Người Phó Nhiêu mềm nhũn, mệt mỏi dựa vào thùng tắm, đôi mắt thẹn thùng tựa như giọt sương đã được nước mưa giội rửa, vừa thanh thuần vừa quyến rũ.
Trên người nàng vẫn đang phủ một tấm lụa mỏng manh, ướt đẫm dán sát dáng người lung linh của nàng. Nàng thật sự đã kiệt sức, lười cởi ra nên không buồn suy nghĩ, dứt khoát ngồi vào thùng tắm, để mặc cho tấm lụa quấn lấy thân nàng, như thể che đi chút thẹn thùng cuối cùng.
Nàng khép hờ mắt, hơi thở mang hương lan, đầu óc vẫn ong ong, mũi chân cứ có cảm giác muốn nhũn ra, cả người như bị chuột rút, không còn tí sức lực nào.
Xem như nàng đã cảm nhận rõ ràng kiểu dây dưa kín mít không kẽ hở ấy.
Bữa tiệc(*) này như thể đã gột rửa triệt để và rửa tội cho nàng.
(*)Nguyên văn là 燕好 (yến hảo): có nhiều nghĩa mở rộng, có thể là chỉ tình cảm mặn nồng giữa vợ chồng, cũng có thể chỉ nam nữ ân ái.
Giội sạch hết thảy những do dự và băn khoăn.
Nàng tự lập từ nhỏ, đã quen một mình gồng gánh cả gia đình. Thế nhưng, đối với nàng mà nói hoàng cung quá đỗi xa xôi, thế giới đó quá rộng lớn, rối ren phức tạp, vượt ngoài tầm kiểm soát của nàng. Phó Nhiêu chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ phó thác an nguy của mình cho người khác, cho dù người ấy là Hoàng đế cũng không được, nàng không chắc có thể bảo vệ tốt cho mình và con. Vậy nên, ngày đó ở chùa Đại Báo Ân, lúc cơ hội xuất hiện ngay trước mắt, nàng quyết đoán bắt lấy, rời khỏi kinh thành.
Ba năm lắng đọng, đứa bé khôn lớn, cũng khiến nàng mở lòng hơn xưa. Khi nàng và Hoàng đế gặp lại nhau lần nữa, tấm chân tâm nặng trĩu ấy nâng lên trước mắt nàng, nàng không hề do dự. Phó Nhiêu đã biết đại khái về chuyện Hoàng đế giải tán hậu cung từ chỗ nội giám, chỉ còn lại một vài phi tử không có chốn nương tựa ở lại, chàng đã làm đến nước này vì nàng, nàng còn lý do gì để lùi bước đây.
Thay vì nói, đánh cược một lần vì con, chi bằng hãy nói rằng nàng không muốn để lỡ chàng lần nữa, trở về bên chàng, đón nhận hết thảy của chàng, đồng hội đồng thuyền cùng chàng.
Hoàng đế bước vào phòng tắm, nhìn thấy mỹ nhân ướt sũng nước tựa vào thùng tắm chợp mắt, cánh tay ngọc ngà trắng nõn, mềm mịn trượt khỏi thùng tắm, lười biếng khoác lên mép thùng, làn tóc ướt mỏng manh dán lên trán, che đi vẻ quyến rũ và màu đỏ lựng trên gương mặt nàng.
Nghe thấy tiếng động, nàng cố gắng mở to mắt, đôi mắt hạnh long lanh chứa chan tình cảm thắm thiết.
Nét mặt chàng dịu dàng, khí chất ung dung và cao quý, như một người khác hoàn toàn với nam nhân hung hăng và tràn trề sức sống mới vừa rồi.
“Trẫm đã dỗ Bổn Bổn ngủ rồi, nàng vẫn ổn chứ?” Đôi mắt ấy nhìn nàng chăm chú.
Phó Nhiêu da mặt mỏng, vẫn thẹn thùng như cũ, mệt mỏi lắc đầu: “Ngài nghỉ ngơi trước đi, ta sẽ ổn ngay thôi...”
Nàng tốn sức cởi chiếc áo mỏng ra, lấy khăn lau người cho mình.
Đến khi ra khỏi thùng tắm quấn chiếc váy lụa mỏng màu hồng phấn, chưa kịp thắt đai lưng thì người nọ bước ra từ sau bình phong, bế bổng nàng lên.
La sam(*) của nàng cởi một nửa, làn da đỏ ửng, hai tay ôm lấy cổ Hoàng đế, hơi thở phả bên vành tai chàng, luồng khí ngứa ngáy trượt vào cổ áo khiến chàng rùng mình.
(*)La sam: Áo làm bằng loại vải lụa nhẹ như sương, mỏng như cánh ve sầu.
