Sở Hán Tranh Bá

Chương 74

Cái khe núi thâm sâu này tuy rằng địa hình hoang vu, tuy nhiên cách thành Lâm Truy chỉ không tới một trăm dặm.

Bây giờ tuy là ban ngày, nhưng trải qua cường độ hành quân cả ngày lẫn đêm suốt mười ngày liền, tướng sĩ quân Sở phần lớn đã mỏi mệt không chịu nổi, lúc này đã chìm vào giấc mộng đẹp.

Hạng Trang, Úy Liễu, Vũ Thiệp thì lại không thấy buồn ngủ, ba người đang tụm lại với nhau thảo luận kế hoạch bất ngờ tập kích Lâm Truy.

Thời xuân thu chiến quốc hơn năm trăm năm, Lâm Truy vẫn luôn là thủ đô nước Tề, trải qua việc kinh doanh hơn năm trăm năm, qui mô thành trì của Lâm Truy đương nhiên đã trở nên cực kỳ lớn mạnh, việc phòng thủ của thành trì cũng vô cùng kiên cố, lại cộng thêm dân số nước Tề đông đảo, binh tráng dồi dào, Hàn Tín tuy rằng dẫn theo hơn ba trăm ngàn đại quân, nhưng tuyệt đối sẽ để lại không ít binh sĩ chấn giữ Lâm Truy.

Lúc Úy Liễu còn trẻ cũng đã từng đến qua Lâm Truy, lúc này đang giảng giải cho Hạng Trang, Vũ Thiệp nghe:

- Thượng Tướng Quân, Lâm Truy phân ra Đại thành và Tiểu thành, Đại thành xung quanh dài hơn ba mươi dặm, Tiểu Thành xung quanh dài hơn hai mươi dặm, tường cao cũng có năm trượng, lại có sông hào, mạch nước chảy từ hai phía Đông Tây chảy qua, hai bên Nam Bắc liền đào mương máng, làm sông để bảo vệ thành trì, dùng sức công kích chỉ sợ là không có hiệu quả!

Vũ Thiệp ngẫm nghĩ, đột nhiên đề nghị nói:

- Có thể phái mấy trăm quân tinh nhuệ lén lút mò vào thành từ đường nước thải, sau đó nhân lúc trời tối mở cổng thành ra, tiếp ứng đại quân vào thành không?

Hạng Trang nghe vậy đột nhiên vẻ mặt rung lên, phàm là cường thành đại ấp, thành trì nhất định cũng có mấy chục ngàn cư dân, nhiều cư dân dùng nước như vậy, nước thải đó chính là việc lớn, cho nên, cơ bản đều xây dựng công trình nứơc thải khổng lồ, cứ như vậy, cái hệ thống nứơc thải này cũng trở thành thông đạo bí mật nối liền giữa thành trì và bên ngoài

- Không được, không được!

Úy Liễu lại gượng cười lắc đầu nói:

- Lão đây năm đó đã từng thăm dò tỉ mỉ đường nước thải của Lâm Truy, vật này dài khoảng hai mười trượng, Nam Bắc bề rộng khoảng bốn trượng, sâu khoảng hai trượng, toàn bộ đều dùng đá lớn chồng chất nhau mà thành, đường nước chia làm ba tầng thượng trung và hạ, mỗi tầng có năm ống nước hình vuông, trong ống đá cội để đan xen nhau, nứơc từ trong chảy ra nhưng người thì không vào được, căn bản là không được.

Hạng Trang nghe tới trợn tròn mắt há hốc mồm, không tin được liền nói:

- Hệ thống thoát nước của Lâm Truy lại được xây dựng chặt chẽ như vậy sao?

Úy Liễu thở dài một cái, có chút bất đắc dĩ, nói:

- Thượng Tướng Quân có điều không biết, hệ thống thoát nước Lâm Truy ba trăm năm trước được đặc biệt thiết kế bởi người có tay nghề nổi tiếng tên là Công Thâu Ban.

Hạng Trang nghe vậy kinh ngạc, Công Thâu Ban chẳng phải là bậc thầy thủ công Lỗ Ban sao? Xem ra muốn mò vào Thành từ đường ống thoát nước thật sự không được rồi.

