạc nhiên, Bạch Mặc giải thích nói:

- Tuy nhiên Cư Diên Trạch cách vương thành Nguyệt Thị bốn năm trặm dặm đường, sau khi Mặc Đốn biết tin nhất định sẽ dẫn đại quân nhanh chóng về cứu viện, chúng ta xua đuổi dê bò đi không nhanh, khó tránh khỏi sẽ bị bọn họ đuổi theo, cho nên mặc dù dê bò nhiều, nhưng chỉ có thể nhịn đau buông tha thôi.

Chu Quan Phu nghe vậy buồn bã nói:

- Như vậy cũng thật là đáng tiếc.

- Nhưng cũng không thể để lại cho người Hung Nô.

Trong mắt Bạch Mặc có chút độc ác chợt lóe lên, trầm giọng nói:

- Ngươi lập tức dẫn tất cả tướng sĩ giết toàn bộ dê bò, trước buộc ở đuôi ngựa sau đó kéo đi tới khi thối nát, sau đó ném vào trong Cư Diên Trạch.

- Cũng chỉ có thể làm như vậy.

Chu Quan Phu gật nhẹ đầu, lại hỏi:

- Thừa tướng, còn có mấy trăm nghìn phụ nữ trẻ em người Hung Nô, phải làm sao bây giờ?

Bạch Mặc trầm ngâm, trên mặt bỗng nảy sinh một tia sát khí lạnh như băng, nói:

- Toàn bộ giết chết, một tên cũng không để lại.

Nếu có thể, Bạch Mặc cũng không ngại dẫn mấy trăm nghìn phụ nữ và trẻ em người Hung Nô và đầu dê bò súc vật về Quan Trung, dù có như thế nào, đều có thể bổ sung cho Quan Trung một số lượng lớn nhân khẩu, việc này có thể nói là trăm điều có lợi không có một điều hại, thế nhưng đại quân Hung Nô Mặc Đốn có thể đuổi theo rất nhanh, thật sự thời gian không cho phép.

- Vâng!

Chu Quan Phu ầm ầm trả lời, xoay người rời đi.

Ở thời đại chiến tranh xung đột bên trong không văn minh, thật ra diệt sạch chủng tộc là thái độ bình thường, bởi vì hai bên đều rõ ràng, nếu muốn để cho đối phương thần phục, nhất định phải đem một số lượng trai tráng khống chế dưới một mức độ nguy hiểm, cho nên, căn bản Chu Quan Phu không cảm thấy quân lệnh của Bạch Mặc có gì không ổn.

- Từ từ.

Bỗng nhiên Bạch Mặc gọi Chu Quan Phu lại.

- Thừa tướng?

Chu Quan Phu đột nhiên dừng bước quay đầu lại, ngạc nhiên hỏi.

Bạch Mặc trầm ngâm trong chốc lát, cuối cùng nói:

- Suy nghĩ kỹ càng, mấy trăm nghìn phụ nữ trẻ em dê bò có lẽ không cần giết toàn bộ sẽ tốt hơn. Vậy đi, giết tuyệt đại bộ phân trong đó, chỉ cần giữ lại một bộ phận nhỏ người Hung Nô!

- Giữ lại một bộ phận nhỏ?

Chu Quan Phu không hiểu hỏi?

- Thừa tướng, vì sao lại như vậy?

- Ngươi không nên hỏi vì sao.

Bạch Mặc khua tay áo, nói:

- Cứ theo lệnh ta chỉ bảo đi làm là được.

Chu Quan Phu lại ứng thuận, xoay người đi hiên ngang. Trong chốc lát, bên Cư Diên Trạch phụ nữ trẻ em Hung Nô kêu rên không ngừng, cùng với tiếng dê bò súc vật kêu lên thảm thiết, mà lượng cả người lẫn vật lên đến cả triệu số máu tươi tràn trề, gần như đem toàn bộ Cư Diên Trạch nhuộm thành biển máu.

***** Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Mịch Trạch, đại doanh Hung Nô.

Bóng người lay động trong đại trướng Thiền Vu Mặc Đốn, Công Thúc Thuyết đang vội kim châm thi huyệt bên giường Mặc Đốn, Hữu Hiền Vương Cố Nặc Ngôn và một đám thủ lĩnh bộ lạc đứng trước giường, hơn nữa ai cũng vẻ mặt lo lắng, không khí trong đại trướng không khí ngưng đọng lại, cũng không ai biết trên người Thiền Vu xảy ra chuyện gì, làm sao lại như vậy?

Khoảng nửa canh giờ, cuối cùng Mặc Đốn mới thở dài một tiếng, chậm rãi mở mắt.

- Đại Thiền Vu!

- Đại Thiền Vu, người cảm thấy khá hơn chút nào không?

- Đại Thiền Vu, người làm sao à?

Mặc Đốn vừa mới mở mắt, Hữu Hiền Vương Cố Nặc Ngôn, Tả Cốc Lãi Vương Cao A Đóa, Tả Đại Đô Úy Mộc Na Thác, Hữu Đại Đô Úy Tề Luân Thanh, Tả Đại Hộ Đa Mộc Tu, Hữu Đại Hộ Minh A Tra, còn có Hữu Chư Vương, Hồn Tà Vương và hơn mười tiểu vương Hung Nô đều tranh nhau đứng trươc giường, hỏi han ân cần.

Mặc Đốn lắc nhẹ tay phải hết sức, mọi người lập tức im không nói.

Thoáng chốc toàn bộ lều lớn trở nên hoàn toàn yên tĩnh, nhìn trước giường vẻ mặt cung kính, các bộ phận tiểu vương cùng với thủ lĩnh bộ lạc thậm chí còn không dám thở mạnh, lúc này Mặc Đốn chợt cảm nhận được một việc mà trước này chưa từng có sầu lo.

Mặc Đốn đã cảm thấy tiên phụ Đầu Man Thiền Vu gọi về, hắn biết mình sống không được lâu.

Mặc Đốn thông qua giết phụ thân Đầu Man Thiền Vu mà lên vị trí, vì củng cố vị trí Thiền Vu của mình, trước sau giết mẹ kế, em trai khác mẹ cùng với rất nhiều đại thần, khi Mặc Đốn sinh thời, tuyệt đối không ai dám khiêu chiến với uy quyền của y, ngay cả là Hô Diên Chính Đức tuyệt thế kiêu hùng như vậy, cũng chỉ có thể nản lòng chạy trốn đến Trung Nguyên.

Vấn đề là, sau khi Mặc Đốn chết thì như nào?

Nếu Tả Hiền Vương Kê Chúc còn sống đương nhiên sẽ là người thừa kế Đại Thiền Vu, đương nhiên Hung Nô sẽ không kịp loạn, nhưng tiếc rằng, Kê Chúc đã chết trước Mặc Đốn, mà hai đứa con của Kê Chúc là Quân Thần và Y Trĩ Tà tuổi vẫn còn nhỏ, trước mắt những đại thần này, bọn họ sẽ cam tâm tình nguyện vì Đại Thiền Vu phụng sự Quân Thần hay là Y Trĩ Tà sao?

Bình Luận (0)
Comment