Không biết là vì đã ăn canh tẩm bổ, hay là đã khát hơn ba năm, nhưng chàng không nỡ buông Phó Nhiêu xuống, hơi thở vuốt ve sống mũi nàng, lưu luyến vờn quanh, chàng cũng chẳng nói năng gì, ánh mắt sâu lắng, hơi thở kéo dài.
Phó Nhiêu biết chàng muốn làm gì, nàng kê cằm lên vai gáy chàng, vùi khuôn mặt xinh đẹp của mình sang một bên, thỏ thẻ: “Đừng, ta mệt rồi...”
Hoàng đế bật cười, ôm nàng không động đậy, như thể nếu nàng không đồng ý thì sẽ không thả nàng lên giường.
Phó Nhiêu giận dỗi, nũng nịu nói: “Không phải ngài giận ta sao?”
Một câu liền dập tắt sóng nhiệt trong lòng Hoàng đế.
Chàng sầm mặt, hừ một tiếng: “Nàng tính thử xem, nàng rời khỏi trẫm bao lâu rồi, một đêm một lần, nàng thiếu nợ trẫm bao nhiêu lần?”
Phó Nhiêu bối rối vì lời này, hoàn toàn quên mất cả người mình mềm mại dán lên người chàng: “Ngài muốn chơi xấu?”
“Chơi xấu?” Hoàng đế làm bộ muốn thả nàng lên trường án trong phòng tắm.
Trên trường án đặt xiêm y ướt nhẹp của hai người, ánh sáng yếu ớt của phòng ngủ chiếu vào từ cửa, sương khói mênh mông mịt mù tỏa khắp phòng tắm, âm u tối tăm, hạt bụi lượn lờ, không hiểu sao trông có chút kiều diễm.
Phó Nhiêu thấy thế, hai tay hai chân vội vàng ôm chặt lấy chàng để tránh bị ngã, sốt ruột đến độ hốc mắt ửng đỏ: “Bệ hạ, cơ thể ta chịu không nổi... còn nhiều thời gian...” Nàng run giọng cầu xin tha thứ.
Hoàng đế nâng nàng lên không trung, thấp giọng buồn bực cười: “Ồ, Phó thái y của trẫm lòng mang thiên hạ, hoàng cung nhỏ bé của trẫm đâu ngáng chân nàng nổi, cũng đừng vấy bẩn tài hoa của nàng, cảnh xuân tươi đẹp, tranh thủ thì giờ...”
Y sam trượt xuống từ bờ vai non mịn của nàng, lộ ra đường cong thon thả và đầy đặn.
Phó Nhiêu giận dỗi, nhỏ giọng nũng nịu cầu xin thật lâu. Sau khi chiếm được kha khá lợi ích, Hoàng đế mới chịu thôi.
Nán lại trong thôn hai ngày, vụ án thuyền rồng đã có manh mối, tấu chương ập tới dồn dập, Phó Nhiêu cũng biết chàng ở lại đây không lâu nữa.
Tiểu Kim Tử và Lưu Đồng đích thân tới đón chàng, chừng mười chiếc xe ngựa dừng tại giao lộ chật hẹp trước nhà Phó gia.
Để cảm tạ hàng xóm chăm sóc mẹ con Phó Nhiêu, Tiểu Kim Tử lại tặng quà cáp cho từng nhà lần nữa. Bấy giờ mọi người mới biết Phó Nhiêu và Bổn Bổn sắp được đón về, ai nấy đều rơm rớm nước mắt, cực kỳ không nỡ.
Phó Nhiêu dẫn theo Bổn Bổn dập đầu với sư mẫu Tào thị, trước đó không lâu Trần Nhất Sơn đã đi vào núi sâu phía Đông Bắc, trong nhà chỉ còn một mình sư mẫu, Phó Nhiêu lưu luyến không thôi, Tào thị ôm Bổn Bổn cũng ướt khoé mi. Tính bà nội liễm xưa giờ, nhưng lại dịu dàng và kiên nhẫn với Bổn Bổn hơn chút, bà ôm con bé dặn đi dặn lại rất lâu, đến khi Phó Nhiêu hứa chắc chắn sẽ quay lại thăm nhà, Tào thị mới buông tay.
Sau giờ Ngọ, Hoàng đế đích thân ôm Bổn Bổn bước ra khỏi Phó gia với phong thái hiên ngang: “Bổn Bổn, cha đưa con về nhà.”
Bổn Bổn ôm cổ chàng, chỉ vào Phó Nhiêu nói: “Vậy mẫu thân thì sao?”
