Sở Hán Tranh Bá

Chương 86

- Vù vù vù...

Trong tiếng xé gió chói tai, hơn một trăm chiếc tiêu thương đã từ trên cao cắm xuống.

- Đây là...

Mai Ân đang khống mã chạy vội, trong lòng lập tức rùng mình, suýt xảy ra tai nạn, Mai Ân hơi nghiêng đầu, một chiếc tiêu thương liền đã xướt qua hai má của hắn, lập tức trên mặt huyết quang bắn tung tóe, mũi thương tiêu thương sắc bén chếch xuống phía dưới ngay trên hắn mặt tạo nên một đường huyết!

Ngay sau đó, liên tục không ngừng tiếng kêu rên liền theo phía sau đột nhiên vang lên.

Mai Ân quay đầu lại nhìn lên, chỉ thấy phía sau dào dạt quân Hán dĩ nhiên là một mảnh người đã ngã ngựa, ít nhất có ba bốn mươi kỵ binh đã trở mình ngã xuống đất, trong đó, tuyệt đại bộ phận kỵ binh đều bị quân Sở ném tiêu thương đâm xuyên, kỵ binh đi theo phía sau Mai Ân cả người lẫn ngựa đều bị đâm xuyên qua.

Thấy một màn như vậy, Mai Ân cũng không khỏi hít một hơi lạnh!

Phi mâu Quân Sở,lẽ nào lại hung tàn như thế? Trước kia sao gặp qua chưa bao giờ?

Mai Ân lại không biết, tiêu thương này tuy rằng nặng không quá tám cân, nhưng mũi thương cũng là vừa nhọn vừa dài, cực kỳ sắc bén, quân Hán kỵ binh trên người khoác bì giáp mỏng manh, sao có thể ngăn cản được? Hơn nữa song phương kỵ binh lại là tương đối xung phong, lực sát thương tiêu thương lại tăng thêm gấp bội, phải dùng hai chữ hung tàn để hình dung?

Tuy nhiên, tiêu thương lực sát thương tuy lớn, ném mạnh khoảng cách cũng là cực kỳ hữu hạn.

Trên cơ bản, sau khi ném nhất chi tiêu thương, quân Sở sẽ không có cơ hội lần thứ hai.

- Ngao...

Công Tôn Toại lại dương đao rống giận, hơn trăm kỵ binh đều rút ra trường kiếm, gào thét kêu giết hướng về phía kỵ binh quân Hán đối diện mà đến.

Chốc lát, hai quân kỵ binh đã nghênh diện chạm vào nhau.

- Chết đi!

Công Tôn Toại hét lớn một tiếng, trong tay hoành đao đột nhiên chém về phía tướng Hán đối diện.

Tướng Hán Mai Ân không yếu thế, lập tức bạo rống một tiếng giơ kiếm đón đỡ, ánh lửa lóe lên, đao kiếm tương giao, chỉ nghe được một tiếng kêu vang, Mai Ân song lưỡi trọng kiếm lập tức gãy ngang, Công Tôn Toại một đao chặt đứt trọng kiếm Mai Ân, đao thế chưa hết lại vẹo về phía trước chém qua, không ngờ chặt đứt cánh tay phải Mai Ân xuống.

- Ách a...

Mai Ân lập tức kêu thảm một tiếng, suýt nữa từ trên lưng ngựa ngã xuống đất.

Công Tôn Toại một đao chém xuống cánh tay phải Mai Ân, lại giục ngựa dương đao, cuồng bạo sát nhập trong trận quân Hán.

Một Hán binh vung kiếm, hướng Công Tôn Toại gào thét mà đến, suýt xảy ra tai nạn, Công Tôn Toại một đao tà tà kéo ra, lập tức hai mã lần lượt mà qua, Hán binh kia vẫn đi tới trước vài chục bước mới kêu thảm từ trên lưng ngựa rơi xuống dưới, ngay tại vừa rồi sai thân mà qua trong phút chốc, Công Tôn Toại hoành đao cũng đã cắt sườn phải của hắn.