Vũ Thiệp lại nói:

- Vậy thì chỉ có thể phái quân tinh nhuệ cải trang thành tiều phu, thợ săn trà trộn vào thành rồi.

- Cái này cũng không ổn.

Úy Liễu lắc đầu nói:

- Lâm Truy cũng không giống với Ngao Thương, ngoài thành Ngao Thương có lượng lớn dân đói, hơn nữa Trần Hi lại thích nuôi binh sĩ, cho nên năm mươi tử sĩ của Tiên Đăng Doanh dễ dàng trà trộn vào trong, nhưng ngoài thành Lâm Truy lại không có mấy chục ngàn dân đói làm lá chắn, đột nhiên xuất hiện cả trăm tên trai tráng muốn vào thành, có thể không làm cho bọn quân canh gác nghi ngờ hay sao?

- Vậy thì chia nhỏ luân phiên nhau vào thành.

Vũ Thiệp lại nói:

- Sau đó tập họp lại, nhân trời tối đoạt lấy cổng thành!

- Chia nhỏ luân phiên vào thành, càng dễ dàng gặp chuyện!

Hạng Trang nghe vậy liền lắc đầu liên tục, quân tinh nhuệ Sở sắc không đỡ nổi là có thật, dũng mãnh không sợ chết cũng là thật, nhưng kỷ luật quân đội thì vô cùng tệ hại, nếu như để đám quân này vào thành Lâm Truy lại không ai quản thúc bọn chúng, không gây náo loạn mới là lạ, nhưng một khi gây chuyện, vậy thì tiêu rồi!

- Vậy thì hết cách rồi.

Vũ Thiệp ngửa hai tay ra, cười một cách đau khổ, nói:

- Chẳng lẽ còn có cách nào khác sao?

Đang lúc ba người bế tắt kế sách, Công Tôn Toại bỗng nhiên sải bước qua đây, chắp tay bẩm báo:

- Thượng Tướng Quân, thám báo hồi báo, ngoài miệng núi phía trước có đám người du mục đang đến, chừng hơn năm trăm con ngựa tốt nhưng chỉ có năm mươi người, quân ta vừa hay thiếu ngựa, có nên phái quân giết hết đám người du mục, sau đó cướp số ngựa đó hay không?

- Còn có chuyện này à?

Hạng Trang bỗng nhiên đứng dậy, trầm giọng nói:

- Để Kinh Thiên, Cao Sơ dẫn theo năm trăm người, đi cướp ngựa đi!

- Vâng!

Công Tôn Toại rầm rầm đáp lời, lĩnh mệnh rồi đi, Úy Liễu lại có vẻ giật mình, đột nhiên nói:

- Thượng Tướng Quân, lão đây có kế sách vào thành rồi.

Ngay lúc Hạng Trang bí mật âm mưu tập kích bất ngờ Lâm Truy, đại quân Lưu Bang cũng đã đi dọc theo con hào rộng tiến vào Đại Lương.

Hộ tống đại quân Lưu Bang đến, còn có Hàn Tín, Anh Bố, Trương Nhĩ, Ngô Nhuế và các đường chư hầu khác. Kỳ thực các đường chư hầu không muốn đến, nhưng cũng không còn cách nào, Lưu Bang đã có được sự giúp đỡ của Hàn Tín, nếu như ai nhảy ra phản đối vào lúc này, chính là đắc tội với ba vị chư hầu lớn mạnh như Lưu Bang, Hàn Tín, Bành Việt, đây không phải chuyện đùa đâu.

Thành Đại Lương lúc này, đã bị ngọn lửa chiến tranh hủy hoại triệt để, kiến trúc trong thành mười phần đã có tám chín phần là bị thiêu hủy, những người dân vốn có không bị giết thì đều chạy nạn hết, ba ngàn quân hổ sói của Lưu Khấu cũng đúng là cầm thú, bọn chúng căn bản là mặc kệ việc Đại Lương đã từng là thủ đô của nước Ngụy, bây giờ càng là địa bàn của Bành Việt, sau khi vào thành bọn chúng vẫn cứ giết người cướp bóc, tự tung tự tác.