Hoàng đế ngoái đầu nhìn Phó Nhiêu, cong khóe môi: “Phó thái y còn sống, nàng là ngự y có tên trong sổ của Thái y viện, lần này trẫm đi tuần, bên cạnh không có ngự y, vừa hay để Phó thái y đi cùng.”
Phó Nhiêu nào có sợ chàng, chẳng qua ngoài mặt làm vẻ hờn dỗi chàng thôi, chứ cũng không để ý, nàng vẫn cải trang làm thái y theo chàng về hành cung.
Văn võ Thông Châu, ngự sử tuần tra thành và tất cả quan viên kinh thành được phái tới xử lý chuyện thuyền rồng đều quỳ gối ở bình địa trước hành cung nghênh giá.
Ba ngày đầu Hoàng đế lần lượt tiếp kiến đại thần văn võ, hỏi thăm chính sự, không hề đề cập tới vụ án thuyền rồng, mãi cho đến sau giờ Ngọ ngày thứ tư mới tuyên Tạ Tương vào điện.
“Tạ Tương, chuyện điều tra thế nào rồi?”
Tạ Tương mặc áo bào đỏ thắm quỳ trên đất hồi bẩm: “Hồi bệ hạ, tra ra là Lang trung Hộ bộ Thẩm Huy lén lút nhận hối lộ, để cho thương nhân buôn gỗ lấy hàng thứ phẩm làm hàng tốt. Có điều, theo ý kiến của thần, e là Thẩm Huy không có gan này...” Y nhìn Hoàng đế với vẻ mặt nghiêm nghị.
Hoàng đế nheo mắt, chàng cười khẩy, di chuyển đồ chặn giấy trên ngự án, trong lòng đã tỏ tường ý của Tạ Tương, Thẩm Huy là người của Hộ bộ Thượng thư Lý Duy Trung. Trong ba năm này, Lý Duy Trung quả thật rất tháo vát, lương bổng ba năm của biên quan không khất nợ dù chỉ một ngày, áo bông và các loại vũ khí cũng đều đưa tới đúng hạn.
Lý Duy Trung đúng là nhân tài hiếm có, nhưng Cẩm Y vệ điều tra mấy năm nay, biết được Lý Duy Trung âm thầm bồi dưỡng nhiều nhân thủ kiểm soát thủy vận(*). Thân là đế vương, chàng tuyệt đối không thể nhẫn nhịn.
(*)Thuỷ vận: Các quốc gia thời xưa vận chuyển lương thực bằng đường sông để cung cấp cho kinh thành hoặc tiếp tế quân nhu.
Hoàng đế hờ hững nhấp một ngụm trà, lạnh lùng đặt câu hỏi: “Trừ lần đó ra, ngươi không tra ra điều gì khác ư?”
Tạ Tương bật cười, quỳ rạp trên đất đáp: “Quả nhiên không giấu được bệ hạ, thần còn tra ra thủy vận có vấn đề, không ít thương gia đi thuyền, bí mật mang theo muối riêng, trong tay thần đã nắm một vài chứng cớ, hôm qua thần hạ lệnh cho Thương Châu giữ và tịch biên mấy chiếc thuyền chở hàng, định dụ rắn ra khỏi hang!”
Tạ Tương trả lời xong câu này, lòng thầm suy xét một hồi.
Trong gần ba năm rưỡi, Hoàng đế đột nhiên giải tán hậu cung, chúng thần liền biết vị đế vương này đoạn tuyệt nữ sắc, nên e là hậu cung khó có thêm Hoàng tử khác ra đời, sức khoẻ của Đại Hoàng tử dần dần hồi phục, đầu năm thay mặt Hoàng đế tế tự thái miếu, phong thái thanh cao đáng quý, khiến quần thần tán thưởng. Các lão thần căn cứ vào nguyên tắc vô đích lập trưởng(*), ủng hộ Đại Hoàng tử.
(*)Vô đích lập trưởng: “Đích” trong “đích tử” là con trai do vợ cả sinh ra, câu này có nghĩa là không có đích tử thì lập trưởng tử.
Thế lực bên nhà ngoại của Tam Hoàng tử lớn mạnh, tới nay vẫn là ứng cử viên mặc định cho ngôi vị Thái tử. Hiện nay Lý Duy Trung giữ chức vị cao trong nội các thứ phụ, không ít quan lại đã kết bè với hắn.
Do đó, ba năm nay trong triều đã dần hình thành hai phe, tuy không rõ ràng, nhưng đã xuất hiện manh mối các đảng phái âm thầm tranh đấu.
Ngoại trừ số ít thần tử am hiểu sâu sắc tâm tư Hoàng đế như y, đa số quần thần đều vội vã đứng về phe này phe kia, sợ đến lúc mọi chuyện đã định thì mình không có đất cắm dùi.