Kỵ binh quyết đấu, sinh tử thường thường chỉ trong giây lát, chỉ trong chốc lát, hai chi kỵ binh liền đã lần lượt thay đổi mà qua, trong tiếng vó ngựa như nước như dũng, hai chi kỵ binh vẫn lao ra cách trăm bước xa mới ghìm ngựa quay đầu lại, chỉ thấy song phương quyết đấu chiến trận, đã nằm xuống hơn trăm người, trong đó hơn phân nửa là trọng thương chưa chết, đang nằm trong vũng máu rên rỉ.

Công Tôn Toại nhìn quanh tả hữu, thám báo đội hơn trăm kỵ binh chỉ còn không đến năm mươi người!

Tuy nhiên, quân Hán kỵ binh phía đối diện cũng không chiếm được nửa điểm lợi thế, tính toán sẽ bị tiêu thương bắn chết, quân Hán kỵ binh ít thương vong hơn một trăm, con số này gần như là gấp hai quân Sở kỵ binh!

Đặc biệt là, đối diện quân Hán tướng quân cũng bị hắn trảm rớt một cánh tay!

Công Tôn Toại hít một hơi thật sâu, lại chậm rãi giơ hoành đao lên.

Phía sau Công Tôn Toại, không đến năm mươi Sở quân lại xước kiếm vào vỏ, cầm lên tiêu thương.

- Ngao... Cáp!

Công Tôn Toại rút dao hét dài, năm mươi quân Sở đều ghìm ngựa tiến lên, lại triển khai hoành trận.

Công Tôn Toại rất rõ ràng, lần xung này phong rất có khả năng là lần cuối cùng, bao gồm chính hắn, cũng rất khả năng bỏ mình tại đây, nhưng hắn tuyệt không nửa điểm lùi bước, bởi vì, mạng của hắn là Thượng Tướng Quân cứu! Chỉ cần là Thượng Tướng Quân hạ lệnh, trong núi đao biển lữa, hắn cũng sẽ không chau mày mặt nhăn!

Công Tôn Toại giục ngựa dương đao đang muốn xung phong, phía sau lại rồi đột nhiên vang lên tiếng kèn thê lương.

Đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy năm nghìn quân Sở đã trước lướt qua cái sông, bên cạnh sông nhỏ, Hạng Trang hoành đao bật người, tự mình thổi kèn lên! Đây là triệt binh kèn!

Công Tôn Toại lúc này đè nén chuyển đầu ngựa, ngửa mặt lên trời hét dài:

- Đi!

Quân Hán là vẫn chậm nửa bước, khi Mai Quyên huy quân đến, quân Sở đã lướt qua sông nhỏ xông lên bờ bên kia, không đến bán thời gian uống một chén trà, mấy ngàn quân Sở đã chạy ra vài dặm có hơn, lao đi trên đường trống trải chỉ có cuồn cuộn bụi mù, bóng dáng tướng sĩ quân Sở cũng là dần dần thấy không rõ.

Mai Quyên mệnh lệnh thuộc cấp tiếp tục đuổi theo, chính mình lại giục ngựa đi tới chiến trường kỵ binh vừa mới quyết đấu.

Mai ân bị chặt đứt một tay giãy đi đến trước mặt Mai Quyên, lộ vẻ sầu thảm nói:

- Tướng quân, mạt tướng hổ thẹn.

Mai Quyên chỉ yên lặng lắc đầu, sau đó xoay người xuống ngựa, từ trên mặt đất nhặt lên một chi tiêu thương mà quân Sở ném không trúng mục tiêu, chỉ thấy đầu thương kia thật dài, vẫn như cũ sắc bén dị thường, chỉ có điều trung gian dĩ nhiên gấp khúc, không thể đem nó một lần nữa làm cho thẳng, dĩ nhiên là không có cách nào khác dùng lại, hiển nhiên, là vì phòng ngừa bị kẻ thù nhặt lên hồi ném.

Chỉ trong chốc lát, Mai Quyên ánh mắt liền mị lên, hảo binh khí, hảo thủ đoạn!

##########

Giữa trưa thời gian, quân Sở rốt cục tiến nhanh hơn trăm dặm chạy tới Cức Bồ ấp.