Lưu Bang leo lên đầu thành Đại Lương dưới sự vây quanh của Trương Lương, Trần Bình, Hạ Hầu Anh và cả hơn trăm thân binh, đứng trên đầu thành nhìn xuống thành Đại Lương, chỉ thấy đâu đâu cũng là tường vách đổ nát, đại quân Lưu Khấu đã chiếm đóng hai ngày rồi, không ít người dân vẫn đốt khói lượn lờ bên ngoài, cả tòa thành đã hoàn toàn thay đổi.

- Tên Lưu Khấu này!

Hạ Hầu Anh giận tím mặt, hằn giọng nói: nguồn TruyenFull.vn

- Thật chẳng ra làm sao!

Trên mặt Lưu Bang cũng lộ vẻ đau đớn trầm ngâm như vậy, thấp giọng nói:

- Quân Lương cũng nên chỉnh đốn chỉnh đốn lại quân Kỷ rồi.

Sau lưng Lưu Bang, Trương Lương và Trần Bình nhìn nhau cười đau khổ, nguyên nhân đại quân Bành Việt quân kỷ bại hoại, ba ngàn quân hổ sói Lưu Khấu trở nên hung tàn khát máu thế này, Lưu Bang có thể nói là người khởi xướng, nếu không phải lúc đó Lưu Bang xui khiến Bành Việt chia quân tấn công nước Sở, ngụy trang quân Sở đến nứớc Sở để giết người cướp của, cũng sẽ không có nhánh quân Lương tàn khốc như ngày hôm nay!

- Đại vương, bây giờ không phải lúc chỉnh đốn quân kỷ đâu ạ.

Trương Lương khẽ thở dài, khuyên Lưu Bàng rằng:

- Để nhanh chóng bình định Lương quốc, tiêu diệt tàn dư nước Sở, Đại vương, quân Lương còn phải nhờ cậy vào đám quân hổ sói này đấy.

- Đúng thế Đại vương, việc chỉnh đốn quân kỷ là chuyện nhỏ, bình định Lương quốc mới là chuyện lớn.

Trần Bình lại nói

Trương Lương, Trần Bình đều nói rất ăn khớp với nhau, nhưng khả năng lĩnh hội của tên vô lại đường phố như Lưu Bang này thật sự rất cao, vừa nghe đã hiểu ngụ ý trong lời nói của hai người, quân Lương hiện giờ vẫn còn là quân của Bành Việt, Lưu Bang ngươi há có thể bất chấp đạo lí thay gã chỉnh đốn quân kỷ chứ? Nếu thật muốn chỉnh đốn quân kỷ của quân Lương, vậy thì cũng phải đợi sau khi tiêu diệt quân Sở đã.

- Ùm, chỉnh đốn quân kỷ tạm thời không vội.

Lưu Bang biết nghe lẽ phải, lúc này liền sửa lại khẩu khí.

Nói xong, Lưu Bang lại nói với Trương Lương, Trần Bình:

- Tử phòng, Trần Bình, hai ngươi nói xem có kỳ lạ không, một đường tiến về phía Bắc, cũng đã đến Đại Lương rồi, ba ngàn quân hổ sói của Lưu Khấu đáng ra phải đến dưới chân thành Hùynh Dương rồi, nhưng lại vẫn không thấy quân chủ lực Sở, không lẽ bọn chúng đã trốn vào trong thành Ngao Thương rồi? Hay là, chạy rồi?

Trần Bình gật gật đầu, cũng nói:

- Thần cũng cảm thấy rất hoài nghi.

Trương Lương im lặng một lát, bỗng nhiên nói:

- Đại vương, thần có một dự cảm rất không hay.

- Ồ, dự cảm rất không hay ư?

Lưu Bang nhíu mày, nói:

- Vậy ngươi cũng thật là.

Trương Lương gật gật đầu, thản nhiên nói:

- Chính là lúc nảy, thần đột nhiên nghĩ đến cảnh tượng năm đó đánh cờ cùng Phạm Tăng.