Nhưng Tạ Tương biết rất rõ, điều mà vị đế vương nắm cả thiên hạ trong lòng bàn tay trước mặt y muốn không phải là quyền thần, mà là thuần thần(*), ai tham gia vào tranh đấu giữa các đảng phái chàng sẽ chém tay chân của kẻ đó.
(*)Thuần thần: chỉ những đại thần trung thành và tận tụy phục vụ quân chủ.
Ba năm trước Hoàng đế ở biên quan xa xôi, mắt nhắm mắt mở, giờ chàng đã quay lại triều đình, tất phải xử lý những yêu ma quỷ quái của hai phe đó .
Thân là Thiêm đô Ngự sử, bản thân y không thể khoanh tay đứng nhìn, Tạ Tương thầm nghĩ, mặc dù y đã sẵn lòng làm thanh kiếm trong tay Hoàng đế, nhưng về sau thì sao. Trong triều chỉ có hai vị Hoàng tử, không phải ngươi chết thì là ta sống, y phải làm thế nào để có thể giúp Tạ gia giành được một phương trời trong khe hở này?
Người kiêu ngạo như y mà cũng không có cách nào trong vòng xoáy sắp ập đến này, chỉ có thể lo thân mình.
Trong lúc Tạ Tương thầm suy xét, Hoàng đế đã hạ chỉ: “Tạ Tương, trẫm phái ngươi âm thầm điều tra với danh nghĩa dao tế(*) thuyền rồng, nhất định phải nắm được chứng cứ xác thực.”
(*)Dao tế: cúng tế từ xa.
“Thần tuân chỉ!”
Tạ Tương đang định rời đi, bỗng nhiên thấy một tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác, hoạt bát băng qua thư phòng. Cô bé liếc Tạ Tương, cười toe toét với y, rồi lập tức nhào thẳng vào lòng Hoàng đế.
“Cha ơi!”
Hoàng đế thay đổi vẻ lạnh lùng và nghiêm nghị thường ngày, ánh mắt đầy tình thương dịu dàng, chàng ôm đứa bé vào lòng: “Chao ôi, tiểu Công chúa của trẫm ăn gì đấy, khóe miệng còn dính vụn này...” Hoàng đế cưng chiều, lau khóe môi cho Bổn Bổn.
Bổn Bổn cười khanh khách, không cho Hoàng đế chạm vào mình, đẩy tay chàng ra, tự vung tay áo lau khoé môi, chọc Hoàng đế cười vang.
Hai cha con cười rộ lên, quả thực giống nhau như đúc.
Tạ Tương nhìn thấy cảnh này, y dừng bước, mắt hơi lóe sáng: “Bệ hạ, đây là Công chúa của người ạ?”
Hoàng đế ôm Bổn Bổn, chỉ vào Tạ Tương giới thiệu: “Bổn Bổn, đây là ca ca ở Tạ gia.”
Tạ Tương nghe vậy, lập tức giũ tay áo, quỳ xuống đất: “Thần thỉnh an Công chúa.”
Bổn Bổn ngây thơ, không hiểu được lễ nghi quân thần, chỉ cười hì hì nói: “Ca ca...”
Giọng nói non nớt mang theo hương sữa, ngọt đến tận tâm can Tạ Tương, y ngước mắt đánh giá Bổn Bổn, cảm thấy mặt mũi cô bé trông quen quen, trong lòng có điều nghi hoặc.
“Thần chúc mừng bệ hạ có được minh châu.”
Hoàng đế bật cười, bẹo đôi má của Bổn Bổn: “Tạ Tương này, trẫm không ngại nói cho ngươi biết, con bé là Công chúa Càn Trinh của trẫm, là báu vật trong lòng trẫm.”
Hai chữ “Càn Trinh” nói rõ tâm tư của đế vương.
Tạ Tương mỉm cười lui ra, bước ra khỏi chính điện, dọc theo hành lang uốn khúc đi đến hành lang vòng quanh, đang định bước xuống bậc thềm đến cung Nghi Xuân nơi làm việc tạm thời của viện giám sát, khóe mắt y liếc nhìn thấy một bóng người quen thuộc bước tới hành lang hậu điện.
Tạ Tương dừng bước, bỗng đưa mắt nhìn về phía nàng, thấy người đến mặc quan phục lục phẩm thái y, đầu đội mũ đen, khuôn mặt xinh đẹp trắng hồng như ngọc, mặt mày rạng rỡ, không biết tiểu hoàng môn kia nói gì mà nàng cúi đầu mỉm cười, siết chặt túi thuốc trên người, ngước mắt nhìn phía trước.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tạ Tương khiếp sợ tại chỗ.