Cức Bồ tiểu ấp cũng không có tường thành, chỉ ở ngoại vi làm một vòng hàng rào, dùng để ngăn cản dã thú xâm nhập.

Tuy nhiên, sự tình để cho người lo lắng đã xảy ra, một chi chừng mấy ngàn quân Hán đã đi trước một bước, bảo vệ Cức Bồ chỗ nước cạn, quân Sở nếu muốn lội nước qua sông, đầu tiên phải nhất định đánh tan chi quân Hán này! Nhưng vấn đề là, quân Sở đã đói lại mệt, mới vừa rồi đã trải qua hơn trăm dặm đường dài hành quân gấp, làm sao còn có lực tái chiến?

Hiện tại, quân Sở nhu cầu cấp bách nghỉ ngơi ăn cơm, nhưng quân Hán sẽ cho bọn hắn cơ hội ăn cơm sao?

Hạng Trang nhẹ nhàng thúc ngựa Ô Truy, chậm rãi đi tới trước trận quân Sở, cứ việc vết thương cũ trên vai trái còn chưa lành, nhưng hôm nay, hiện tại, Hạng Trang lại không thể không ra ngựa, đây là bởi vì, chỉ có hắn mới có thể trấn được quân Hán đối diện, chỉ có hắn Hạng Trang, mới có thể thay quân Sở được cơ hội thở dốc quý giá!

Bỗng nhiên, Hạng Trang chậm rãi rút ra hoành đao dài hơn bản.

- Thượng Tướng Quân!

Hoàn Sở còn tưởng rằng Hạng Trang muốn cưỡng ép hạ lệnh công kích, lập tức rất là sốt ruột nói:

- Các tướng sĩ vừa mệt vừa đói, thật sự là vô lực tái chiến!

Hạng Trang nhẹ nhàng vuốt cằm, tập tức quát:

- Truyền lệnh, các quân ngay tại chỗ nghỉ ngơi và chỉnh đốn, nắm chặt thời gian ăn cơm!

- A? Này...

Hoàn Sở, Quý Bố, Tiêu Khai, Ngu Tử Kỳ chư tướng nghe vậy lập tức ngơ ngác nhìn nhau, quân Sở liền ở trong này nghỉ ngơi và chỉnh đốn ăn cơm? Ngay dưới mắt quân Hán ngay đối diện không coi vào đâu? Này cũng quá không đem người ta để vào mắt đi? Đối diện quân Hán tuy nói chỉ có mấy ngàn người, nhưng nhìn áo giáp binh khí, chung quy cũng là một chi tinh nhuệ a!

- Đây là quân lệnh!

Hạng Trang lại lạnh lùng thốt:

- Chư quân lập tức chấp hành!

- Vâng!

Chư tướng ầm ầm đồng ý, lập tức an bài đều tự bộ khúc nghỉ ngơi và chỉnh đốn đi ăn cơm.

Hạng Trang lại nhẹ nhàng thúc dục ngựa Ô Truy, đơn thân độc mã đi tới trước Cức Bồ ấp, thẳng đến cách xa nhau không đến tầm tiễn xa, Hạng Trang mới ghìm ngựa dừng lại, hoành đao lớn tiếng quát to:

- Đại Sở Thượng Tướng Quân Hạng Trang ở đây, ai dám tiến lên chiến một trận?

##########

Người có tên, cây có bóng, lúc này một tiếng Hạng Trang, quân Hán trong trận lập tức một mảnh ồ lên.

Canh giữ ở trước hàng quân Hán giáp sĩ lại một chút xôn xao lên, quân Hán chủ tướng Tư Khấu Ly liên thanh khiển trách, khó khăn lắm mới ổn định đầu trận tuyến quân Hán, tái nhìn quanh tả hữu vài cái Tư Mã, quân hầu, lại không một ánh mắt dám trực tiếp nhìn hắn, hiển nhiên,... này Tư Mã, quân hầu sẽ không có một ai có gan tiến lên một mình đấu với Hạng Trang.

Nói thực ra, Tư Khấu Ly chính mình cũng không có gan này.