Lưu Bang, Trần Bình còn có Hạ Hầu Anh lập tức tò mò lắng tai nghe, Trương Lương cũng hòan toàn đắm chìm trong câu chuyện năm xưa, tiếp lời nói:

- Năm đó, Phạm Tăng ba ngày ba đêm không ngủ không nghỉ, liên tục đánh năm ván, thần liên tiếp thua bốn ván, chỉ thắng được ván thứ năm, năm ngày sau, thần và Phạm Tăng đánh ván thứ sáu, đó quả thật là một ván cờ lớn hiếm thấy, thần đến tận bây giờ vẫn nhớ rõ mòn một như vừa mới hôm qua.

Trần Bình không khỏi thả hồn mê mẩn, có thể tưởng tưởng được, ván cờ đó, Trương Lương và Phạm Tăng chắc hẳn là đã có một cuộc đọ sức hết mình một phen kinh hồn, nhưng đáng tiếc, gã chưa từng được đứng ngoài xem.

Trương Lương nói tiếp:

- Ván cờ thứ sáu này, Phạm Tăng xuống cờ như bay, nước cờ vô cùng đơn giản, nhưng sau khi rơi xuống bàn cờ, lại lập tức hình thành một bố cục dày đặc khiến người ta nghẹt thở, chỉ mới đi khoảng mười nước, thần dường như cảm thấy có một ngọn núi lớn vô hình đang đè lên mình vậy, thần dốc tòan lực vất vả tạo dựng cục thế, nhưng vẫn chống chọi không nổi, cuối cùng chịu thua ở nước một trăm linh bảy!

Trần Bình liền kinh ngạc hô một tiếng, không thể tin được nói:

- Chỉ một trăm lẻ bảy nước, Tử Phòng huynh đã bại trận rồi ư?

- Tên Phạm Tăng này dùng binh lợi hại, không ngờ đánh cờ cũng lợi hại như vậy.

Lưu Bang hít một hơi, trong lòng sợ hãi nói:

- Nhưng mà tiếc rằng gã ta đã chết rồi.

Nói này một chút, Lưu Bang bỗng sắc mặt biến đổi:

- Tử Phòng, ý của con là, cục thế của nước Lương cũng là một bàn cờ lớn?

- Không sai!

Trương Lương vẻ mặt nghiêm trọng gật gật đầu, trầm giọng nói:

- Chính là vừa nảy, thần đột nhiên lại có cảm giác lúc đó đánh cờ với Phạm Tăng, dường như có một tảng núi to vô hình đang đè bẹp thần, thần rõ ràng biết được nước cờ của Phạm Tăng, nhưng lại không nghĩ ra cách phá giải, sự bất lực đó, sự hỏang sợ đó, thần đến giờ vẫn khó mà quên!

Lưu Bang lập tức hít một hơi lạnh, thất thanh hét lớn:

- Chẳng lẽ lão già Phạm Tăng thật sự vẫn chưa chết?!

Trương Lương lắc lắc đầu, trầm giọng nói:

- Đại vương, Phạm Tăng khẳng định đã chết rồi, thần e ngại chính là Úy Liễu.

- Úy Liễu!

Trần Bình thất thanh nói:

- Tử Phòng huynh, điều này dường như không có khả năng đâu? Huynh chẳng phải nói Úy Liễu đã đầu quân cho Hạng Trang rồi sao? Hạng Trang hiện giờ bị nhốt ở Đại Biệt sơn, Úy Liễu làm sao lại ở Lương quốc được?

- Đúng đó, Tử Phòng.

Lưu Bang cũng nói:

- Úy Liễu làm sao lại có thể chạy đến Lương quốc được chứ?

Trương Lương gật gật đầu, bùi ngùi nói:

- Đây cũng chính là chỗ thần nghĩ mãi cũng không lý giải được, Úy Liễu hơn nửa tháng bị nhốt ở Đại Biệt sơn, lại làm sao có thể xuất hiện ở Lương quốc được?

Nói xong một hồi, Trương Lương lại nói:

- Nói du di một chút, dù cho Úy Liễu một mình chạy đến Lương quốc, quân đội trong tay lão ta, lại làm sao có thể dấy lên thanh thế lớn nhường này?

Lưu Bang, Trần Bình ngơ ngác nhìn nhau, trên đời này cũng thật có cục diện mơ hồ mà Trương Lương không phá giải được sao?

Bình Luận (0)
Comment