“Phó... Phó cô nương?” Y gần như thất thanh, y và nữ tử trước mặt không tiếp xúc với nhau nhiều lắm, nhưng từng nhận ân huệ của nàng, khi nghe tin nàng qua đời, y thẩn thơ rất lâu.
Phó Nhiêu không hề bất ngờ, khuỵu gối thi lễ với y: “Bái kiến thế tử.”
Mặt Tạ Tương lộ vẻ kích động, đánh giá nàng từ đầu đến chân, hồi lâu vẫn không nói nên lời.
Sau một lúc mới xúc động nói: “Ngươi còn sống, thật sự quá tốt...” Y vốn định hỏi kỹ chuyện Đàm Châu, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại.
Phó Nhiêu bật cười: “Linh Nhi khỏe không?”
Tạ Tương hơi sững sờ, chốc lát sau mới gật đầu: “Rất tốt, năm ngoái nàng sinh một đứa bé... trong lòng nàng ấy vẫn hay nhớ đến người…”
Phó Nhiêu vui mừng: “Khi nào ta hồi kinh sẽ đi thăm nàng ấy, phải rồi, cám ơn ngươi mấy năm nay đã quan tâm đệ đệ ta.”
Tạ Tương hốt hoảng lắc đầu: “Chẳng qua ta tiện tay giúp thôi, người thật sự quan tâm hắn là bệ hạ...”
Tạ Tương đang nói bỗng im bặt, y nhớ lại bệ hạ đối xử khác biệt với Phó Khôn, lại liên tưởng đến chuyện Phó Nhiêu xuất hiện ở đây... còn có tiểu Công chúa xinh xắn, đáng yêu kia... Vị Thiêm đô Ngự sử thông minh này chợt hiểu ra điều gì đấy.
Sắc mặt y trắng bệch, mặt mũi ngơ ngác, đúng là hiếm khi thấy y để lộ vẻ sửng sốt, sau khi bao nhiêu cảm xúc cuồn cuộn trong lòng qua đi, cuối cùng chỉ còn lại tim đập loạn nhịp.
Thì ra là thế.
Tiểu hoàng môn thấy sắc mặt Tạ Tương là lạ, khẽ hỏi một câu: “Thế tử không khỏe sao?”
Tạ Tương hoàn hồn, lập tức xúc động cúi đầu: “Thần còn có việc, xin cáo lui trước...” Sau đó mỉm cười với Phó Nhiêu, xoay người bước nhanh rời đi.
Đến chỗ rẽ, Tạ Tương đột nhiên tựa lên lan can, nặng nề thở ra.
Gió núi lướt qua y bào đỏ thắm của y, y chợt nhếch môi, khẽ cười khổ thành tiếng.
Đại Hoàng tử ốm yếu, Tam Hoàng tử ngang ngược, đều không phải là người được chọn cho ngôi vị trữ quân trong lòng bệ hạ.
(*)Trữ quân: người thừa kế ngai vàng.
Có lẽ người mà chàng thật sự để mắt tới là Phó Nhiêu, đến khi Phó Nhiêu sinh hạ Hoàng tử, đứa bé đó mới chính là Hoàng Thái tử tương lai.
Người, quý trọng ở chỗ nhận thức được tiên cơ.
Vậy thì, y nhất định phải trở thành thanh kiếm sắc bén trong tay đế vương, quét sạch chướng ngại thay Hoàng Thái tử tương lai.
Rất nhiều năm về sau, khi Tạ Tương đã đứng vững trong triều đường, giữ chức Tả đô Ngự sử, lúc nhập các làm tướng, y không khỏi cảm khái hồi xưa mình nhìn đã thấu thiên cơ, đưa ra lựa chọn chính xác.
Sau khi Tạ Tương rời đi, Hoàng đế ôm Bổn Bổn ngồi sau án phê chữa tấu chương.
“Bổn Bổn, mẫu thân con có dạy con tập viết chữ không?”
Bàn tay nhỏ nhắn, mũm mĩm của nhóc con cầm ngự bút, mở to mắt nhìn chằm chằm vào tấu chương, chữ trên đó rất đẹp, cô bé nhấc bút quẹt tới quẹt lui trên tấu chương, khiến Tiểu Kim Tử hầu hạ bút mực bên cạnh giật mình: “Tiểu Công chúa của ta ơi, người cẩn thận một chút...”
Hắn còn chưa nói hết câu đã bị Hoàng đế liếc mắt, lập tức im lặng.
Hoàng đế đỡ bàn tay nhỏ bé vụng về và mềm mại ấy, viết từng nét bút lên tấu chương: “Bổn Bổn con xem này, trên tấu chương này viết ‘Nhớ năm trước Mịch Giang bị đứt đoạn bởi trận lũ lớn khiến bách tính trôi dạt khắp nơi, lương thực không thu hoạch được, đặc biệt, khẩn cầu Hộ bộ cấp năm ngàn lượng bạc, xây đê cao, đề phòng cho lũ xuân năm sau’, Bổn Bổn, con nói thử phụ thân có nên phê hay không?”