Hạng Trang là ai? Là người chém giết Phàn Khoái!

Trường hợp Phàn Khoái bị trảm thủ, có không ít người thấy được, Hạng Trang kia quả thực chính là cái sát thần a!

Tướng Hán Phàn Khoái có bao nhiêu lợi hại, Tư Khấu Ly tương đương rõ ràng, được xưng thiên hạ mãnh tướng số hai Phàn Khoái cũng không là Hạng Trang đối thủ, hắn Tư Khấu Ly lại càng không thể!

Hung danh Hạng Trang tựa như một bóng ma thật lớn, thoáng chốc bao phủ toàn bộ không trung, Tư Khấu Ly và rất nhiều quân Hán tướng sĩ thậm chí sinh ra một loại ảo giác, nguyên bản ấm áp gió nhẹ cũng đột nhiên trở nên âm u lạnh lẽo đến tận xương, về phần quân Sở ngay tại bên ngoài liền thực nghỉ ngơi và chỉnh đốn, thì căn bản là bị quân Hán bỏ qua.

Ngoài một tầm tiễn, hoành đao Hạng Trang bật cao, lại quát to:

- Hạng Trang ở đây, ai dám tiến lên nhận lấy cái chết?

Gần như là cùng khi, ngựa Ô Truy ở dưới Hạng Trang cũng ngẩng đầu phát ra một tiếng dài hí vang dội đến cực điểm, mã hí nhân phí, thoáng chốc hình thành một đạo do như thực chất sóng âm, gào thét nghiền qua trận hình quân Hán, trận địa quân Hán sẵn sàng đón quân địch lập tức đều lui về phía sau, ngựa của Tư Khấu Ly và vài cái Tư Mã, quân hầu cũng không an phận xôn xao lên.

Ngựa Ô Truy chính là mã trung vương giả, một tiếng dài hí này, lại bao hàm vương giả tức giận, đe dọa!

Một gả Tư Mã rốt cục thẹn quá thành giận, hướng Tư Khấu Ly nói:

- Tướng quân, Hạng Trang tiểu nhi thật sự là quá kiêu ngạo, tiểu nhân nguyện dẫn bản bộ năm trăm tinh binh, tiến lên đánh chết Hạng Trang!

Gả Tư Mã này thật ra khá tự biết mình, biết một mình đấu cũng không phải đối thủ, cho nên đã nghĩ ỷ vào nhiều người đem Hạng Trang quần ẩu chí tử.

Quân Tư Mã khác cũng nói:

- Đúng vậy tướng quân, còn có quân Sở đối diện, quả thực quá kiêu ngạo, hai quân chỉ cách không đến hai tiễn xa, bọn họ không ngờ liền dám tháo giáp nghỉ ngơi và chỉnh đốn, còn ăn cơm? Bọn họ trong mắt còn có hay không chúng ta? Thật tốt, cho binh đánh lén đi, Hạng Trang tiểu nhi dù dũng mãnh thiện chiến, hắn một người còn có thể ngăn trở bốn ngàn tinh binh của chúng ta sao?

- Không được!

Tư Khấu Ly cũng là quả quyết cự tuyệt, Mai Quyên giao cho hắn quân lệnh là thủ trụ chỗ nước cạn Cức Bồ, trước khi mấy lộ đại quân còn lại đuổi tới, tuyệt không để một quân Sở lội nước qua sông! Hạng Trang kiêu ngạo thì như thế nào? Quân Sở bừa bãi thì như thế nào? Chờ lục lộ đại quân giết tới, Hạng Trang và quân Sở trong khoảnh khắc sẽ hóa thành bột mịn. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Huống chi, ai biết quân Sở đối diện có phải hay không dối trá?

Nếu chẳng may quân Hán tùy tiện xuất kích rồi lại rơi vào kế quân Sở, trách nhiệm này ai tới gánh?

- Đều nghe đây!

Tư Khấu Ly nhìn quanh vài cái Tư Mã, quân hầu phía sau, quát to:

- Không có bản tướng quân cho phép, ai cũng không được tự tiện xuất kích, kẻ trái lệnh... Trảm!

Bình Luận (0)
Comment