Đôi mày nhỏ nhắn của Bổn Bổn nhíu chặt, chớp chớp đôi mắt nói: “Lương thực không thu hoạch được... nghĩa là không có gì ăn ạ? Vậy cha phải nghĩ cách đi…”
“Đúng, Công chúa Càn Trinh của trẫm thật thông minh!” Hoàng đế rất hài lòng, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô nhóc viết một chữ “được” trên tấu chương.
“Bổn Bổn(*) thông minh thế này, chúng ta đổi tên khác được không?” Hoàng đế cười khanh khách trêu cô bé.
(*)Tên của Bổn Bổn (笨笨) trong tiếng Trung có nghĩa là “đần độn, ngốc nghếch” nên Hoàng đế muốn đổi tên khác cho con.
Bổn Bổn hừ một tiếng, không vui đáp: “Không được, tên ca ca đặt, không thể sửa!”
Hoàng đế đã nhiều lần nghe Bổn Bổn nhắc đến ca ca ở Miêu Cương, trong lòng thấy rất khó chịu, chàng cũng biết mình thiếu sót nhiều năm, nhất thời không thay thế được.
Chàng đưa một hộp búp bê sứ vẽ màu đã chuẩn bị từ trước đến trước mắt Bổn Bổn, lấy ra một cô bé nhỏ nhắn đáng yêu đưa cho con.
“Vừa rồi Bổn Bổn thể hiện vô cùng tốt, cha thưởng cho con một con búp bê để chơi.”
Hai mắt Bổn Bổn phát sáng, cô bé cười tít mắt nhận lấy, ôm búp bê nhỏ vào lòng, đưa tay định với tới những con búp bê khác trong hộp, Hoàng đế lại giơ tay lên, tránh bàn tay nhỏ nhắn của Bổn Bổn.
“Bổn Bổn, cha thương lượng với con một chuyện.”
“Cha hãy nói đi...” Bổn Bổn đáp qua loa với Hoàng đế, háo hức nhìn búp bê trong hộp.
Hoàng đế hắng giọng, trịnh trọng thương lượng: “Bổn Bổn đêm nay con ngủ với cô cô được không? Nhường mẫu thân con cho phụ thân một đêm nhé?” Khi giá lâm đến hành cung, Hoàng đế đã lập tức chọn nữ quan và tiểu nội giám hầu hạ Bổn Bổn.
Bổn Bổn nghe vậy lập tức nhướng mày, dáng người nhỏ nhắn ngồi dậy thẳng tắp: “Không được, từ lúc Bổn Bổn ra đời đã ngủ cùng mẹ, không có Bổn Bổn, mẹ không ngủ được...”
Bổn Bổn nói thật, ba năm qua Phó Nhiêu đều ôm con vào lòng ngủ, một ngày không có con bên người, nàng thật sự không nhắm mắt nổi.
Hoàng đế nghe vậy liền cảm thấy nhức đầu, ngoại trừ hôm đầu tiên Bổn Bổn nằm sấp trong lòng chàng ngủ thì hôm sau cảm giác mới mẻ vừa qua đi, đứa bé lại ngủ say sưa sát bên cạnh mẹ theo thói quen, không chỉ thế, chẳng biết thế nào mà nhóc con này cứ quấn chặt lấy Phó Nhiêu, chàng vất vả lắm mới dỗ con đi ra ngoài, tận dụng thời cơ thân mật với Phó Nhiêu một phen, không lâu sau Bổn Bổn lại quay trở về, phá hỏng chuyện tốt của chàng.
Cũng không phải chàng nóng vội, thứ nhất quả thật chàng nhớ nàng đã lâu, thứ hai, sóng ngầm tranh giành ngôi Thái tử giữa hai phái trong triều bắt đầu khởi động, nhưng Hoàng Thái tử của chàng vẫn không thấy bóng dáng đâu, sao chàng không vội cho được? Hồi cung phải sắc lập Hoàng hậu ngay lập tức, chàng hi vọng Phó Nhiêu nhanh chóng mang thai cốt nhục của mình.
Hoàng đế làm trái lương tâm, lắc chiếc hộp gấm tới lui trước mắt Bổn Bổn: “Bổn Bổn nếu con không ngoan, cha sẽ đưa tượng màu này cho ca ca, tỷ tỷ chơi.”
“Ca ca, tỷ tỷ?”
“Đúng, con còn có ca ca và tỷ tỷ.”
Tiểu Bổn Bổn cau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn ỉu xìu, cô bé dẫu môi tủi thân nhìn tượng màu, như thể đang đấu tranh kịch liệt.
Hoàng đế thấy vậy thì cười thầm trong lòng.
Không hiểu vì sao, mỗi khi Phó Nhiêu nhíu mày, lòng chàng lập tức mềm nhũn, nhưng đối với Bổn Bổn, hình như chàng có thể nhẫn nại thêm chút nữa.
Cuối cùng bé con cũng không thể cưỡng lại sự hấp dẫn của đồ chơi, quyết định lựa chọn một lúc, Bổn Bổn ôm cả hộp gấm vào lòng, nghiêm túc nói: “Cha, vậy Bổn Bổn nhường mẹ cho người một đêm.”
“Không được, con đang cầm mấy cái thì phải nhường chừng ấy đêm, con đếm thử xem, trong lòng con có bao nhiêu tượng màu?”
Bổn Bổn đã học đếm từ nhỏ, đếm xong thấy trong lòng mình có năm tượng màu: “Năm cái!”
“Ngoài cái tượng cha thưởng cho con, con phải nhường mẹ cho cha bốn đêm...”
Bổn Bổn khó xử mím môi, biểu cảm trông như muốn khóc, nhưng nhóc con liếc bảo bối trong lòng, cuối cùng tủi thân ôm hộp gấm đi đến giường La Hán bên cửa sổ chơi đùa.
Hoàng đế vui vẻ ra mặt.
Phó Nhiêu bưng thuốc tiến vào, thấy cảnh hai cha con cò kè mặc cả vì nàng, nàng im lặng cho Hoàng đế một ánh mắt giận dỗi, đặt hộp thức ăn lên bàn: “Bệ hạ, nên uống thuốc thôi...”
Hoàng đế rời mắt khỏi Bổn Bổn, nhìn lướt qua bát thuốc đen xì, nụ cười trên mặt chợt tắt ngấm.
Đây là tâm bệnh của chàng, nhưng giờ đã tìm được Phó Nhiêu, nhân tiện còn thu hoạch thêm một khuê nữ bảo bối, tim chàng đã hết đau từ lâu: “Trẫm rất khỏe mạnh, nàng cũng đã châm cứu ba đợt rồi, không phải nói ổn rồi sao?”
Phó Nhiêu mặt không biến sắc, đẩy chén thuốc về phía trước, giờ nàng đang ở độ tuổi sinh sản tốt nhất, nếu quyết định ở bên chàng, tất nhiên phải sinh cho chàng một nhi tử, vật lộn với vị trí bất khả chiến bại.
“Bệ hạ, đây là thuốc bổ thận kiện thể.”
Mặt Hoàng đế tối sầm.
Ban đêm, tại phủ Lý tướng trong kinh.
Trong thư phòng của Lý Duy Trung vang lên tiếng đồ sứ vỡ, ngay sau đó là một tiếng quát tháo: “Nghịch tử, rốt cuộc con muốn làm gì?”
Lý Duy Trung tát vào mặt Lý Huân, khuôn mặt tuấn tú của hắn lập tức hiện lên dấu năm ngón tay đỏ.
Lý Huân giơ tay lau đi vết máu bên khóe môi, nhìn cha mình với vẻ mặt lạnh nhạt: “Phụ thân, tâm tính bệ hạ ra sao chẳng lẽ người không biết? Người có chút bản lĩnh, cũng có chút khôn ngoan nhưng những thứ này đã đủ để chống lại bệ hạ ư?”
“Bệ hạ cũng không sủng hạnh cung phi, người chỉ việc chờ đợi, ngôi vị Thái tử sớm muộn cũng thuộc về Tam điện hạ, trước sau gì người cũng có thể đứng ở hàng thủ phụ, bây giờ người làm những việc này có khác nào đang nhổ răng cọp đâu!”
Gân xanh trên trán Lý Duy Trung giật liên hồi, tức giận nhìn đích trưởng tử trước mặt mình, quát khẽ: “Con thì biết cái gì? Mấy lão hồ ly Hàn Huyền, Liễu Khâm, Trình Khang này suốt ngày hô hào vô đích lập trưởng, ẩn ý muốn Đại Hoàng tử kế vị, bệ hạ luôn tín nhiệm mấy vị lão thần này, nếu thật là như thế, chẳng phải mưu đồ mấy năm nay của vi phụ đã tan tành rồi sao?”
“Còn nữa, không biết cô cô con đã đắc tội bệ hạ vì chuyện gì mà đến giờ còn bị giam cầm trong cung Phỉ Thúy, những năm này vi phụ tận tuỵ bán mạng cho hắn nhưng vẫn không thể khiến hắn thả cô cô con ra, điều này nghĩa là gì? Nghĩa là cô cô của con đã hoàn toàn thất sủng. Trước đây Đại Hoàng tử ốm yếu, ngôi vị Thái tử của Lăng Nhi được đảm bảo, nhưng tình thế bây giờ đã thay đổi to lớn. Nếu vi phụ không đấu tranh, Lý gia chỉ còn nước thất bại thảm hại!”
Lý Huân nhíu mày: “Bệ hạ đã ho ra máu, đến cả Chu thái y cũng bó tay hết cách, người gấp cái gì?”
Sắc mặt Lý Duy Trung xao động: “Là vì sức khỏe của ngài ấy mỗi ngày một kém nên ta mới gấp, một khi bệ hạ lập Đại Hoàng tử làm Thái tử, người đầu tiên bệ hạ trừng trị chính là ta!”
Lý Huân im lặng, buồn bã cười: “Lui một bước mà nói, cho dù bệ hạ thật sự lập Đại Hoàng tử làm Thái tử, thì với tâm tính Đại Hoàng tử, ngài ấy cũng sẽ không làm gì Tam điện hạ và Lý gia, nếu người bí quá hoá liều, vậy người đã từng nghĩ tới hậu quả khi thất bại chưa? Phụ thân đã không thể thoát khỏi liên can đến vụ án thuyền rồng, bệ hạ đích thân tới Thông Châu là đã có ý định điều tra cặn kẽ, phụ thân muốn bứt ra kiểu gì?”
Lý Duy Trung quay người, lạnh lùng nhếch môi: “Từ xưa đến nay ‘thắng làm vua, thua làm giặc’, vi phụ sẽ không ngồi yên chờ chết.”
Lý Huân biết không khuyên nổi, hắn nhắm mắt lại, xoay người rời đi, vừa đến cửa, Lý Duy Trung lại quát hắn: “Huân Nhi, con là đích trưởng tử của Lý gia, vi phụ vẫn luôn đặt kỳ vọng lớn lao vào con, nhưng nếu con khư khư cố chấp, vi phụ không ngại đổi thứ đệ kế tự của con.”
Đôi mắt Lý Huân chỉ còn vẻ trầm lặng, lạnh lùng thốt ra hai chữ: “Tùy người.”
Hắn không màng đến cơn đau rát trên má, nhấc vạt áo lên, sải bước rời đi, trong lòng lại thầm nghĩ, không thể để già trẻ Lý gia tuẫn táng chung với Lý Duy Trung vì sự điên cuồng của phụ thân được, hắn phải nghĩ cách trước khi phụ thân làm chuyện sai lầm, bảo toàn cho Lý gia nhỏ yếu.
Trong đêm, hắn một mình cưỡi ngựa chạy như bay về hướng Thông Châu.
Hành tung của hắn cũng không thể giấu được Lý Duy Trung, ngay lập tức có ám vệ đi tới thư phòng bẩm báo.
Lý Duy Trung cười khổ, khoát tay áo: “Đi theo nó đi, bên Thông Châu đã chuẩn bị xong chưa?”
“Ba năm mài một kiếm, mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ thiếu ngọn gió đông.”
Lý Duy Trung nghe vậy, khóe môi hơi nhếch lên, hắn đưa mắt nhìn bên hông, nơi đó điểm xuyết một khối ngọc Hòa Điền Hoàng Thấm nho nhỏ, khối ngọc vàng trơn bóng và óng ánh, chất liệu ngọc Hoàng Thấm thượng hạng, được Hoàng đế ban thưởng cho hắn ta mười bốn năm trước nhằm vinh danh công thần tuỳ tùng và lập công lao lớn cho nhà vua.
Vật đổi sao dời, chưa ai từng nghĩ, hai người sẽ lưu lạc đến mức kẻ lừa người gạt.
Từ xưa đến nay, đoạt đích(*) gian nguy, bất thành công tiện thành nhân(**).
(*)Đoạt đích: Ở thời phong kiến cha truyền con nối, việc con thiếp thất kế vị ngai vàng và phế truất con của đích thê được gọi là “đoạt đích”.
(**)Bất thành công tiện thành nhân: Câu ngạn ngữ trích từ “Luận Ngữ” của Khổng Tử, “thành nhân” ở đây nghĩa là hy sinh vì lý tưởng cao cả hoặc chính nghĩa.
Triều thần đều cho rằng vụ thuyền rồng gãy là “nét bút hỏng” của Lý Duy Trung, nhưng không ai biết rằng đó chỉ là đòn nhử của hắn ta.
Nước cờ thật sự của hắn ta chắc chắn sẽ khiến người đời kinh ngạc.